Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 49: Chương 49: Bạch trợ công và Lương trợ công xứng đáng được ghi tên




Trong nháy mắt đó, đầu Bạch Tư Quân có rất nhiều suy nghĩ.

Đầu tiên, anh cảm thấy đây là giọng của Mai Vũ Sâm.

Thế nhưng Mai Vũ Sâm chưa từng gọi đầy đủ họ tên anh, nên anh lại không quá chắc chắn.

Thêm nữa, anh nhận ra trong giọng điệu có lẫn sự tức giận.

Tuy Mai Vũ Sâm thường tỏ ra không vui với anh, nhưng xưa nay hắn không bao giờ nói ra miệng, đều để anh tự nhìn thấy. Cho nên anh cảm thấy người này chắc không phải Mai Vũ Sâm.

Cuối cùng, anh nghĩ đây là quê anh, Mai Vũ Sâm làm sao biết quê anh ở đâu, cho dù biết là thành phố nào, cũng không thể đến đúng chỗ này.

Nói tóm lại, người phía sau chắc chắn không phải Mai Vũ Sâm.

Tất là những suy nghĩ trên đều tắt ngóm chỉ trong không chấm một giây, Bạch Tư Quân quay đầu lại, lập tức bắt gặp khuôn mặt anh hằng nhớ mong suốt bấy lâu.

Anh ngơ ngẩn đứng lên, không thể tin nổi: "Anh, anh... sao anh lại ở đây?"

Mặt Mai Vũ Sâm tối sầm lại, lặp lại một lần nữa: "Em đang làm gì?"

"Em..." Bạch Tư Quân nuốt khan, ý chí cầu sinh buộc neuron thần kinh hoạt động liên tục, "...Tụi em đang họp mặt fan."

Mai Vũ Sâm nhìn Trần Đình một cái, hỏi: "Đây là ai?"

Bạch Tư Quân thành thật khai báo: "Cô ấy là người hâm mộ sách anh."

Đối diện đột nhiên có tiếng đũa rơi xuống đất, cả tiếng hít vào rất sâu, Trần Đình hỏi: "Đây thực sự là Mai Vũ Sâm ư?!"

Mai Vũ Sâm vẫn cứ nhìn cô gái bên cạnh Bạch Tư Quân với vẻ mặt chẳng đẹp đẽ gì cho cam, dù người ta là fan hâm mộ của mình. Anh cau mày nói với Bạch Tư Quân: "Em đi ra cho tôi."

Mai Vũ Sâm vừa dứt câu đã đi ra ngoài, lúc này Bạch Tư Quân mới nhìn ra Mai Vũ Sâm còn kéo theo một chiếc vali nhỏ, xem chừng vừa mới tới đây.

"Xin lỗi, tôi phải đi trước đây." Bạch Tư Quân cầm sách, chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi anh cảm thấy mình bỏ con gái nhà người ta ở đây không quá ổn, đành giải thích: "Tôi là biên tập viên phụ trách Mai Vũ Sâm, chúng tôi có ít chuyện công việc cần nói."

Mặc dù anh cực kỳ rõ ràng, chuyện Mai Vũ Sâm muốn nói với anh, tuyệt nhiên không phải là công việc.

Phía sau liên tục có mấy tiếng hít vào rất sâu, Bạch Tư Quân ba chân bốn cẳng ra quầy thanh toán, tiếp đó chạy ra ngoài.

Mai Vũ Sâm đang đứng ở ven đường cho anh, Bạch Tư Quân chợt phát hiện ra, Mai Vũ Sâm cắt tóc rồi.

Mái tóc dài chấm vai biến thành một mái đầu gọn gàng hơn, thiếu đi một chút cảm giác nghệ sĩ, nhiều thêm kiêu ngạo và tùy hứng đã từng hiện hữu.

"Mai..." Bạch Tư Quân vừa mở miệng, Mai Vũ Sâm đã xen lời anh.

"Tại sao em không quay về tìm tôi?"

Trước đây dẫu Mai Vũ Sâm có cáu bẳn đến thế nào, hắn cũng sẽ không buông lời chất vấn anh như bây giờ. Bạch Tư Quân có thể cảm nhận được Mai Vũ Sâm giận dữ hơn so với bất kỳ lần nào khác, anh muốn giải thích lý do mình rời đi, lại nghe Mai Vũ Sâm nói: "Không chỉ không quay về, còn đi xem mắt?"

Thì ra hắn giận chỗ này?

"Không phải, em bị mẹ em lừa tới..." Bạch Tư Quân nói tới đây, đột nhiên thấy sai sai, anh chuyển đề tài, "Không, sao anh biết em xem mắt ở đây?"

"Mai Vũ Sâm mím chặt môi không đáp, một dấu hỏi siêu to xuất hiện trong đầu Bạch Tư Quân.

"Khoan đã, sao anh tìm được em?"

Mai Vũ Sâm vẫn cứ sầm mặt không trả lời, Bạch Tư Quân dịu giọng, gọi một tiếng: "Mai."

Mai Vũ Sâm không phản ứng.

Bạch Tư Quân kéo kéo góc áo hắn, dụ dỗ: "Mai Mai."

Mi mắt Mai Vũ Sâm giật một cái, nhưng mặt hắn vẫn đen kịt.

Bạch Tư Quân thực sự hết cách, anh nhìn bốn phía, dằn lòng quyết tâm dịu giọng hơn một chút nữa: "Chồng ơi."

Biểu cảm của Mai Đại Miêu rốt cuộc cũng có dấu hiệu thả lỏng, hắn cau mày hỏi: "Khách sạn gần nhất ở đâu?"

Nói xong, hắn còn bổ sung: "Ba sao trở lên."

Bạch Tư Quân biết cái mông mình sắp gặp họa rồi, nhưng anh có tư tưởng giác ngộ rất cao, biết mình vậy là đáng đời.

Ở thành phố, nơi cách một tiếng ngồi xe cũng coi như là gần lắm rồi, còn ở thành phố nhỏ có cái tốt là trung tâm không cách quá năm kilomet, muốn đi chỗ nào quá lắm cũng chỉ tốn nửa tiếng.

Bạch Tư Quân bắt một chiếc taxi, dẫn Mai Vũ Sâm đến một khách sạn bốn sao trong trung tâm. Mai Vũ Sâm lấy một phòng lớn giường lớn, lúc đăng ký, nhân viên tiếp tân yêu cầu chứng minh thư của Bạch Tư Quân.

Bạch Tư Quân đáp: "Buổi tối tôi không ở đây."

Tiếp tân lịch sự nói: "Anh chỉ cần lên tầng cũng cần đăng ký."

Dịch vụ quản lý của nhà nghỉ ngày càng nghiêm ngặt, nói chi đến khách sạn bốn sao chính quy thế này. Bạch Tư Quân không muốn tạo ra tình huống Mai Vũ Sâm và anh cùng thuê phòng, cứ cảm thấy ngại ngùng thế nào, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải móc chứng minh ra.

Bước vào thang máy, cả thế giới như chỉ còn hai người bọn họ. Thế nhưng Mai Vũ Sâm vẫn không có ý định mở miệng nói chuyện. Mọi loại biểu hiện của con mèo to xác nhà anh chỉ cho anh biết rõ hắn đang cực kỳ vô cùng không vui, càng không muốn mở miệng, chờ anh tới dỗ hắn.

Bạch Tư Quân lặng lẽ nắm lấy tay Mai Vũ Sâm, năm ngón tay anh đan chặt vào tay hắn, thấp giọng nói: "Mai, thực ra em không bỏ anh lại đâu mà."

Mai Vũ Sâm vẫn không hé môi.

Bạch Tư Quân lại nói: "Bản thảo của anh là do em chỉnh sửa hết đó."

Mai Vũ Sâm khẽ hừ một cái, đáp: "Tôi biết."

"Anh biết?" Bạch Tư Quân sững sờ, "Chị Triệu nói cho anh biết à?"

"Em nghĩ tôi ngu hay gì?" Mai Vũ Sâm nhíu mày, "Triệu Lâm làm gì biết cuốn sách này được viết thế nào, làm sao có khả năng đưa ra ý kiến trực quan lại thẳng thừng như vậy?"

Bạch Tư Quân khó khăn trả lời một tiếng nhỏ xíu: "Ồ..."

"Còn có thời gian chỉnh sửa bản thảo." Mai Vũ Sâm đáp, "Trừ em ra, còn ai đã ba giờ sáng rồi còn sửa bản thảo cho tôi?"

Để không lộ thân phận, Bạch Tư Quân không đăng nhập tài khoản word, sợ lúc thêm chú thích vào sẽ hiện lên thông tin người dùng. Nhưng anh lại quên mất thời gian sửa đổi, anh càng không ngờ Mai Vũ Sâm lại để ý loại tiểu tiết này.

Như hắn vừa nói, trừ anh ra, sẽ không còn ai vừa tỉ mỉ lại vừa liều mạng sửa bản thảo cho Mai Vũ Sâm như vậy.

Bạch Tư Quân mất tự nhiên ho ho hai tiếng, đung đưa tay mình và Mai Vũ Sâm: "Vậy anh đừng giận em nữa được không? Xem mắt vừa rồi là mẹ em lừa em đi thật mà."

Còn chưa chờ Mai Vũ Sâm đáp, cửa thang máy đã mở ra, hành lang trải thảm xuất hiện ngay trước mắt.

Hành lang rất dài, Bạch Tư Quân tính tới tính lui trong lòng xem đi hết cái hành lang này có dỗ được Mai Đại Miêu không. Chợt, bàn tay của Mai Vũ Sâm đan trong tay anh siết chặt lại.

Bạch Tư Quân sững sờ, lúc anh nắm tay Mai Vũ Sâm hắn cứ buông lỏng để mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng giờ hắn đang chủ động nắm chặt lấy tay anh.

"Đi." Mắt Mai Vũ Sâm vẫn nhìn thẳng phía trước, tuy rằng chân mày vẫn cứ đang chau lại, nhưng giọng điệu đã trở về trạng thái hờ hững thường ngày.

Bạch Tư Quân bất giác cong môi, để hắn nắm tay dắt anh vào phòng.

Vừa đặt chân vào trong, Bạch Tư Quân đã bị Mai Vũ Sâm áp sát đè lên cửa, anh ngẩng đầu lên theo phản xạ, chuẩn bị nghênh đón cái hôn từ người đối diện. Nhưng sự việc lại khiến anh lúng túng đến độn thổ, Mai Vũ Sâm còn chẳng thèm nhìn anh, không biết đang mân mê tay anh làm gì.

Chốc lát sau, Mai Vũ Sâm buông anh ra, khá hài lòng nhìn tay anh: "Được."

Bạch Tư Quân không hiểu gì, giơ tay lên xem, thấy ngón áp út mình bỗng nhiên có thêm một chiếc nhẫn bạc.

Anh ngây ngốc hỏi: "Đây là..."

Mai Vũ Sâm móc ra một chiếc nhẫn khác, tự đeo vào tay mình, rũ mắt nói: "Em không biết sáng hôm đó tỉnh dậy tôi giận đến mức nào đâu, thậm chí tôi còn muốn mua một sợi xích xích em vào bên cạnh tôi, khiến em không thể đi bất kỳ đâu."

"Mai..."

"Sau đó nghĩ lại vẫn thôi, em vốn là một phạm nhân chuyên nghiệp, năm lần bảy lượt lừa gạt tôi." Mai Vũ Sâm ngừng lại, "Nên tôi quyết định không cần em nữa."

Đồng tử của Bạch Tư Quân co lại: "Anh nói cái gì?"

Mai Vũ Sâm nhíu mày, như nghĩ tới gì đó, hỏi Bạch Tư Quân: "Em không thấy tin nhắn Wechat tôi gửi em?"

Bạch Tư Quân căng thẳng lắc lắc đầu.

Mai Vũ Sâm cười khẽ, nói: "Tôi nhắn mấy chục tin mắng em, nói muốn chia tay em."

Nghe tới hai chữ này, mặt Bạch Tư Quân bỗng trở nên trắng bệch. Anh biết Mai Vũ Sâm cực kỳ giận mình, nhưng anh chưa từng nghĩ tới hắn giận đến mức nói chia tay.

Trong suy nghĩ của Bạch Tư Quân, Mai Vũ Sâm dính mình như vậy, không cách nào rời bỏ mình mà đi được, chính vì thế nên anh mới cả gan tự mình quyết định mọi chuyện. Giờ nghĩ lại, nếu như Mai Vũ Sâm thực sự không cần anh nữa, anh phải làm sao đây?

Anh từng đọc trên mạng mấy vụ nữ sinh dùng tính mạng của mình để níu kéo bạn trai, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành những cô gái ấy.

Anh cuống quít phân trần: "Mai, anh nghe em nói được không, em chỉ muốn anh tập trung chuyện tác phẩm..."

"Tôi biết." Mai Vũ Sâm ngắt lời anh, "Tôi giận không chỉ vì em tự ý rời đi, mà còn vì em không tin tưởng tôi."

Bạch Tư Quân hơi thất thần: "Cái gì?"

Mai Vũ Sâm nói: "Em có bị ngốc không, lúc gửi bản thảo thứ hai cho em làm quái gì có chuyện tôi chưa nghĩ ra kết cục?"

Bạch Tư Quân ngẩn ra: "Nhưng anh nói..."

"Tôi cố ý." Mai Vũ Sâm không thay đổi sắc mặt, "Ai cho em nói tôi viết văn như dàn ý, tại em hết."

"Anh..." Bạch Tư Quân đột nhiên ngộ ra, Mai Vũ Sâm nói chưa nghĩ kết cục là đùa anh?!

Bạch Tư Quân đột nhiên phát giận, rõ ràng đã nghĩ xong rồi, rốt cuộc vì giận dỗi cố ý nói nghĩ chưa ra, hại anh lo lắng như vậy, thậm chí còn lựa chọn rời đi, bắt anh phải nhớ nhung lâu như vậy.

Anh càng nghĩ càng giận, giận đỏ cả mặt lên: "Rõ ràng là dàn ý!"

"Tôi muốn viết nhanh nội dung cho em đọc." Mai Vũ Sâm nhíu mày đáp, "Em đọc xong tôi mới sửa bản thảo tiếp."

"Anh anh anh!" Bạch Tư Quân hít một hơi thật sâu, đáp: "Em rời đi tất cả là tại anh... A... Anh buông tôi ra..."

Nửa câu nói sau mất hút trong nụ hôn nóng bỏng đầy dục vọng. Hương vị quen thuộc, xúc cảm quá khứ ùa về, mọi thứ khiến dục vọng ngột ngạt đã lâu nay bùng nổ trong chớp mắt. Bạch Tư Quân đổi thế chủ động, ôm lấy cổ Mai Vũ Sâm, muốn lấp kín hết thảy mọi thứ bản thân chịu đựng trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này.

Hai người không hẹn mà cùng tiến vào nhà tắm.

...

Bạch Tư Quân đặt tay trên ngực Mai Vũ Sâm, kinh ngạc: "Anh không mang áo mưa?"

Mai Vũ Sâm nghiêng người hôn anh một cái, trả lời: "Yên tâm, tôi không có bệnh."

"Nhưng mà..." Bạch Tư Quân cũng không biết như vậy có đúng hay không. "Thật sự không thành vấn đề ư?"

"Bạch Bạch," Mai Đại Miêu làm nũng, "Tôi muốn hòa làm một với em."

Bạch Tư Quân, bại trận.

...

Hơi ẩm trên cửa kính đã tan ra, hai người hiện trên trên gương với "cấu trúc đối xứng" hoàn chỉnh.

Không đúng, Bạch Tư Quân nghĩ. Hai người đâu đã "đối xứng", hai người họ mang hai chiếc nhẫn bạc giống hệt nhau trên cùng một tay kia mà.

Mai Vũ Sâm chợt dừng lại, hốt hoảng hỏi: "Bạch, sao em lại khóc, tôi làm em đau sao?"

"Em không khóc." Bạch Tư Quân thẹn thùng lau vệt nước nóng hổi ẩm ướt trên má mình, nhỏ giọng đáp, "Em chỉ có cảm giác... tìm lại được thứ mình đánh mất..."

Mai Vũ Sâm nhếch môi: "Đã hiểu, mừng đến phát khóc."

...

Bạch Tư Quân chống hai tay lên cửa kính, sợ hãi nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ: "Anh làm trò gì vậy, người ở dưới thấy mất."

Mai Vũ Sâm hôn hôn lưng anh: "Cửa kính đâu, không được nhìn nữa."

...

Bạch Tư Quân với vẻ mặt không còn tha thiết gì trên trần đời: "Anh... không mệt à...?"

"Ừm, không mệt chút nào." Mai Vũ Sâm lật người Bạch Tư Quân lại, "Tầm này đi gym luyện sức bền của hông."

Bạch Tư Quân: "..."

...

Quả nhiên, sau đó vấn phải có một màn ôm ấp mới được.

Bạch Tư Quân nằm nhoài trên người Mai Vũ Sâm, lười biếng hỏi: "Giờ nói em biết đi, làm sao tìm được em."

Mai Vũ Sâm khe khẽ vỗ về sau lưng anh, trả lời: "Chị em đổ ập xuống mắng tôi một trận tơi bời."

"Cái gì!?" Bạch Tư Quân ngồi bật dậy. "Sao chị ấy tìm được anh?"

"Em nhớ đường dây nóng của Hồng Đồ không?" Mai Vũ Sâm hỏi.

"Nhớ." Bạch Tư Quân đáp, "Lương Như là người nhận."

"Chị em gọi điện thoại đến hỏi em phụ trách tác giả nào, Lương Như hỏi chị là ai, sau đó hai người... Lương Như có Wechat của tôi, sau đó cứ vậy tới tìm thôi."

Ra là vậy.

Thật ra, Bạch Tư Quân vẫn không lý giải nổi vì sao Lương Như lại vô cùng muốn Mai Vũ Sâm và anh hạnh phúc bên nhau đến thế này. Rõ ràng ấn tượng đầu của cô về Mai Vũ Sâm xấu còn hơn cả chữ xấu nữa mà.

Sau này còn chẳng hiểu tại sao hai người lại thêm Wechat nhau, Bạch Tư Quân không ngờ đến giờ lại phát huy tác dụng.

Về phần Bạch Giai Giai, anh biết tính chị mình rõ như lòng bàn tay, chị cảm thấy em mình chịu thiệt thòi, muốn thay anh đi "đòi lại công đạo" cũng là chuyện bình thường.

Bạch Tư Quân hơi lúng túng: "Tính tình chị em hơi nóng nảy một chút, chị ấy nói với anh thế nào?"

"Nói tôi hại em mất ăn mất ngủ, đêm không thể chợp mắt." Mai Vũ Sâm cười nói.

"Cũng đâu quá như vậy chứ..." Bạch Tư Quân lầm bầm, anh đột nhiên nghĩ lại lời Mai Vũ Sâm nói ban nãy, hỏi hắn, "Không phải anh nói muốn chia tay với em à, sao lại thay đổi?"

Mai Vũ Sâm bóp eo anh một cái: "Nóng giận mà em cũng nghe?"

Khóe miệng Bạch Tư Quân cong cong, anh biết mà, Mai Vũ Sâm dễ gì bỏ anh.

"Tôi rất tức giận, nhưng thấy bản thảo Triệu Lâm gửi về xong, rốt cuộc không thể nào giận dỗi được nữa." Mai Vũ Sâm dịu dàng đáp, "Vợ sửa bản thảo cho anh đến tận ba giờ sáng, làm sao giận nổi nữa đây?"

Bạch Tư Quân cười: "Anh vẫn còn chút lương tâm đấy."

"Cơ mà," Mai Vũ Sâm đột ngột cua khỏi đề tài, "Lúc trước chị em gọi điện cho tôi, muốn tôi đi gặp em, tôi nói chờ tôi một chút."

"Tại sao?" Bạch Tư Quân hỏi.

Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng: "Em làm tôi giận như vậy, ai cho em gặp tôi dễ dàng thế được?"

Bạch Tư Quân nhíu mày, thầm nghĩ con mèo to xác này nhà anh đúng là thù dai vẫn hoàn thù dai.

"Sửa bản thảo xong, tôi giục Hồng Đồ xuất bản thật nhanh chóng, muốn em thực hiện lời hứa trở về bên cạnh tôi. Đến cả nhẫn tôi cũng chuẩn bị xong rồi, định giữ em bên tôi cả đời, cuối cùng..." Mai Vũ Sâm trầm giọng, "Sáng sớm chị em gọi điện cho tôi, nói tối nay em đi xem mắt. Em biết cảm giác của tôi lúc đó ra sao không?"

Bạch Tư Quân không nhịn nổi, phụt cười ha ha mấy tiếng, chị anh cũng hay thật, cố ý đùa Mai Vũ Sâm đến mức đó.

Nói thế nào thì nói, Bạch Giai Giai cũng là chị gái anh, nhất định sẽ đứng về phía anh.

Nghĩ tới đây, Bạch Tư Quân khẽ thở ra một hơi, anh gọi Mai Vũ Sâm: "Mai."

Mai Vũ Sâm thôi không nhìn trần nhà nữa, hắn quay đầu sang nhìn anh: "Hả?"

"Anh nguyện ý về nhà với em chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.