Bạch Tư Quân như người đang mất phương hướng trong sa mạc đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, thậm chí thấy hắn gõ chữ còn làm anh phấn khởi hơn cả việc mình đậu được kỳ thi trung cấp.
Anh vô thức muốn gõ cửa, nhưng lúc tay kề sát cánh cửa kia, anh dừng lại.
Lúc sáng tác, nhà văn kiêng kị nhất là bị người khác làm phiền. Mai Vũ Sâm vất vả mãi cuối cùng mới bắt đầu gõ chữ, anh không thể chen ngang linh cảm của hắn được.
Mà Mai Vũ Sâm viết cái gì thế nhỉ?
Khung sườn cho sách mới?
Hay là một vài linh cảm rời rạc?
Tiếng lạch cạch vẫn không đứt đoạn dù chỉ một giây, có lẽ Mai Vũ Sâm đang vào trạng thái, câu từ đang dào dạt.
Bạch Tư Quân gắng hết sức nhịn tính tò mò đang trỗi dậy, trở lại phòng khách tầng dưới, thong thả đi tới đi lui mấy hồi, anh lấy điện thoại ra gọi cho chủ biên xin nghỉ.
Anh không biết Mai Vũ Sâm sẽ viết đến ghi nào, có thể sẽ gõ đến buổi chiều. Anh chờ không nổi, nóng lòng muốn biết hắn đang viết gì. Vậy nên để trở thành người đầu tiên biết được đáp án, anh tình nguyện phí nửa ngày lương.
Không cần vội vã đi làm, cơn buồn ngủ cứ thế ào ào kéo đến. Đại não ra lệnh cho Bạch Tư Quân về giường đắp chăn nhắm mắt, nhưng lòng anh lại sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Mai Vũ Sâm bước ra khỏi phòng, đành cưỡng ép mình vứt cái sự buồn ngủ kia sang một bên.
Vẫn chưa đến bảy giờ, chiếu theo sức mạnh gõ chữ của Mai Vũ Sâm, hẳn hắn sẽ không ra nhanh đến vậy. Bạch Tư Quân lại thừa biết nếu mình cứ ngồi một chỗ trong phòng khách, thì khá là chắc kèo mình sẽ lăn ra ngủ. Thế là anh quyết định ra ngoài cho đầu óc tỉnh táo.
Không mặc áo của Mai Vũ Sâm đi luôn, nên thôi chả cần lo lắng lắm ra thế làm gì.
Bạch Tư Quân mặc chiếc áo khoác len cashmere màu đen trên móc treo vào, quấn khăn quàng cổ tự nhiên bị cướp kia lên, lấy chìa khóa trên tủ giày, cuối cùng phóng ra ngoài biệt thự.
Len cashmere: Len từ lông của dê cashmere.
Được màn mưa tẩy rửa, qua một đêm, buổi sớm trở nên trong sạch đến lạ. Có mấy tia nắng ngày xuân rơi trên vai trên tóc anh, lâu rồi mới cảm thấy ấm áp như vậy.
Bạch Tư Quân hiếm khi được rảnh rỗi, anh quyết định tận hưởng sự thoải mái của một buổi sớm mai. Có lẽ sau giờ làm việc, anh nên để tâm đến cuộc sống của mình nhiều hơn, tựa như lúc này vậy.
Anh hít sâu vào một hơi, mùi hoa oải hương tràn vào chóp mũi, xa lạ mà dễ chịu.
Bạch Tư Quân chợt sửng sốt, nhanh chóng nhận ra mùi vị này đến từ khăn quàng cổ của mình. Anh kéo chiếc khăn quàng lên quá mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, trên người Mai Vũ Sâm cũng có mùi này, sạch sẽ lại thơm ngát.
Chiếc khăn này đã đi theo Bạch Tư Quân qua cả một mùa đông, vốn luôn là thứ mùi anh luôn quen thuộc, thế nhưng giờ đây lại có thêm hương vị của người khác.
Mai Vũ Sâm nói muốn dùng khi đi cửa hàng tiện lợi, hẳn là lần nào đó ra ngoài tiện tay quấn lên, cảm thấy ấm áp thế nên không muốn trả lại.
Cũng không biết lần đầu Mai Vũ Sâm quấn lên, có ngửi thấy mùi nước giặt quần áo của anh không nhỉ?
Nước giặt của anh có mùi bưởi đào, Mai Vũ Sâm có thấy nó dễ ngửi không?
Nhận thức được mình đang nghĩ mấy thứ kỳ lạ, Bạch Tư Quân vội vàng dừng lại.
Anh đi đến cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu mua bữa sáng cho hai người, sau đó chậm rãi tản bộ về biệt thự. Khi anh mở cửa biệt thự ra, thoáng nhìn thấy rèm cửa sổ tầng hai lay động.
Chỗ đó chắc là nơi Mai Vũ Sâm đang viết, Bạch Tư Quân có phần hoảng hốt, anh nhớ lần đầu tới đây Mai Vũ Sâm cũng đang ở gian phòng này, có thể nói, lúc ấy Mai Vũ Sâm cũng gõ chữ như bây giờ chăng?
Đầu Bạch Tư Quân nảy sinh ra một ý nghĩ anh không quá chắc chắn, có lẽ nào Mai Vũ Sâm chẳng hề không viết một chữ nào như tiền bối từng nói, có thể hắn đang thử nghiệm, nhưng không viết ra được thứ khiến bản thân hài lòng.
Bạch Tư Quân vào nhà, khi cởi áo khoác ra cũng vừa lúc Mai Vũ Sâm đi xuống từ tầng hai. Hắn vào nhà bếp rót hai cốc sữa tươi, hỏi Bạch Tư Quân: “Cậu muốn hâm nóng không?”
“Không cần, cảm ơn anh.” Bạch Tự Quân rất tự mình biết mình, nếu anh đáp “Muốn”, Mai Vũ Sâm sẽ sai anh đi. Anh cũng không muốn làm phiền làm phức trong nhà người ra làm gì.
“Mua gì đó?” Mai Vũ Sâm vừa uống sữa vừa hỏi.
“Đồ ăn sáng.” Bạch Tư Quân lấy sandwich trong túi đưa cho Mai Vũ Sâm.
Mai Vũ Sâm cầm sandwich, nhìn một chút, sau đó không khách khí dựa vào bàn ăn bắt đầu ăn.
Bạch Tư Quân cầm cốc uống sữa, lập tức bị lạnh đến đau cả răng.
Sữa ở cái nhiệt độ tí nữa là đóng băng này thực sự khá là khó uống, mà Mai Vũ Sâm lại uống với vẻ bình thường như cân đường hộp sữa kia là thế nào.
Bạch Tư Quân chật vật gặm sandwich, hỏi: “Anh viết xong chưa?”
Mai Vũ Sâm nhướn mày, không có biểu cảm gì. Bạch Tư Quân nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, nhưng cuối cùng nghe thấy tiếng hắn: “Viết xong rồi.”
Đáp án đến quá bất ngờ khiến động tác nuốt của Bạch Tư Quân khựng lại, anh không thể không uống một ngụm sữa bò đóng băng ê cả răng để nuốt trôi xuống.
“Cậu không đi làm à?” Mai Vũ Sâm hỏi.
“Xin nghỉ nửa ngày.” Bạch Tư Quân đáp.
“Ra vậy.” Mai Vũ Sâm cười cười, “ Cậu còn muốn ở lại chỗ tôi đến trưa sao?”
Bạch Tư Quân không chắc liệu có phải hắn đang đuổi người không. Nếu hắn có ý như thế thì, cái người này nửa đêm nửa hôm gọi người ta đến, khiến người ta đứng ở cửa mắc mưa, đã ăn đồ ăn sáng người ta mua mà một lời cảm ơn cũng không có, bây giờ còn muốn đuổi người cơ à.
Anh hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân người vô liêm sỉ không biết xấu hổ là vô địch giải ngân hà, anh cần phải học được phẩm chất cao quý tốt đẹp rạng ngời này của hắn. Bởi vậy anh quyết định, nếu như Mai Vũ Sâm đang đuổi người thật, anh cũng giả bộ không nghe ra.
“Anh dậy lúc nào thế?” Bạch Tư Quân cua sang chuyện khác.
“Không ngủ.” Mai Vũ Sâm lời ít ý nhiều trả lời.
“Anh gõ chữ cả đêm ư?” Bạch Tư Quân hơi kinh ngạc.
“Ừm.” Mai Vũ Sâm ừ hử một tiếng, dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn khẽ cười một cái.
Bạch Tư Quân chẳng nhìn thấy vẻ thức đêm mệt mỏi chỗ nào trên mặt Mai Vũ Sâm, trái lại còn nhìn thấy được nét hưng phấn mơ hồ, anh do dự hỏi: “Anh viết... đề tài gì thế?”
Câu hỏi này của anh cũng không hy vọng nhận được câu trả lời từ Mai Vũ Sâm, anh vốn định dành cả buổi sáng để nghiên cứu tìm ra đáp án, nhưng lại ngoài ý muốn, Mai Vũ Sâm trả lời thật: “Giả tưởng.”
Hai mắt Bạch Tư Quân trợn to, mặt viết đầy chữ không thể tin nổi. Anh nỗ lực gồng mình hơn nửa tháng, rốt cuộc Mai Vũ Sâm đây đã muốn nói với anh chuyện sách mới sao?
Có vẻ như cuối cùng anh đã chém bay được tấm khiên của boss rồi!
Mai Vũ Sâm quét mắt nhìn Bạch Tư Quân một cái, đột nhiên thả nửa cái sandwich trong tay xuống, cúi người nghiêng về phía trước.
Bạch Tư Quân rơi vào tình trạng ngạc nhiên tột độ, ngây ngốc nhìn gương mặt Mai Vũ Sâm càng lúc càng được phóng lớn... . truyện tiên hiệp hay
Một giây sau, Mai Vũ Sâm giơ tay phải lên, rồi dùng ngón tay cái chùi lấy khóe miệng Bạch Tư Quân.
“Dính xốt.” Mai Vũ Sâm cất lời.
“Cảm ơn...” Bạch Tư Quân nói một câu cũng không xong, bởi ngay sau đó anh nhìn thấy Mai Vũ Sâm đưa lưỡi liếm nước xốt salad dính trên ngón tay mình.
Gương mặt Mai Vũ Sâm rất ưa nhìn, đôi mắt phượng cùa hắn luôn nửa khép nửa mở, thoạt nhìn mang loại vẻ đẹp chán chường suy sút. Hành động liếm xốt của hắn rõ ràng rất tùy ý, Bạch Tư Quân bất giác nghĩ tới một vài tình tiết trong tác phẩm của hắn, cứ cảm thấy chuyển động nơi đầu lưỡi kia mang theo sắc vị kiểu gì.
Bạch Tư Quân nuốt nước bọt, cưỡng ép bản thân thu tầm mắt lại: “Cụ thể là giả tưởng về điều gì?”
Mai Vũ Sâm hỏi ngược lại: “Cậu có muốn đọc thử không?”
Bạch Tư Quân sốc tập hai, Mai Vũ Sâm cho anh xem tác phẩm chưa hoàn thiện của hắn á, thiệt luôn?
Hình như sau khi bị chém mất khiên chắn, máu của boss giảm hơi bị nhanh rồi thì phải? Anh cấu ngắt đùi mình dưới bàn ăn một cái, xác nhận đây tuyệt đối không phải đang nằm mơ.
Anh sợ Mai Vũ Sâm lại đang chơi mình, e dè hỏi: “Tôi có thể xem thật hả?”
Mai Vũ Sâm nhếch khóe miệng: “Chờ đây.”
Nói xong, Mai Vũ Sâm lên tầng hai. Không lâu sau, hắn ôm máy tính xuống, vừa khi Bạch Tư Quân đã dọn dẹp xong vỏ bọc với mấy ly sữa, đang ngồi trên bàn ăn đợi hắn.
“Tự xem.” Mai Vũ Sâm đặt máy tính xuống trước mặt Bạch Tư Quân.
“Được, cảm ơn anh.” Bạch Tư Quân hít sâu một hơi, ngưng thở nhìn vào màn hình máy tính. Đến tận lúc này, anh vẫn chưa thể tin nổi vì cớ gì sự tình lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Màn hình vẫn đang bật sáng trong giao diện word. Bạch Tư Quân đưa mắt nhìn góc dưới phía bên trái, gần mười ngàn chữ, anh hỏi hắn: “Anh viết trong một đêm sao?”
“Ừm.” Mai Vũ Sâm đáp một tiếng, tiếp đó lười biếng mở ghế bên cạnh Bạch Tư Quân ra ngồi xuống, tay trái kê cằm, giục anh: “Đọc mau đi.”
Chẳng biết vì sao, Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy hình như Mai Vũ Sâm viết riêng chỗ này cho mình.
Chắc chắn là do mình ảo tưởng sức mạnh.
Không kịp nghĩ gì thêm, Bạch Tư Quân bắt đầu đọc nội dung.
Vừa mở đầu văn bản đã là một đoạn miêu tả cảm giường chiếu rất dài, trong những tác phẩm khác của Mai Vũ Sâm cũng có tình tiết tương tự, lại thêm đã rèn luyện được khả năng chịu đựng vững vàng khi được Junichi Watanabe khai tâm mở trí, thế nên Bạch Tư Quân đọc mà không thay đổi sắc mặt. Anh chỉ thấy kỳ lạ ở chỗ, thông thường Mai Vũ Sâm chỉ miêu tả tương đối mơ hồ, phác bằng vài nét cơ bản rồi thôi, thế nhưng câu từ trước mắt anh đây lại quá mức trần trụi, tất cả đều là cảnh chắc chắn sẽ bị censored.
Đến lúc nhìn thấy được đoạn thứ ba, Bạch Tư Quân bắt đầu cảm thấy bất bình thường.
Anh lén lút đánh mắt sang nhìn Mai Vũ Sâm, mà hắn cũng vừa lúc quan sát phản ứng của anh, tầm mắt của hai người cứ vậy chạm phải nhau.
Bạch Tư Quân thấy hơi lúng túng, anh ho nhẹ một tiếng, khẽ cau mày hỏi: “Đây là... hai người đàn ông?”
“Uh huh.” Mai Vũ Sâm câu khóe miệng lên.
“Cái này... chắc cũng không thể xuất bản được.”
“Ai nói là để xuất bản?” Mai Vũ Sâm buồn cười hỏi.
“Đây không phải sách mới à?” Bạch Tư Quân sững sờ một chút, “Vậy đây là...”
“Biểu đạt cảm xúc thôi.” Đôi môi Mai Vũ Sâm khẽ mấp máy, nhẹ như không đáp.
Bạch Tư Quân đột nhiên nghĩ đến điều gì, anh vội vã trở lại đoạn mở đầu, là cảnh một người đàn ông đang tắm...
Tiếp đó, người đang tắm này bị một gã đàn ông khác đặt dưới thân lăn qua lộn lại dằn vặt...
Sắc mặt Bạch Tư Quân lập tức trở nên lúc xanh lúc đỏ, Mai Vũ Sâm bên cạnh thấy được thái độ của anh, cười ra tiếng, giống như trò đùa dai đã bị người ta mắc mưu thành công vậy.
Vậy là bản thảo này cũng không phải sách mới gì, chỉ là tối qua Mai Vũ Sâm nhìn sau lưng anh, sau đó viết ra được một đoạn sếch văn một cách lưu loát hùng hồn mà thôi.
Điều đầu tiên Bạch Tư Quân nghĩ tới là, Mai Vũ Sâm không hổ danh là tiểu thuyết gia bí ẩn đạt giải, trí tưởng tượng phong phú đến đáng sợ.
Sau đó anh nhớ lại lời mình từng nói với Mai Vũ Sâm: nhà văn là người biến ý nghĩ trong đầu thành câu chữ, còn tội phạm là kẻ biến ý nghĩ trong đầu thành hành động.
Nói cách khác, nếu Mai Vũ Sâm là một tội phạm, có phải hắn đã đè mình ra rồi abcdxyz giống trong cái hắn viết rồi không?
Từ đã, hình như anh quên mất trọng điểm rồi.
Bạch Tư Quân nhìn đoạn văn được miêu tả rất chi tiết sống động kia, khó khăn mở miệng: “Anh... thích đàn ông sao?”
Mai Vũ Sâm không phủ định, chỉ thờ ơ hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Đôi mắt phượng của hắn vẫn cứ âu sầu đượm buồn nửa mở, dường như không cảm thấy nói chuyện này cho người khác biết thì có vấn đề gì.
Bạch Tư Quân khiếp sợ một lúc lâu, mới ngơ ngác đáp: “Không có...”
Mai Vũ Sâm khẽ cười, hỏi tiếp: “Cậu còn muốn làm biên tập viên của tôi không?”