CHƯƠNG 3: ANH TRAI
Cô gái tựa vào cửa xe vẻ mặt kiêu ngạo, vóc dáng cao to, chiếc váy dài hở lưng ôm quanh người lộ ra đường cong quyến rũ.
Tôn Quá cầm theo một bình nước bước ra từ siêu thị, quỳ một chân xuống, cẩn thận kéo phần váy bị kẹp vào cửa xe, đôi chân thon thả của cô gái liền bị một đám khí đỏ vây quanh.
“Cái xe chết tiệt.” Cô nàng lui lại từng bước, lầm bầm chửi.
“Thật xin lỗi.”
Tôn Quá vòng qua cô gái, ngồi vào xe mở nắp bình uống một ngụm, sau đó trút toàn bộ quỷ khí trong chai xuống ghế phụ lái.
Mỗi lần tới tháng cô hồn, sức mạnh quỷ hồn sẽ tăng lên, quỷ khí trong bình cũng vậy, trước khi ma quỷ gia tăng lực lượng, chỉ cần trong xe còn chút quỷ khí sẽ dễ thu phục được yêu ma. Tôn Quá chạy xe thuê nhiều năm, trải qua rất nhiều tháng bảy âm lịch, rốt cuộc cũng tập được thói quen này.
Anh kiên nhẫn chờ quỷ khí tan biến hoàn toàn ở ghế phụ, mới quay sang để ý cô nàng đang dán mặt ở cửa sổ trừng mắt nhìn anh. Lúc ánh nhìn giao nhau, cô nàng hung hãn đập tay vào cửa kính.
Tôn Quá hạ kính xuống: “Cô cố ý tới tìm tôi?”
“Nói thừa.” Cô gái mau lẹ tóm lấy tay anh, “Có người bảo tôi rằng anh có thể giúp tôi.”
Tôn Quá liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay anh, quan sát cô nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Phí dịch vụ của tôi rất cao.”
“Ghê tởm!” Cô gái hét lên, “Tôi chỉ cần một người thông dịch! Tôi muốn nói với anh trai rằng tôi chết không phải lỗi của anh ấy, việc này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ!”
Tôn Quá cười cười: “Chuyện nhỏ? Cô biết anh cô ở đâu sao?”
Cô gái nhíu mày: “Anh ấy là người sống, tìm sẽ dễ thôi.”
Tôn Quá đưa tay nâng lọn tóc dài sát bên mặt cô: “Lên giường với tôi, coi như tiền thù lao.”
“Anh!” Gương mặt cô gái đỏ bừng vì tức giận hòa cùng xấu hổ, cô giật lại tóc mình “Tôi là ma, không thể lên giường với người khác được!”
“Trong mắt tôi cô là thực thể.” Tôn Quá giữ lại trong tay một sợi tóc dài, xoa xoa trước mắt cô, “Hơn nữa nếu là ma thì càng chẳng phải lăn tăn đến vấn đề đạo đức.”
Cô gái đối mặt với Tôn Quá vài giây, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: “Được, nhưng trước hết anh phải giúp tôi.”
“Lên giường trước.”
Tôn Quá nói rồi mở cửa.
Cô nàng bực tức bước lên xe.
Cô muốn tìm người anh sinh đôi của mình, sau vụ tai nạn chết người, cô chẳng tìm thấy anh, cũng không tìm được thi thể và hồn phách, nhưng cô chắc chắn anh còn sống, có khi đang tự trách bản thân vì cái chết của cô: “Đây nhất định là sự liên kết giữa sinh đôi.”
Các mảnh kí ức của cô gái lúc còn sống và sau khi chết trở nên lộn xộn, Tôn Quá nhìn cô lau đi lớp trang điểm kiều diễm qua gương chiếu hậu, lộ rõ vẻ bi thương: “Bao lâu rồi cô không soi gương?”
“Ma còn soi gương được chắc?” Cô nàng cười khẩy, “Anh nhìn tôi xem, làm thì sướng được hả?”
Tôn Quá im lặng, dừng xe trước một nhà nghỉ, cùng cô ra quầy lễ tân nhận phòng. Người nhận tiền thuê phòng trông thấy cô liền cười cười.
Cô gái sửng sốt, vừa đi vừa hỏi Tôn Quá: “Sao hắn nhìn thấy tôi? Anh đã làm gì?”
“Rất đơn giản.” Tôn Quá mở cửa phòng, đưa cô vào phòng vệ sinh, ôm chặt cô từ phía sau đối diện với chiếc gương vấy bẩn: “Tự mình ám thị thì rất khó nói, cô cho rằng mình là hồn ma trong suốt, dĩ nhiên cái nhìn của người khác sẽ chẳng là gì với cô, cô cho rằng chỉ tôi trông thấy, tự ám thị bản thân sẽ có chỗ sai, giờ cô tự ngắm mình trong gương đi.” Anh hạ hai cánh tay đang che chắn cơ thể của cô nàng xuống, thì thầm, “Cô nghĩ không sai, chính xác là anh cô cho rằng mình đã hại chết em gái, nếu không chẳng thể nào anh ta lại cho phép người khác mượn thân xác, có lẽ anh ấy nghĩ làm vậy cô có thể sống sót.”
“Anh nói cái gì?”
Tôn Quá xé mạnh chiếc váy, lớp vải mềm mại lập tức rũ xuống chân: “Mặc dù là ma, nhưng cô vẫn luôn trong thân phận người sống, nói chính xác thì chính là cơ thể anh trai cô.” Anh giữ chặt người cô gái đưa đến trước gương, “Cho nên cô tìm kiểu gì cũng chẳng thấy anh ta, vì cơ bản cả hai giờ đã là một.”
Người trong lòng anh gục xuống như thể bị rút mất gân cốt, gương mặt đẫm lệ hiện dần trong gương, những đường nét lộ ra càng mềm mại càng nữ tính.
Tôn Quá đánh thức cậu trai kia, rồi ra khỏi phòng, mặc cho hắn gào khóc trước khuôn mặt trong gương.