Cuối tuần qua đi, rốt cuộc Lương Như không còn gọi Bạch Tư Quân là “anh” theo cái kiểu dẹo chảy nước nữa, trở về gọi “anh Bạch” như trước. Trừ điều này ra, cô còn nghĩ ra chín chín tám mốt biệt hiệu cho Bạch Tư Quân, ví dụ như “bồ câu trắng” rồi “bồ câu nhỏ”, vân vân và vân mây. Lúc nói chuyện hào hứng còn đập bốp bốp sau lưng Bạch Tư Quân mấy cái, nói chung khác một trời một vực với hình tượng cô gái nhỏ thẹn thùng đáng yêu ban đầu.
Chiều hôm đó, hai người ra ngoài làm việc. Trên đường đi, thấy đối diện có một anh đẹp trai chân dài, Lương Như chọc chọc cùi chỏ vào eo Bạch Tư Quân: “Nhìn lẹ, trai đẹp kìa!”
Lúc anh đẹp trai đi qua còn ngó hai người một cái.
Bạch Tư Quân ngại mất mặt nên chúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Em giữ giá một tí được không?”
Lương Như cười ha ha: “Chị em tốt với nhau cả, anh còn nói em giữ giá với đỗ cái gì.”
Bạch Tư Quân sáng mắt rồi, một cô gái sau khi hết tình ý với bạn sẽ không coi bạn là đàn ông nữa.
Anh mượn lời Mai Vũ Sâm, hung bạo nói: “Em ngứa đòn đúng không?”
Lương Như lập tức tém tém lại, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh Bạch, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
Bạch Tư Quân đỡ trán: “Đưa hợp đồng cho thầy Tề.”
Đáng ra hợp đồng đã được gửi đến Tề Quân từ trước rồi, nhưng tuần trước chủ biên ra nước ngoài bàn hợp đồng bản quyền, lúc về nước còn mua quà cáp biếu các tác giả trụ cột trong công ty. Vì vậy chủ biên giao cho Bạch Tư Quân mang cả hợp đồng và quà đến một lúc.
Khi đến lấy rượu, Bạch Tư Quân thuận miệng hỏi chủ biên: “Mai Vũ Sâm có không ạ?”
Chủ biên liếc anh một cái: “Cậu ta nộp bản thảo thì có.”
Suy nghĩ của Bạch Tư Quân bị Lương Như cắt ngang, cô tò mò hỏi anh: “Anh có thể tiết lộ cho em được không, thầy Tề ký được nhiều tiền hơn hay thầy Mai nhiều tiền hơn ạ?”
Khóe miệng Bạch Tư Quân giật một cái: “Tiền cái gì mà tiền, gọi là nhuận bút.”
“Em nói đại thôi.” Lương Như thoải mái đáp, “Thầy Mai nhà anh nổi tiếng hơn, hẳn là nhiều hơn rồi?”
“Cái này không thể so sánh như thế được.” Bạch Tư Quân bất đắc dĩ trả lời, “Nhuận bút đến tay tác giả phải dựa trên số lượng tiêu thụ nữa. Mà tiền nhuận bút của Mai Vũ Sâm là 10%, hơn nữa luôn có một mức nhuận bút tối thiểu bảo đảm, quả thực hơi đặc biệt hơn so với các tác giả khác.”
“Anh làm biên tập cho thầy ấy rất hăng hái đúng không.” Lương Như nhìn anh cười cười, “Dù sao cũng là tự kiếm tiền cho mình mà.”
“...Bậy.” Bạch Tư Quân nghiêm mặt đáp, “Trong lòng anh thầy Tề và Mai Vũ Sâm đều giống nhau, sách của họ anh đều phải làm thật tốt.”
“Nhưng rõ ràng không giống nhau mà.” Lương Như lầm bầm, “Em chả tin anh lột vỏ tôm cho thầy Tề đâu.”
“Trong cuộc sống không tính, nhưng thái độ trong công việc thì giống nhau.” Bạch Tư Quân cau mày, cậu đột nhiên nhận ra mình toàn ôm đồm chuyện liên quan đến phạm trù sinh hoạt của Mai Vũ Sâm, nhưng mỗi lần đến nhà hắn đều mang tâm thái đi làm việc.
“Nếu như bình đẳng trong công việc, vậy sao anh gọi Tề Quân là thầy Tề, nhưng lại gọi người nhà anh đầy đủ tên họ cơ chứ?” Lương Như như đang làm dũng sĩ chính nghĩa bất bình thay Mai Vũ Sâm vậy, nhất định phải chứng minh Bạch Tư Quân đối xử với Mai Vũ Sâm không hề bình thường, “Bình thường lúc công việc em cũng không nghe anh gọi thầy ấy là thầy Mai bao giờ mà?”
“Đó là vì...” Bạch Tư Quân ngừng một chút, “Anh ta muốn ăn đòn thì có chứ gọi thầy trò gì.”
Ban đầu, Bạch Tư Quân cũng dùng thái độ tôn trọng bấm chuông cửa nhà Mai Vũ Sâm. Nhưng người này giả bộ như không có nhà, cố ý để anh hít gió lạnh ngoài cửa nửa tiếng trời. Từ đó, tôn trọng kính nghĩa gì anh ném hết.
Thực tế chứng minh ấn tượng đầu của anh với hắn cũng không sai lầm gì, tên Mai Vũ Sâm kia đúng chuẩn không có gì đáng gọi thầy gọi trò.
“Hê hê.” Lương Như che miệng cười trộm, “Anh Bạch nha, nói một đằng nghĩ một nẻo.”
“...?” Bạch Tư Quân không hiểu, “Ý em là sao?”
“Ngoài miệng thì ghét bỏ thấy ớn, nhưng trong lòng lại không chịu nổi để người ta ấm ức dù chỉ một xíu xiu.”
Bạch Tư Quân ngẩn ra: “Anh như thế khi nào?”
“Vậy em hỏi anh nhớ,“ Lương Như chìa ngón giữa ra đẩy gọng kính không tồn tại, “Em vừa vào nhà anh đã vào bếp pha trà liền, có phải sợ người ta mệt đúng không?”
Bạch Tư Quân không hiểu nổi: “Là vì anh biết chắc Mai Vũ Sâm sẽ không đi pha mà?”
Lương Như tiếp tục bám sát chủ đề: “Vậy lúc chén người ta sạch trơn, anh lập tức lột tôm liền, anh sợ người ta bị đói chứ gì?”
“... Đó là vì anh theo chủ nghĩa nhân đạo.”
“Được thôi.” Lương Như khoanh hai tay lại, tung chiêu cuối, “Hai anh em mình nói chuyện trời đất với nhau, anh cứ nhìn người ta hoài, chắc kèo là sợ nói gì khiến người ta không vui luôn.”
Bạch Tư Quân mở miệng muốn phản bác, nhưng rốt cuộc lại không thể moi ra bất kỳ lý do gì. Anh thực sự sợ Mai Vũ Sâm không vui, tuy rằng thường thường anh chẳng biết Mai Vũ Sâm không vui vì cái gì, nhưng chỉ cần thấy biểu hiện của sự hết vui nhen nhóm trên mặt hắn, anh lại không kìm nổi muốn dỗ dành hắn ngay tức khắc.
Lương Như vỗ vỗ vai Bạch Tư Quân, đắc ý nói: “Ở bên nhau rồi anh cũng không được hời hợt đâu nhé, có yêu có thích vẫn phải nói ra miệng.”
“...” Bạch Tư Quân nhìn dòng xe cộ liên tục ào ào trên đường, không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên nói qua loa: “Em thắng.”
Tề Quân dành riêng buổi trưa để đón Bạch Tư Quân và Lương Như. Tề Quân là giáo sư đại học, mà Lương Như lại là sinh viên trong trường, tuy hai người ở hai ngành khác nhau song nói chuyện giảng đường cực kỳ hợp ý nhau.
Lương Như thực sự rất biết nói chuyện, nhưng lần trước đến nhà Mai Vũ Sâm vẫn nghẹn họng nói không nổi mấy lần. Bạch Tư Quân mới đầu còn nghi ngờ năng lực giao tiếp của mình, xem ra Mai Vũ Sâm mới là người khó ở.
Cơ mà...
Người khó ở như vậy cũng làm nũng bày trò với anh, làm sai còn chủ động nhận lỗi.
Sao tự nhiên có cảm giác thành tựu khó hiểu thế này.
“Biên tập Bạch, tôi bơ cậu rồi phải không?” Tề Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Tư Quân, “Đang nghĩ gì thế?”
“A, xin lỗi.” Bạch Tư Quân gãi gãi đầu, “Lần này sách mới bán rất chạy, vậy mà quên chúc mừng thầy.”
“Đương nhiên vẫn là nhờ có Hồng Đồ rồi.” Tề Quân khách đáp, “Hiếm khi đông người thế này, chúng ta khui rượu luôn đi?”
“Bây giờ ạ?” Bạch Tư Quân ngạc nhiên.
“Tiểu Lương uống rượu có sao không?” Tề Quân nhìn Lương Như hỏi.
“Rượu vang thì không thành vấn đề ạ.” Lương Như đáp, “Anh Bạch thì sao?”
“À,“ Bạch Tư Quân nghĩ ngợi, “Về công ty cũng là lúc tan ca rồi, vậy không vấn đề gì.”
“Vậy được.” Tề Quân lấy đồ khui rượu, sau đó bưng thêm một hộp bánh ngọt tới, “Đây là đặc sản học sinh mang cho tôi, cả hai thử xem sao.”
Bạch Tư Quân và Lương Như ở ký túc xá chỗ Tề Quân tới hơn bốn giờ chiều, chai rượu vang cũng vơi hơn một nửa.
Trước khi về, Tề Quân còn nói thêm về ý tưởng cho sách mới, cũng cam kết nửa năm tới sẽ giao bản thảo. Lương Như uống hơi say, nói với Bạch Tư Quân: “Anh xem, thầy Tề đáng tin hơn ông chủ Mai nhà anh nhiều.”
“Ông chủ Mai?” Tề Quân đang dọn bàn thì dừng lại, sau đó bừng tỉnh: “Là Mai Vũ Sâm à?”
“Vâng.” Bạch Tư Quân gật đầu một cái, “Anh ấy cũng nên nộp bản thảo rồi.”
Tề Quân tiếp tục dọn dẹp bàn ghế, biểu cảm trên mặt không rõ ràng: “Xem chừng cậu ta thực sự là ba năm mài một kiếm nhỉ.”
Ba năm mài một kiếm (三年磨一剑): lấy từ câu thơ “Mười năm mài một kiếm” - câu đầu tiên của bài thơ “Kiếm khách” 劍客 của tác giả Giả Đảo 賈島,vị kiếm khách mười năm luyện ra một thanh kiếm phi thường với ước vọng giúp đời, ở đây Tề Quân muốn nói xem ra Mai Vũ Sâm đang dùng ba năm để “mài” ra một tác phẩm xuất chúng.
“Ba năm mài một kiếm gì chứ,“ Bạch Tư Quân bất đắc dĩ nói, “Chỉ e độc giả đã mất kiên nhẫn từ lâu.”
“Sao lại thế được.” Tề Quân ngẩng đầu lên cười cười, “Sách cậu ấy viết sẽ luôn có người yêu thích.”
“Cũng đúng.” Bạch Tư Quân khẽ cong khóe môi.
Vì biên tập viên phải ra ngoài thường xuyên nên Hồng Đồ kiểm soát thẻ cũng không nghiêm ngặt. Ra khỏi ký túc xá giảng viên xong, Lương Như lập tức về phòng ngủ, còn Bạch Tư Quân chậm rãi ngồi tàu điện ngầm về công ty.
Chưa tới giờ cao điểm, trong tàu điện ngầm không có quá nhiều người. Bạch Tư Quân nhàm chán lướt vòng bạn bè, nhanh chóng thầy Tề Quân và Lương Như đăng ảnh ba người chụp với nhau lên.
Bức ảnh Lương Như đăng có dòng trạng thái khá đơn giản: Vui quá đi, được gặp thầy Tề Quân.
Còn bài đăng của Tề Quân lại rất dài: Hồng Đồ là một nhà xuất bản rất chú trọng nhân lực, rất hân hạnh khi được hợp tác với quý công ty. Cảm ơn biên tập Bạch đảm nhiệm vai trò biên tập viên của tôi, sự thành công của buổi ký sách không thể không kể đến biên tập Bạch đã vất vả thức trắng đêm, xin cảm ơn một lần nữa.
Nếu ngồi cỗ máy thời gian quay về hai tháng trước, biên tập viên mới nhậm chức chính thức Bạch Tư Quân đây vẫn nghi ngờ bản thân, lo mình không thể gánh vác được trọng nhiệm của một biên tập viên. Nhưng đến nay, công việc dường như đã dần dần đi vào quỹ đạo.
Bạch Tư Quân vui vẻ bình luận vào bài đăng của Tề Quân và Lương Như, sau đó cất điện thoại đi.
Tan làm, tiệm bánh ngọt dưới tầng vẫn xếp hàng dài như mọi khi. Bạch Tư Quân nhìn lướt qua, cứ thấy hình như hôm nay đông hơn mọi lần, nhìn kỹ một chút, hóa ra trong tiệm mới ra mắt bánh ngọt màu hồng nhạt vị hoa anh đào.
Cuối tháng ba là thời điểm hoa anh đào nở rộ, không biết có phải do trong nước rất ít khi thấy được hoa anh đào hay không, mà nét lãng mạn này của nước láng giềng vẫn luôn chạm đến trái tim của đa phần người tiêu thụ trên thị trường.
Bước chân của Bạch Tư Quân chậm lại.
Chủ biên mang bảy chai vang đỏ về nước, đều mang đi biếu những tác giả nổi tiếng hợp tác với Hồng Đồ. Nếu đây là ba năm trước, số rượu này chắc chắn sẽ có phần của Mai Vũ Sâm, nhưng hiện tại dường như chỉ còn duy nhất Bạch Tư Quân trong công ty này là nhớ đến nhân vật số một Mai Vũ Sâm đây.
Có cảm giác như mọi học sinh xuất sắc trong lớp đều được giáo viên khen thưởng, nhưng một bạn vẫn luôn xuất sắc chỉ vì rớt một đợt kiểm tra mà bị thầy lãng quên vậy.
Hơn nữa học sinh xuất sắc kia lại rất lầm lì, thậm chí còn không muốn giải thích vì sao bài làm không tốt, thế nên vẫn không nhận được sự chú ý của giáo viên.
Lúc đầu óc Bạch Tư Quân thôi lan man lại, anh đã đứng xếp hàng rồi vô quầy từ lâu. Anh nhìn bảng giá, ba mươi tám đồng một cái, có tất cả bốn mẫu từ khi còn là nụ hoa đến khi nở rộ, mua hết là một trăm, anh không thể không đau lòng. (~125k – ~330k)
Đau thì đau chứ đến khi nhân viên hỏi, anh vẫn cắn răng mua đủ bốn cái. Anh nghĩ, dù sao Mai Vũ Sâm cũng ở nơi “khỉ ho cò gáy” mà, muốn ăn bánh ngọt thế này cũng khó, hơn nữa so với chai rượu vang giá cả ngàn của chủ biên cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Hai tiếng sau, Bạch Tư Quân đói bụng muốn chết đứng ấn chuông cửa nhà Mai Vũ Sâm, đột nhiên ngẫm thấy hình như Lương Như nói đúng thật. Anh thật sự không thể chịu nổi để Mai Vũ Sâm ấm ức dù chỉ một chút.