Bạch Tư Quân mở cửa với tâm trạng vô cùng lo lắng, lúc cởi giày còn láo liên nhìn xung quanh. Trong phòng khác không có ai, Bạch Tư Quân thấy lạ, đột nhiên nghe thấy tiếng dao nện xuống mặt thớt từ nhà bếp.
Bạch Tư Quân hoảng hốt, Mai Vũ Sâm cầm dao làm gì?
Anh bỗng trở nên hoảng loạn, ngay lúc bước ra khỏi nhà từ chiều, anh đã cảm thấy kỳ lạ. Anh không thích loại cảm giác không thể khống chế này.
Không kịp cởi áo vest, Bạch Tư Quân cởi cúc áo, nới lỏng caravat, đi vào nhà bếp. Không bao lâu sâu, anh bị hình ảnh trước mắt dọa cho sững người.
Mai Vũ Sâm đang nấu cơm.
Nhớ lại, Mai Vũ Sâm từng nấu cơm cho anh một lần rồi, thịt heo mặn không tưởng, món rau xào ghi khắc rất sâu đậm. Cơ mà hưởng thụ thành quả và trực tiếp xem quá trình sáng tác là hai quá trình hoàn toàn khác nhau, con mèo to xác lười biếng kia đang đứng trước mặt bàn đá hoa cương, vật lộn với đống thịt ba chỉ trên thớt, quay đầu nhìn Bạch Tư Quân...
Đến chịu mà.
Mai Vũ Sâm quay đầu nhìn Bạch Tư Quân một cái, thờ ơ nói "Em về rồi", tiếp tục vùi đầu chăm chỉ lao vào chuyện bếp núc, như thể lúc này cả thế giới đều không quan trọng bằng miếng thịt ba chỉ trước mặt.
Bạch Tư Quân vốn muốn chất vấn hắn chuyện trả lời phỏng vấn nói lung tung, nhưng bây giờ lại chẳng muốn nói gì nữa. Anh đến phía sau Mai Vũ Sâm, vòng lấy eo hắn, tựa cằm trên vai hắn hỏi: "Anh đang nấu gì vậy?"
Mai Vũ Sâm vẫn không dừng lại: "Thịt kho tàu."
Bạch Tư Quân buồn cười: "Thịt heo xào còn nấu không được, còn muốn nấu thịt kho tàu?"
Lạch cạch ——
Dao phay nặng nề nện xuống thớt, Mai Vũ Sâm xoay người, bất mãn càu nhàu: "Nấu cho em mà em còn ghét bỏ?"
"Không ghét." Bạch Tư Quân cười cười, "Sao tự nhiên anh xuống bếp thế này?"
Mai Vũ Sâm hừ khẽ: "Chẳng phải em nói mệt còn gì."
Nói xong, Mai Vũ Sâm xoay người, không nhìn Bạch Tư Quân nữa, tiếp tục cầm dao thái thịt. Bạch Tư Quân hiếm khi thấy được vệt đỏ ửng thiếu tự nhiên trên vành tai Mai Vũ Sâm, tự nhiên thấy đáng yêu kinh khủng, anh cúi xuống bóp mông hắn một cái: "Bà xã cố lên."
Mai Vũ Sâm thả dao xuống cái rầm, quay đầu trầm mặt nhìn anh: "Gọi tôi là gì?"
"Khụ khụ." Bạch Tư Quân vội lùi về sau mấy bước, chột dạ đưa tay che sau mông mình, "À thì, ông, ông xã cố lên."
Cuối cùng thịt kho tàu tất nhiên chẳng ra được như ý muốn, lúc kho với nước màu không canh thời gian, cháy đen thui, nhìn vào phải gọi là "thịt nướng khét" mới đúng.
Mai Vũ Sâm cau mày không vui, hẳn là không nghĩ mình lại làm ra thứ thế này. Bạch Tư Quân cắn một miếng thịt kho tàu bóng đêm, trái lòng an ủi: "Ăn ngon lắm."
Mai Vũ Sâm hiển nhiên không nhận: "Khó ăn thế mà ngon chỗ nào?"
Bạch Tư Quân cười nói: "Mai nhà em nấu cho em, tất nhiên là ngon rồi."
Khóe môi căng cứng của Mai Vũ Sâm thả lỏng, Bạch Tư Quân cười thầm trong lòng, nghĩ bụng con mèo nhà anh đúng là dễ dụ.
Anh không định tóm cổ áo Mai Vũ Sâm nữa, nhưng chuyện cần hỏi thì vẫn phải hỏi cho rõ ràng. Bạch Tư Quân cố làm ra vẻ thản nhiên, hỏi hắn: "Anh come out?"
Mai Vũ Sâm trả lời, mặt không đổi sắc: "Từ thời đại học đã không giấu nữa rồi."
Bạch Tư Quân nghe ra hắn đang cố lảng tránh câu hỏi, vì thế hỏi thẳng: "Anh nói với bọn họ "Lời thổ lộ" là viết cho em?"
"Không có." Mai Vũ Sâm dừng đũa, "Tôi nói là một người đống tính luyến ái."
Không phải là anh chắc?
Bạch Tư Quân khe khẽ thở dài, hỏi: "Sao không bàn gì với em?"
Tuy rằng dư luận trên internet không có ác ý, nhưng Bạch Tư Quân vẫn khá lo lắng. Anh không tài nào tưởng tượng nổi Mai Vũ Sâm dính vào bạo lực mạng, thậm chí còn không dám hồi tưởng lại cảm giác chuẩn bị mở Weibo ra, nghẹt thở đến kinh hoàng.
Nếu thật sự nảy sinh chuyện anh lo lắng, coi như Mai Vũ Sâm không để ý đi, thế nhưng anh là người khởi xướng chuyện này, cũng không thể để yên được.
"Họ không biết em là ai." Mai Vũ Sâm đáp, "Đừng lo lắng."
Giọng điệu của Mai Vũ Sâm vẫn giữ vẻ thong dong, coi như đây chẳng là chuyện gì to tát. Bạch Tư Quân đột nhiên thấy giận, anh cau mày: "Anh cho rằng em lo mình bị công kích?"
Mai Vũ Sâm hé mở mắt, không đáp.
"Anh có nghĩ tới hay không, lỡ đâu mọi người ai cũng mắng anh thì phải làm sao đây?" Bạch Tư Quân tiếp tục nói.
Mai Vũ Sâm ngồi dậy, hỏi: "Họ mắng tôi?"
"Ầy..." Lá gan của Bạch Tư Quân tự nhiên co lại còn có chút xíu. "Không có."
"Vậy thì chẳng sao." Mai Vũ Sâm cười cười.
"Anh còn cười nữa." Bạch Tư Quân đặt đũa lên bát, "Anh có biết em lo cho anh đến mức nào không?"
"Bạch." Mai Vũ Sâm cắn đũa, nhìn Bạch Tư Quân rất chăm chú, "Tôi chỉ hận không thể để cả thế giới biết em là vợ tôi."
"Anh..." Mặt Bạch Tư Quân đỏ bừng lên, Mai Vũ Sâm biết rồi, hắn biết chắc anh không thể cưỡng lại mấy lời sến súa của hắn.
Cũng như mỗi lần Mai Vũ Sâm không vui, anh sẽ dịu giọng dỗ hắn vài câu là hết giận. Còn lúc anh giận, Mai Vũ Sâm chỉ cần nói mấy câu ngọt ngào khiến mặt đỏ bừng tim rung rinh là lửa giận trong anh tắm ngúm.
Anh vùi đầu lùa cơm vào miệng, mất tự nhiên nói: "Lần sau mà làm mấy chuyện thế này nhớ bàn với em trước."
Mai Vũ Sâm nói: "Không phải em nói tôi làm à?"
Bạch Tư Quân: "Em có bao giờ?"
Mai Vũ Sâm vô tội: "Em nói tôi tuyên truyền sách mới."
"Em..." Bạch Tư Quân hít sâu một hơi, lại nữa, lại bắt đầu cái thói lươn lẹo đổi trắng thay đen. Anh nghiến răng: "Anh tuyên truyền giỏi quá."
Mai Vũ Sâm cười khẽ: "Đương nhiên."
Sự thật chứng minh, lần tuyên truyền này của Mai Vũ Sâm mang lại hiệu quả cực tốt.
Chín giờ tối, Weibo đại V thả bài phỏng vấn ra, Mai Vũ Sâm thừa nhận ba năm rồi không ra sách mới không phải vì cái gọi là "ba năm mài một kiếm", mà hắn cạn ý tưởng, khả năng tưởng tượng bị giới hạn, không cách nào viết ra câu chữ mình ưng ý. Đương nhiên, thời kỳ này đã qua, thuật lại lời Mai Vũ Sâm nói về chính mình, "Em ấy là tia sáng rọi chiếu tâm hồn ngập trong u tối, là khởi nguyên của mọi linh cảm dạt dào trong tôi. Tôi tin rằng, em ấy chính là chàng thơ mà định mệnh dành cho tôi."
Lúc đọc mấy lời này, Bạch Tư Quân ớn lạnh nổi da gà thiếu điều chui đầu xuống đất. Anh cảm thấy độc giả của Mai Vũ Sâm sẽ thấy hắn lập dị. Nhưng không, sau khi bài viết này được đăng lên không bao lâu, #Mai_Vũ_Sâm_Muse leo thẳng lên hot search, rồi ở dưới một đống thứ gì mà "Ái tình của thần tiên". Bạch Tư Quân cảm thấy mình tối cổ theo không kịp thời đại nữa rồi, sao đồng tính luyến ái cũng thành cẩu lương người người đón nhận thế này?
Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đây.
Mười hai giờ đêm, sau khi làm vài cuốc vận động thường ngày, Bạch Tư Quân tò mò mở điện thoại ra, thấy "Lời thổ lộ" của Mai Vũ Sâm chễm chệ trên hạng nhất bán chạy.
Kết quả này vừa bất ngờ, cũng vừa không có gì đáng ngạc nhiên.
Lần vì Mai Vũ Sâm làm rùm beng với chủ biên nọ, Bạch Tư Quân nghiêm túc nói sách mới của Mai Vũ Sâm nhất định sẽ lên top bán chạy nhất. Nhưng lúc điều này thực sự đến, anh không kích động như dự liệu, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh, chỉ hơi có cảm giác lạ kì.
Mai Vũ Sâm rút điện thoại từ tay Bạch Tư Quân ra, bất mãn: "Tôi là chồng em hay điện thoại là chồng em?"
Khóe miệng Bạch Tư Quân giật giật, con mèo to xác này đúng là ghen chúa, đến cả cái điện thoại cũng không tha.
"Anh không tò mò lượng tiêu thụ của "Lời thổ lộ" à?" Bạch Tư Quân hỏi.
"Hạng nhất." Mai Vũ Sâm lời ít ý nhiều trả lời.
Bạch Tư Quân bật cười: "Anh tự tin vậy à?"
Mai Vũ Sâm lại gần ôm Bạch Tư Quân thật chặt vào lòng, không để tâm lắm, hỏi lại: "Không phải sao?"
"Đúng là hạng nhất." Bạch Tư Quân ôm eo Mai Vũ Sâm, "Mai, chúc mừng anh."
"Giờ vẫn chưa phải lúc." Mai Vũ Sâm thờ ơ nói, "Em quên mục tiêu của chúng ta rồi?"
Đúng vậy, mục tiêu của hai người không phải là hạng một bán chạy, mà là giải Tinh Mộc năm nay.
Việc leo lên bảng bán chạy rất dễ bị chi phối bởi độ phủ sóng, nhưng Tinh Mộc lại không giống vậy. Tinh Mộc không nhìn độ nổi tiếng và lượng tiêu thụ mà chỉ nhìn vào thực lực của tác phẩm. Ngoài ra còn có một hội động bình chọn, cũng có ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Bởi thế nên không ai nắm chắc mình sẽ giật giải, cả Mai Vũ Sâm cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến đây, Bạch Tư Quân dừng lại, hỏi hắn: "Danh sách đề cử công bố vào đầu tháng mười phải không?"
"Ừm."
"Vậy cũng chỉ có thể tiếp tục chờ."
Sáng hôm sau, lúc Bạch Tư Quân đang ngồi xem thông tin tuyển dụng của vài nhà xuất bản, đột nhiên nhận được một cuộc gọi không tưởng.
Anh nhíu mày ấn vào nút nghe: "Chủ biên?"
"Tiểu Bạch, gần đây công việc thế nào rồi?" Chủ biên với giọng điệu vui vẻ tốt lành mở lời, "Sách mới của Mai Vũ Sâm không tồi, mang đến cho công ty chúng ta lợi ích không nhỏ, công này nhờ có cậu đấy."
Bạch Tư Quân cười lạnh trong lòng, kiễn nhẫn đáp: "Chủ biên khách sáo rồi."
Chủ biên lại nói: "Lần tái bản "Lời thổ lộ" tiếp theo, nhất định phải đổi tên biên tập thành cậu, không cần không tái bản nữa, nhượng bộ nhiều rồi đấy nhé."
Bạch Tư Quân sững sờ, anh vẫn cứ cho rằng Triệu Lâm là người thuyết phục chủ biên, nào ngờ lại là Mai Vũ Sâm kiếm lợi cho anh.
Bạch Tư Quân nói: "Cảm ơn chủ biên."
"Nếu ban đầu không ép cậu, không biết cuốn sách này sẽ còn bị kéo dài đến năm tháng nào." Chủ biên cười ha ha mấy tiếng, "Thật ra tôi chỉ đang cố ý kích thích cậu mà thôi, không phải thật sự muốn cậu đi, thế mà cậu lại từ bỏ trách nhiệm của mình, thật tiếc quá."
Bạch Tư Quân đâu có ngu, nghe là biết chủ biên tính kêu anh đi làm lại rồi.
Kết quả của nhà xuất bản A vẫn chưa được công bố, chờ nữa cũng không chắc chắn sẽ nhận kết quả tốt. Chọn trở về Hồng Đồ, tiếp tục làm việc, công việc lại có thể trở về quỹ đạo rất nhanh, chỉ là...
Anh không muốn làm việc với loại người đó.
"Mấy năm vừa rồi cảm ơn chủ biên đã chăm sóc." Bạch Tư Quân khách sáo, "Hiện giờ tôi đang làm chuyện của mình, cũng khá tốt."
Thực tế chuyện của mình là đang tìm việc mà thôi, cũng chưa tới đâu, thậm chí lăn lộn với bộ âu phục cả nửa ngày không biết ra sao. Mà cứ coi như không có bất kỳ nhà xuất bản hay công ty xuất bản nào nhận anh, anh cũng không muốn làm việc dưới trướng chủ biên này nữa.
Chủ biên lòng vòng quanh co mời mọc Bạch Tư Quân quay về, cuối cùng còn đưa ra đề nghị tiến chức tăng lương. Nhưng Bạch Tư Quân vẫn từ chối.
Cúp điện thoại, Bạch Tư Quân cảm thấy lạ kỳ, anh hỏi Mai Vũ Sâm đang ngồi ở đầu còn lại của sofa: "Sao ông ấy lại muốn em về đến vậy?"
Mai Vũ Sâm đang đọc sách, hắn không buồn ngẩng đầu lên, trả lời: "Hồng Đồ muốn ký một cuốn sách mới."
À, ra thế.
Bạch Tư Quân bất chợt nghĩ tới môt thứ, lại hỏi hắn: "Có phải anh nói phải là em làm biên tập viên mới được đúng không?"
Mai Vũ Sâm cười khẽ, ngẩng đầu nhìn anh: "Vợ anh thông minh thật."
"Anh cảm tính quá rồi." Bạch Tư Quân nhíu nhíu mày, "Anh có thể từ chối thẳng mà, không nhất thiết ra điều kiện làm khó ông ấy. Như vậy rất dễ đắc tội, lỡ khi sau này thành họa trên con đường sự nghiệp của anh thì sao bây giờ..."
"Tôi sợ đắc tội ông ấy chắc?" Mai Vũ Sâm nhíu mày, "Còn chưa tính sổ chuyện ông ta dám bắt nạt vợ."
Bạch Tư Quân bất đắc dĩ hết sức, con mèo to xác này nhà anh có cái tính thù dai xấu ơi là xấu. Anh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu em vào được nhà xuất bản A, em sẽ viết một bản kế hoạch riêng cho anh, thuyết phục họ ký sách mới với anh."
Ánh mắt Mai Vũ Sâm ngậm ý cười, gật đầu: "Được."
Bạch Tư Quân vẫn muốn hỏi Mai Vũ Sâm, đã có tính toán gì cho cuốn sách sau chưa, thì lúc này điện thoại anh rung lên.
Anh nhìn dòng tên hiển thị trên điện thoại, nói: "Xem ra anh vừa lên hạng nhất bán chạy, có người đã cuống lên rồi đây này."
Mai Vũ Sâm hỏi: "Tề Quân?"
"Không sai."
Bạch Tư Quân chậm rãi nhận điện: "Thầy Tề?"
Tề Quân nói: "Chúc mừng biên tập Bạch nhé, lượng tiêu thụ sách mới không tồi."
Giọng điệu của Tề Quân nghe chừng rất bình thường, nhưng Bạch Tư Quân cứ thấy quái quái thế nào.
"Sách của thầy Tề cũng không tồi." Bạch Tư Quân thuận lời đáp.
"Sao so được với hai người chứ?" Tề Quân cười cười, "Đoàn đội tuyên truyền rợp trời cũng không ngăn được một lần lăng xê* nhỉ?"
炒作: Nói rõ hơn, đây là từ chỉ hành vi tung ra các tin tức về bản thân để tuyên truyền. Có thể xem là "đánh bóng" hay "lăng xê", theo một nghĩa tiêu cực hơn.
Lăng xê?
Ồ, giờ có thể chắc chắn được rồi, giọng điệu của Tề Quân quái gở thật.
Bạch Tư Quân khó chịu nheo mắt, anh nhớ lại lần gặp mặt cuối cùng với Tề Quân. Tề Quân là loại người ranh mãnh thích tính kế, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ —— không kìm được cảm xúc tức giận.
Lần nọ Bạch Tư Quân chỉ mới hù chơi chút đỉnh hắn đã lập tức tự ái trở mặt, cuối cùng còn chủ động rút khỏi cuộc thi. Có thể nói người này có đầu óc làm chuyện lớn, nhưng không có đủ bản lĩnh.
Hiện giờ sách mới của Mai Vũ Sâm áp đảo sách mới của Tề Quân, người này chắc chắn không nén được giận, muốn đến khích bác vài câu.
Đương nhiên, Bạch Tư Quân không dễ lọt bẫy.
Không phải vô văn hóa xíu thôi à? Ai mà không biết.
Bạch Tư Quân còn chưa kịp đáp, Tề Quân đã nói tiếp: "Bảo sao mới đầu tôi thấy kỳ lạ mà, thoạt trông cậu cũng đâu giống người bốc đồng đâu, sao có thể làm tới mức đó vì Mai Vũ Sâm chứ? Giờ xem như tôi hiểu rồi, ha ha."
Tề Quân từng tiếp xúc khá nhiều với Bạch Tư Quân, cộng thêm bài phỏng vấn đó nữa. Nến Tề Quân không khó nghĩ ra mối quan hệ giữa Mai Vũ Sâm và Bạch Tư Quân.
Hai tiếng "ha ha" này cực kỳ chói tai. Bạch Tư Quân biết Tề Quân đang chế nhạo hai người họ. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Thầy Tề, tôi là một biên tập viên, đương nhiên muốn làm được một cuốn sách hay. Bây giờ sách mới của Mai Vũ Sâm có tiềm năng như vậy, nếu không thì sao có thể thu lợi gấp đôi từ cả danh tiếng lẫn tiêu thụ?"
"Vâng vâng, điều này cũng cho tôi một bài học đấy." Tề Quân cười nói, "Thì ra dựa vào show tình cảm cũng có triển vọng bán sách nhỉ."
Bạch Tư Quân nghiến chặt răng, kìm lại lửa giận đang choán lấy tâm trí: "Bán thế nào thì không gọi là bán? Ít nhất còn có người thể hiện tình cảm cùng."
Tề Quân "à" một tiếng, đáp: "Nghe như có ai hiếm lạ cái thứ tình cảm này của các cậu đấy nhỉ."
Khóe mắt Bạch Tư Quân giật giật, anh hỏi: "Thầy Tề không có chuyện gì làm ạ? Không có gì thì cho em xin cúp máy trước, gần đây bận bịu quá, nhiều người muốn được Mai Vũ Sâm ký sách quá đi mất."
"Cậu cũng vợ hiền dâu đảm thật." Tề Quân chế nhạo, "Vậy thôi chi bằng chúc cậu ta bán cuốn sách tiếp theo thuận lợi nhé."
"Vậy chúc thầy nhận được giải Tinh Mộc năm nay ạ!"
Bạch Tư Quân cúp máy, ném điện thoại sang một bên, tức anh ách.
"Hắn nói gì vậy?" Mai Vũ Sâm đặt sách xuống, hỏi.
"Muốn phát điên!" Bạch Tư Quân cảm thấy vừa rồi mình không thể hiện tốt, trong lòng điên tiết hết sức. Anh bò đến gần Mai Vũ Sâm, ấm ức ôm hắn: "Em muốn tuốt mèo."