Ghi Chép Quan Sát Bệnh Trạng Bạn Cùng Phòng

Chương 8: Chương 8




Editor: Hebridean

Tần Khiêu mời mình ăn bánh, Thẩm Lộ cực kỳ muốn từ chối, nhưng người ta mời nhiệt tình thế kia, nhất thời anh không nói ra nổi câu cự tuyệt tàn nhẫn nào đó, thế là bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để về phòng.

Tần Khiêu mở bình nước táo mới đưa cho Thẩm Lộ: “Làm sao thế, vẻ mặt cậu trông rất hồi hộp?”

“Không có!” Thẩm Lộ nhướng mày, anh giả bộ kinh ngạc nói, “Nhất định là do đây là lần đầu tiên chúng ta tám chuyện, chưa biết sở thích, thói quen anh thế nào nên tôi thấy mình nên câu nệ một chút cho phải phép ấy mà.”

Thẩm Lộ thầm tự khen mình một nghìn lần trong lòng, bây giờ anh nói dối thuận miệng đến mức không cần viết nháp trong đầu luôn rồi!

Thực ra trong lòng anh bây giờ căng thẳng vô cùng, dù anh đã quyết định không truy cứu chuyện Tần Khiêu chẳng hiểu vì sao lại uy hiếp mình, cũng quyết định cố gắng ở chung hòa hảo với bạn cùng phòng mới này, nhưng trong lòng anh chung quy vẫn không thể không gieo một hạt giống hoài nghi, nó khiến cho anh không nhịn được suy đoán lời mới ăn bánh tám chuyện của Tần Khiêu có phải là có ý đồ riêng gì đó hay không?

Vừa khéo sao Tần Khiêu quả thực có ý đồ riêng, y không quan tâm đến những dụng ý sâu xa đằng sau những tương tác của Thẩm Lộ, đối với y chỉ có ‘con mồi’ mới là thứ có đủ khả năng khiến y phải kiên trì và dành thời gian. Thế là y thong thả bố trí xong không biết bao nhiêu là cạm bẫy, y nghĩ về một tương lai, khi y đã thành công bắt được con mồi, lúc đó sẽ thỏa mãn đến nhường nào, sung sướng đến tâm can cũng run rẩy nhường nào.

“Tôi còn đang lo cậu có phải đang cố ý trốn tránh tôi hay không đây, ” Tần Khiêu cụp mắt đầy hổ thẹn, y khẽ mím môi, “Tôi biết lúc trước đã quá tay, khiến cậu không thể buông lỏng cảnh giác trước mặt tôi, điều này không có gì đáng trách cả, thật sự xin lỗi.”

Đàn ông một khi đã dùng cái tông giọng dịu dàng nói ra lời áy náy thì muốn đáng thương bao nhiêu là có đáng thương bấy nhiêu, y có ưu thế về diện mạo tuyệt sắc, cứ thế y lại càng thêm hấp dẫn.

Thẩm Lộ tự dưng cảm thấy như con tim mình vừa bị một mũi tên bắn cái ‘phập’ vào, anh không thể từ chối sự yếu đuối của một ai đó, huống chi còn là Tần – trai đẹp ra vẻ yếu đuối – Khiêu trước mặt này: “Không không không, tôi thật sự không để bụng chuyện lúc trước, mặc dù lúc đó quả thật là bị anh dọa sợ, nhưng không phải anh không cố ý làm tổn thương tôi sao, tôi không để ý nên anh cũng không cần phải thế, về sau chúng ta sẽ sống chung hòa thuận.”

“Được,” với là một nụ cười ôn nhu, nét mặt Tần Khiêu từ từ giãn ra, “Tôi rất thích cậu, nếu cậu vì chuyện trước đó mà ghét tôi, tôi chắc chắn sẽ đau khổ rất lâu.”

Th… thích?

Hai gò má Thẩm Lộ không khống chế được bắt đầu nóng ran, cũng may đường nét sắc cạnh rõ ràng trên mặt bạn cùng phòng đã tìm về cho anh lý trí nhất thời đi lạc, anh đoán người này có thể là con lai nước S với nước C, từ nhỏ lớn lên ở nước C nên mới mưa dầm thấm đất, vận dụng nhuần nhuyễn những cách nói dân dã của người dân nước này.

…frtunamjrgarden.wordpress.com

Trừ điểm này ra, Thẩm Lộ còn suy đoán đối phương có thể là đang diễn vai hối hận để mình thả lỏng cảnh giác, người này hôm qua không hề thể hiện bất kỳ sự hổ thẹn nào, đột nhiên thái độ thay đổi, không thể không nghi ngờ có một mục đích nguy hiểm nào đó được ẩn giấu bên trong.

“Tôi không ghét anh, anh cũng không ghét tôi thì thật sự là quá tốt rồi, ” Thẩm Lộ lại nặn nặn cái cằm nộn thịt cố gắng che giấu sự bối rối của mình, chọn bên trong những suy đoán trước đó một số ý có thể an ủi người kia, “Thực ra lúc đầu tôi cũng nghĩ là anh ghét tôi, anh nghĩ một chút đi, lúc tôi còn chưa quen biết anh anh đã làm tôi sợ như vậy, tôi còn nghĩ là mình đã làm sai gì đó rồi anh trả thù tôi, nên hôm đó tôi mới không dám chủ động tương tác với anh… Nói thế này ra mới thấy thái độ tôi thật chẳng tốt đẹp gì, nếu anh thấy buồn bực vì chuyện đó thì tôi có thể hiểu được, xin lỗi nhiều.”

“Tôi không giận cậu, tôi có thể nhận ra cậu không có ác ý gì đối với tôi, ” Tần Khiêu lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, “Cậu biết vì sao tôi thích cậu không?”

Thẩm Lộ ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là thuận theo lời người ta nói tiếp, hai bên tai đỏ ửng không thôi: “À, vì sao vậy?”

“Thông minh, dũng cảm, đối xử chân thành, dễ mềm lòng, người như vậy có ai mà không thích đây?” giọng nói Tần Khiêu rất nghiêm túc, nên cho dù y có đang khen ngợi Thẩm Lộ, Thẩm Lộ cũng không cảm nhận được chút cảm xúc mờ ám nào, “Hơn nữa chúng ta hình như có mục tiêu giống nhau, tôi đang nghĩ xem chúng ta có thể trở thành bạn bè thân thiết hay không đây, nên tôi mới muốn làm thân với cậu.”

Thẩm Lộ run rẩy ôm lấy trái tim bé nhỏ của mình, nghĩ thầm người này quả nhiên rất biết cách nói chuyện, anh thở dài, hơi ngượng ngùng gãi khóe mắt: “Anh nói mục tiêu gì?”

Tần Khiêu lại cười mà không nói, y bốc lấy một cái bánh quy trên bàn đưa tới trước mặt Thẩm Lộ giục anh nhanh chóng nếm thử, thấy Thẩm Lộ không ăn bánh quy ngay lập tức mà nhấp mấy ngụm nước táo, ánh mắt y bỗng tối lại, y đổi đề tài, mở miệng nói: “Thấy cậu hai ngày nay đều bận rộn đến tối muộn mới về nhà, hình như không có lấy thời gian đi chơi thả lỏng với bạn bè, cậu không cảm thấy mệt sao?”

“Chà, hết cách rồi, cuộc sống ép buộc, là cuộc sống ép buộc phải thế, ” nói chuyện tâm tình một chốc giúp Thẩm Lộ thả lỏng tinh thần không ít, vừa nhắc đến chuyện công việc là cả khuôn mặt anh đều thay đổi, “Một tuần bảy ngày tôi mất hai ngày làm culi cho mọi công việc ở trường, lương làm trợ giảng cùng lắm chỉ chi được cho dăm ba bữa ăn, muốn chi tiêu thứ khác thì phải tìm công việc khác nữa.”

Tần Khiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thẩm Lộ đột nhiên cảm thấy tính cách bạn cùng phòng này của mình khá là tinh tế đấy, y hiểu được vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định đối với bạn cùng phòng mới, người ta không gặng hỏi đến cùng công việc khác của mình là làm việc gì, cũng không dò hỏi anh vì sao đã tốt nghiệp hai năm rồi, còn cầm hẳn cái học vị tiến sĩ nhưng vẫn chỉ làm một trợ giảng nho nhỏ trong trường.

Trong lúc suy nghĩ Thẩm Lộ vùi đầu uống thêm mấy ngụm nước trái cây, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì thấy đã đến chín giờ rồi: “A, tôi phải về phòng làm việc chút đây, sáng mai có lớp nên tôi phải sửa sang lại tư liệu dùng để lên lớp chút.”

“Được, cậu bận việc của cậu đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ” Tần Khiêu chăm chú nhìn bóng lưng Thẩm Lộ chậm rãi lên lầu, chờ anh vừa bước lên bậc nghỉ y bỗng nhiên mở miệng bổ sung, “Mới gội đầu đã nằm xuống ngủ ngay sẽ bị đau đầu đó, sấy tóc cho khô rồi hẵng ngủ tiếp, không có máy sấy tóc thì tới tìm tôi mượn.”

Thẩm Lộ chợt dừng bước.

Người này làm sao biết được thói quen để nguyên đầu tóc ướt đi ngủ của mình? Là đoán, hay lại là nghe được từ người khác?

Anh trầm tư chốc lát, đứng lưng chừng giữa cầu thang, tay vịn tay cầm, ló đầu xuống dưới nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh quan tâm, anh cũng đừng ở dưới lầu muộn quá, nên sớm về nghỉ ngơi.”

Lát sau nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu hai biệt thự, tiếp đó là tiếng bước chân Thẩm Lộ đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng cả căn phòng đều yên tĩnh.

Tần Khiêu nửa nằm nửa ngồi trên ghế sôpha, vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn chằm chằm vào khay bánh quy tự mình làm trên bàn uống nước, suốt khoảng thời gian hai người nói chuyện, Thẩm Lộ từ đầu đến cuối không nếm thử bánh quy dù chỉ một miếng.

Nói chuyện Thẩm Lộ khiến ngọn lửa bập bùng trong lòng y cháy lên dữ dội, giờ đây đã vụt tắt không thấy tăm hơi, chỉ còn vài làn khói xanh lập lờ, người đàn ông hờ hững bốc miếng bánh quy lên, vừa săm soi vừa thưởng thức chốc lát, bỗng nhiên y siết chặt tay, chậm rãi bóp nát vụn miếng bánh quy còn lại.

…frtunamjrgarden.wordpress.com

Ngày hôm sau Thẩm Lộ lên trường tiết sáng giảng về bài tội ác của kẻ quyền lực, sau đó lại ngồi chết dí trong văn phòng suốt hai tiếng đồng hồ giải đáp nghi vấn của sinh viên, xong xuôi hết thì cũng vừa đúng mười hai giờ trưa. Anh dọn dẹp văn kiện cất vào balo vác lên vai đi đến căn tin trường dùng cơm trưa, trùng hợp gặp giáo sư William □□ith cũng vừa mới tan lớp đang ngồi trong góc căn tin.

Lúc anh nộp đơn xin học cao học năm đó, chính giáo sư □□ith là người đã viết thư giới thiệu cho anh, năm hai cao học cũng làm trợ lý do chính vị giáo sư này, mặc dù anh vẫn còn hơi sợ hãi mỗi lần đối mặt với vị giáo sư nổi tiếng hung hãn ác bá này, nhưng dù sao vẫn là thầy mình, quen biết cũng đã lâu như vậy rồi, tán gẫu đôi ba câu cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Thẩm Lộ mua cơm trưa, bưng mâm thức ăn đến cạnh bên giáo sư □□ith, đặt mông ngồi nghiêm chỉnh. Ban đầu hai người tán gẫu chuyện cuộc sống dạo này, rồi lại bàn chút chuyện về vấn đề chuyên môn, sau Thẩm Lộ tìm cơ hội hỏi thăm vài vấn đề của bạn cùng phòng mới một chút.

“Cậu nói Tần Khiêu? Tôi chẳng có nhớ ai tên như này cả,” câu trả lời của giáo sư khiến cho một Thẩm Lộ vẫn đang giữ suy nghĩ ‘bạn cùng phòng của mình không hề nói dối’ cảm thấy bất an, cũng may thầy dừng lại một hồi lâu rồi như nhớ ra điều gì đó mới bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà nếu nói đến học sinh trước đây của tôi, thì đúng là cách đây vài ngày có sinh viên cũ hỏi tôi chuyện của cậu thật, nhưng cậu ta tên là Francis, không biết có phải người cậu muốn đề cập hay không?”

Thẩm Lộ gật đầu tán thành, chuyện này có khả năng là thật, chính anh cũng là có đến hai cái tên thường dùng mà, ở Nước C thì người ta gọi anh là Sean, chỉ khi có tụ tập gì đó với người nước S thì anh mới dùng tên tiếng nước S của mình: Thẩm Lộ.

Trong lòng vẫn còn nghi ngờ không thôi, trên đường về nhà Thẩm Lộ truy cập vào một phần mềm bạn bè liên lạc với vài đàn anh và bạn học cùng trường ngày xưa, anh miêu tả tỉ mỉ diện mạo của bạn cùng phòng, nhưng nhiều người thế mà chỉ có mỗi Tưởng Sâm trả lời là nhớ: Hình như là có người như thế thật, lúc đó tôi thấy thần thái anh ta mạnh mẽ lắm nên mới có chút ấn tượng, nhưng cũng không chắc có cùng là người cậu nói không đây.

Tưởng Sâm: Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?

Thẩm Lộ cảm thấy chuyện Tần Khiêu từng học cùng trường với bọn họ chẳng cần thiết phải giấu giếm làm gì: À, bạn cùng phòng của tôi ấy mà, lần trước có hàn huyên với anh ta thì phát hiện hóa ra là tốt nghiệp cùng trường, lại còn cùng ngành, cũng có chút tò mò nên hỏi thôi.

Vừa gửi tin chưa được hai giây, Tưởng Sâm đã trực tiếp gọi một cú điện thoại, Thẩm Lộ nhíu mày ấn nhận, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh có vẻ rất tủi thân của Tưởng Sâm: “Sao tôi cứ có cảm giác cậu quan tâm bạn cùng phòng còn nhiều hơn quan tâm tôi thế này?”

“Quan tâm cậu làm gì, cậu tay chân đầy đủ, lành lặn, ” Thẩm Lộ đành phải xi nhan dừng một bên đường để nghe điện thoại, “Cậu cứ rỗi rãi thế à, có chút chuyện bé con con cũng đặc biệt gọi điện thoại cho tôi?”

“Tôi nào có rỗi rãi, mới vừa có chút manh mối mới của vụ phanh thây, đêm nay mười giờ cả tổ phải ngồi máy bay sang tỉnh bên bắt người này, ” đầu bên kia điện thoại là Tưởng Sâm đã không chợp mắt suốt mười mấy tiếng, hắn mỏi mệt xoa huyệt thái dương, “Thấy hơi hồi hộp, vừa vặn cậu hình như chẳng có việc gì làm nên tôi mới gọi điện chút đây. Vụ này là vụ bắt tội phạm xuyên ‘biên giới’ đầu tiên từ lúc tôi lên tổ trưởng này.”

“Có đầu mối nhanh vậy?” Thẩm Lộ định hỏi làm sao mà mấy người họ tìm được manh mối mới, nhưng tiếc là anh biết rõ mình không phải là một thành viên của Cục điều tra, hỏi chi tiết vụ án quá sẽ khiến Tưởng Sâm khó xử, “Cậu đừng nôn nóng, chẳng phải trước kia cậu có đi với ai đó bên tổ chuyên án khác đến tỉnh A bắt người một lần rồi sao, tốt xấu cũng coi như đã từng có kinh nghiệm, chắc là không có vấn đề gì đâu?”

“Nói thì nói như thế, nhưng mà dù sao tôi bây giờ là tổ trưởng rồi, phải phân chia công việc cho mấy thành viên khác sao cho hợp lý cũng phí công lắm chứ, ” Tưởng Sâm thở dài xa xăm, “Không thì cậu ‘thân thân’ tôi một chút, ‘thân thân’ tôi là tôi hết hồi hộp liền.”

“Lăn giùm, ” Thẩm Lộ đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, “Đáng đời cậu, tôi cứ để cậu hồi hộp thế đấy, bye bye bạn hiền.”

Nghe vậy đầu bên kia điện thoại nhanh lẹ đầu hàng ngay, nói: “Aiz đừng đừng đừng mà, tôi sai rồi!”

Thẩm Lộ thở hắt ra, Tưởng Sâm điểm nào cũng tốt, chỉ là trong phương diện tình cảm cậu ta đặc biệt thích quấn mãi không bỏ, cứ tiếp tục như thế này anh thật sự không biết nên tiếp tục qua lại với Tưởng Sâm ra sao đây.

“Nhưng thật sự căng thẳng đó, ” người đầu bên kia điện thoại bất mãn lầm bầm, “Cậu sao lại nhẫn tâm thế, mấy lúc thế này không phải nên nói thật nhiều thật nhiều lời hay ý đẹp cho tôi nghe sao, lỡ đêm nay tôi đi làm nhiệm vụ rồi gặp phải chuyện gì bất ngờ, rồi nghĩ đến cậu còn đối xử với tôi ác vậy, chẳng phải cậu* sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại hay sao?”

*gốc câu này là “tôi sẽ đau buồn suốt quãng đời còn lại”, nhưng ứng câu trước câu sau, ứng với đoạn sau cũng không khớp nên mình mạn phép đổi như trên nha.

“Thôi thôi. Ngài bớt tự nguyền rủa mình đi, tự nguyền rủa tự ứng nghiệm để tôi xem cậu mới là người phải hối hận suốt quãng đời còn lại đó,” Thẩm Lộ cạn lời, “Không phải đêm nay còn phải làm nhiệm vụ à, giờ còn không chịu nghỉ ngơi đi còn ở đây lải nhải với tôi?”

“Được, tôi đi nghỉ ngơi đây,” người đầu bên kia điện thoại nở nụ cười ngốc ngếch, “Lúc làm nhiệm vụ tôi không liên lạc được với cậu, chờ tôi trở về mời cậu bữa cơm được không?”

Thẩm Lộ bất đắc dĩ đỡ trán: “Được rồi, chờ cậu về để tôi mời cậu đi, coi như là tiệc mừng công cho cậu.”

…frtunamjrgarden.wordpress.com

Cúp điện thoại, Thẩm Lộ lái xe thêm mười phút nữa mới về đến tận nhà, anh vào nhà bằng cửa sau, nhìn thấy Tần Khiêu đang ngồi ở trong phòng ăn dùng cơm trưa, thấy anh đi vào y liền quay đầu lại chỉ chỉ hoa tươi đặt trên bàn trà: “Làm việc vất vả rồi, vừa nãy có người tới đưa hoa cho cậu, cậu không có nhà nên tôi đưa hoa vào thay.”

Nghe vậy Thẩm Lộ nghi hoặc ngắm nghía bó hoa hồng vàng rất to đặt trên bàn trà, trong bó hoa có kẹp một tấm card màu trắng, Thẩm Lộ cẩn thận mở tấm card ra nhìn, không có bất cứ lời nhắn gửi nào, chỉ có hai chữ in viết hoa nắn nót —— tặng Sean.

Suy tư nửa ngày mà không kết luận được cái gì, Thẩm Lộ lại thả bó hoa xuống: “Là ai đưa tới vậy?”

“Ừm, một cậu trai trẻ tuổi đội mũ mang đến, chắc là nhân viên cửa hàng hoa, ” Tần Khiêu hơi kinh ngạc nhướn mày, “Cậu không biết là hoa của ai sao? Tôi còn tưởng là bạn gái cậu mua hoa tặng cậu.”

“Tôi không có bạn gái, cũng không biết ai tặng, ” Thẩm Lộ lắc đầu, chợt nhớ ra hình như bạn cùng phòng có chơi hoa, anh dò hỏi người ta, “Anh có trồng hoa hồng không?”

Tần Khiêu lắc đầu.

“Vậy tôi đành vứt nó vậy.” Thẩm Lộ lại mang giày đi ra ngoài sân, vứt hoa hồng vào thùng rác hữu cơ, từ đó tạm quên luôn chuyện bó hoa.

Khoảng thời gian này trùng với đợt tuyển điều tra viên mới cho Cục điều tra, Thẩm Lộ tiếp tục sửa sang lại vài tài liệu cần dùng, gộp với CV bỏ vào hòm thư tuyển dụng của Cục điều tra. Hai ngày sau anh nhận được email báo hồ sơ của anh đã vào đến vòng xét duyệt, cùng lúc đó một tin tức khiến anh nghe xong xém chút muốn hói cả đầu——

Tưởng Sâm không cẩn thận trúng đạn giữa lúc đang thi hành nhiệm vụ truy bắt tội phạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.