Gen Di Truyền

Chương 57: Chương 57: Chuyện động trời




Hân Hân cho rằng chỉ là cấn bụng cho nên cắn răng nhẫn nhịn qua một lát, cảm thấy qua đi thì không còn gì nữa, cô còn kiên trì bưng xương sườn đến bàn ăn gọi Cesar tới ăn cơm.

Còn chưa tới chỗ Cesar thì bụng cô đã đau thắt lần thứ hai, lần sau còn đau hơn lần trước.

Hân Hân chỉ mới là một thiếu nữ mười mấy tuổi, lại không có phụ nữ lớn tuổi ở bên cạnh dạy cô những chuyện này, cho nên cô chỉ cho rằng là dư âm của cấn bụng.

Trông thấy Cesar từ bên ngoài vào, cô nhiệt tình gọi: “Ý, mau tới ăn sườn kho đi này, em nấu một nồi ngon lắm!”

Cesar nhíu mày nói: “Em đã to bụng thế rồi còn chạy tới chạy lui làm gì!”

“Biết rồi, biết rồi, nhanh ăn đi mà!” Hân Hân rất nóng lòng muốn ăn, cầm lấy chén cơm tự mình ăn.

Sau bữa cơm cô cảm thấy thỏa mãn vỗ vỗ bụng nói: “No căng cả bụng, lấy cho tôi ly nước trái cây đi, có đá nhé!” Bây giờ cô cũng đã quen sai người máy làm việc, trước kia luôn cho rằng bọn họ quá giống con người cho nên luôn tự mình làm tất cả mọi việc.

Đợi sau khi xong tất cả việc, Hân Hân lại lên lầu đi toa-lét, lúc đó bất giác có một chất lỏng chảy ra đùi cô, cô lau đi rồi đi ra.

Cesar vẫn ngồi ở đó, vừa làm việc vừa chơi máy tính thông minh.

Lúc này bụng lại đau một chốc, cô cảm thấy có chút không bình thường, nhưng tính thời gian thì còn vài ngày nữa mới đúng, cô cảm thấy nên thương lượng với anh chồng nhà mình một chút: “Cesar, phụ nữ sắp sinh em bé sẽ có phản ứng thế nào vậy?”

Cesar biết gần đây Hân Hân có chút khẩn trương, vì vậy dừng lại công việc trong tay nói: “Đầu tiên, thần kinh có chút căng thẳng, vừa la vừa hét, người thân thiết nhất cũng không thể đến gần.”

Cô không có cảm giác đó, ít nhất cảm xúc vẫn còn khống chế được.

“Hai là, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hết sức đau đớn.” Trí nhớ của Cesar rất tốt, cho nên anh đều đã ghi nhớ hết những kiến thức kia ở trong đầu rồi.

Hân Hân soi soi mặt mình vào mặt kính của máy tính thông minh, sắc mặt phơn phớt hồng như hai quả táo, hơn nữa ban nãy còn được ăn một bữa rất ngon miệng nên cảm thấy vô cùng khỏe mạnh.

“Ba là, nghe nói thời kì này phụ nữ sẽ thấy đau từng cơn, bụng rất khó chịu.”

“Bốn là, nếu đã đến lúc thì sẽ có nước ối chảy ra.”

Hơ…

Hân Hân ngồi đó có chút lúng túng nói: “Cesar, sao hai cảm giác sau cùng em đều thấy nè?”

Cesar đang cầm cà phê lên uống, nghe xong bất giác phun hết ra mấy tập tài liệu trước mặt, nhưng anh hoàn toàn không màng đến những thứ này mà lớn tiếng kêu: “Gọi phòng y vụ chuẩn bị.” Sau đó bước đến bên người Hân Hân: “Anh ôm em được không?”

Hân Hân thấy anh sốt ruột như vậy đành phải an ủi: “Đừng khẩn trương như vậy! Chẳng có gì đâu mà. Nghe mẹ em nói lúc bà sinh em ra rất nhẹ nhàng, chỉ cần đến bệnh viện lên giường nằm chưa đến một giờ đã sinh em rồi. Cho nên, em muốn đến phòng y vụ trước.”

Thật ra cô đang đau từng cơn, hơn nữa cũng không dày đặc lắm, cho nên tự đi tới cũng không sao. Hơn nữa trên máy tính thông minh cũng có dạy, chỉ cần từ từ di chuyển, đối với phụ nữ sắp sinh cũng rất hữu ích.

Cesar thấy cô kiên trì thì cũng đi cùng cô, một đoạn đường này hai người đi gần một giờ, giữa đường có ngừng mấy lần bởi vì cơn đau của Hân Hân càng lúc càng rõ rệt.

Chờ đến phòng y vụ cô trực tiếp lên giường nằm nghỉ trong chốc lát, thế nhưng lại bắt đầu bối rối. Cớ sao đỡ đẻ lại toàn là đàn ông chứ, không được, chuyện này nhất định không được, thật làm người ta ngại ngùng mà.

Cô đáng thương nhìn Cesar nói: “Không, em muốn nữ bác sĩ, em không muốn họ…”

“Hân Hân nghe lời, nằm yên chút đi. Em cũng biết ở đây không có nữ y tế mà.” Cesar đã quen với thế giới này nên anh cũng không thấy nam y tế có gì không đúng, dù không muốn nhưng chỉ có họ mới giúp được cô.

Hân Hân cũng cảm giác mình có chút tùy hứng, cơn đau đến sau làm cô hơi tỉnh táo lại.

“Ừm, vậy sao anh còn ở đây?” Nhìn thấy Cesar đã cỡi quần áo mặc đồ cách ly vào, cô cảm thấy rất không được tự nhiên, mắc gì anh phải ở đây nhìn cô sanh con chứ?

“Chồng cô muốn cùng cô sinh con, cô đừng lo, bây giờ đang rất thuận lợi.” Ông bác sĩ nói xong cũng bắt đầu chuẩn bị.

Hân Hân nhanh chóng đau quặn từng cơn. Ông bác sĩ nói: “Nếu cô cảm thấy đau quá, chúng tôi có thể tiến hành mổ bụng…”

“Đừng, tôi muốn tự sinh.” Cô cắn răng nói, mới không cần đẻ mổ đó, đau thì đau một chút sẽ đẻ xong ấy mà.

Nhưng mà vẫn đau quá, cô nhịn không được hét ra thành tiếng.

Cesar vốn là người vô cùng điềm tĩnh, nhưng khi nhìn thấy cô đau đớn như vậy cũng có chút không chịu nổi, cả người anh như hóa đá đứng tại chỗ, hoàn toàn không nghe thấy ông bác sĩ đang gọi anh an ủi Hân Hân.

Hân Hân biết anh đang lo nên bảo: “Cesar, anh không chịu nổi thì ra ngoài đi, anh càng đứng đây em càng nóng ruột.”

Ông bác sĩ nghe thế cũng nói: “Thưa ngài, đành mời ngài ra ngoài vậy.” Vì sao mấy người đàn ông khác đều giúp được, mà vị lãnh đạo vẫn luôn cơ trí bây giờ lại hóa ngốc cơ chứ?

Cesar cũng không muốn quấy rầy họ làm việc, lê từng bước ra ngoài, đến khi ra ngoài đứng rồi cũng không biết mình đã đi ra bằng cách nào.

Cesar chưa bao giờ hoảng loạn như vậy. Nếu sớm biết thế này đã không cho cô ấy mang thai.

Anh len lén vào xem vài lần đều bị Hân Hân đuổi ra, thẳng đến một tiếng sau bên trong mới truyền ra tiếng trẻ con khóc. Anh cảm thấy sức lực toàn thân như bay biến hết cả, cả người nhũn ra trên ghế không đứng dậy nổi.

Nhưng ông bác sĩ lại hốt hoảng từ bên trong chạy ra, run rẩy nói với Cesar: “Thưa….thưa ngài, bé có…”

“Bé có cái gì?” Cesar siết chặt áo, kéo ông hỏi.

“Bé có… bé có… vậy mà bé có…” Ông bác sĩ đã khẩn trương đến nổi nói không ra lời, từ run tay đến run hết cả người.

“Là Hân Hân gặp nguy hiểm sao, nói mau.” Cesar dường như đã nhấc bổng ông bác sĩ lên.

Ông bác sĩ lắc đầu, nói: “Không, phu nhân rất an toàn.”

“Rốt cuộc có cái gì, không có cái gì?” Cesar định xông vào xem, nhưng ông bác sĩ nghe đến chuyện này đã ngây người lại có chút cuồng loạn nói: “Thật sự bé có… bé có tiểu jj…”

“Cái gì?” Nhất thời Cesar không kịp phản ứng, cau mày nói: “Là tàn tật bẩm sinh sao?”

“Không, là là cậu… không đúng, là cô. Cô ấy là công chúa, là một tiểu công chúa…” Ông bác sĩ khóc tèm lem đầy mặt.

“Ông nói là gì? Bé gái?” Đến Cesar cũng sợ run, sao anh dám nghĩ đến Hân Hân sẽ sinh cho anh một đứa con gái chứ?

Anh không chút suy nghĩ xông vào, thấy Hân Hân đã tỉnh dậy rồi, cô đang nhìn hai người hộ lý ngây ngẩn, sau đó nói: “Có thể đưa con gái cho chúng tôi không?” Nhìn bộ dạng họ ôm bé có vẻ rất nguy hiểm.

Cesar xông về phía trước đón lấy con gái anh, cô bé thoạt nhìn rất khỏe mạnh, phía dưới không có tiểu jj mà tất cả đều rất bình thường biểu hiện ra bé là một bé gái.

“Là con gái, thật sự là con gái. Hân Hân, không ngờ em sinh được một đứa con gái cho anh, cảm ơn em.” Anh đi đến vỗ vỗ Hân Hân, hiện giờ cô rất mệt, vừa gật đầu một cái đã thiếp đi rồi.

Sau đó các bác sĩ thu dọn tất cả, đưa Hân Hân về phòng. Cesar thấy Hân Hân không sao mới gọi Bin Sur đến mở ra hình ảnh phát cho toàn bộ Tinh Tế.

Anh ôm con gái ngồi trước bàn sách, nói với những người quan tâm chính sự: “Các vị, hiện tại tôi có một tin tức trọng đại muốn thông báo. Đúng vậy, phu nhân mới vừa sinh cho tôi một đứa con. Mặc khác, đứa bé này mang giới tính nữ…” Sau đó anh nói sơ lược về tình trạng khỏe mạnh của bé, tin tức này đủ làm cho toàn bộ thế giới phải khiếp sợ.

Sau khi Cesar hoàn thành đoạn phát hình này liền ôm đứa bé đang khóc trong lòng dỗ tới dỗ lui. Người máy đưa sữa bột đến cho anh, Cesar tự mình đút bé bú.

Có lẽ trình độ chăm sóc trẻ của anh không được cao, cho nên con gái nhỏ chỉ bú có chút xíu. Ông bác sĩ đối với cô bé này luôn rất mong đợi, quý trọng cho nên kích động nói với đại thống soái vẫn luôn tôn trọng: “Không thể đút như vậy được, không bằng để chúng tôi làm đi.”

Cesar cũng cảm thấy mình rất ngốc, dù rất muốn tự mình làm nhưng vẫn phải giao cho họ.

Thế giới này đã thật lâu mới có một bé gái đầu tiên đã thu hút hết sự chú ý của xã hội, dân chúng đối với quốc hội một chút lưu tâm cũng không có.

Không ai không biết bé gái này đại biểu cho cái gì, không phải sẽ là bắt đầu cho thế giới mới của loài người, một bé gái được sinh ra chứ không phải được nhân bản ra.

Con bé sau này sẽ sinh ra thêm một bé gái, con của bé gái đó rồi sẽ lại sinh ra con gái, làm cho thế giới này càng ngày càng có nhiều bé gái, như vậy thế giới này rồi sẽ ra sao?

Hiện tại cha của bé gái này là đại thống soái, ai dám đi đối đầu với anh. Ngay cả những quý tộc vẫn luôn bảo trì trung lập lúc này cũng đứng về phía anh. Cho dù họ không có cơ hội, nhưng con của họ sẽ có, đến lúc đó nhà họ cũng sẽ đón được một bé gái ra đời.

Hân Hân đối với những chuyện này không hề hay biết, cô vẫn luôn nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng được vài ngày đã thấy chán, vì cớ gì con gái cô mỗi ngày chỉ có thể gặp được một lần.

Sau khi ai oán với Cesar, anh liền ôm con gái đến cho cô. Sau khi thấy con Hân Hân cảm thấy gien di truyền của Cesar quả nhiên thật cường đại.

“Nhìn con xem.” Chọc chọc mặt cô bé, Hân Hân nói: “Lại mập rồi!”

“Ừ, mỗi ngày một bộ dạng.” Cesar vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ yêu nói: “Em cực khổ sinh cho anh đứa con gái này rồi. Tuy không phải người thừa kế, nhưng anh sẽ tìm cho con một người chồng thật tốt. Có lẽ sớm thôi, bởi vì anh sẽ dạy cậu ta làm thế nào kế thừa Will gia.”

“Có phải anh nghĩ chuyện này quá sớm rồi không?” Hân Hân có chút không biết nói gì.

Cesar vuốt đầu cô nói: “Nội tình Will gia không phải dễ dàng học được.”

“Em biết, nhưng có lẽ con gái sẽ yêu mến người con trai khác, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”

“Chưa nghĩ tới, nhưng chỉ có thể làm như vậy.” Vì gia tộc của anh, đây là phương pháp chính xác nhất.

Hân Hân cảm thấy dường như anh đã quên mất một chuyện, vì vậy nói: “Thật ra, em muốn nói với anh, em còn có thể sinh cho anh một đứa con trai.”

“Cái gì, lại sinh?” Lại sinh ý là cô còn có thể sinh cho anh một người thừa kế nữa sao?

Phụ nữ ở thế giới này rất ít người có thể sinh được hai lần, cho dù có đi chăng nữa cũng rất ít. Mới đầu Cesar còn cho rằng Hân Hân chỉ là thông minh hơn những người phụ nữ ở thế giới này một chút thôi, không ngờ đến cả năng lực sinh sản cô cũng có thể bảo toàn cơ năng của phụ nữ trái đất.

“Hân Hân, em thật làm người ta kinh ngạc.” Cesar ôm chầm lấy cô và con gái, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.