Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt đang ngủ ngon lành của Đan Vy. Ánh sáng quá chói, làm cô không thể nào tiếp tục ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường vài vòng, cuối cùng Đan Vy đành chui ra khỏi chăn, ngồi bật dậy, vươn vai một chút, hai mắt vẫn nhắm nghiền, luyến tiếc không chịu mở mắt ra.
“Cạch!”
Tiếng cửa phòng mở ra, Đan Vy tưởng ai đó bước vào phòng liền mở mắt. Nhìn về phía cánh cửa vẫn đóng im lìm, Đan Vy thoáng ngạc nhiên…rõ ràng cô vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa mà. Lại nhìn xung quanh…người Đan Vy lập tức cứng lại, khuôn mặt cô trong phút chốc đỏ lên như gấc, lập tức chui tót người vào chăn, hét lớn:
- Biến thái!
Đan Vy không hề nghĩ đến âm thanh đó là tiếng cửa phòng tắm. Dương Chấn Phong bước ra ngoài, hình như vừa mới tắm xong. Dưới thân hắn chỉ cuốn độc một chiếc khăn tắm, để lộ thân trần vẫn còn vài giọt nước chảy xuống, màu da đồng cùng cơ bắp săn chắc quyến rũ đập thẳng vào mắt Đan Vy. Mới sáng sớm ngủ dậy đã nhìn thấy cảnh xuân như vậy, Đan Vy vẫn còn ngái ngủ ngay lập tức tỉnh hẳn, cả người vẫn chui trong chăn, mặt nóng phừng phừng, tim đập liên hồi.
Dương Chấn Phong khẽ cười, từ từ đi lại về phía chiếc giường lớn, nơi Đan Vy đang trốn trong chăn, nhàn nhạt nói:
- Em nói tôi biến thái?
Cảm nhận được bước chân của Dương Chấn Phong đang tiến về phía mình, tim Đan Vy đập càng mạnh hơn. Cô nhô đầu ra khỏi chăn liếc trộm, lại thấy thân hình săn chắc quyến rũ của hắn, liền nhanh chóng thụt đầu vào chăn, hét lớn:
- Anh! Không được qua đây!
- Đây là phòng tôi. – Dương Chấn Phong thản nhiên đáp.
Thanh âm mỗi lúc một gần, Đan Vy nhăn nhó, cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ, hắn…sao có thể để trần trước mặt cô như vậy! Đệm giường khẽ lún xuống…Đan Vy giật mình, chui đầu ra khỏi chăn, la lên:
- Anh…không được leo lên giường!
- Ồ! Nhưng tôi muốn!
Dương Chấn Phong lại cười, từ từ bò đến gần Đan Vy hệt như một con hổ đang bắt mồi, còn cô lại bối rối lùi dần lùi dần về phía đầu giường. Cuối cùng, Đan Vy cũng không còn chỗ trốn, cô lập tức bị vây trong vòng tay của Dương Chấn Phong.
- Anh..anh..anh định làm gì? – Đan Vy mếu máo, hai bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy tấm chăn trên người.
- Em nói tôi biến thái…nên tôi làm hành động biến thái. – Dương Chấn Phong nhìn cô, cười tà mị. Tóc hắn vẫn còn ướt, khẽ rủ xuống, vẻ ma mị thường ngày lại càng thêm đậm hơn, khiến trái tim Đan Vy không tránh khỏi mà đập chệch mất vài nhịp…
- Không…anh…anh…không biến thái. – Cảm nhận được nguy hiểm rình rập, Đan vy lập tức lắc đầu, phủ nhận hoàn toàn lời cô vừa nói.
- Quá muộn rồi Đan!
Dương Chấn Phong nhìn cô, lắc đầu nói. Sau đó, không để Đan Vy kịp phản ứng hay kêu la, hắn đã nhanh như chớp áp môi mình xuống môi cô, thừa cơ lúc Đan Vy kinh ngạc hơi mở miệng, lập tức tấn công vào trong, cuồng nhiệt hôn.
Đan Vy lại một lần nữa bị hôn, khẽ giật mình, hai bàn tay nhỏ bé luống cuống đẩy lồng ngực hắn tỏ ý không phục. Ngay lập tức, một tay to lớn của Dương Chấn Phong tóm lấy hai bàn tay nhỏ không yên phận của cô, giữ chặt lại, một tay còn lại của hắn trụ sau gáy Đan Vy, khiến cô không thể cọ quậy. Đan Vy vẫn quên không thở bằng mũi, từ đầu đến cuối đều nín thở. Dương Chấn Phong không ngừng cắn mút bờ môi mềm mại của Đan Vy, càng hôn càng sâu, càng hôn càng cuồng nhiệt, hắn tham lam không muốn dừng lại, liên tục khiêu khích trêu đùa lưỡi nhỏ của Đan Vy. Não bộ của cô bắt đầu thiếu dưỡng khí, lại bị hôn đến quay cuồng điên đảo, khiến Đan Vy quên mất phải giãy giụa.
Cuối cùng, hắn cũng buông tha cho Đan Vy. Cánh môi cô bị hôn đến sưng đỏ, Đan Vy thở dốc, lại trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Anh lại dám hôn tôi?
- Tôi sao lại không dám? – Dương Chấn phong nhướng mày, nhìn Đan Vy khiêu khích.
- Anh… - Đan Vy bị sự cường thế của hắn chấn áp, không nói lên lời, chỉ có thể bặm môi phẫn nộ nhìn hắn.
Dương Chấn Phong nhìn khuôn mặt ương bướng đang đỏ lựng lên của Đan Vy, tâm tình buổi sáng sớm của hắn tốt hơn hẳn thường ngày, hắn điềm nhiên tuyên bố:
- Đan! Em chống đối tôi một lần, tôi liền hôn em một lần.
- Anh…môi của tôi…anh…không được hôn! – Đan Vy phản kháng.
- Mọi thứ của em đều là của tôi. – Dương Chấn Phong cười tà mị, nói xong, hắn không kiềm chế được, lại cúi xuống hôn Đan Vy thêm lần nữa, không quên trêu chọc. – Đan! Em có thể thở bằng mũi.
* * *
Thoáng chốc đã vài ngày trôi qua, Đan Vy vẫn tiếp tục ở biệt thự Dương Long. Ở đây, dưới sự canh chừng tuyệt đối của Dương Chấn Phong, cô đều tự giác uống thuốc đầy đủ, tuyệt nhiên không dám lén bỏ đi dù chỉ nửa viên thuốc. Ngày ngày, Dương Chấn Phong đều đem Đan Vy làm gối ôm của hắn, mặc kệ cô phản đối ra sao, chỉ cần hắn mệt muốn ngủ, liền ôm Đan Vy lên giường nằm theo.
Đan Vy đã nghỉ học nhiều ngày như vậy, cô thực sự lo chuyện bài vở trên lớp. Cô nghỉ bao nhiêu ngày, Dương Chấn Phong cũng nghỉ bấy nhiêu ngày. Hắn luôn bên cạnh cô khi có thể, trừ khi có chuyện gấp của Dương Long cần hắn giải quyết, nếu không, hắn sẽ không rời khỏi biệt thự.
Quản gia Hoàng cũng rất thường xuyên đến thăm Đan Vy, hầu như ngày nào cũng đến. Thỉnh thoảng, không có Dương Chấn Phong bên cạnh, quản gia Hoàng liền ghé sát vào tai Đan Vy nói nhỏ trêu chọc cô “ Cô chủ, tôi thấy hai người thật sự rất giống vợ chồng son” rồi lại liếc mắt nhìn cô cười bí hiểm. Khi nghe được câu nói đó, Đan Vy lập tức đỏ bừng mặt lên, lắc đầu chối bay biến.
Hiện tại, Dương Chấn Phong không ở biệt thự, mới sáng sớm hắn đã rời đi, hình như có chuyện quan trọng phải làm. Đan Vy lúc này đang ngồi nhàn hạ trên ghế sofa trong phòng khách, uống sữa, ăn bánh ngọt và đọc tiểu thuyết ngôn tình. Mấy cuốn tiểu thuyết này là Đan Vy năn nỉ một cô hầu gái trẻ trong biệt thự giúp cô mua hộ. Ở đây, cô được chăm sóc đến mức rảnh không có chuyện gì làm, đành nhờ người mua giúp số truyện này để đọc giết thời gian.
Đọc truyện, lật giở từng trang sách, mặt Đan Vy thoáng hồng hồng. Truyện đến phần cao trào rồi…nam chính “ăn” nữ chính luôn này! Cô hầu gái đó…mua đúng tiểu thuyết miêu tả chi tiết cảnh nóng…chết thật…càng đọc Đan Vy càng tò mò…càng chăm chú đọc...
- Em thích thể loại này?
Đang đọc đến cảnh xấu hổ, liền nghe thấy tiếng người đột nhiên vang lên bên tai. Đan Vy như kẻ trộm bị bắt quả tang, giật nảy mình đánh rơi quyển sách xuống nền nhà, liền nhìn thấy Dương Chấn Phong không biết đứng bên cạnh từ khi nào, mặt đã đen mất nửa.
Không đợi Đan Vy trả lời, hắn đã nhanh tay cúi người xuống nhặt cuốn tiểu thuyết chứa nội dung đỏ mặt, lật giở vài trang rồi liếc nhìn Đan Vy, lại nói:
- Cái này rất hay?
- Cái đó…cái đó… - Đan Vy đỏ mặt, hết đường chối cãi, cô cúi đầu thấp xuống, giống như một đứa trẻ ngoan đã biết lỗi. – Tại…tại…tại…tôi tò…mò….nên…
Dương Chấn Phong ngồi xuống, đưa khuôn mặt của mình đến sát cổ Đan Vy, đặt một nụ hôn mạnh lên đó, tà mị nói:
- Em có muốn thử không?
Đột ngột bị hôn cổ, Đan Vy giật mình nhìn hắn, muốn lùi người lại nhưng bị hắn vòng tay ôm eo, giữ chặt lấy, cô hoảng sợ lắc đầu. Ở cạnh Dương Chấn Phong một thời gian, Đan Vy dần nhận ra sự nguy hiểm của hắn.
Dương Chấn Phong vẫn không ngừng lại, hắn hôn một đường dài từ cổ lên đến tai của Đan Vy, rồi cắn nhẹ vành tai cô. Đột ngột bị cắn, Đan Vy khẽ rùng mình, kêu nhẹ một tiếng, hơi thở của hắn phả vào cổ cô, khiến cô thấy hơi ngứa.
- Lần sau có đọc thể loại này nữa không? - Dương Chấn Phong trầm trầm nói.
Đan Vy như bị thôi miên, không hề phản kháng, ngoan ngoãn lắc đầu. Nhìn biểu hiện của cô, Dương Chấn Phong khẽ cười, liền tha mạng cho cô, đồng thời lớn giọng gọi:
- Người đâu!
Ngay lập tức, quản gia Phúc xuất hiện:
- Thiếu chủ, cậu có gì căn dặn?
Dương Chấn Phong lấy hết số tiểu thuyết chứa nội dung nhạy cảm, đưa cho quản gia Phúc, ra lệnh:
- Đem bỏ chúng đi.
* * *
Hôm nay, Kiều Nam đến kiểm tra lần cuối cho Đan Vy, sau khi khám tổng thể một hồi, anh ta liền vui vẻ nói:
- Tiểu thư Đan Vy, cô đã hoàn toàn bình phục, không cần phải uống thuốc nữa.
- Thật sao?
Nghe đến việc không cần phải tiếp tục uống thuốc, Đan Vy không nén khỏi vui mừng.
- Đúng vậy, cô có thể về biệt thự của mình và quay trở lại trường tiếp tục học rồi. – Kiều Nam cười nói thêm.
Anh ta không biết rằng, việc anh ta nhắc cho Đan Vy rằng cô có thể về nhà làm ai đó nãy giờ ngồi cạnh khuôn mặt đã đen toàn phần, âm thầm tức giận, nhàn nhạt nói:
- Kiều Nam! Không cần cậu nói những chuyện không liên quan.
Kiều Nam bất giác rùng mình, anh ta cảm nhận được hàn khí bủa vây quanh người. Cảm nhận được có một đôi mắt sắc lạnh đang ghim thẳng vào người mình, Kiều Nam lập tức phát giác đề phòng, cười khan vài tiếng rồi mau chóng chuồn lẹ, không biết nếu ở lại lâu hơn, anh ta còn toàn mạng quay về hay không.