James sốt ruột đứng đợi ở lan can tàu, chiếc xuồng nhỏ cuối cùng cũng đã về. Đã ba ngày nay, anh đợi ở cái vịnh nhỏ này của bờ biển Connecticut. Nếu biết phải đợi lâu đến thế này khi để Artie và Henry đi bắt tin trở về thì anh đã đích thân đi rồi
Hôm qua anh định đi nhưng Connie đã chỉ ra là tâm trạng của anh trong lúc này không thích hợp làm chuyện đó. Trường hợp bọn người Mỹ không biết kín miệng với anh, dù cả con người anh toát lên vẻ quí tộc của một người Anh, và dù là anh có hạ mình đi chăng nữa, thì tâm trạng của anh sẽ làm cho người khác không thể tin tưởng và có lẽ sẽ đưa đến một cuộc ẩu đả. James không đồng ý chuyện phải hạ mình, làm cho Connie phì cười. Vậy là anh ta đã nói trúng phóc .
James thật sự không quen thuộc với biển khơi của nước Mỹ, nhưng anh đã quyết định không theo sát chiếc tàu mà anh đang cố bám theo khi vào cảng, anh không muốn George nhận ra anh đang ở đây. Anh chỉ chắc chắn rằng tàu của nàng thật sự đậu ở cảng. Thay vì đi vào sông, anh đáp tàu Maiden Anne ngay cửa sông và sai Artie và Henry đi vào thành phố dò tin. Nhưng không thể nào mất cả ba ngày trời. Anh chỉ muốn biết là anh có thể tìm được cô ở đâu, không phải là tin tức của cả thành phố .
Nhưng giờ bọn họ đã trở về và khi bọn họ vừa leo lên tàu, anh hỏi, "Sao rồi?" Rồi đổi ý ra lệnh, "Vào phòng của tôi ngay."
Cả hai đều không lo lắng vì sự bực bội của James. Họ có rất nhiều tin tức để báo cáo lại, và bên cạnh đó, thái độ của thuyền trưởng không có gì thay đổi kể từ khi họ rời khỏi Jamaica.
Bọn họ theo anh đi xuống tầng dưới, cả Connie cũng vậy. Nhưng James đã không đợi được lâu và đã hỏi một lần nữa trước khi kịp ngồi xuống ghế.
Artie là người đầu tiên mở miệng. "Ngài sẽ không thích nghe đâu, thưa Thuyền Trưởng ... cũng có lẽ là Ngài sẽ thích. Con tàu mà chúng ta bám theo, là một trong những chiếc tàu của Skylark."
James nhíu mày suy nghĩ và từ từ ngồi xuống ghế. "Tại sao cái tên đó nghe quen thuộc quá vậy kìa ?"
Riêng Connie thì nhớ rất rõ để trả lời. "Vì nó là một trong những chiếc tàu mà Hawke từng đánh cướp, anh không nhớ là chúng ta đã từng chạm trán với hai tàu Skylark à? Một chiếc thì chúng ta cướp được, còn chiếc kia thì chạy thoát, nhưng đó là sau khi chúng ta đã gần như hủy hoại nó ."
"Và Bridgeport là cảng chính của họ," Artie nói thêm. "Có gần cả chục chiếc tàu của họ đang đậu ở đó ."
James thừa nhận chuyện này bằng cái cười toe toét.
"Quyết định không vào cảng của tôi là đúng rồi, phải không Connie?"
"Đúng vậy. Tàu Maiden Anne có lẽ là không bị phát giác, nhưng anh thì chắc chắn đấy. Và tôi nghĩ là chúng ta đã quyết định chuyện anh sẽ không lên bờ rồi chứ ."
"Vậy à ?"
Connie cứng đơ người ."Hãy dừng lại đi, James, cô ta không đáng để anh bị treo cổ đâu!"
"Đừng có nói quá vậy chứ," James trả lời một cách khô khan. "Có lẽ là tôi sẽ dễ dàng bị phát hiện nếu như có ai treo giải thưởng truy tìm tôi, nhưng lúc đó tôi để râu, điều mà anh thấy là tôi nay không còn nữa. Họ không thể nào nhận ra tôi cũng như chiếc tàu, còn nữa Hawke đã thoái lui từ năm năm trước. Thời gian sẽ làm cho trí nhớ con người lu mờ đi."
"Trong trường hợp của anh, thì nó đã ăn mòn những ý nghĩ thông minh trong đầu óc anh đấy," Connie làu bàu. "Không có lý do gì để anh phải liều lĩnh, khi mà chúng tôi có thể dễ dàng mang con nhóc đó về cho anh ."
"Và nếu như cô ấy không muốn đi theo các anh thì sao?"
"Tôi dám chắc rằng cô ta sẽ nghe theo chúng tôi."
"Chúng ta đang tính đến chuyện bắt cóc hả Connie? Chỉnh tôi nếu tôi nói sai nhé, đó không phải là vi phạm luật pháp sao?"
Mặt Connie đỏ bừng lên vì tức giận, "Anh sẽ không xem xét vấn đề này một cách nghiêm trọng phải không ?"
Môi James hơi cong lên. "Tôi chỉ nhớ là lần sau cùng khi chúng ta bắt cóc một thiếu nữ nhà lành, thì cuối cùng, chúng ta đã lôi đứa cháu gái thương yêu của tôi ra từ chiếc bao. Và lần trước đó, khi Regan thật muốn bị bắt cóc, tôi bị gia đình từ bỏ và bị các anh dũa te tua. Nhưng cho dù là chuyện này không liên quan gì đến những chuyện đó, tôi đã không đến đây để cho anh lo lắng đủ chuyện, chỉ vì một khả năng mong manh mà thay đổi kế hoạch của tôi ."
"Kế hoạch của anh là gì vậy?"
Câu hỏi đó làm cho James trở nên bực bội, "Tôi chưa có kế hoạch gì, nhưng đó không phải là vấn đề," rồi anh nói thêm, "Artie, cô ta đang ở đâu? Hai kẻ chậm chạp như các người chắc là đã phát hiện ra cô ta ở đâu rồi chứ?"
"Vâng, thưa Thuyền Trưởng . Cô ta sống trong một ngôi nhà to lớn nằm ngoài ngoại ô Bridgeport."
"Ngoại ô à? Vậy là tôi có thể tìm được cô ta mà không cần phải đi vào thành phố à ?"
"Rất dễ dàng, nhưng ..."
James đã không để cho anh ta nói xong. "Đấy anh thấy chưa Connie ? Anh lo lắng nhiều quá rồi."
"Thuyền trưởng ...?"
"Tôi sẽ không đi đến gần bến cảng là được."
"Mẹ kiếp!" Heny cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta gầm gừ với người bạn đồng hành. "Khi nào thì anh sẽ nói với Ngài đây, ngày mai à? Sau khi Ngài đi vào hang cọp à ?"
"Đó là hang sư tử đấy, Henry, anh không nghĩ là tôi đang cố làm đây à?"
Bọn họ làm cho James chú ý. "Nếu đó là hang sư tử mà tôi sẽ bước vào, thì tôi đoán là tôi đã bỏ qua chi tiết quan trọng nào đó. Là gì vậy ?"
"Gia đình của cô ta là chủ những con tàu Skylark, các người anh của cô ta là thuyền trưởng của những con tàu đó ."
"Mẹ kiếp!," Connie lảm nhảm, trong khi James bật cười .
"Lạy Chúa, thật đáng tức cười. Cô ta nói cô ta làm chủ một con tàu, nhưng tôi đã không tin. Tôi cứ nghĩ là cô ta nói dóc."
"Vậy cô ta là người đàng hoàng rồi," Connie nói. "Và không có gì phải tức cười cả, James. Anh không thể nào ..."
"Dĩ nhiên là tôi có thể. Tôi chỉ cần lựa thời điểm thích hợp khi cô ấy ở nhà một mình."
"Vậy thì không phải là hôm nay, thưa Thuyền Trưởng. Tối nay bọn họ có tiệc đấy ."
"Tiệc à?"
"Đúng. Cả thành phố đều được mời."
"Để chúc mừng cả gia đình được đoàn tụ," Henry nói thêm."Chuyện này không thường xảy ra ."
"Tôi có thể thấy được là tại sao các anh lại đi lâu quá rồi," James nói với vẻ bực bội "Tôi sai các anh đi tìm cô ta, và các anh trở về với cả trang tiểu sử của cả gia đình cô ta. Được rồi, còn chuyện gì khác tôi cần phải biết không? Tôi không nghĩ là các anh biết được chuyện vì sao cô ta lại đi đến Anh quốc chứ ?"
"Để tìm ý trung nhân của cô ta ."
"Ý trung nhân gì?"
"Là vị hôn phu của cô ta ." Henry giải thích rõ .
James từ từ chồm người tới. Cả ba người còn lại đều từng nhìn thấy những dấu hiệu như thế này. Nếu như cơn giận của anh đã âm ỉ sôi từ khi họ rời khỏi Jamaica thì nó không là gì so với ảnh hưởng của những lời vừa rồi đối với anh.
"Cô ta ... có … một vị hôn phu à ?"
"Không còn nữa," Henry vội giải thích.
"Cô ta phát hiện ra là hắn đã kết hôn với một cô gái người Anh khác, trong khi cô ta đã chờ đợi hắn sáu năm ròng . .. Oái! Chúa tôi, Henry, anh đang đạp lên chân tôi đấy ."
"Tôi nên đạp vào họng anh kìa ."
"Cô ta ... đã đợi ... hết sáu năm à ?"
Artie lưỡng lự. "Thật ra thì Ngài đã suy nghĩ quá nhiều rồi, thưa Thuyền Trưởng, vì chiến tranh ... Họ đã không biết hắn ta đã phản bội cho đến năm nay. Không ai biết tin tức gì về hắn ta cả, cho nên cô ta đã đi tìm hắn ta. Henry đã dụ được người làm ..."
"Sáu năm," James lập lại một lần nữa, nhưng lần này chỉ là để nói với chính mình. Rồi anh lớn tiếng nói thêm, "Nghe như là George đã rất yêu hắn ta, anh có thấy vậy không, Connie ?"
"Mẹ kiếp, James, tôi ko thể nào tin chuyện này lại làm cho anh thấy khó chịu. Tôi đã nghe anh nói rất nhiều lần là khi đàn bà thất tình thì luôn dễ bị đốn ngã . Và anh đã ko muốn cô ta yêu anh, phải ko nào? Anh luôn bực mình mỗi khi có cô nào đó yêu anh."
"Đúng vậỵ"
"Vậy thì anh đang gầm gừ vì cái quỉ gì thế nhỉ ?"