Edit + Beta: Tiểu Tuyền
Một người đàn ông ngoại trừ gương mặt ra
còn những nơi khác đều bị băng bó, nhìn thấy có người máy đang chuẩn bị
thu dọn liền hừ một tiếng, tức giận đem ly nước trái cây đá ra rất xa,
văng lên trên tường xoảng một tiếng nát bấy.
Muốn gây sự gì đây?
Cái ly này chiêu chọc anh ta sao?
Hân Hân vốn bởi vì chịu đựng đau đớn mà có một chút khó chịu rồi, thật vất vả mới làm xong bữa ăn tối lại thành nơi trút giận cho người khác, lúc
này cho dù lực nhẫn nại khá hơn nữa cũng duy trì không được, liền đứng
lên nói: “Vị tiên sinh này, ngài cố ý làm hư hao dụng cụ của Phủ Thống
Soái, xin bồi thường.” Giọng điệu này là người máy tuần tra thường nói,
cô vừa mới học xong.
Đối phương là người đàn ông rất cao lớn,
cho dù thoạt nhìn giống người tàn tật, nhưng vì sao toàn thân anh ta có
cảm giác thô bạo, giống như người nào thiếu anh ta hai trăm tám mươi vạn tiền vậy.
Hân Hân khó có lúc ưỡn ngực ngẩng đầu ở trên thế giới này một lần, cho dù có chút sợ cũng không lùi bước.
Người đàn ông cười lạnh, nói: “Tốt, ta đền, rớt bể ngươi ta cũng bồi thường
hết.” Nói xong liền đưa tay níu lấy cổ áo của Hân Hân, đem cả người cô
đưa lên giữa không trung.
Hân Hân nhắm mắt lại, ngã chết thì ngã chết thôi, biết đâu mình còn có thể trở về.
Nhưng người đàn ông kia còn không có ném, cô liền cảm giác cổ tay của mình
căng thẳng , tiếp theo bộ quần áo không chịu nổi lực kéo của hai bên,
roẹt một tiếng rách làm hai.
Hân Hân rơi xuống mặt đất, theo bản
năng cô kéo chặc quần áo không để cho tấm vải phía trước rơi xuống. Trợn trừng con ngươi nhìn thấy một vật bay lên đụng vào vách tường, bức
tường chỗ này được chế bằng chất liệu gỗ đặc biệt, có chút giống kim
khí, nên khi người đàn ông này đụng vào, bức tường tuy không có vỡ nhưng lại bị lõm vào có hình dạng con người.
“Lá gan không nhỏ, để đi
vào là đã cho quốc hội mặt mũi, vậy mà dám động đồ của Phủ Thống Soái,
muốn thì cứ tới tìm tôi . . . . .” Quay đầu nhìn lại, tim chợt run lên.
Số 78 đứng co lại thành một đoàn, quần áo bị xé nát giắt trên hai vai, da
thịt tuyết trắng cùng áo lót đai đeo thoạt nhìn rất cổ xưa, để cho tim
của anh ta không hiểu sao run lên.
Nghe nói áo lót cổ đại rất hấp dẫn đàn ông, có đều người máy bình thường sẽ không mặc nội y , tại sao cô ta lại mặc?
“Không trách được ở lì trong Phủ Thống Soái không đi ra, thì ra là có đồ vật
để phân tán tinh lực. Cái này chính là người máy vừa mới đưa tới lúc
trước sao, không ngờ anh lại bị thứ này làm cho mê muội, muốn trở thành
The present Sur thứ hai chỉ cần người máy không cần phụ nữ sao?”
The present Sur, năm đó là một tướng quân chiến công trác tuyệt, bởi vì
nhất thời si mê người máy mà cự tuyệt phần thưởng là một phụ nữ quốc hội đưa cho anh ta. Tuy nói bỗng nhiên có lợi cho người có công trận thứ
hai, nhưng lúc ấy cũng bị người ta nhạo báng một thời gian.
Sau
lại, anh ta vì người máy đó mà bỏ qua công trận cùng chức trách quân
nhân, cuối cùng bị đại thống soái trừng phạt giam cầm ba năm, bây giờ
còn không có ra tù.
“Ke Liya!” Đại thống soái không nói nhiều
nữa, tóc dài màu đen không gió bay lên, cả người giống như được bao phủ
bởi tầng sương mù màu đen.
Ke Liya rốt cuộc biết sợ, anh ta bịch
một tiếng, quỳ một chân xuống đất, thân thể không chịu nổi sự áp bách
đến từ Tinh Thần Lực của đại thống soái, cả khuôn mặt đều trở nên vặn
vẹo .
“Anh, hai. . . . . .” từ nhỏ anh ta cũng biết, người này
mặt ngoài thoạt nhìn trầm tĩnh như nước, nhưng thực tế tính tình tương
đối dữ dội, nếu quả thật hung ác nổi lên thì sẽ mất hết tính người.
Cho nên những lão già trong quốc hội đều không dám làm gì anh ta, nhưng
mình thì lại gánh lấy xui xẻo. Năm đó Thống soái William chết trận,
người đàn bà của ông ấy liền trở thành đàn bà của cha Ke Liya, cho nên
mới sanh ra Ke Liya.
Hai người coi như là quan hệ anh em, cho nên có một số việc quốc hội mới bảo Ke Liya tới nói cùng anh ta, nhưng căn
bản mỗi lần nói đều bị anh ta đánh một lần.
Không ngờ lần này anh ta thế nhưng giận dữ thật, Ke Liya cảm giác xương cốt đều sắp dời vị trí.
Đại thống soái đối với một tiếng anh hai cuối cùng này, còn chừa chút tình
nghĩa, tay vung ra một trảo, Ke Liya liền trực tiếp bay ra ngoài.
Hân Hân nhìn đủ rồi, rốt cục lương tâm phát thiện, yếu ớt nói một câu: “Lầu ba.”
“Quăng không chết được.” Đại thống soái hoàn toàn không cần nghe Ke Liya nhắc
tới cái gì sủng ái người máy là hành động mất thể diện. Bởi vì quay đầu
lại nhìn thấy bộ dáng của cô nên chuyện gì cũng đều quên hết, nói: “Cô
chờ. . . . . .” Đi được vài bước lại cảm thấy không đúng, liền nói: “Cô
vào đây.”
Cho nên Hân Hân chỉ đành phải đi cùng anh ta vào trong phòng, nhìn anh ta liên lạc với Đại quản gia Calvin.
“Calvin, chuẩn bị một bộ đồng phục nữ tới đây.” Quay đầu lại thì Hân Hân đã trốn vào phía sau rèm cửa sổ.
Calvin cũng chuẩn bị, nhưng vừa tiến đến liền phát hiện đại thống soái nhà anh ta ngồi ở trên giường với vẻ mặt quấn quýt, anh ta cầm quần áo giơ lên
nói: “Thưa ngài.”
“Đi ra ngoài đi!” đại thống soái Cesar không nhìn sự hiếu kỳ trong mắt của Calvin, trực tiếp đuổi người.
Đợi họ đi ra ngoài rồi, anh ta liền mang quần áo đưa đến phía sau rèm cửa sổ, nói: “Mặc vào.”
“Đa tạ ngài.” Hân Hân thật rất cảm kích đại thống soái, vô luận anh ta xem
mình là cái gì thì cũng đã cứu mình, mặc dù biện pháp có chút thô bạo,
nhưng cô tin đối với anh ta thế là đã dịu dàng lắm rồi.
Trên danh nghĩa cô dù sao cũng là người máy nhưng vẫn không có bị ném hoặc bị
đánh, thử nghĩ xem gã đàn ông loài người còn bị anh ta ném xuống lầu ba, thì đối với cô, như vậy đã coi như là ôn nhu rồi.
Nhưng mà bộ
quần áo này cũng thật là 囧 a, đúng là quần áo nữ hầu, nhưng size này quá lớn. Hai vai cứ một mực bị tuột xuống, váy cũng dài quá, cô phải nắm
lấy cổ áo mới có thể đi ra.
Nhưng người máy không thể đưa ra ý
kiến, cô không thể làm gì khác hơn là kéo cổ áo lên rồi đi ra ngoài, để
cho đại thống soái tự mình lĩnh ngộ đi.
Chẳng qua không ngờ, bộ
dạng lúng túng của cô lại lấy lòng được đại thống soái, anh ta thế nhưng lộ ra nụ cười hiếm thấy. Nhưng mà bản thân anh ta đại khái cũng không
quen cười như vậy, liền ho nhẹ một tiếng để che dấu, lại liên lạc Calvin bảo anh ta cầm bộ có size nhỏ một chút .
Trong phủ thống soái
người máy nam nhiều hơn người máy nữ, mà trong đám người máy nữ thì vóc
người họ cũng rất cao lớn. Ban đầu bộ quần áo cho Hân Hân là đồ còn dư
lại của một người máy có bộ dáng Lolita, nghĩ lại cô ở Phủ Thống Soái
này cũng chưa đầy mười ngày.
Nhưng khổ nhất là Calvin, mặc dù đoán được nữ người máy cần quần áo, nhưng size nhỏ như vậy bảo anh ta đi đâu tìm chứ?
Rốt cục đã để anh ta nghĩ ra được, cho nên lại một lần nữa đưa đồ đến bên
người đại thống soái, nói: “Chỉ có cái này là nhỏ một chút thôi, cô có
thể tạm thời mặc vào, sẽ nhanh chóng đem quần áo size nhỏ đưa tới.”
Trí nhớ của Đại thống soái tương đối tốt, anh ta nhìn khóe miệng của Calvin đang giật giật, rồi nói: “Một năm trước dường như có người máy hữu cơ
mặc bộ này lung lay ở trước mắt tôi đúng không?”
“Đúng vậy, sau
khi cô ta cỡi ra thì ngài đem cô ta đập vỡ, mà bộ quần áo này còn giữ
lại. Mặc dù người máy kia mặc vào rất gợi cảm, nhưng mà đối với cô này. . . . . . Mà nói, chắc sẽ không có hiệu quả như vậy.” Người máy cũng biết trốn ư, tại sao cứ đứng ở trong rèm cửa sổ không ra chứ ?
“Trước mặc vào đi!” Đại thống soái có chút mong đợi, cô ấy mặc quần áo khiêu gợi vào sẽ có hiệu quả thế nào đây?
Calvin cầm quần áo đưa vào bên trong, sau đó cảm giác bị nhận lấy.
Bên trong Hân Hân cũng xoắn xuýt, cái này dường như là một bộ đồ ngủ hết
sức khêu gợi, có dây đeo, nếu như là cô gái có thân hình cao lớn mặc bộ
này vào hẳn là ngắn đến dọa người, mà đổi lại là cô, ngoài trừ phía
trước ngực nếu cúi đầu có thể bị lộ hàng ra, thì váy phía dưới vừa lúc
tới đầu gối, cho nên nhìn không ra chỗ nào gợi cảm .