- Đan Vi, tớ có chuyện phải đi gấp, cậu về sau nhé! – Trịnh Kiều Anh cười nhìn Đan Vi, sau đó vẫy tay chào và chạy khỏi phòng tập bơi.
Đan Vi khẽ thở dài, nhìn theo bóng Trịnh Kiều Anh, nếu như cô không biết rõ con người cô ta từ trước thì có lẽ cô đã thực sự coi Trịnh Kiều Anh là bạn, nụ cười của cô ta…quá trong sáng, quá ngây thơ, giả tạo một cách hoàn hảo. Đan Vi tự hỏi, rốt cuộc vì điều gì làm Trịnh Kiều Anh phải sống một cuộc sống giả tạo đến như vậy, đối với Đan Vi mà nói, sống không thật với lòng mình, thật khó chịu làm sao!
Ở trường cũ của Đan Vi không có môn tập bơi, cô lại không hứng thú, khi còn nhỏ cũng suýt chết đuối một lần, thế nên, Đan Vi không hề biết bơi. Vừa nãy trong giờ học, cô đã phải ngồi thù lu một góc, nghe nói trước đây “Đan Vi” bơi rất giỏi, đúng là rất khác so với bản thân thật của cô, giỏi hơn rất rất nhiều.
Một lúc sau, giờ học bơi cũng kết thúc, mọi người mau chóng thu dọn đồ đạc ra về, còn mình Đan Vi lầm lũi một mình. Trước nay cô đều như vậy, lười biếng trong mọi tác phong, làm điều gì cũng như sợ mất sức, tốn calo, do vậy mọi động tác cũng chậm như rùa. Và kết quả, phòng tập bơi trống không, chỉ còn mỗi mình cô.
“Cộp! Cộp!” Tiếng dày nện lên sàn phòng tập bơi vang lên đều đều, tuy nhẹ mà rất vang bởi không khí hiện tại rất yên tĩnh. Đan Vi vừa từ phòng thay đồ đi ra, nghe thấy tiếng chân có chút giật mình nhưng sau đó cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, chắc có lẽ ai đó quên đồ nên quay lại lấy thôi. Vậy là cô đi rất cẩn thận, nhẹ nhàng theo hướng cửa phòng tập bơi để về. Nhưng càng ngày Đan Vi càng cảm thấy lạnh sống lưng, tiếng chân đó hình như đang đi theo cô vậy, cứ có cảm giác nó ở ngay sau lưng, đến gần bể bơi, cô lập tức dừng lại, nhất thì gặp ma, Đan Vi cô phải xác định tiếng bước chân đó đã.
Nghĩ là làm, Đan Vi lấy hết dũng khí quay người lại, cô giật mình suýt chút nữa hét lên thành tiếng. Thì ra là một nam sinh, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hắn ta rất lạ, xem ra cô chưa gặp bào giờ. Dáng người khá là cao, khuôn mặt cũng rất đẹp trai nữa. Nhìn thẻ học sinh thì thấy, có vẻ như là nam sinh lớp 12A, tên là…Dương Chân Phong! Vị hôn phu của cô sao? Đan Vi vốn không phải người tò mò, nhưng cô rất muốn hỏi sao hắn lại đi theo sau cô, chẳng phải Dương Chấn Phong hắn rất ghét, rất hận cô hay sao? Nhưng nghĩ lại, Đan Vi lại thấy, nếu như như hắn ta đáp: “Tôi đâu có đi theo cô. Đây là phòng của chung!” thì cô biết nói lại sao! Thôi vậy, mặc xác hắn ta, cô đi về!
- Hoàng Đan Vi! – Hắn cất giọng nói.
Đan Vi dừng chân, rồi nhé, chắc chắn rồi! Hắn đi theo sau cô! Chắc chắn hắn đi theo cô! Đan Vi lập tức quay người lại, nhìn thẳng vào hắn và nói:
- Sao lại theo sau tôi?
Hắn cười, một nụ cười đối với Đan Vi khá đểu cáng, rất khó coi.
- Không cần giới thiệu nhỉ! Tôi mới là người phải hỏi cô! – Hắn nói, rồi từng bước, từng bước tiến đến gần Đan Vi, Đan Vi theo đó mà lùi lại ra phía sau:
- Tôi hỏi cô nếu như vừa nãy cô biết có người theo sau như vậy, đáng lẽ ra là Hoàng Đan Vi trước đây, cô ta sẽ quay người lại và đạp hắn một cước. Nếu như là Hoàng Đan Vi, cô ta không bao giờ mỉm cười tỏ ra thích thú khi đến trường, không bao giờ tha thứ cho ai chạm vào cô ta, không bao giờ thân thiện hỏi bạn cùng lớp chỗ ngồi ở đâu…Cô, rốt cuộc là ai? – Hắn nói, lời nói sắc sảo vô cùng, hỏi chẳng khác nào hỏi cung, khiến Đan Vi trong phút chốc không biết nói gì.
Đan Vi thầm nghĩ “Phải, là Hoài Đan, không phải là Hoàng Đan Vi. Nhưng mà tôi có muốn thế đâu chứ!”
- Sao? Không trả lời được? – Hắn lạnh lùng nhìn cô cười. – Đan Vi thật đâu? Hôm trước tôi nghe cô nói chuyện với cô ta trên sân thượng! Tôi hỏi…Đan Vi thật đâu? Hai người rốt cuộc mưu tính cái gì?
- Tôi…tôi không là Đan Vi thì là ai chứ? Anh thấy trên đời có bao giờ có hai người giống nhau từng mi li mét như vậy không? – Đan Vi hơi hất mặt lên, nhìn nam sinh kìa đầy khiêu khích nhưng trong lòng vốn đã sợ bội phần.
Hừ! Sao cô phải sợ hắn chứ! Khẽ nhíu mày một chút, Đan Vi thở dài, cho dù cô có cố chấn an thế nào, cho dù muôn vàn lần hắn cũng không thể chứng minh cô không phải Đan Vi, vậy mà cô vẫn bị khí thế của hắn làm cho tim đập chân run. Dương Chấn Phong vẫn tiếp tục bước từng bước về phía Đan Vi, còn cô thì chân run run theo đó mà lùi lại từng bước về phía sau.
Hắn cười ma mãnh, nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, ánh mắt như thể muốn nói: “Còn mạnh miệng dám chối!?”
- A! Cô là Hoàng Đan Vi thật? – Nam sinh kia nhếch môi cười.
Đan vi lập tức gật đầu lia lịa, trong phút chốc nhầm tưởng hắn đã tin mình.
- Vậy thì trong trường hợp này, khi tôi hỏi cô, theo thói quen cô chỉ cần nói: “Vớ vẩn! Biến!” Sao cô lại phải dài dòng như vậy?
Aisss! Đan Vy đang thầm trách, sao cô trước kia “ngầu” như thế chứ! Bây giờ thì tốt rồi, nói thế nào tên hôn phu “thần kinh” kia cũng không tin. Phải làm sao bây giờ? Nếu Hoài Đan bây giờ có thể giúp cô thì tốt quá! Aiss! Bực mình thế đấy, sao cô lại vướng vào mấy chuyện như vậy chứ! Giờ này đáng lẽ ra đang cô ngồi trong căng tin trường cũ rồi, sao lại thù lu trong phòng tập bơi của ngôi trường quý tộc đáng ghét này chứ!?
- Để giống thì có gì khó, thời buổi bây giờ, chỉ cần phẫu thuật thẩm mĩ là xong, huống chi Hoàng Đan Vi lại rất giàu. Phải không? – Dương Chấn Phong nhìn cô cười đểu, hắn vẫn từng bước từng bước tiến về phía Đan Vi nhằm đe dọa cô.
- Tôi…tôi…- Đan Vi trong phút chốc không biết phải làm thế nào, nói những gì để Dương Chấn Phong tin, cô lắp bắp theo quán tính mà tiếp tục lùi lại phía sau.
- A! – Một tiếng hét thất thanh vang lên. Đan Vi do không để ý đã trượt chân ngã xuống bể bơi.
Thôi xong rồi! Cô rõ ràng không biết bơi mà. Trong cơn hoảng loạn, Đan Vi không hề biết bể bơi chỉ cao đến ngang người cô, sợ hãi, từng hình ảnh suýt chết đuối trong quá khứ hiện về. Ngày đó, cô cùng bạn bè trong lớp đi du lịch biển, biết Đan Vi không biết bơi nhưng lũ bạn của cô vẫn một mực bắt cô ra tắm biển, kết quả suýt nữa cô đã mất mạng. Đan Vi nhớ lại, kinh hãi tột độ, vừa vùng vẫy vừa kêu cứu:
- Dương Chấn Phong! Cứu! Cứu tôi! Tôi không biết bơi!
- Cứu! Chẳng phải cô là Hoàng Đan Vi thật sao? Cô quên bản thân mình bơi rất giỏi à? – Dương Chấn Phong cười, hắn nhìn cô vùng vẫy, ngụp lên ngụp xuống trong bể bơi, lạnh lùng không một chút mảy may lo lắng. – Trước kia khi cô đẩy cô ấy đến bờ vực cận kề cái chết, cô ấy kêu cứu cô có cứu hay không? – Nói rồi hắn thản nhiên rời đi, mặc cho tiếng Đan Vi hoảng loạn đang kêu cứu và đập nước tung tóe trong bể bơi.
* * * *
Dương Chấn Phong rời đi, từng bước chân nhẹ nhàng thanh thản như không hề có gì xảy ra, tiếng giày nện trên nền vang lên hòa vào tiếng kêu cứu phía sau của Đan Vi. Hắn nhếch môi lạnh lùng cười, thầm nghĩ: “Nếu đó thật sự là Hoàng Đan Vi thật, cô ta chết cũng đáng. Nếu như đó không phải Hoàng Đan Vi mà là giả mạo, thì đó là cái giá cô ta phải trả khi giả mạo thành người không nên giả mạo!” Dương Chấn phong lại cười, hắn cần phải đi đến phòng điều khiển camera của trường, xóa tất cả đoạn video quay được trong phòng tập bơi đi.
Bỗng, một nữ sinh đi về phía phòng tập bơi, đi qua Dương Chấn phong, liếc nhìn hắn vài giây rồi lại lạnh lùng nhìn thẳng. Ánh mắt đó, đối với hắn quá đỗi quen thuộc, lạnh lùng, sắc lạnh và ngang ngạnh. Ánh mắt của nữ sinh ấy khiến hắn phải dừng bước lại, ngoảnh lại nhìn theo dáng người nhỏ bé đang hiên ngang bước đi, không hề sợ sệt và khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy con người đó cực kì mạnh mẽ cũng rất rất cá tính. Nữ sinh này…có gì đó quen lắm, khuôn mặt thì trông lạ hoắc, hắn chưa thấy bao giờ, nhưng cử chỉ, ánh mắt, dáng đi thì cực kì quen thuộc…
Nhưng thôi, nghĩ nhiều làm gì, hắn cũng không quan tâm. Đi được một lúc, Dương Chấn phong giật mình nhớ ra một điều quan trọng rằng nữ sinh kia đang đi về phía phòng tập bơi. Hắn tức giận, lập tức quay lại, đây là cơ hội tốt để hắn trả thù giúp Kiều Dương. Dương chấn Phong hắn vốn muốn giết chết Hoàng Đan Vi từ lâu, nhưng bị sự chèn ép và đe dọa của gia tộc rằng nếu hắn dám động đến Hoàng Đan Vi thì Trịnh Kiều Anh sẽ mất mạng, hắn không thể làm gì, chỉ chờ ngày khi mọi quyền lực đều thuộc về hắn, hắn sẽ tự tay giết cô. Nhưng hôm nay, không phải ông trời ra tay giúp hắn hay sao? Hoàng Đan Vi giờ không biết thực hay giả, đến bơi cũng không biết, tự cô ta ngã xuống, vậy thì để cô ta chết đi, trả giá cho những gì cô ta đã làm.
* * * *
Đan vi đang dần chìm xuống, ý thức cũng bắt đầu mất dần. Cô sắp chết sao? Cô còn chưa quay trở lại thân xác của mình được mà, chưa gặp lại bố mẹ của cô nữa. Phải làm sao đây? Cô không biết bơi, mọi người lại về hết rồi. Đan Vi thật sự phải chết sớm như vậy ư? Người cô nặng trĩu, từng chút từng chút chìm xuống, mắt Đan Vi nhắm nghiền, cô có cảm giác như mình đang rơi vào hố sâu vũ trụ, rơi mãi, rơi mãi…
-Hoài Đan! Hoài Đan!
Tiếng ai gọi vậy? Đan Vi nghe đâu đó có tiếng ai gọi cô, người đó biết tên thật của cô sao? Tiếng gọi ấy văng vẳng bên tai, cô rất muốn mở mắt nhìn xem đó là ai, nhưng mí mắt nặng trĩu, nặng đến mức dù Đan Vi đã cố gắng hết sức mình cũng không thể nào mở mắt ra nổi. Có ai đó đang nắm tay cô, kéo cô lại và nâng cô lên thì phải…
Thấy Đan Vi đang dần chìm ngỉm xuống bể bơi, Hoài Đan sợ hãi lao ngay xuống. Biết ngay mà, chăng hiểu sao hôm nay Hoài Đan thấy lạ lạ, có cảm giác bản thân phải quay về Dark Stars một chuyến, không ngờ Đan Vi ngốc nghếch thật sự gặp chuyện. Cô vội vã kéo Đan Vi lên bờ và bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo…
* * * *
Hai mí mắt như ôm chặt lấy nhau, Đan Vi phải cố gắng lắm mới có thể mở được mắt ra. Ban đầu, mọi thứ vẫn còn mờ mờ, nhưng sau đó thì rõ dần, rõ dần. Đập thẳng vào mắt Đan Vi là trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, một màu trắng toát lạnh gáy chỉ có thể là ở bệnh viện, cô lại đang ở trong bệnh viện hay sao? Hay là cô chết rồi vậy? Liếc xung quanh một hồi, Đan Vi chắc chắn rằng mình còn sống. Quả nhiên có phúc lớn mạng lớn, không biết bơi mà ngã xuống bể bơi, ở phòng tập lại không có một bóng người, vậy mà cô vẫn còn sống cho được, dường như thần may mắn đang mỉm cười Đan Vi thì phải.
- Tỉnh rồi à? – Một nữ sinh đẩy cửa bước vào.
Đan Vi giật mình nhìn cô, đôi mắt mở lớn hết cỡ, miệng vô thức cất tiếng gọi:
- Đan Vi!
- Gọi tôi là Hoài Đan! – Hoài Đan nhíu mi nhìn cô.
- À, Hoài Đan, nhưng…nhưng sao cậu lại ở đây vậy? – Đan Vi ngạc nhiên hỏi.
- Xem ra do chúng ta tráo đổi linh hồn trong vụ tai nạn giao thông cho nên tôi và cậu có thần giao cách cảm. Tôi cảm thấy mình cần phải đến Dark Star một chuyến, đến nơi hỏi thì biết cậu dang trong phòng tập bơi, và tới nơi thì cậu sắp chết chìm. – Hoài Đan ngồi xuống và kể lại.
- Dương Chấn Phong thực sự quá ác độc! – Đan Vi nhớ lại rồi tức giận đập tay xuống giường.
- Sao cậu lại nói vậy? – Hoài Đan nhìn Đan Vi, hỏi.
- Hắn ta rõ ràng nhìn thấy tôi ngã xuống bể bơi, tôi đã kêu cứu vậy mà lại không cứu, đã vậy còn thản nhiên nói tôi chết rất đáng rồi bỏ đi! – Đan Vi nhìn Hoài Đan rồi tức giận kể lại.
Hoài Đan khoanh tay, ánh mắt đang nhìn Đan Vi bỗng chốc trở lên tối sầm lại.
* * * *
Rời khỏi bệnh viện, khuôn mặt Dương Chấn Phong trở nên đen hơn bao giờ hết. Hắn ngồi vào chiếc Lamborghini Huracan màu bạc và lặng lẽ rời đi.