Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 15: Chương 15: Bao phải để người ở trên dùng




Không qua đêm cũng được, chỉ cần đi về tàu điện ngầm bốn tiếng, sáng mai phải banh mắt dậy sớm phi qua thôi ấy mà.

Bạch Tư Quân tự nhận mình không phải một người dày vò bản thân, anh cam chịu ngả người về sofa, bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem có phải mình làm biên tập quá thất bại rồi không mà toàn bị tác giả dắt mũi.

Trong mắt là trần nhà trắng toát, bên tai không có bất kỳ tiếng động gì.

Phòng khách yên tĩnh đến lạ kỳ, cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó.

Bạch Tư Quân nghĩ một phút, à, tiếng Mai Vũ Sâm gõ phím. Ban đầu, tiếng lạch cạch kia quấy nhiễu anh đến mức bực bội. Nhưng rồi bình tĩnh lại, dáng vẻ Mai Vũ Sâm gõ chữ hóa ra lại khiến anh thẩy an tâm.

Anh không phải người nấu cơm, cũng không phải người rửa chén. Sứ mệnh chân chính của anh đây là tới giám sát Mai Vũ Sâm gõ chữ. Thế nên, chuỗi âm thanh đều đều ấy tựa như một sự bảo đảm, cho anh biết công việc anh đang làm đang được tiến hành đâu vào đấy.

Tiếng lạch cạch đã dừng một lúc khá lâu, Bạch Tư Quân tò mò quay đầu lại, lập tức đối mặt với Mai Vũ Sâm.

Mai Vũ Sâm đang nhìn anh.

Anh không biết cái đầu mình có gì đẹp để nhìn không, hay do đây là thói quen chuyên biệt của nhà văn, luôn luôn phải quan sát người khác?

Tưởng tượng thế này, hình như việc này cũng quan trọng thật.

“Anh kẹt văn à?” Bạch Tư Quân hỏi.

Mai Vũ Sâm im lặng nhìn anh, không biết đang nghĩ gì. Hắn đột nhiên cất tiếng: “Chúng ta đi dạo siêu thị đi.”

“Dạo siêu thị?” Bạch Tư Quân sửng sốt.

“Ừm.” Mai Vũ Sâm rũ mắt nhìn về nơi khác, biểu cảm có phần thiếu tự nhiên như thể đang né tránh.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tư Quân thấy Mai Vũ Sâm để lộ vẻ mặt này, mà ngẫm lại cũng đúng, đi dạo siêu thị quả thực không liên quan gì với vị đại tác giả không nhiễm khói bụi trần gian này mà.

Anh không biết Mai Vũ Sâm đang động kinh cái gì nữa, lại hỏi thêm: “Anh không gõ chữ nữa à?”

Mai Vũ Sâm bĩu môi: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Cũng đúng, người chứ đâu phải cái máy gõ chữ đâu, máy móc còn có lúc đứng lúc chết nữa là, con người dù sao cũng phải nghỉ ngơi. Bạch Tư Quân ngồi xuống: “Vậy đi thôi.”

Lúc Mai Vũ Sâm xuống tầng, cổ hắn quấn khăn quàng trắng đen nọ của Bạch Tư Quân. Anh không khỏi thắc mắc: “Anh không nóng hả?”

“Không nóng.” Mai Vũ Sâm thờ ơ nhìn anh, “Cậu vẫn chưa trả cái kia cho tôi.”

Bạch Tư Quân thật sự hơi bị muốn nói là hai cái khăn đó đều là của anh đấy, hơn nữa còn giống nhau y chóc, không biết Mai Vũ Sâm đây là đang soi mói cái giống gì. Anh vừa đi giày vừa nói: “Cái này mới hơn, anh dùng cái này đi.”

“Không.” Mai Vũ Sâm cố chấp đến cùng, “Cái kia cậu dùng lâu hơn.”

Bạch Tư Quân đơ tại chỗ, còn Mai Vũ Sâm đã ra khỏi cửa trước anh.

Mai Vũ Sâm thích dùng đồ người ta xài rồi hả? Ham thú gì mà kỳ cục kẹo vậy trời.

Bạch Tư Quân hiểu không nổi, theo bước ra ngoài.

Hai người sóng vai một hồi, Bạch Tư Quân mới hiểu được hóa ra “dạo siêu thị” trong miệng Mai Vũ Sâm thực chất là từ đồng nghĩa của “đi mua sắm“.

Gần khu biệt thự có một khu thương mại lớn, trạm tàu điện ngầm cũng được xây trong đó. Mỗi lần đi tàu điện ngầm đến đây Bạch Tư Quân đều phải đi qua đoạn đường này, cho nên đã rất quen thuộc. Mai Vũ Sâm thì ngược lại, mỗi lần đi tới ngã tư là lại nhìn trái nhìn phải nhìn tứ tung.

“Hướng này.” Bạch Tư Quân kéo Mai Vũ Sâm lại sắp “lầm đường lạc lối” vào, chỉ ngón tay vào đường cần tới.

“Tôi không ra khỏi nhà nhiều.” Mai Vũ Sâm hé môi đáp, “Cũng chưa từng đi tới trung tâm mua sắm đó.”

Vậy sao tự nhiên anh lại hứng lên muốn dạo siêu thị?

Bạch Tư Quân chỉ dám chửi thầm trong bụng. Anh vặn vặn thắt lưng, uể oải nói: “Đi với tôi là được rồi.”

“Được.” Mai Vũ Sâm đáp.

Khi rút tay về, cánh tay Bạch Tư Quân đụng phải bên người Mai Vũ Sâm, lúc ấy anh mới phát hiện mình khiến hắn đi theo mình rồi. Mai Vũ Sâm dựa sát vào, hai vai hai người dính lại với nhau, cả hai đang ở rất gần đối phương.

Bỗng nhiên anh thấy hơi buồn cười, sợ lạc đường cũng đâu nhất thiết phải dính lại như vậy đâu.

Đôi khi Mai Đại Miêu cũng rất dính người như lúc này nhỉ.

Cảm giác không tệ.

Sau khi đến tầng một của trung tâm thương mại, Bạch Tư Quân có chút hối hận đáng ra không nên chửi thầm người ta trong bụng, bởi Mai Vũ Sâm dẫn anh đi mua đồ rửa mặt.

Mai Vũ Sâm là con người thật kỳ lạ, có lối suy nghĩ bí ẩn, hành vi bí ẩn; thế nhưng nhìn kỹ bạn sẽ thấy hắn luôn để sót lại dấu vết.

Tỷ như biểu hiện mất tự nhiên vừa rồi, vốn là muốn tận tình đón tiếp khách, nhưng thật tình lại không quen.

Bạch Tư Quân vô thức suy xét tâm tư của Mai Vũ Sâm, không để ý hai người đã đẩy xe đến khu đồ lót.

“Cậu mặc size bao nhiêu?”

Giọng Mai Vũ Sâm kéo hồn Bạch Tư Quân lại, anh nhìn xuống chiếc hộp trong tay hắn, vội vã giật lấy nhét về trên kệ.

“Một ngày không thay không vấn đề gì.” Bạch Tư Quân mất tự nhiên qua loa lấy lệ. Anh lớn thế này rồi vẫn chưa từng cùng người đàn ông nào mua quần lót, anh đẩy xe về phía trước, nhưng Mai Vũ Sâm cứ đứng chắn trước xe không nhúc nhích, hắn híp mắt hỏi, “Cậu mặc size bao nhiêu?”

Giọng điệu của Mai Vũ Sâm thiếu đi chút tùy tiện thường thấy nhưng có phần bá đạo ngang ngược hơn. Bạch Tư Quân cứ tưởng ra khỏi nhà rồi thì sân chơi này sẽ của anh, vậy mà rốt cuộc vẫn không lay chuyển được hắn.

Anh từ bỏ vùng lên chống trả, đáp lời: “L.”

Mai Vũ Sâm không chút do tự hốt hết mười cái quần lưng thấp y như nhau.

Bạch Tư Quân trợn ngược mắt lên: “Anh mua nhiều thế làm gì?”

Môi Mai Vũ Sâm khẽ hé: “Trữ.”

“Ủa khoan.” Bạch Tư Quân lại càng thấy kỳ quái, “Tôi cũng đâu mặc lưng thấp đâu.”

Lần này mí mắt Mai Vũ Sâm cũng lười nhấc lên: “Eo của cậu rất đẹp.”

Bạch Tư Quân ngơ ngẩn tại chỗ, eo anh có đẹp có dễ nhìn hay không thì cũng liên quan gì cái quần lót lưng thấp?

Quan trọng hơn nữa là, anh mặc cái gì, liên quan gì tới Mai Vũ Sâm?

Vừa nãy anh mới suy nghĩ gì cơ? Mọi hành động của Mai Vũ Sâm thực chất đều để sót lại dấu vết? Cho anh xin rút lại câu nói này.

Mai Vũ Sâm đi đến quầy thu ngân, Bạch Tư Quân cũng vội vã đẩy xe đuổi theo hắn.

Hàng ở quầy thu ngân xếp khá dài, hai người đứng mất mấy phút mới đến gần được. Bạch Tư Quân buồn bực ngán ngẩm nhìn động tác của nhân viên thu ngân, lúc này đột nhiên thấy Mai Vũ Sâm cầm hai hộp bao cao su và gel bôi trơn trên kệ ném vào trong xe đẩy.

Bạch Tư Quân giật cả mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh mua mấy thứ này làm gì?”

Mai Vũ Sâm thản nhiên đáp: “Phòng ngừa vạn nhất.”

Bạch Tư Quân vẫn muốn hỏi nữa, nhưng xung quanh toàn người là người, anh cũng chỉ đành cưỡng chế lại lòng hiếu kỳ. Ra khỏi siêu thị, anh thực sự nhịn không nổi nữa, hỏi Mai Vũ Sâm tiếp: “Bây giờ anh cũng đưa bạn giường về nhà à?”

Mai Vũ Sâm quay đầu nhìn sang, ánh mắt rõ ràng có hơi khó hiểu: “Lâu lắm rồi không có.”

Bạch Tư Quân nhíu nhíu mày: “Vậy anh còn mua bao làm gì?”

Mai Vũ Sâm mím chặt môi không trả lời, trong đầu Bạch Tư Quân đột nhiên có dự cảm không lành.

—— Chẳng lẽ mua cho mình xài?

Mặt Bạch Tư Quân lúc xanh lúc đỏ, não thiếu tí thì nổ tung, may mà Mai Vũ Sâm đúng lúc trả lời: “Tôi rất hiếm khi ra ngoài, nên mua về trữ.”

Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm.

Anh tự trách mình đã trách oan Mai Vũ Sâm, mà anh đột nhiên phát hiện dường như Mai Vũ Sâm có hơi không vui.

Ngẫm lại cũng đúng, vừa nãy anh phản ứng rõ quá, kiểu gì Mai Vũ Sâm cũng thấy được. Anh tuyệt đối không hề có ý tiêu cực với đồng tính luyến ái, nhưng có khả năng Mai Vũ Sâm lại không thấy vậy.

Anh gãi gãi đầu, nhìn lung tung dưới đất nói: “Xin lỗi... tôi nghĩ nhiều quá rồi.”

“Cậu nghĩ cái gì?” Mặt Mai Vũ Sâm không có biểu cảm gì.

“Tôi...” Bạch Tư Quân cắn chặt răng, nói: “Tôi còn tưởng là anh mua cho tôi.”

Mai Vũ Sâm cười khẽ, thờ ơ trả lời: “Không phải cho cậu.”

Thấy Mai Vũ Sâm nở nụ cười, Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh lại nghe hắn nói thêm: “Bao phải để người ở trên dùng.”

Đầu óc Bạch Tư Quân lên không kịp.

—— Câu này là có ý gì vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Boss Mai thiệt không dễ dàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.