CHƯƠNG 40: VỀ CHUYỆN “TRƯỚC CƠN BÃO”
Một ngày bình yên trôi qua trong ầm ĩ.
Bình yên bởi vì khu quanh đây dạo này rất yên bình, không có vụ náo loạn lớn nào. Ầm ĩ bởi vì những vụ nhỏ nhỏ bình thường vẫn xảy ra làm mọi người không biết là nên khóc hay nên cười.
Một con cún nhỏ trong khu chung cư mất tích, có người ồn ào muốn nhảy lầu, có nhà bị trộm, có người uống say rồi làm loạn trên đường, cảnh sát đều bị huy động.
Nhưng mà, điều làm Hướng Dương Viễn cảm thấy vui vui là dạo gần đây lương tâm Hùng Hạo Nhiên ‘thức tỉnh’ sẽ giúp đỡ làm mấy việc trên bàn. Lưu Đại Võ rất chi là kinh ngạc với việc này, mỗi lần tháy Hùng Hạo Nhiên bận rộn làm việc bàn giấy, anh đều không nhịn được mà dùng ánh mắt kì dị nhìn chằm chằm.
Hùng Hạo Nhiên bị nhìn đếu bực mình, quay qua trừng mắt làm Lưu Đại Võ vội quay đi.
Cuối cùng Hướng Dương Viễn phải bỏ mục phỏng vấn, dành hai buổi tối để viết một phần bình luận mang tính thời sự, sau khi đem đi thi liền dành được giải nhất. Đồn trưởng Thường được mặt mũi, cực kì vui mừng, còn muốn mời cậu một bữa.
Tất cả đều không tệ lắm, cuộc sống như này đã làm cậu rất hài lòng rồi.
── Nếu như con gấu kia không bị ăn đến quen miệng rồi bỏ bớt ‘vận động hàng ngày’ thì càng tốt hơn nhiều nhiều lắm.
Đùa nhau à? Cậu là cảnh sát, mỗi ngày cần dùng tinh lực dồi dào vào giải quyết công việc, vậy mà tối nào cũng bị ép sạch là sao????
Vào tháng 5, cuối cùng Hướng Dương Viễn cũng kiếm được một cái phép để về nhà.
Hùng Hạo Nhiên thoáng có ý kiến nhưng bị bơ luôn.
“Yên tâm đi, em sẽ mang đồ ngon về cho anh.” Buổi tối trước khi đi, Hương Dương Viễn đang xếp hành lý nhìn Hùng Hạo Nhiên ngồi trên giường làm bộ muốn nói rồi thôi mà buồn cười, nói: “Cũng chỉ có 3 tuần thôi mà, qua nhanh thôi.”
Hùng Hạo Nhiên cười cười gật đầu.
Không hiểu sao cậu thấy nụ cười kia có chút miễn cưỡng.
Tên mặt còn dày hơn tường thành này mà buồn sao? Không có cơ hội nặn mặt anh như nhồi bánh bao thì thật là phí.
Tuy là rất muốn thưởng thức dáng vẻ buồn rầu của anh nhưng cậu biết rõ 8/10 là đang vờ vịt tranh thủ đồng tình. Rất đau lòng là cậu cũng bị mềm lòng, ngồi xuống cạnh anh, hôn lên mặt anh như hôn trẻ con một cái rồi nói: “Không thấy anh vặn lại, em thật không quen nha.”
Hùng Hạo Nhiên ôm cậu vào lòng lập tức khôi phục bộ mặt lưu manh: “Em nhẹ nhàng với anh như này, anh cũng thật không quen nha.”
Cậu cười lớn. Hai người bọn họ quả nhiên không hợp với ba cái trò dịu dàng, thắm thiết này được.
“Tối thứ 6 hàng tuần nhớ đưa báo cáo tình hình ma tuý cho bên chống tệ nạn đó, không nhớ được thì viết giấy note em dán trên máy tính, khi nào về em sẽ dọn dẹp đống hỗn loạn của anh.” Điều không thể bỏ được ngoại trừ người này còn có một lượng lớn công tác kia.
Hùng Hạo Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn có, báo cáo tuần tra phòng cháy chữa cháy nữa, nếu mà quên thì bên trị an sẽ giết người đó.”
“Ừm.”
“Lúc ghi chép án phải viết cẩn thận, viết xong thì kiểm tra lại một lần, đừng có ghi sai gì.”
“Thời điểm tra án phải cẩn thận, ghi chép xong kiểm tra một lần, đừng sai sót gì.”
“Đi tuần nhớ khách sáo chút, cẩn thận không là ăn mắng đó.”
“Ờm.”
“Còn có ── “
Lời còn chưa nói hết, Hùng Hạo Nhiên đã chịu không được mà nhảy vào: “Hướng Thang Viên kia, em quên là ai dạy em những thứ này sao? Em đang xem thường thầy em sao?”
Hướng Dương Viễn khịt mũi khinh thường: “Không thừa đâu. Anh nên mừng vì em là căn chính miêu hồng, đổi lại là người khác làm học trò, khẳng định không đến hai ngày sẽ bị anh dẫn vào con đường tà đạo.”
Hùng Hoạ Nhiên cười cười, vuốt tóc mai của cậu. Hướng Dương Viễn nhìn anh một hồi: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
“Ngoại trừ muốn em, thì không còn.”
“Thật sao?” Hướng Dương Viễn nghi ngờ, nheo mắt nhìn: “Sao em lại thấy anh có một bụng đầy lời muốn nói vậy? Vẫn kìm nén sao?”
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, quay người đè cậu xuống, nói: “Anh đúng là đang kìm nén. Còn rất nhiều chuyện chưa có làm đâu. Có muốn đêm nay làm hết một lượt không?”
“…”
.
Hôm sau, Hướng Dương Viễn lết một thân mệt mỏi lên tàu.
Đây là lần đầu tiên gặp cha mẹ sau khi ‘thất thân’, tâm tình cậu lúc này rất rối rắm. Cậu thấy mình có lỗi với sự kỳ vọng của mẹ, trong lòng có chút kích động ngu ngốc muốn tự thú để hưởng khoan hồng.
Sau hai ngày xoắn xuýt, cuối cùng đà điểu Châu Phi Hướng Dương Viễn cũng thuyết phục được mình. Cũng không phải chuyện gì lớn, mẹ cũng sẽ không giục mình đi xem mặt, chờ qua một thời gian nữa thì tính đi.
Thế nên, sau khi ở nhà mấy ngày, khi mẹ cậu nhắc đến Trúc Thanh Mai, cậu liền bỏ ra một phút để nhớ ra đó là ai, sau đó giật bắn mình.
“Dì Lý có hỏi thăm ý của cô ấy rồi, cảm thấy cô ấy cũng có ý với con đó. Con có muốn suy nghĩ chút không?” Lúc này, mẹ Hướng hạ dao xuống miếng đậu phụ, thuận tiện liếc con trai một cái: “Dù sao con cũng không còn nhỏ nữa.”
“Dì Lý… có phải nhầm lẫn gì không?” Hành động hôm đó của cậu làm giờ nghĩ lại còn thấy ghê nữa là. Cô nàng đó rốt cuộc khẩu vị kiểu gì mà đến giờ vẫn không quên được vậy?
“Sao mẹ biết. Dì Lý đã duyệt vô số người rồi, tuyệt đối không nhầm được đâu.”
“Nhưng mà…” Hướng Dương Viễn khó chịu, mím môi: “Con, con thấy bọn con không hợp nhau.”
“Ồ.” Mẹ Hướng ngược lại, rất bình tĩnh nói: “Không thích hợp thì thôi.”
“Mẹ?” Cậu cẩn thận nhìn mẹ: “Mẹ không tức chứ?”
“À không. Quan trọng là con có thích hay không thôi. Mẹ chỉ hỏi ý kiến của con. Mẹ nghĩ không chừng con thích con nhà người ta mà ngượng không nói thôi.”
“Vâng…” Hướng Dương Viễn lo lắng, rũ mắt xuống, kiên định nói: “Con, không thích cô ấy.”
^^^^
Có ai còn nhớ cô nàng Trúc Thanh Mai và buổi xem mặt không? =))))
根 正苗红: căn chính miêu hồng: ở thời hiện đại, cụm từ này dùng để chỉ Đảng cộng sản Trung Quốc, đời sau của các chiến sẽ hồng quân, với người nhà của cách nhà cách mạng đi trước. Trong đó, một vài đời sau của các danh nhân dễ bị xã hội để ý. Một vài đời sau của các vị chiến sĩ sẽ thừa kế và phát huy tinh thần của đời trước, cũng có một vài thành phần sau khi sống trong cuộc sống sung túc, giàu có sau này, xuất hiện tác phong hủ hoá, sa đoạ, phải chịu phê bình (Theo baidu)
Mình còn tìm được một bài trên một trang web khác:
Nó có nghĩa đen là rễ (nguồn gốc) chân chính, cành lá khỏe mạnh. Nghĩa bóng: chỉ người đã từng kiên quyết/vững vàng trong chính trị.