Gen Di Truyền

Chương 8: Chương 8: Không Có Linh Kiện Kia




Nhưng chỉ như thế cũng đủ để cho đại thống soái lạnh lùng nhìn cô một cái, bị con ngươi kia trừng, Hân Hân ngay cả động cũng không dám động. Lúc này mới chú ý tới, con ngươi của đại thống soái thì ra là màu vàng, bên trong tựa hồ tràn ra tia sáng kỳ dị, lại giống như mắt động vật, làm cho người ta tiếp xúc liền có một loại cảm giác ấm áp đồng thời cũng khiến người ta có loại cảm giác bị dã thú bức bách.

Đại thống soái thấy trong lúc bất chợt cô đứng im với vẻ mặt ngơ ngác, thì cho rằng đây chẳng qua là động tác nhường đường, nhưng đàn ông là một loại động vật trời sanh có tham muốn giữ lấy cực mạnh, cô đã chạm đến dây thần kinh mạnh của đàn ông trong người đại thống soái.

Chẳng qua hai người này, một không thì phát giác, một lại không cách nào biết cảm giác như vậy là gì thôi.

Một ngày kia đến buổi tối đại thống soái mới trở về, Hân Hân không dám đi loạn nên cả ngày giả bộ nạp điện, cho đến đi có tin của Calvin truyền đến, bảo đại thống soái trở lại cần dùng cơm tối.

Hân Hân vui vẻ xông ào vào phòng bếp, cô sắp chết đói rồi.

Làm thức ăn gì đã sớm nghĩ kỹ, nguyên liệu cũng chuẩn bị xong. Rất nhanh liền làm xong hai món ăn, cộng thêm bánh bao mới ra lò.

Cô cũng thừa cơ hội này ăn vụng, nhưng không có ăn no, đành chịu vậy. Vốn đang có bữa ăn khuy , nhưng hôm nay anh ta trở lại muộn tin tưởng bữa ăn khuya kia sẽ phải miễn.

Đem thức ăn bưng đến phòng ăn, đại thống soái rất nhanh ăn xong. Mắt thấy sắp chín giờ, anh ta lại xử lý chút ít chuyện rồi trở về phòng của mình.

Vừa đúng giờ nghỉ ngơi, cô liền tranh thủ đồ thu dọn mọi thứ ném vào phòng bếp, dù sao chuyện cọ rửa đã có người máy khác làm. Cô chạy thẳng tới phòng vệ sinh, đi vệ sinh xong liền chạy về phía gian phòng của đại thống soái.

Anh ta cũng vừa tắm rửa qua, vốn nên đọc sách rồi sau đó ngủ, khi thấy cô đi vào không ngờ lại đi mấy bước tới trước mặt cô.

Lực áp bách thật mạnh, Hân Hân lại theo bản năng muốn lùi lại, nhưng nhớ đến chuyện ban ngày liền cắn răng ép mình đứng lại. Bình tĩnh, yên lặng chờ, xem anh ta muốn nói cái gì, kết quả anh ta chỉ đứng vài giây ở trước mặt cô, sau đó đi lên giường.

Một con người máy thật nhỏ, anh ta không khỏi mỉm cười xoi mói, ngồi ở trên giường lẳng lặng nhìn cô. Tại sao lại cảm thấy cô khác lạ? Nhưng rốt cuộc khác lạ ở đâu thì nói không rõ ràng lắm.

Áp lực thật lớn, muốn trốn quá.

Hân Hân nghĩ như vậy nhưng cũng không dám động, chỉ là cảm giác cục xúc bất an dù che dấu thế nào cũng sẽ lộ ra một chút.

“Số 78, có chương trình ca hát khiêu vũ không?” Trong không khí yên tĩnh đột nhiên có giọng hỏi.

“Thưa ngài, không có.” Có người máy nghệ nhân đúng không? Tại sao bắt người máy ăn uống như cô làm những thứ này?

“Ừ!” Anh ta thế nhưng nằm xuống ngủ.

Vốn đang cho là sẽ hỏi tiếp, nhưng thế này khiến Hân Hân lấy làm khó hiểu, hoàn toàn không thể hiểu hành vi của anh ta.

Chẳng qua vẫn phải ngủ thôi, dù đã ngủ cả một ngày. Cô yên lặng đi tới phía sau rèm cửa sổ, nằm xuống. Ánh đèn tắt đi, cô nằm đó buồn bực hồi lâu vẫn không ngủ được. Nhưng lại không dám động, chỉ có thể lẳng lặng nằm.

Thật vất vả mới đến sáng ngày thứ hai, đại thống soái đang mặc quần áo đột nhiên dùng hai ngón tay thon dài xinh đẹp níu lấy càm của cô nâng lên.

Đối diện trực tiếp với gương mặt đang từ từ cúi xuống, Hân Hân lập tức cả kinh không dám động, ngay cả nháy mắt gì đó đều quên luôn. Mà đổi thành một ngón tay nhẹ nhàng lau một chút ở phía dưới mắt cô, cả người Hân Hân lạnh như băng, thiếu chút nữa bị hù dọa tè ra quần.

Muốn làm cái gì thế, muốn móc mắt của cô sao?

Vẻ nghiêm túc này thật đáng sợ, cô cảm giác mình sắp xong đời.

Nhưng đại thống soái lại thả lỏng cô ra, nói: “Xem ra người máy lau chùi không có quét dọn cẩn thận, Số 78, dưới mắt của cô dính màu.”

Dính màu? Dính màu!

Đúng vậy, hẳn là hai con mắt gấu mèo 0.0 mới đúng chứ?

Cô cúi đầu, mới vừa rồi thiếu chút nữa hiểu lầm vị này đại thống soái sẽ làm cái gì đối với mình. Có điều thật là đáng sợ, chân của cô đã có chút run lên rồi.

“Sau này số 78 sẽ chú ý, bây giờ có thể đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho ngài không?” Đầu của cô cúi xuống, nhưng càm còn đang ở trong tay người ta, hơn nữa một ngón tay còn đang ma sát cổ phía dưới càm của cô, có loại cảm giác giống động vật nhỏ bị trêu chọc.

“Đi đi!” Đối phương thu hồi tay, xúc cảm không tệ, chất lượng da tốt hơn so với những người máy khác. Nhiệt độ cũng không lạnh như băng, xem ra có chức năng tự động điều tiết nhiệt độ khi tiếp xúc với người khác. Nhưng những chức năng này, không phải là thuộc về người máy bạn đời sao?

Cô vốn nên là người máy ăn uống đúng không?

Một ngày chuyện mà Đại thống soái muốn bận rộn nhiều lắm, cho nên cũng không đem loại chuyện nhỏ nhặt này để ở trong lòng.

Hân Hân vừa nghe được hai chữ đi đi liền cứng ngắc, chạy vội ra ngoài, lúc chạy nhanh trên hành lang nước mắt sợ hãi cũng rơi theo. Thật đáng sợ quá.

Nhưng vẻ mặt này của cô bị Raymond vừa đi vào nhìn thấy, không khỏi ngẩn ra, trong lòng ngực có chỗ nào đó bị đánh một kích rất mạnh, anh ta cơ hồ đem lý do đi vào trong phủ quên mất, chỉ lo chạy theo bóng dáng kia.

Kết quả một đường đuổi tới bên cạnh phòng vệ sinh, anh ta ngẩn ra, không có trực tiếp đi vào.

Tại sao vậy chứ, anh ta không rõ?

Đợi khoản mấy phút, rốt cục cũng thấy người từ bên trong đi ra, vẻ mặt đã đổi thành lạnh nhạt. Nhưng anh ta không buông bỏ, đưa tay kéo nữ người máy lại, đem cô đẩy dựa vào trên tường, dùng thân mình cao lớn cúi xuống, thân thể trẻ tuổi sinh ra phản ứng kích thích.

“Số 78, cô mới vừa khóc đúng không?” Đưa tay chạm vào gương mặt của cô, cảm xúc thật thoải mái.

“Không có, ngài nhìn nhầm rồi. Xin hỏi, có chuyện gì không?” Tuy nói tư thế rất mập mờ, nhưng vẫn không có đáng sợ như mới vừa rồi, ít nhất cô không có mất đi bình tĩnh.

“Làm bạn giường của tôi, vào tối nay nhé?” Người máy bạn đời ở phố Thương Nhân, chỉ cần đàn ông nói lên yêu cầu này với các cô và chịu trả tiền thì có thể làm một đêm .

Hân Hân mới mười bảy tuổi, không phải là hai mươi bảy, hơn nữa ngay cả cơ hội nắm tay đàn ông cũng không có, lại bị kêu gọi lên giường? Mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên, dùng sức cắn đầu lưỡi để mình giữ vững bình tĩnh.

“Thật xin lỗi, bởi vì là người máy ăn uống cho nên không có loại linh kiện kia” Một lúc gấp gáp liền quên mất, định giải thích là không có chương trình kia, nếu như nói không có chương trình, anh ta vẫn có thể mạnh mẽ cài vào, bỗng nhiên cô nhớ tới lời nói lúc trước của Calvin, nghe nói người máy ăn uống chẳng qua là mặt ngoài giống nữ nhân thôi, có nhiều thứ cũng không có. Về phần những thứ không có kia là cái gì thì cô không rõ lắm, nhưng lúc này cũng chỉ phải lấy ra sử dụng.

Quả nhiên Raymond ngơ ngác một chút, ánh mắt nhìn về phía nửa người dưới của cô, thấy vậy Hân Hân rất muốn đá người. Cắn răng chịu đựng, cho đến khi anh ta nhìn đủ rồi, liền đứng thẳng người hừ lạnh một tiếng nói: “Thật là mất hứng.”

Hân Hân thở phào nhẹ nhỏm, nói tiếng thật xin lỗi liền chạy vội vào phòng bếp.

Những gã đàn ông này bị gì thế? Hormone giống đực tăng vọt sao? Cô cũng không phải là những người máy bạn đời xinh đẹp kia?

Nhưng cô nào biết đâu rằng, người máy chẳng qua là người máy, không thể nào có hormone hấp dẫn người khác phái. Nhưng cô thì có thể, cho dù cô giả làm người máy giống hơn nữa, cũng sẽ hấp dẫn phái nam mà không giải thích được.

Chẳng qua đàn ông trên thế giới này bởi vì quá lâu không có tiếp xúc với phụ nữ, cho nên đã quên mất cảm giác như vậy.

Bữa ăn sáng làm xong, cô bưng đến phòng ăn. Kết quả mới đi vào, liền bị thứ gì trên mặt đất vấp một cái liền trực tiếp té xuống.

Đồ toàn bộ rơi tứ tung, cô đau đến cắn răng, thật vất vả mới ngồi dậy ,lại phát hiện làm mình ngã lại là một con người máy đứt gãy.

Bởi vì trên thế giới này người máy rất giống người, cô thiếu chút bị làm cho sợ đến kêu to.

“Số 78, cô muốn làm người thứ hai bị phanh thây xử lý như người máy này sao?” Calvin im lặng, sáng sớm tính tình của đại thống soái không được tốt, đại khái là nghe được tin tức lại có dân phản kháng ở tinh cầu khác.

Khi anh ta thống trị, có phản kháng thì sẽ giết chóc! Chiến ước (quy ước chiến tranh) giữa các tinh cầu cũng có đề cập tới, dân của tinh cầu chiến bại không được phản kháng với chủ nhân, cho nên bọn họ đúng là không muốn sống nữa, vì cái gọi là mặt mũi dân tộc lại dám phản kích?

Nhận được tin tức kia, tinh thần lực của đại thống soái bùng nổ, trực tiếp hủy đi một người máy. Mà người thứ hai đi vào còn mang bữa ăn sáng cho anh ta lại té, xem ra lại phải thu dọn một món đồ bỏ vào nhà máy rác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.