Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 56: Chương 56: Nói với Bạch, rằng tôi yêu em (Chương kết thúc – 2)




Trong phòng vệ sinh của một khách sạn xa hoa, Bạch Tư Quân tỉ mỉ rửa tay thật sạch sẽ, sửa sang lại chiếc nơ méo xệch, đảm bảo mặt không còn đỏ nữa, cuối cùng mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Đi hết hành lang dài dằng dặc là sảnh yến hội xanh vàng rực rỡ. Bạch Tư Quân nhìn đồng hồ, chỉ mười phút nữa là lễ trao giải Tinh Mộc bắt đầu, anh muốn bước thật mau, nhưng đúng lúc này lại đụng phải Lương Như đang đi về phía ngược lại.

"Anh Bạch?" Lương Như hạ tà váy xuống, khuôn mặt nhỏ có vẻ vui mừng, "Em đang đi lòng vòng tìm anh nè, bảo sao ông chủ Mai ngồi có mỗi một mình ngoài kia."

"Khụ, Tiểu Lương, lâu rồi không gặp." Nhắc tới cái tên Mai Vũ Sâm, Bạch Tư Quân hơi chột dạ, anh cố ý chuyển đề tài: "Gần đây công việc thuận lợi chứ?"

"Dạ cũng tạm, em vừa thi công chức ạ, cũng không biết có được hay không." Lương Như đáp, "Em nghe nói A xã mới thành lập bộ phận kinh doanh ở nước ngoài, muốn đưa sách nội địa ra thị trường lớn hơn. Quả nhiên đại xã đúng là khác biệt."

"Đúng là có chuyện này, nhưng anh không liên quan nhiều lắm." Bạch Tư Quân cười cười, "Anh chủ yếu vẫn làm tiểu thuyết trong nước."

"Đúng rồi," Lương Như đột nhiên nhỏ giọng, "Sau này em có biết chuyện giữa anh và thầy Tề, vừa rồi em thấy ngồi cùng bàn với bọn anh, chút nữa dùng bữa anh tính thế nào?"

"Còn cách gì nữa đâu?" Bạch Tư Quân bất đắc dĩ nhún vai, "Theo thông lệ, tác giả trong cùng danh sách đề cử sẽ ngồi cùng một bàn."

Mỗi năm một lần, dạ tiệc trao giải của Tinh Mộc là một sự kiện thường niên trọng đại, tổ chức ở khách sạn năm sao này. Trừ mời các tác giả nổi tiếng, cũng sẽ có thêm người trong ngành và cánh truyền thông, một số cũng có thể tự chi để tham gia, Lương Như là một trong số đó.

Bạch Tư Quân là biên tập viên của tác phẩm được đề cử, đương nhiên cũng được mời đến. Cơ mà đáng ra chỗ ngồi của anh không ở gần sân khấu đến vậy, sở dĩ anh ngồi đây là vì còn một thân phận khác —— người nhà của đại tác gia Mai.

Cũng nhờ ơn Tề Quân, nếu người này không rao khắp chốn quan hệ của hai người họ, Bạch Tư Quân cũng chưa công khai mối quan hệ giữa mình và Mai Vũ Sâm ra thế này.

Lúc Bạch Tư Quân về lại chỗ ngồi, dẫn chương trình đã mở màn.

Mai Vũ Sâm lặng lẽ lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Sao sửa sang lâu vậy?"

"Anh còn không ngại mà hỏi nữa?" Bạch Tư Quân thấp giọng oán giận, "Làm y phục của em rối tung lên, mắc gì anh phải liếm, có gì hay mà liếm?"

Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Tôi làm em khó chịu sao?"

Bạch Tư Quân đỏ bừng mặt không trả lời, lúc này Mai Vũ Sâm lại nói: "Đúng rồi, vừa nãy tôi quên kéo khóa quần lên cho em..."

"Anh nói cái gì!?" Bạch Tư Quân thiếu chút nữa quên cả nhỏ giọng, cũng thiếu chút nữa giật bắn lên lao khỏi chỗ ngồi.

Để tiện "hành sự", anh phải mặc quần chữ T cực kỳ khó mặc này vào, nếu quần chưa kéo khóa lên, chẳng phải...

"Vợ chồng son các cậu ân ái thật nha." Nữ tác giả ngồi bên cạnh Bạch Tư Quân cười nói, "Còn thầm thì với nhau từ nãy giờ nữa."

Bạch Tư Quân lúng túng liếc Mai Vũ Sâm một cái, thấy con mèo to xác này cười hớn hở chẳng thèm che giấu, hiểu ra ngay hắn đang đùa mình.

Anh cũng hoảng quá mà rối hết lên, nếu quần không kéo lên thật, anh phải biết rồi chứ.

"Khụ, để tôi rót rượu giúp mọi người." Bạch Tư Quân mất tự nhiên cầm rượu lên, rót lần lượt mỗi tác giả đang ngồi cùng bàn một ly.

Tề Quân cũng đang ngồi ngay đó, Bạch Tư Quân không tiện bỏ qua, đành khách khí nói Tề Quân đưa ly tới. Vậy mà Tề Quân lại từ chối: "Cảm ơn biên tập Bạch, tôi không uống rượu."

Bạch Tư Quân biết Tề Quân có uống, cho nên chửi thầm trong lòng, ông đây lười rót thì có.

Bỏ qua Tề Quân, Bạch Tư Quân rót rượu giúp tác giả mới nổi trên mạng, người kia mở miệng nói: "Tôi có thấy trên mạng đồn đãi chuyện thầy Tề Quân và thầy Mai Vũ Sâm bất hòa, không biết là thật hay giả đây."

Những người khác theo phản xạ ngừng tay, không hẹn mà cùng nhìn về hai nhân vật chính. Chiếc bàn tròn chứa mười người chỉ còn âm thanh rót rượu.

Sắc mặt của Tề Quân hơi cứng đờ, Mai Vũ Sâm lại không có biểu cảm gì khác, vẫn thờ ơ rũ mắt, nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân.

"Nào có bất hòa." Bạch Tư Quân xen ngang bầu không khí ngột ngạt, "Tin tức trên mạng là giả cả."

"Đúng vậy nhỉ?" Tác giả mạng nọ tiếp tục nói, "Tôi thấy trên Internet nói thầy Tề Quân rút khỏi cuộc thi truyện ngắn..."

"Sự việc tôi đã lên tiếng giải thích." Tề Quân chen miệng nói, "Tin tức đều là giả, không có thật."

Tề Quân nói tới đây, Bạch Tư Quân đột nhiên cười khẽ một tiếng. Anh cười vừa thật, lại vừa có chút đột ngột, hiển nhiên đang nằm vào câu nói "Không có thật" của Tề Quân.

Mọi người trên bàn lập tức nghe ra ý mỉa mai trong tiếng cười khẽ nọ, cũng hiểu ra mọi chuyện. Tề Quân nhíu mày, xem chừng muốn nói, nhưng Bạch Tư Quân chẳng nói bất kỳ điều gì, Tề Quân cũng không tìm được lý do phản bác, đành lúng túng nói một câu: "Người bày ra chuyện bịa đặt chắc chắn sẽ không có kết cục tốt."

"Đó là lẽ đương nhiên." Bạch Tư Quân tán đồng, vẻ thiếu điều còn cho một tràng vỗ tay.

Thấy anh như vậy, sắc mặt của Tề Quân càng trở nên khó coi.

"Bất kể thế nào, tôi phải cảm ơn thầy Tề Quân rất nhiều." Tác giả mạng nói, "Nếu thầy không rút khỏi cuộc thi, e rằng ngôi đầu trong cuộc khi vừa rồi đã không phải của tôi rồi."

"Đừng nói thế, tôi cảm thấy cậu viết tốt hơn tôi nhiều." Tề Quân trở về trạng thái ôn hòa nhĩ nhã thường ngày, "Giài thưởng Tinh Mộc lần này tôi cũng không ôm hy vọng, phải nhờ đến các vị tiền bối ở đây rồi."

Bạch Tư Quân nhíu mày, đúng là yêu quái đầu đàn, trước hết tìm cho mình một bậc thang thích hợp, nếu sau này không đoạt giải, cũng có thể biểu hiện vẻ hờ hững.

"Tôi mới phải chờ mọi người đây." Nữ tác giả mỉm cười, "Tôi đã ở hai năm rồi, thêm một năm nữa cũng dễ hiểu."

"Bất sự quá tam, lần này không chừng chính là cô rồi." Tác giả mạng nói, "Tuyển thủ mới ở chốn hoang dã như tôi đây mới là người phía sau."

"Tôi nói mọi người, có hay không cũng đâu có gì ghê gớm." Tác gia tiền bối hiếm khi mở miệng chuyện trò.

"Tiền bối nói đúng lắm, lần này không được, lần sau tiếp tục cố gắng." Tề Quân ra chiều phụ họa.

Bầu không khí trên bàn ăn dần hòa hoãn lại, các tác giả lớn cùng nhau tán gẫu chuyện xuất bản, bên kia không khí trên sân khấu cũng bắt đầu nóng lên.

Bạch Tư Quân vừa xem chương trình vừa nghe mọi người nói chuyện, mãi đến tận khi chương trình biểu diễn kết thúc, lễ trao giải mới chính thức bắt đầu, anh cũng đột nhiên căng thẳng.

Anh huých cùi chỏ vào Mai Vũ Sâm, nhẹ giọng nói: "Chút nữa nếu không được giải, anh đừng tỏ ra quá thất vọng đấy, không Tề Quân lại cười cho."

Mai Vũ Sâm buồn cười hỏi: "Em không tự tin vào tôi như vậy?"

"Đây gọi là kế hoạch dự phòng." Bạch Tư Quân im lặng nhìn bốn phía, "Em thấy người ta để pháo ở quanh đây rất nhiều, chắc lúc công bố giải sẽ nổ dữ lắm."

"Vợ yên tâm, tôi có kinh nghiệm hơn em nữa là." Mai Vũ Sâm thờ ơ nói.

"Ừm, em cũng phải khống chế biểu cảm mới được." Bạch Tư Quân hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ chính mình.

"Em nói," Mai Vũ Sâm nhìn anh, "Nếu tôi không có giải, em nên an ủi tôi chứ nhỉ?"

"Đó là đương nhiên." Bạch Tư Quân nghiêm túc nói, "Em sẽ an ủi anh thật nhiều, anh muốn dằn vặt kiểu gì cũng được."

Mai Vũ Sâm cười cười, nói thêm: "Nếu nhận được thưởng thì sao? Có phải nên thưởng cho tôi không?"

"Thì nhất định là..." Bạch Tư Quân khựng lại, "Khoan, sao kiểu gì em cũng bị anh đè ra dằn vặt thế này?"

"Ngày nào em không bị tôi đè ra làm?"

"Không được, em không thể không có nguyên tắc như thế được..." Bạch Tư Quân nói đến đây, trong đầu suy nghĩ về một cách thức an ủi khác văn minh hơn. Lúc này, ba tiếng "Mai Vũ Sâm" đột nhiên vang lên, khiến anh ngơ ngác đến cứng đơ tại chỗ.

Buổi trao giải tràn ngập tiếng vỗ tay rộn ràng không dứt, nữ tác giả ngồi bên cạnh Bạch Tư Quân vừa vỗ tay, vừa nhìn anh nói: "Chúc mừng, chúc mừng."

Bạch Tư Quân tỉnh táo lại, ngưng thở nhìn lên sân khấu. Thấy trên màn hình led cỡ lớn là mấy chữ "Lời Thổ Lộ - Mai Vũ Sâm" thật to.

Mai Vũ Sâm thực sự đoạt giải?

Bạch Tư Quân đột ngột đứng phắt dậy, anh vừa nói chuyện với Mai Vũ Sâm, không nghe thấy lời dẫn của MC chương trình.

Giải thưởng này đến quá bất ngờ, anh nhìn sang Mai Vũ Sâm theo phản xạ, thấy trên mặt hắn là biểu cảm kinh ngạc cực độ.

Không đúng...

Bạch Tư Quân nhanh chóng phát hiện ra Mai Vũ Sâm kinh ngạc không phải vì mình được xướng tên, mà vì anh đột nhiên đứng lên.

Ánh đèn chớp nháy đảo quanh vị trí ngồi của hai người không ngừng, Bạch Tư Quân chột dạ nhìn chung quanh. Anh thấy trong toàn bộ sảnh, trừ nhân viên phục vụ, chỉ có mình anh đang đứng...

Anh vội vã ngồi xuống, Mai Vũ Sâm cười nói: "Vợ, em lên sân khấu với tôi?"

"Không được không được." Bạch Tư Quân xấu hổ gạt tay, "Anh lên nhanh đi."

Mai Vũ Sâm đứng dậy sửa sang âu phục, ung dung bước lên. Tề Quân ngồi đối diện Bạch Tư Quân lên tiếng: "Mai Vũ Sâm đạt giải, biên tập Bạch còn xúc động hơn cả chính chủ nhỉ?"

Bạch Tư Quân nghe ra trong lời nói có vị chua của giấm, còn có cả hàm ý chế nhạo.

Anh thờ ơ đáp lời: "Cũng không hẳn thế."

Dù Tề Quân có nói gì đi chăng nữa, Bạch Tư Quân đều thấy không quan trọng.

Anh biết Mai Vũ Sâm không đặt Tề Quân vào mắt, chỉ có anh không nhịn được cứ ngó sang nhìn tới nhìn lui. Nhưng giờ mọi chuyện không còn như thế nữa, anh đột nhiên có một thứ cảm giác, gọi là tựa như được hợp thành một chỉnh thể với Mai Vũ Sâm. Mai Vũ Sâm kiêu ngạo, anh cũng kiêu ngạo, thứ kiêu ngạo ấy như một tấm khiên giúp anh chống lại mọi lời xấu xa vô bổ.

Đối với người không phải là đối thủ của mình, có gì cần phải để ý thêm nữa?

Đối diện với ánh nhìn bất thiện của Tề Quân, Bạch Tư Quân thờ ơ cười, chuyển tầm nhìn về sân khấu.

Người trao giải là một người có dung mạo rất đỗi xinh đẹp, khí chất nữ tính lại tao nhã. Trước một người chuyên nghiệp trên sân khấu như vậy, Mai Vũ Sâm không hề tỏ ra kém cạnh, bình tĩnh tự nhiên nhận lấy giải tưởng từ tay người trao giải.

"Trước đây tôi từng đọc qua, hình như tác phẩm "Lời thổ lộ" này của tác giả là viết cho người yêu mình." Nói đến đây, người trao giải nhìn về phía Bạch Tư Quân, "Nếu như tôi đoán không sai, phải chăng là vị vừa kích động đứng bật dậy kia đi?"

Bạch Tư Quân vội vàng đưa tay che nửa khuôn mặt.

Trong giờ khắc Mai Vũ Sâm đang tỏa sáng rực rỡ như thế, tại sao anh lại thấy mình mất mặt thế này!?

"Vâng, đúng vậy." Mai Vũ Sâm cười cười, trong mắt ngập tràn cưng chiều, "Để buộc tôi viết được cuốn sách này, cậu ấy phải tự mình làm cả thảy mọi thứ."

Bốn phía truyền đến tiếng cười vang, Bạch Tư Quân đành giấu mặt mình xuống chỗ thấp hơn.

Người trao giải cũng cười theo, lại hỏi: "Vậy lời cảm ơn cuối cùng cũng là viết cho người ấy phải không?"

"Không sai, bởi vì nếu không có cậu ấy, cũng có nghĩa cuốn sách này không tồn tại." Mai Vũ Sâm đáp.

"Chẳng trách vừa lên kệ, mọi người không ai hiểu nổi vì sao tên sách lại là "Lời thổ lộ"" Người trao giải thở dài, "Thì ra là lời thổ lộ của chính tác giả, ai lại có thể nghĩ tới đây!"

"Đây không chỉ là lời thổ lộ." Mai Vũ Sâm nghiêm túc nói, "Đây là một bức thư tình."

Dưới sân khấu trở nên ồn ào chật ních những tiếng xì xào bàn tán. Thế nhưng, lần này Bạch Tư Quân ngẩng đầu lên.

"Lời ấy có nghĩa là gì nhỉ?" Người trao giải hỏi.

"Lời thổ lộ, hàm nghĩa bề ngoài mọi người hiểu, chính là tỏ bày yêu thương." Mai Vũ Sâm giải thích, "Nhưng đối với tôi, nó còn một tầng nghĩa khác —— Nói với Bạch."

Người trao giải không kịp phản ứng, Mai Vũ Sâm cười cười bổ sung: "Người yêu của tôi họ Bạch."

Người trao giải mở to mắt: "Vậy có nghĩa là..."

"Lần chỉnh sửa bản thảo cuối cùng, cậu ấy không ở bên cạnh tôi." Mai Vũ Sâm nói tới đây, đột nhiêng quay đầu nhìn thẳng về phía Bạch Tư Quân, "Cho nên khi cậu ấy nhìn thấy tựa sách này, cậu ấy sẽ biết —— "

"Ý nghĩa của cuốn sách này, nghĩa là nói với Bạch, rằng tôi yêu em."

Toàn bộ không gian chìm trong tiếng ồn ào và tiếng huýt gió không dứt, thế nhưng mọi âm thanh này đều không đến được tai Bạch Tư Quân. Anh nhìn Mai Vũ Sâm đứng trên sân khấu, không chớp mắt, trong đầu nhớ lại giấc mộng kia.

Mai Vũ Sâm đứng trên sân khấu, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người. Còn anh ở trong góc tối, có thét gào thế nào Mai Vũ Sâm cũng không nhìn thấy anh.

Nhưng hiện thực không phải như vậy, Mai Vũ Sâm thực sự đứng dưới ánh nhìn của tất cả mọi người. Nhưng ánh nhìn của hắn, lại chỉ hướng về một mình anh.

Ánh nhìn ấy nồng nàn xiết bao, dịu dàng thâm tình xiết bao, đủ sức thiêu đốt trái tim anh nên nóng cháy.

Khóe môi Bạch Tư Quân khẽ khàng cong lên, dùng khẩu hình nói với Mai Vũ Sâm: Thân mến, em cũng yêu anh.

—— Kết thúc chính văn ——

Editor có lời muốn nói:

Vậy là "Ghi chép nghỉ việc của biên tập viên" xem như đã hoàn thành rồi. Cảm ơn mọi người đã đón đọc và theo dõi bộ truyện thứ hai mình edit này. Mong mọi người góp ý cho những sai sót của mình, cảm ơn vì đã cho mình thiệt nhiều động lực. Cũng hy vọng rằng Mai Vũ Sâm, Bạch Tư Quân đã cùng mọi người trải qua một câu chuyện trọn vẹn.

Hẹn gặp mọi người ở năm phiên ngoại tiếp theo nhé ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.