CHƯƠNG 11: VỀ CHUYỆN “TỔ ONG VÒ VẼ VÀ BÔNG HOA CỦA CỦA ĐỒN CẢNH SÁT”
Sáng sớm ngày thứ hai, Hướng Dương Viễn dậy muộn làm suýt nữa thì trễ giờ làm. Hùng Hạo Nhiên vốn là không cần phải đi làm. Vin vào lời của Hướng Dương Viễn chính là không bị tổn thương gân cốt nên mang theo vết thương cùng cậu đi làm.
Bình thường lúc làm việc còn chưa thấy hắn tích cực như thế a.
Đi vào trong đồn, hai người liền thấy trong phòng vô cùng náo nhiệt.
“A, các cậu không biết tình huống lúc đó nguy hiển như nào đâu! Nghi phạm cầm dao trong tay thà chết chứ không chịu trói, còn muốn cùng mọi người đồng vu quy tận! Tổ hành động không làm gì được hắn nhưng mà đồng chí Hạo Nhiên anh minh thần võ của chúng ta, nói thì chậm chứ anh ta cực kì nhanh nhẹn làm một cú mãnh hổ xuống núi nhào tới khống chế nghi phạm. Kết quả, ‘Pằng!’ một tiếng, nghi phạm NỔ SÚNG!”
Lưu Đại Võ đóng vai người kể chuyện nước miếng bay tứ tung, nói đến tình huống nguy hiểm còn cố tỏ vẻ bí ẩn mà ngừng làm mấy nữ cảnh sát nghe thấy mà sụt sịt không dứt, thỉnh thoảng lo lắng cảm thán, liên tục hỏi sau đó thì sao, sau đó sao nữa.
Lưu Đại Võ rung đùi đắc ý nói: “Nghi phạm bắn mấy phát làm thủng cả áo chống đạn của Hạo Nhiên. Có một viên cách tim của anh ta chỉ mấy cm… A không phải, là mấy mm, máu chảy ồ ạt, khắp trời mưa đỏ, Hạo Nhiên ngã ầm ầm xuống…”
“Tôi là toà nhà cao ốc à?”
Một giọng lạnh lùng chen vào làm Lưu Đại Võ cấm khẩu, chột dạ quay đầu lại thấy Hùng Hạo Nhiên miệng ngậm điếu thuốc dựa vào cửa đang âm trầm nhìn anh ta, trong mắt viết rõ ‘Anh nhất định phải chết.’
Trong phòng làm việc yên tĩnh vài giây, Đoạn Dao Dao là người đầu tiên phản ứng lại, đập một phát lên ngực Lưu Đại Võ: “Biết ngay là anh ba hoa chích choè mà! Tên lừa đảo! Lại bị anh đùa bỡn!”
Lưu Đại Võ bị ghét bỏ, mọi người xúm vào quanh Hùng Hạo Nhiên, Hướng Dương Viễn không biết từ đâu chui ra, sốt sắng che tay phải của hắn: “Mọi người đừng chen, tay phải của anh ta bị thương, rất nghiêm trọng.”
Hùng Hạo Nhiên cười cười, để lại câu “Đừng nghe cậu ấy nói lung tung, tôi không sao”, rồi bá vai Dương Viễn ra ngoài.
“Nhà ăn đóng cửa rồi, thím nói, gần đây làm nghiêm cấấm ăn sáng trong giờ làm việc nên không bán bánh bao còn dư cho tôi.” Hướng Dương Viễn bất mãn nói: “Nếu không thì tôi ra ngoài mua cho anh, anh ở trong phòng làm việc chờ tôi một chút đi.”
“Có gì đâu mà xoắn, ngốc, theo thầy cậu lâu như thế mà không thông minh hơn chút nào.” Hùng Hạo Nhiên ném điếu thuốc vào thùng rác, vỗ vỗ đầu cậu rồi đi đến nhà ăn.
“Ôi, Tiểu Hùng, sao lại đến đây thế này?” Thím Lưu vừa quét sạch nhà ăn, nhìn Hùng Hạo Nhiên như quái vật: “Không phải Đại Võ nói cậu bị bắn thành tổ ong vò vẽ sao?”
“…”
“Ha ha ha ha…” Thím Lưu cười thành một đoá hoa: “Lão Thường đã kể cho tôi hết rồi. Cậu thật dũng cảm, không hổ danh bông hoa của đồn ta.”
Hướng Dương Viễn đứng bên cạnh cố kìm nén cười nghẹn sắp chết rồi.
Hùng Hạo Nhiên lườm hắn một cái, bưng cánh tay, bày vẻ yếu đuối nói với thím Lưu: “Thật ra… là suýt nữa thành tổ ong đó, cực kì nguy hiểm… A! Đúng rồi thím, tôi chợt nhớ mình còn chưa ăn sáng, có thể bố thí cho cháu mấy cái bánh bao thịt không?”
Thím Lưu vội vã nói: “Không thành vấn đề, cậu ngồi đây chờ tôi một chút, tôi đi hấp lại bánh bao cho.Tiểu Hướng cũng ngồi xuống đi, lúc nãy cậu nên nói sớm là mua bữa sáng cho Tiểu Hùng chứ. Cậu ta đang là thương binh đó, sao lại để cho đi mua thế này.”
Hướng Dương Viễn lễ phép gật đầu vâng dạ, sau đó quay đầu giả vờ muốn nôn. Phân biệt đối xử cũng đừng rõ như thế chứ! Cậu cũng không phải tiểu nam nô chuyên hầu hạ Hùng Hạo Nhiên!
“Ngốc, thấy thầy cậu lợi hại chưa?” Hùng Hạo Nhiên kéo cậu ngồi xuống, dương dương đắc ý tranh công.
Hướng Dương Viễn mặt không thay đổi nhìn hắn: “Lợi hại. Không hổ danh bông hoa của đồn ta, ha.”
“Tiểu tử thúi. Dám cười tôi à?!”
“Anh suýt bị bắn thành tổ ong, tôi đây nào dám cười.”
“Hướng Thang Viên, tôi muốn làm thịt cậu…”
Sau khi tan ca, Hướng Dương Viễn đưa Hùng Hạo Nhiên đi viện đổi thuốc. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy vết thương dữ tợn thì cậu vẫn bị doạ sợ hết hồn.
Vết thương sau như thế nếu ở trên người mình.
Ai, nhất định đau chết, Hướng Dương Viễn nhắm chặt mắt, trong lòng xoắn xuýt nghĩ, nếu không thì sau này tốt với Hùng Hạo Nhiên một chút đi. Dù sao cũng ăn đạn, không biêt sau này có di chứng gì không nữa…
Hùng Hạo Nhiên nhịn đau, trán đổ mồ hôi lạn lại làm bộ không có chuyện gì xảy ra. Quay lại nhìn thấy Hướng Dương Viễn bày ra bộ dáng ‘Thương ở người anh, đau trong lòng tôi’. nhất thời vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu: “Người bị trúng đạn là tôi, cậu bày mặt đưa đám làm gì?”
“Thoạt nhìn rất đau mà.” Hướng Dương Viễn cau mày, cảm thấy không thoải mái: “Ai, nếu như tôi có cơi hội đi bắt tội phạm, nhớ nhắc tôi đừng chạy phía trước nha.”
“Ha ha, thật ra không đau tẹo nào luôn. Đổi thuốc cũng vẫn thoải mái.”
Hướng Dương Viễn tặng Hùng Hạo Nhiên cái lườm rách mắt: “Vậy có phải không bị bắn thành tổ ong làm anh rất tiếc chứ?”
Hùng Hạo Nhiên cười hì hì gật đầu mạnh, y tá đang đổi thuốc cho hắn bị hai người chọc cười thành tiếng, hỏi: “Em của anh cũng là cảnh sát à?”
Hướng Dương Viễn với Hùng Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, gãi đầu nói: “Tôi không phải là em của anh ta, mà là đồng nghiệp.”
“Thế sao? Nhìn qua giống nhau mà.” Ý tá cẩn thận băng bó cho Hùng Hạo Nhiên xong rồi quay sang viếc lên bệnh án.
Hùng Hạo Nhiên đắc ý hướng cậu nháy mắt mấy cái, nói: “Thấy chưa? Tôi đã nói là hai người chúng ta có tướng phu…”
Hướng Dương Viễn nóng máu, suýt nhảy dựng lên, vội đưa tay bịt miệng hắn, quay sang nói với y ta: “Hai chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, tình như thủ túc, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Ra khỏi bệnh viện, Hướng Dương Viễn đưa Hùng Hạo Nhiên về dưới nhà hắn.
“Nếu có sao thì nhất định phải gọi cho tôi.”
Đại khái là cậu vẫn đang chịu kích thích từ lúc ở viện, trong lòng cậu bây giờ tràn đầy lòng thông cảm với hắn.”
Hùng Hạo Nhiên sao đoán được ý này của cậu, lập tức thừa dịp cháy nhà đi hôi của: “Gọi điện rắc rối lắm.”
“Ý của anh là gì?”
“Tôi nói rõ thế rồi còn gì.”
Cậu do dự chốc lát rồi nói: “Tôi sợ đụng vào miệng vết thương của anh.”
Không phải là ‘Anh mơ à’, cũng không có vẻ khinh bỉ, xem ra có hi vọng à nha. Hùng Hạo Nhiên vội nói: “Cậu ngủ yên mà, với cả tôi cũng không phải là thuỷ tinh, đụng vào cũng không chết được!”
“Cái đó….”
“Hùng Hạo Nhiên!”
Hiếm khi không khí giữa hai người lại hoà hợp như này lại bị tiếng gọi bất ngờ phá vỡ. Hướng Dương Viễn giật mình, cảm thấy tiếng này nghe quen quen.
“Tạ Cảnh Định.” Khi Hùng Hạo Nhiên thấy rõ người đang đứng chờ dưới ngọn đèn đường thì cười như không, nói: “Làm sao vào bận như này mà còn chạy loạn khắp nơi, anh bị đội hình sự khai trừ rồi hả?”
A, đúng rồi, cái tên này là người hôm trước lôi Hùng Hạo Nhiên ra khỏi nhà ăn.
Sao hắn biết Hùng Hạo Nhiên ở đây? Không phải mới quen sao? Hướng Dương Viễn một bụng nghi vấn, cảnh giác đánh giá đối phương.
“Hiếm khi có dịp anh bị ăn đạn, tôi đương nhiên phải đến chiêm ngưỡng rồi.” Người tên Tạ Cảnh Địch dáng người cao lớn, bày dáng ‘tôi đây rất thân quen với mi’ nói: “Lão Thường nói với tôi là hôm nay anh đã chạy đi làm, đầu óc bị nước vào à?”
Người ta đi làm hay không thì liên quan gì đến anh chứ? Anh bên đội hình sự sao lại biết rõ chuyện của đồn tôi thế? Hướng Dương Viễn trề miệng.
“A, đúng rồi, vì tới thăm anh mà tôi chưa có gì bỏ bụng, mau lên phòng rồi gọi thức ăn đi. Lão tử sắp chết đói đến nơi rồi.”
Đào đâu ra chuyện hay vậy!
Không đợi Hùng Hạo Nhiên đáp lại, Hướng Dương Viễn đã cướp lời.
“Hùng Hạo Nhiên, tôi chợt nhớ nhà còn có chút việc, về trước nhé.”
Hùng Hạo Nhiên kì quái hỏi: “Chuyện gì thế?”
Hướng Dương Viễn nghiến răng, gằn từng chữ nói: “Quên khoá van nước.”
“Hở, cái đó…”
“Tạm biệt!” Hướng Dương Viễn giận đến vẹo mũi, xoay người đi.
“Đồng nghiệp?” Tạ Cảnh Địch đi đến bên Hùng Hạo Nhiên thì thấy hắn đang dõi theo bóng Hướng Dương Viễn. Người đã đi xa rồi mà hắn vẫn nhìn hướng đó.
“Hừm, xem ra không phải là đồng nghiệp.”
Hùng Hạo Nhiên câu lên: “Đồ đệ của tôi, Hướng Thang Viên.”
Tạ Cảnh Địch gật đầu, dùng ngữ khí y hệt nói: “Đồ đệ của tôi cũng giống sủi cảo.”
“Phắn, vì nói chuyện với anh mà đệ tôi giận rồi, ngày mai lại tốn hơi dỗ hắn.” Hùng Hạo Nhiên bỗng khó chịu.
“Anh cũng lạnh lùng với tôi đó, sao tôi chưa bao giờ thấy anh dỗ ngọt tôi thế?”
“Anh nghĩ mình sánh được với đồ đệ của tôi sao?”
“… Được rồi, coi như không thể nhưng khi anh nhắc đến đồ đệ của mình đừng biểu cảm buồn nôn như thế đưuọc không?”
Hùng Hạo Nhiên nhìn Tạ Cảnh Địch không nói gì.
Tạ Cảnh Địch nhíu mày nửa ngày rồi vuốt cằm nói: “Tôi thấy, không phải là chưa khoá van nước mà là ăn giấm đi.”
“Không cho nói xấu sau lưng Hướng Thang Viên.” Hùng Hạo Nhiên lườm hắn một phát, lấy bao thuốc, châm một điếu. Tạ Cảnh Địch rút ra, không vừa ý nói: “Bác sĩ không bảo anh không được hút thuốc sao?”
“Nghiện thuốc nặng, không có cách nào.” Hùng Hạo Nhiên hút đến là vui, liền bồi thêm một câu: “Hướng Thang Viên bị viêm mũi, có cậu ta bên cạnh thì tôi mới không dám hút quá nhiều.”
“Ta cũng bị viêm mũi.”
“Vậy thì chịu đựng.”
“…”