Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 13: Chương 13: Sao mình cứ để tâm cái tên tâm tình lên xuống thất thường kia chứ




Dù cơm rang trứng của Bạch Tư Quân không khó ăn, nhưng cũng không ngon đến nỗi ăn được hai bữa liền. Vậy nên hai người vẫn gọi cơm tối ở ngoài về.

Dọn dẹp sạch sẽ xong, Bạch Tư Quân rời khỏi biệt thự của Mai Vũ Sâm, đến tận lúc này, tâm trạng bất ổn của anh mới trở về trạng thái bình thường.

Một tuần mới bắt đầu, thái độ của chủ biên đối với Bạch Tư Quân thay đổi rõ rệt, ngay cả đồng nghiệp hay nhờ vả cũng phải dùng giọng điệu cân nhắc khi nhờ anh giúp đỡ.

Nếu những điều trên vẫn chưa tính là thay đổi thực sự về bản chất, vậy thì những thực tập sinh mới được tuyển vào tòa soạn đã giúp Bạch Tư Quân hoàn toàn thoát khỏi thân phận đàn em trẻ nhất hội.

Trước đó, Bạch Tư Quân là sinh viên tốt nghiệp cuối cùng tại Hồng Đồ Culture, những người vào sau này đều là biên tập viên đã có thâm niên tại các tòa soạn khác, tuy trên danh nghĩa là hậu bối, nhưng thực chất vẫn là tiền bối.

Lý Lam từ chức quá đột ngột, đầu năm là thời điểm tòa soạn bận rộn nhất, cuối cùng cấp trên quyết định tuyển thêm vài thực tập sinh vào làm việc.

Thực tập sinh mới đến tên Lương Như, tình cờ là sinh viên năm tư của đại học Tề Quân giảng dạy. Cô học chuyên ngành tiếng Trung, xuất thân chính quy. Chủ biên giao người này cho Bạch Tư Quân, tuy rằng Bạch Tư Quân không nói rõ ra, nhưng trong lòng vẫn ít nhiều đồng cảm với thực tập sinh này.

Bởi lẽ phân đến dưới trướng một biên tập nửa mùa như anh, chẳng khác nào nói cô nàng này phải học làm ba bốn việc linh tinh.

Cũng may Lương Như là cô gái rất biết điều lại lanh lợi, chưa được mấy hôm đã lấy lòng được một dàn đàn chị trong phòng làm việc.

“Anh Bạch, matcha latte của anh đây.” Lương Như đưa trà sữa cho các đồng nghiệp khác xong cũng đặt một ly trên bàn Bạch Tư Quân.

Bạch Tư Quân hơi ngạc nhiên, nói: “Anh nhớ anh không nhờ em mua mà.”

“Suỵt.” Lương Như hạ giọng, trừng mắt nhìn anh: “Em mời anh.”

Bạch Tư Quân mỉm cười, nói cảm ơn.

Lương Như vẫn chưa chịu đi, tiếp tục cà kê cà ngỗng: “Anh Bạch, em không gọi anh là anh Bạch nữa được không?”

Bạch Tư Quân không hiểu gì: “Sao thế?”

“Vì em cứ nghĩ đến mấy chú chim bồ câu trắng trên quảng trường.” Lương Như nói xong tự cười ha ha.

Bạch ca (白哥)- bạch cáp (白鸽): Anh Bạch – bồ câu trắng đều đọc là “bái gē”

Bạch Tư Quân cũng thấy họ mình không hợp với xưng hô như vậy nên nói: “Được, vậy em cứ đổi xưng hô đi.”

“Gọi là anh được không ạ?”

Lúc nói lời này trông Lương Như có hơi căng thẳng, ánh mắt không che dấu nổi tâm trạng tràn đầy mong đợi.

Bạch Tư Quân nhất thời không nghĩ quá nhiều, đồng ý ngay: “Được đó.”

“Vâng anh!” Lương Như chạy về bàn làm việc của mình, sau đó lấy điện thoại ra không biết nhắn gì với ai mà mặt mày hưng phấn lắm.

Bạch Tư Quân bỗng nhiên nhận ra, hình như gọi một tiếng “anh” như vậy có hơi thân mật. Anh và Lương Như chưa gặp nhau được mấy ngày, nếu để người không biết nghe được sẽ cho rằng hai người rất thân thiết.

Ấy thế Bạch Tư Quân cũng không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì, dù sao anh và Lương Như là đồng nghiệp, làm chung lâu dài cũng sẽ thân thiết lên thôi.

Mấy ngày nay Mai Vũ Sâm chỉ hỏi Bạch Tư Quân khi nào qua lấy áo len, Bạch Tư Quân trả lời cuối tuần. Tan ca tối rồi qua đó thể nào cũng phải qua đêm, thêm nữa tiết trời đã ấm lên, mang áo len về cũng chỉ cất vào tủ quần áo, không cần vội làm gì.

Theo kế hoạch, thứ bảy tuần này Bạch Tư Quân định dẫn Lương Như đi xem mấy hiệu sách.

Tối thứ sau, Lương Như chủ động hỏi lại chuyến đi ngày mai với Bạch Tư Quân, vốn chỉ đang nói chuyện công việc, Lương Như tự nhiên không đầu không đuôi chêm vào một câu: Giống hẹn hò quá đi.

Tuy rằng Bạch Tư Quân đây không thấu nổi Mai Vũ Sâm đang nghĩ gì, nhưng anh hơi bị nhạy cảm với tâm tư của mấy cô gái trẻ đấy.

Không phải anh tự luyến, mà là kinh nghiệm được tích lũy từ xưa đến nay.

Bạch Tư Quân nhìn màn hình điện thoại, chưa trả lời, dòng “Đang nhập tin nhắn” xuất hiện rất nhiều lần trên màn hình, cuối cùng Lương Như chỉ gửi một câu: Em giỡn thôi hahaha.

Bạch Tư Quân cũng gửi một nhãn dãn haha, coi như chừa đường xuống cho Lương Như.Lương Như có ý với anh.

Tuy Bạch Tư Quân không quen ăn ngọt, nhưng cũng nhận ra mỗi lần Lương Như gọi mình một tiếng “anh”, giọng điệu ngọt đến phát ngấy.

Tự nhiên anh nghĩ đến Mai Vũ Sâm thích ăn đồ ngọt.

Tính tình Mai Vũ Sâm chả dính gì đến ngọt, ban đầu người hắn cứ như cây xương rồng tua tủa gai, tiếp xúc một khoảng thời gian xương rồng biến thành con nhím, đôi lúc sẽ để lộ cái bụng không có gai cho bạn xem, nhưng tổng thể mà nói tuyệt đối không tính là đáng yêu ngọt ngào gì sất.

Phần Lương Như, ngoại hình ưa nhìn, tính tình dễ mến, là một cô gái đáng yêu.

Bạch Tư Quân đột nhiên ý thức được tự nhiên mình lại đi so Mai Vũ Sâm với một nữ sinh, vội vàng ngừng ngay cái suy nghĩ hoang đường này lại. Vừa lúc Lương Như gửi cho anh một tin nhắn, hỏi anh có bạn gái chưa. Anh như bị Mai Vũ Sâm làm sợ, nhắn lại không suy nghĩ: “Không có.”

Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, anh lập tức hối hận rồi.

Bởi vì điều này tương đương với việc nói cho Lương Như biết cô có cơ hội, hơn nữa anh trả lời nhanh như vậy, giống như thể anh đang chờ Lương Như hỏi điều này.

Thế nhưng lời đã nói không thể rút về, bởi trong nháy mắt, Lương Như gửi đến nhãn dán shiba làm nũng.

Bạch Tư Quân đau cả đầu vứt điện thoại qua một bên, lúc nằm ngửa mặt trên giường nhìn trần nhà, anh đột nhiên nhận ra, hình như tinh thần của mình có vấn đề.

—— Anh rõ ràng đang độc thân, tại sao không thể cho con gái người ta cơ hội?

Cho cơ hội không có nghĩa là nói chuyện yêu đương ngay, sau khi tìm hiểu xong rất có thể Lương Như sẽ cảm thấy hai người không thích hợp, giống như bạn gái Tiểu Ngải của anh trước đây vậy.

Nghĩ tới đây, đầu óc của Bạch Tư Quân mới thoải mái hơn một chút. Anh thậm chí còn thầm biết ơn với sự xuất hiện đúng lúc của Lương Như, bằng không anh còn không phát hiện bản thân mình xảy ra vấn đề.

Mười giờ sáng hôm sau, Bạch Tư Quân đến nhà sách đúng giờ, lúc này Lương Như đã chờ anh từ trước. Lúc thường đi làm, Lương Như ăn mặc tương đối lịch sự, hôm nay cô mặc áo khoác ngắn và váy len cạp cao, để lộ đôi chân trần trắng nõn, trông cực kỳ bắt mắt.

Bạch Tư Quân chào hỏi cô, hỏi như không: “Không lạnh sao?”

Hai má Lương Như hồng hồng, không biết là do đánh má hồng hay do khí trời lạnh giá. Cô lắc đầu, nhìn Bạch Tư Quân đầy hưng phấn: “Đẹp quan trọng hơn.”

Bạch Tư Quân lại nghĩ đến vị đại tác giả sợ lạnh kia. Thành phố đã ngừng cung cấp hệ thống sưởi rồi, cũng không biết làm sao hắn qua nổi mấy ngày này.

“Anh?” Lương Như gọi, “Tụi mình không vào sao?”

“Xin lỗi.” Bạch Tư Quân tỉnh táo lại, mở cửa nhà sách, để Lương Như vào trước.

Trong nhà sách có mở điều hóa, ánh đèn vàng nhạt càng làm bầu không khí trở nên ấm áp, khiến lòng người thư thái hơn.

Bạch Tư Quân nói qua quy trình làm sách cho Lương Như nghe, sau đó chọn ngẫu nhiên một cuốn sách, chỉ cô cách đọc thông tin trên trang bìa. Anh nói những điều rất cơ bản, ví dụ như sự khác biệt giữa một nhà xuất bản và một công ty xuất bản, những con số trên sách cho biết điều gì; mà cứ mỗi lần anh nói một cái, Lương Như sẽ ồ lên: “Hay thật.”

Bạch Tư Quân thật sự không cảm thấy hay tuyệt chỗ nào.

Đúng là cô gái trẻ chưa trải sự đời, cứ chờ lúc cô ở trong công ty một thời gian sẽ nhận ra anh đây chỉ là một người bình thường.

Tới gần trưa, Bạch Tư Quân đưa Lương Như đến phố ẩm thực gần đó ăn cơm, hai người cùng đi trên đường trò chuyện câu được câu không. Lúc này, điện thoại Bạch Tư Quân đột nhiên rung lên.

Anh lấy điện thoại ra nhìn, vậy mà là Mai Vũ Sâm.

Chẳng biết vì sao, Bạch Tư Quân cứ luôn cảm thấy ba chữ này như âm hồn bất tán ấy, ở nhà sách anh cũng nhìn thấy cái tên này rất nhiều lần. Mai Vũ Sâm đã không ra sách mới ba năm rồi, vậy mà tác phẩm trước đây của hắn vẫn nằm trên kệ bán chạy nhất.

Đương nhiên, nói Mai Vũ Sâm âm hồn bất tán có lẽ không quá đúng. Bởi lẽ Mai Vũ Sâm cũng không tìm đến anh, chỉ là chính anh không nhịn nổi cứ nghĩ tới hắn.

Lương Như lúc này đang kiếm quán ăn được đánh giá tốt trên mạng, không chú ý tới anh. Bạch Tư Quân nhận điện, nhỏ giọng lại nói: “Alo.”

Giọng nói lười biếng của Mai Vũ Sâm vang lên: “Khi nào cậu lại đây?”

Bạch Tư Quân nhớ lại, anh nhắn Mai Vũ Sâm là “cuối tuần” chứ không nói rõ là “chủ nhật“.

Anh đáp: “Ngày mai.”

Đầu dây bên kia trầm mặc, đúng lúc Lương Như bên cạnh ngẩng đầu lên, nói: “Anh, món sườn cừu nướng ở chỗ này có vẻ ngon này.”

Bạch Tư Quân gật đầu với Lương Như, đang định chào rồi cúp điện thoại thì Mai Vũ Sâm đột nhiên lên tiếng: “Cậu đang làm gì?”

Giọng điệu không còn vẻ lười nhác giống ban nãy nữa, dường như đã lạnh xuống vài độ.

Bạch Tư Quân mơ hồ nhận ra hình như Mai Vũ Sâm không vui lắm, anh thành thật đáp: “Mời đàn em đi ăn cơm.”

Mai Vũ Sâm hỏi tiếp: “Tòa soạn liên hoan à?”

“Không phải.” Bạch Tư Quân vẫn chưa nghĩ sâu xa, “Có một đồng nghiệp mới đến.”

Mai Vũ Sâm lại im lặng. Trực giác mách bảo cho anh biết Mai đại gia chắc chắn đang không vui, nhưng anh cũng không biết mình chọc phải hắn chỗ nào rồi.

Anh không dám cúp điện thoại, Mai Vũ Sâm nói: “Tôi đói, lại đây nấu cơm cho tôi.”

Bây giờ á???

Câu nói này kẹt trong cổ họng Bạch Tư Quân, chưa kịp nói ra khỏi miệng, Mai Vũ Sâm đã cúp điện thoại.

Anh nhìn màn hình điện thoại với biểu cảm không thể tin được, cuộc nói chuyện kết thúc, màn hình trở lại trạng thái khóa máy, đồng hồ hiện lên con số 11:32.

Lại cúp ngang thiếu lịch sự, lại tùy tiện gọi người ta tới không để ý thời gian tình huống.

Không có tay chân à, đói cũng không biết tự đi ăn, nhất định phải bắt người ta chạy tới đó hầu hạ?

Lửa giận xộc lên tận đầu, Lương Như đứng bên cạnh như phát hiện tâm trạng anh đang không thoải mái, dè dặt hỏi: “Anh sao vậy?”

Bạch Tư Quân biết mình không nên giận dữ một mình ở chỗ này, vì vậy anh hít sâu một hơi, giọng nói trở lại bình thường: “Không có gì, xem kỹ rồi sao?”

“Ừm!” Lương Như gật gật đầu, “Chúng ta đi ăn sườn cừu đi.”

Quán Lương Như chọn rất gần, đi thêm chừng một trăm mét là tới. Hai người sóng vai cùng nhau, trên đường Lương Như cũng nói chuyện về bạn học như lúc này, mà Bạch Tư Quân không nghe lọt tai được chữ nào.

Mai Vũ Sâm gọi anh tới, chắc chắn sẽ không tự gọi đồ ăn. Giờ này mới bắt đầu đi ít nhất chiều mới tới, cũng có nghĩa là Mai Vũ Sâm ít nhất phải đói đến lúc đó.

Ơ, mắc mớ gì đến mình, Bạch Tư Quân hung tợn nghĩ.

Anh cũng đâu nói mình sẽ qua hôm nay đâu chứ.

Nhưng mà...

Anh nói sẽ đến vào “cuối tuần”, Mai Vũ Sâm hiểu thành thứ bảy cũng hợp lý thôi. Nếu như Mai Vũ Sâm đã chờ anh từ sáng, sau đó đến trưa cũng không thấy người đây nên mới gọi điện hỏi, kết quả phát hiện anh đang định đi ăn món ngon với đồng nghiệp...

Chết tiệt, sao mình cứ để tâm đến cái tên tâm tình lên xuống thất thường kia chứ.

“Anh, đến rồi!” Lương Như chỉ vào bảng hiệu của quán ăn trước mắt, nói: “Ôi cũng không tệ nhỉ.”

Bạch Tư Quân dừng bước, khẽ cau mày: “Xin lỗi Tiểu Lương, bây giờ anh có chút việc, bữa sau lại mời em ăn cơm nhé.”

Trong cái nhìn kinh ngạc của Lương Như, Bạch Tư Quân không quay đầu lại đi thẳng qua bên đường, bắt một chiếc taxi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.