CHƯƠNG 9: VỀ CHUYỆN “GIÀNH TÌNH NHÂN VỚI ĐỘI CẢNH SÁT HÌNH SỰ”
Hơn 7h tối, trên đường lớn đứng đầy cảnh sát đang thay ca, đội hết ca đi đến chỗ gần đội hình sự ăn tối.
“Đồ đệ ngoan, thầy cậu cả buổi chiều chả thấy bóng dáng cậu đâu thế mà đã bị phạt viết kiểm điểm rồi. Thật làm cho người ta không yên tâm mà.”
Hướng Dương Viễn vừa tìm được chỗ ngồi liền nghe thấy giọng nói làm người ta vô cùng chán ghét, khoé miệng giật giật, quyết định tập trung chiến đấu với bát cơm coi như tên lưu manh đang nỗ lực bắt chuyện làm người tàng hình.
“Có chuyện gì sao? Cậu luôn ngoan ngoãn cơ mà?”
Tiếp tục ăn.
“Này, tôi đang hỏi cậu đó! Đói đến như vậy sao?”
Không care.
“Nếu thích ăn thì sau này ngày nào tôi cũng mang cậu đến đội hình sự ăn cơm.”
“Cảm ơn, không cần.” Hướng Dương Viễn mặt lạnh từ chối. Vốn bị sở trưởng phê bình thì cậu đã bị đả kích lòng tự trọng rồi, bây giờ nhớ lại nguyên nhân lại nhìn thấy tên cầm đầu mặt dày này làm cậu càng khó chiu.
Tại sao kẻ vô tâm vô phế là hắn mà người chịu khổ lại là chính mình?
Hùng Hạo Nhiên không biết trong lòng cậu đang bao trùm oán khí trùng trùng còn muốn đùa thêm thì nghe thấy bên ngoài có người lớn giọng gọi: “Hùng Hạo Nhiên! Tới đây đê! Anh em có chuyện muốn nói!”
“Chờ chút! Tôi đang nói chuyện với đồ đệ.”
“Nhanh lên!”
Trên đường có mấy tên cảnh sát đang hứng gió đông, Hùng Hạo Nhiên bị sở trưởng phái đến đội hình sự phụ trách chuyên án mà Hướng Dương Viễn vô cùng sùng bái mà chờ lệnh. Rất hoành tráng! Vốn cho là cái tên vừa lười vừa bỉ như hắn sẽ bị các tinh anh trong đội hình sự ghét bỏ rồi sau đó tìm mình khóc lóc kể lể, không ngờ hắn cư nhiên sống không tệ trong đó.
Điều này làm cho Hướng Dương Viễn vốn đang buồn bực lại thêm ghen tỵ.
Tức giận liếc tên tâm tình đang tốt kia, cậu một bên chọt chọt cơm, mặt vô cảm nói: “Mới ở đây một buổi chiều đã có người xưng huynh gọi đệ thật không hổ cho danh đoá hoa giao tiếp của sở ta.”
đoá hoa giao tiếp: Dạng như mấy em bia ôm í.
Hùng Hạo Nhiên ngẩn người, cười nói: “Gato sao?”
“Điên mới gato với anh! Mau cút, tôi muốn ăn cơm.”
“Ai, Hướng Dương Viễn à, sinh nhật tôi còn chưa hết mà thái độ của cậu thay đổi cũng quá nhanh đi.” Hùng Hạo Nhiên bày dáng vẻ uỷ khuất mà ý cười trong mắt không giảm.
Hướng Dương Viễn không nói gì. Nửa ngày sau ngẩng lên định nói thì thấy bên bàn có người đang dùng dằng kéo kéo Hùng Hạo Nhiên đi, miệng còn cằn nhằn nói, chúng ta còn chưa nói hết mà sao mi lại chạy đi ăn, chi đội trưởng nói khó lắm mới thấy mi…
Dập mạnh đôi đũa xuống bàn, Hướng Dương Viễn thở phì phò đứng lên, bê hộp cơm ra khỏi nhà ăn.
Buổi tối ngày thứ hai, Hùng Hạo Nhiên đoán cậu đã thay ca rồi đến nhà ăn chờ để tóm, kết quả đợi quá nửa giờ đến cái bóng của cậu còn không thấy đâu. Tìm một vòng thì thấy mấy đồng nghiệp trong tiểu tổ tuần tra của cậu.
“Đoạn Dao, Hướng Thang Viên biến đâu rồi?”
Đoạn Dao Dao ung dung, thong thả uống ngụm canh, lấy giấy lau miệng nói: “Khi nào gọi đúng tên tôi thì tôi mới trả lời.”
“Không phải cô tên Đoạn Dao sao?”
“Tôi là Đoạn Dao Dao. Cảm ơn.”
“Có gì khác sao?”
“…”
“Ai, Đại Võ có thấy Hướng Thang Viên không?” Quay qua thấy Lưu Đại Võ đang đi đến, hắn lập tức thay đổi mục tiêu.
“Trước khi lên xe có thấy, tôi có gọi cậu ấy qua đây nhưng cậu ấy bảo đồ ăn trong đội hình sự quá khó ăn nên không chịu đến.” Lưu Đại Võ ngồi xuống bên Đoạn Dao Dao mở nắp hộp cơm: “Tôi thấy cực kì ngon mà, tiểu tử kia mong manh quá rồi.”
“Cậu ta không phải mong manh.” Đoạn Dao Dao lắc lắc đầu nói: “Cả ngày hôm qua Dương Viễn đều rầu rĩ không vui, không biết có phải là vì bị bắt viết kiểm điểm không?”
“Thằng nhóc này tâm lý chịu đựng kém ghê. Viết một cái kiểm điểm liền tuyệt thực, nào giống đồ đệ của tôi…”
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, tay muốn đập vào sau ót Đại Võ làm anh sợ đến rụt cổ, đại khái biết mình giẫm phải tư tưởng của Hùng Hạo Nhiên ‘Ai cũng không được dạy dỗ đệ tui’, lập tức ngậm miệng làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra, mãnh liệt và cơm.
Nói đến viết kiểm điểm, Hùng Hạo Nhiên chợt nhớ ra đoạn hội thoại bị cắt đứt hôm qua: “Đúng rồi, Đoạn Dao…Dao, ngày hôm qua tôi chưa kịp hỏi Hướng Thang Viên, vì sao lão Thường lại bắt cậu ấy viết kiểm điểm?”
Đoạn Dao Dao nhún vai, lơ đễnh nói: “Chạm phải nòng súng thôi, vốn là chúng tôi đang nói đùa thì bị lão Thường thấy.”
Chạm phải nòng súng: ý chỉ những điều mà các vị lãnh đạo không muốn thấy (Mềnh tra trên baidu thì thấy bảo là hay dùng ở Thượng Hải)
Lưu Đại Võ xen mồm: “Sao lại nói chuyện lúc trực chứ? Không phải đã biết tính lão Thường sao.”
“Ai nha, cái chính là Dương Viễn có…”
“Trung tâm chỉ huy gọi các tổ hành động. Trung tâm chỉ huy gọi các tổ hành động. Lập tức tập hợp, chuẩn bị xuất phát. Nghe rõ trả lời.”
Tiếng từ bộ đàm ngắt lời mới nói được một nửa của Đoạn Dao Dao. Lưu Đại Võ bỗng thấy phấn chấn nhìn Hùng Hạo Nhiên: “Có chuyện?”
Với việc phải chờ đợi đầu mối ở đội hình sự suốt 24 tiếng mà nói thì lệnh tập hợp nghĩa là kẻ tình nghi xuất hiện, việc vừa hỏi đành phải chờ thôi. Hùng Hạo Nhiên hướng hai người vẫy vẫy tay rồi chạy nhanh khỏi nhà ăn.
Đoạn Dao Dao chống cằm nhìn bóng lưng Hùng Hạo Nhiên biến mất ở cửa giữa ánh sáng buổi chiều, cảm thán nói: “Tên đàn ông này nghiêm túc cũng đẹp zai ghê.”
Lưu Đại Võ liếc nàng một cái, chua chua nói: “Vậy cô qua làm đồ đệ hắn đi.”
“Không muốn, đẹp trai cũng không ăn được. Cũng không thể vì zai đẹp mà bị ngược cả ngày đi.”
“Hắn ngược cô lúc nào?”
“Cứ nhìn hắn luôn bắt nạt Dương Viễn thì biết. Rõ ràng là cộng sự mà cái gì cũng không làm. Hại Dương Viễn suốt ngày phải tăng ca. Thật đáng thương.”
“Đáng thương cái gì a. Chu Du đánh Hoàng Cái. Tôi ngược lại thấy hai người bọn họ đều hưởng thụ.”
Chu Du đánh Hoàng Cái: tương đương với “Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đòn”
Lúc nhận được điện thoại từ đồn, Hướng Dương Viễn bụng đang kêu gào định ra ngoài tìm đồ ăn, trực ban cùng cậu là Lục Tây báo cậu ngày mai trực tiếp về sở làm. Hướng Dương Viễn hỏi có phải đã phá được án không? Lục Tây bảo hai tiếng trước đã bắt được nghi phạm nhưng tình huống cụ thể cũng không rõ.
Nói chuyện với Lục Tây xong, cậu liền gọi cho Hùng Hạo Nhiên nhưng điện thoại còn chưa kết nối thì đã bị ngắt.
Nếu bắt được nghi phạm thì hắn có lẽ đang bận với đồng đội ở đội hình sự. Hắn ở đó có nhiều bạn bè như thế, có thêm cậu quan tâm hay không cũng không sao. Hướng Dương Viễn vứt di động sang một bên, không thừa nhận mình cả buổi tối đều ngó nó, oán giận tên nào đó bình thường dính người vậy mà giờ thì có mới nới cũ, không thèm gọi cho cậu.
Chờ đã, Hướng Dương Viễn, cậu thật sự cho là có mới nới cũ sao?
Xốc lại tinh thần để mình không nghĩ quá nhiều. Hướng Dương Viễn mặc áo khoác định xuống tầng làm bát mì thịt bò. Buổi sáng trực rất khổ, cơm tối cũng chỉ ăn thức ăn nhanh ven đường, lúc này cậu cũng sắp chết đói.
Đi ra đến đầu cầu thang, gió đông thổi vù vù, nhiệt độ hình như giảm thêm vài độ. Tiếng động cơ trầm thấp phá vỡ yên tĩnh của tiểu khu. Có xe máy rẽ vào, dừng bên thảm hoa chỗ sân.
Hướng Dương Viễn cũng không để ý, chỉ cúi đầu đi về phía trước, đến khi…
“Đồ đệ ngoan.”
Ngữ khí lưu manh như thể, trừ hắn ra không có ai khác.
Hùng Hạo Nhiên vẫn ngồi trên xe máy, mặc áo khoác rộng, trong bóng tối không thấy rõ được bộ dáng của hắn. Hướng Dương Viễn ngẩn người, như mộng du mà đi tới, đần mặt chăm chăm nhìn hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Hùng Hạo Nhiên khó hiểu, đưa tay sở đầu cậu: “Có nhớ tôi không?”
“Đừng táy máy.” Hướng Dương Viễn xác định đây không phải ảo giác. Một bên ghét bỏ nhưng cũng không tránh đi, chỉ hỏi: ‘”Sao đến đây?”
“Một ngày không gặp, tôi nhớ đồ đệ mình a.” Hùng Hạo Nhiên nói một cách đương nhiên. Xuống xe, lấy mấy hộp cơm treo trên tay lái đưa cho cậu: “Tôi không thấy cậu ở nhà ăn. Chưa ăn cơm?”
“Ăn qua loa rồi nhưng cũng đói.” Hướng Dương Viễn đón lấy, khoé miệng không kiềm được kéo kéo mấy cái bỗng sừng sộ: “Hùng Hạo Nhiên! Không phải anh lại lười chứ? Đội hình sự còn đang…”
Hùng Hạo Nhiên cợt nha bá vai cậu kéo lên tầng, vừa đi vừa nói: “Lúc tan việc đồ đệ ngoan cũng không cần cùng tôi bàn công việc. Trước hết bù đắp sinh nhật tôi đi.”
Hướng Dương Viễn cực kỳ khinh bỉ. Tên ngốc này ngây người ở đội hình sự hai ngày vậy mà vẫn không lây chút tinh anh gì của họ hết. Vẫn mang bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Trừ ăn với bắt nạt tôi thì đầu óc anh còn chứa được cái gì không?”
Hùng Hạo Nhiên nghiêm túc nói: “Không có. Chỉ cần hai cái này là tôi đã thấy rất thoải mái rồi.”
Hướng Dương Viễn cắn răng thúc củi chỏ qua, hắn cũng không tránh, hít một ngụm khí lạnh, biểu tình bỗng thay đổi.
“Xảy ra chuyện gì?” Hướng Dưỡng Viễn có chút bất ngờ, sau đó sốt sắng đỡ hắn: “Hùng Hạo Nhiên, anh bị thương?”