Edit: Ryal
Một con thợ máy dây cót khác kẽo kẹt bước tới trước mặt Ân Lưu Minh và Liên Vũ, nhìn thấy họ thì ngớ ra, như thể chẳng hiểu tại sao hai con thú bông này trông lại kì dị đến thế.
Ân Lưu Minh và Liên Vũ bèn nhảy thẳng xuống khỏi băng chuyền, nhanh chân chạy trốn trước khi thợ máy dây cót kịp phản ứng lại.
Liên Vũ vừa chạy vừa hỏi: “Phải tìm cơ thể của Hàn Triệt ở đâu đây?“.
“Ở chỗ có nhiều đồ chơi“. Ân Lưu Minh né khỏi đòn tấn công của thợ máy dây cót, giải thích thật nhanh. “Kiểu từ người chơi thành thú bông rồi lại quay về làm người chơi như Hàn Triệt, thì cơ thể có lẽ sẽ bị vứt vào một góc toàn đồ bỏ đi nào đó“.
Trong lần đầu tiên bị biến đổi, người chơi sử dụng xác thú bông được tạo ra từ chính cơ thể mình nên vẫn giữ được kí ức và ý thức. Khi Hàn Triệt và Liên Vũ lợi dụng cơ chế của giấc mơ để hoán đổi cơ thể, gã dùng xác thú bông của cậu, nên kí ức mới có vấn đề.
Trước mắt Ân Lưu Minh, sau khi cắn Hàn Triệt thì Liên Vũ quay về với thân xác người đồ chơi, còn Hàn Triệt thì hoàn toàn biến mất. Dường như người đồ chơi được sử dụng nhiều lần còn thú bông thì chỉ là hàng dùng một lần rồi bỏ - khi có người chơi mới bước vào, vẫn có thú bông bị vứt đi.
Nếu cơ thể thú bông của Hàn Triệt không bị người chơi giết chết thì có lẽ nó nằm ở khu phế thải của xưởng sản xuất.
Liên Vũ chạy khắp nơi, tìm được một cái máy gắp thú bông: “Đây phải không?“.
Ân Lưu Minh dỡ con thợ máy dây cót bám theo mình ra: “Chắc vậy“.
Liên Vũ hơi sốt ruột: “Hàn Triệt là con nào cơ chứ!“.
“Tự cậu tìm đi“.
“Đệch!“. Cậu chửi thề một tiếng. “Con nào cũng quay lưng lại thì phân biệt kiểu gì?“.
Ân Lưu Minh lại dỡ thêm một con nữa, nói xa xôi: “Lúc trước Hàn Triệt tìm thấy cậu trên kệ bắn súng còn gì“.
Khi ấy, thậm chí gã còn đang ở trạng thái mất trí nhớ.
Liên Vũ vỗ vào mặt mình, cắn răng: “Được thôi, sai thì đừng có trách!“.
Cậu gãi đầu, bắt đầu điều khiển cỗ máy.
Một lúc sau, Liên Vũ reo hò: “A! Gắp đúng rồi này!“.
Ân Lưu Minh bước sang, thấy cậu đang cố kéo một con trâu bông ra cửa: “Mẹ kiếp nặng thế!“.
“Tìm thêm dây cót nữa là xong“.
Cấu trúc của xưởng đồ chơi này rất đơn giản, chỉ có một cửa ra vào.
Ân Lưu Minh và Liên Vũ cùng lao ra, nhìn thấy một hành lang trông như hành lang bệnh viện và đầy mùi nước sát khuẩn.
Cuối hành lang chỉ có một căn phòng đánh số 305 đứng sừng sững.
Hành lang lạnh lẽo, mùi nước sát khuẩn gay mũi và ngọn đèn u ám trên đỉnh đầu - quả là một thế giới chết chóc và cô đơn.
Khác hẳn công viên giải trí sặc sỡ khi trước.
Đôi ngươi Ân Lưu Minh chợt lóe một tia kinh ngạc, y hơi nhíu mày: “Xem ra giả thuyết lúc trước của tôi sai rồi“.
“Gì cơ?“.
Y không đáp, chỉ cất bước đi tới cửa phòng bệnh, lẳng lặng hít một hơi sâu rồi đẩy cửa.
Phòng bệnh rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường và một chiếc bàn.
Trên giường là một bé gái với khuôn mặt tái nhợt đang nhắm chặt hai mắt, mặc đồ bệnh nhân, bên cạnh là một con búp bê dễ thương.
Nguyệt Nguyệt.
Tim Ân Lưu Minh đập chệch đi một nhịp, y thở phào: “Đúng thật, tôi sai rồi“.
Liên Vũ kéo con trâu bông bước vào, ngớ cả người vì câu nói của Ân Lưu Minh: “Rốt cuộc có chuyện gì thế... Sao Nguyệt Nguyệt lại ở đây, chủ nhân đã chết của giấc mơ này là cô bé ư?“.
Ân Lưu Minh nói: “Ngẩng đầu nhìn đi“.
Liên Vũ nghe theo, giật mình há miệng: “Oa“.
Trần phòng bệnh trong suốt, người bên trong có thể thấy rõ cảnh tượng phía trên.
Nơi ấy không phải một phòng bệnh khác, mà là bầu trời với những đám mây kẹo bông, vách tường bằng bánh mì, đèn đường bằng kẹo. Những giọt mưa Coca màu xanh nhạt còn đang lất phất rơi.
Đó chính là công viên giải trí họ vừa rời khỏi.
Liên Vũ sững sờ: “Nguyệt Nguyệt vẫn luôn nằm trong phòng bệnh này mà ngẩng đầu nhìn công viên giải trí phía trên ư?“.
Chỉ có một mình, cô đơn nhìn thế giới sung sướng như thiên đường, cô bé chỉ có thể làm bạn với cái chết và cái lạnh.
Cậu nhìn Nguyệt Nguyệt với vẻ cảm thông.
Nhóc nằm yên trên giường bệnh, chẳng khác nào công chúa ngủ trong rừng.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nghĩ ngợi: “Giờ chúng ta sẽ quay về“.
Liên Vũ nhìn con trâu bông to đùng mình đang kéo theo, than thở: “Mẹ kiếp, sao mà nặng kinh!“.
Ngay lúc ấy, dưới chân họ rung rung như có động đất.
Ân Lưu Minh nhíu mày lùi về sau một bước.
“Rầm!“.
Một tiếng động lớn vang lên, sàn phòng bệnh đột nhiên thủng một lỗ to!
Một con côn trùng đen kịt chui ra!
Liên Vũ cuống quýt rút dao ra chắn phía trước con trâu bông.
Ân Lưu Minh vung tay, có vẻ rất bình tĩnh: “Người phe mình“.
Con côn trùng bay lên mặt đất, mang theo cả người trên lưng.
Thẩm Lâu vỗ tay một cái, thu con côn trùng biển sâu vào sách minh họa, nhíu mày: “Lâu rồi không gặp“.
Liên Vũ ngẩn ngơ nhìn người giống Ân Lưu Minh như đúc mà choáng váng: “Đại ca Ân ơi, cơ thể của anh đấy ư? Nó thành tinh rồi à?“.
Thẩm Lâu mỉm cười: “Xin chào, ta là nhân cách thứ hai của Ân Lưu Minh“.
Liên Vũ hoảng hồn: “Hả?“.
Ân Lưu Minh không thể không lên tiếng: “Anh vui lắm à?“.
Thẩm Lâu nhíu mi mỉm cười: “Đương nhiên rồi“.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng một tay đưa cái khinh khí cầu sặc sỡ tới trước mặt Ân Lưu Minh: “Quà ta tặng em này“.
Liên Vũ giật mình nhét chuôi dao vào miệng.
Ân Lưu Minh im lặng nhìn hắn, giơ một tay ra: “Sách minh họa“.
Thẩm Lâu đưa nó cho y.
Ân Lưu Minh khiêng sách minh họa đặt lên khinh khí cầu, nó biến mất cái vèo.
Thẩm Lâu nhìn khắp một vòng xung quanh: “Tư Hòa đâu?“.
“Đang ở trên tìm người“.
Thẩm Lâu nâng Ân Lưu Minh lên đặt trên vai mình một cách rất đỗi tự nhiên: “Giờ em định lên đó à?“.
Y hỏi: “Anh nghe được à?“.
“Ta nhìn từ phía dưới, sàn nhà của phòng này trong suốt mà“. Thẩm Lâu nheo mắt cười. “Ta đã đánh hết đám lính chì trong công viên rồi, hết cái để chơi“.
“Sách minh họa thì sao?“.
“Còn một con gấu bông Diệp Thanh Thanh đang cầm, ngoài ra chỉ có lính chì và thợ máy biến dị thôi, ta đuổi theo con búp bê tới đây đó“. Thẩm Lâu có vẻ hơi tiếc. “Hai đứa nhóc này thiếu thốn trí tưởng tượng quá nhỉ“.
Con búp bê mà hắn nhắc tới đang nằm cạnh bé gái trên giường giả làm đồ chơi, thấy không giấu mình nổi nữa mới đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm những con người trước mặt với đôi mắt lạnh lùng.
Nhưng nó không chạy mà chỉ dang rộng hai tay che chắn cho Nguyệt Nguyệt, dữ tợn trừng Ân Lưu Minh.
Thẩm Lâu nhíu mày: “Không chạy à?“.
“Không phải chúng thiếu trí tưởng tượng, mà bởi chỉ có một đứa đang tưởng tượng thôi“. Ân Lưu Minh đè tay lên sách minh họa, nhìn con búp bê kia. Bất ngờ là y chẳng hề đả động đến nó, chỉ thả côn trùng biển sâu ra: “Lên trên trước đã“.
Y quay đầu nhìn Liên Vũ đang ngẩn người: “Sợ côn trùng không?“.
“Không, không sợ...“.
“Thế thì đi thôi“.
Tư Hòa ôm một con heo bông trong lòng, không ngừng né làn đạn.
Là động vật thân mềm biển sâu, anh có thể thay đổi hình dạng tùy thích, mạnh hơn thân xác con người bình thường ngày xưa nhiều. Dù có biến thành cái dáng vẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm này, thì ý thức và trí não của anh vẫn giống hệt ngày xưa.
Theo một nghĩa nào đó, thì bây giờ anh còn dễ vượt ải hơn xưa nữa.
Tư Hòa nghĩ vậy, có đôi chút vẻ tự mỉa mai chính mình.
Chỉ tiếc là năng lực tấn công bây giờ còn quá kém, lúc trước anh cũng chẳng thuộc hệ chiến đấu, nên chỉ đành lợi dụng những sơ hở của đám lính chì mà cướp lấy dây cót của chúng.
Lúc trước khi vượt ải cùng Tư Thành, anh vốn định chủ động nhận trách nhiệm tấn công, nhưng phần thưởng của hai người lại dựa trên tính cách họ sở hữu - Tư Thành nóng nảy hơn nhận được sự cường hóa thiên về tấn công, anh lại nhận được món quà theo hướng phòng ngự.
Tư Hòa vất vả giải quyết hết đám lính chì rồi biến lại thành hình người. Những người đồ chơi tí hon vừa bị truy sát quay sang nhìn nhau, bước tới cảm ơn: “Cảm ơn cậu vì đã cứu bọn tôi. Xin hỏi, cậu là...“.
Tư Hòa hơi khựng lại, đáp: “Tôi là yêu thú do Ân Lưu Minh triệu hồi“.
Những người chơi đều tỏ vẻ kinh ngạc hay mù mờ.
... Là người chơi sở hữu cơ thể bất tử sớm nhất đó ư?
Cậu ta triệu hồi kiểu gì đây, khi mọi năng lực và đạo cụ trong giấc mơ này đều bị phong ấn cả?
Dù sao cũng là người ta cứu mình - bây giờ họ đang trong trạng thái bất tử, nhưng đã có một người chơi gục ngã rồi bị lính chì túm lấy vứt vào miệng gấu bông.
Người đó không quay lại nữa, có thể thấy họ vẫn chết được.
Tư Hòa lắc đầu, vừa định rời đi thì bỗng thấy dưới chân mình chuyển động.
Anh túm lấy những người chơi bên cạnh, né đi trong vô thức.
Mặt đất nổ tung, hai cái càng sắc nhọn như đao cắt xuyên qua mặt đất bằng bánh mì và chui ra từ lòng đất.
Vài người chơi chửi thề: “Cặp sinh đôi vẫn còn giấu trò này cơ à?“.
“Quái vật to thế này chắc phải đến ba sao nhỉ?“.
“Không, tại chúng ta nhỏ quá thôi...“.
Tư Hòa đặt họ sang một bên, vui mừng bước tới: “Mọi người về rồi à?“.
Anh đưa heo bông trong tay mình qua: “Tìm được rồi“.
Ân Lưu Minh gật đầu, cười: “Anh vất vả rồi“.
Thẩm Lâu dùng một tay đỡ Ân Lưu Minh trên vai, một tay khác nhận lấy heo bông mà giao cho Liên Vũ trên lưng côn trùng biển sâu.
Liên Vũ kéo con trâu bông, xác nhận gương mặt giữa ngực heo là Hàn Triệt mới thở ra rồi cười với vẻ hả hê: “Ha ha, giờ anh cũng thành heo rồi nhé!“.
Hàn Triệt liếc cậu một cái lạnh như băng.
Chẳng biết Liên Vũ nhớ ra điều gì mà hơi sượng lại, quay đầu nhìn Ân Lưu Minh: “Đại ca Ân à, giờ chúng ta đi đâu?“.
Y đáp: “Khôi phục cơ thể cho Hàn Triệt trước đã, rồi đi tìm Dương Dương“.
Họ bàn nhau, để Tư Hòa ôm Liên Vũ và hai con thú bông còn Thẩm Lâu bế Ân Lưu Minh, tìm một góc ngồi nghiên cứu.
Những người chơi bị bỏ lại kinh hãi nhìn nhau: “Sao lại có... hai Ân Lưu Minh?“.
“Một trong số đó là cơ thể của cậu ta đúng không?“.
“Sao cơ thể của cậu ta lại tự cử động được?“.
“Lẽ nào cậu ta biết thuật cản thi [1]? Năng lực có được bên ngoài trò chơi Ác Mộng thì vào đây không bị cướp mất nhỉ?“.
“Có lẽ vậy...“.
“Thế lắp vào kiểu gì giờ?“.
Liên Vũ nhìn trâu bông rồi lại nhìn heo bông, chần chừ hỏi: “Gỡ cái mặt xuống à?“.
Hàn Triệt lại lạnh lùng liếc cậu.
Ân Lưu Minh ngồi cạnh đó, mỉm cười xem kịch vui.
Thẩm Lâu nhíu mày: “Em thích xem hài kịch tình yêu à?“.
Nụ cười của Ân Lưu Minh nhạt đi: “Không“.
Liên Vũ trợn mắt: “Hài kịch tình yêu cái con khỉ! Mấy anh mù à!“.
Thẩm Lâu lại nhíu mày: “Người trong cuộc thì khó cảm nhận kiểu rung cảm cặp đôi này lắm“.
Hắn vừa dứt lời đã thấy Tư Hòa nhìn mình với ánh mắt rất khó tả.
Thẩm Lâu: “?“.
Tư Hòa dời mắt, ho khan: “Không có gì“.
Ân Lưu Minh quay lại chủ đề cũ: “Lắp dây cót của Hàn Triệt vào thú bông của chính anh ta là được“.
Liên Vũ ngớ ra, hỏi theo bản năng: “Nhưng gỡ dây cót khỏi cơ thể thú bông thì chẳng phải anh ấy sẽ chết hay sao?“.
Ân Lưu Minh đáp: “Tôi đoán là nếu dây cót được lắp vào cơ thể thật thì không sao đâu... Đương nhiên là tùy cậu quyết thôi“.
Liên Vũ ngẩn ra, nhìn sang phía Hàn Triệt trong vô thức.
Gã lạnh nhạt ngó lại cậu, đôi mắt vẫn tĩnh lặng như mặt giếng cổ.
Liên Vũ mím môi do dự một lúc lâu, vẫn chùn bước: “Hay tạm thời cứ để anh ấy thế này đi? Đợi phá được ải rồi thì tính sau...“.
“Làm luôn đi“.
Hàn Triệt thẳng thừng ngắt lời cậu: “Cậu làm“.
Liên Vũ ôm đầu: “Không công bằng! Tay tôi vụng lắm! Lỡ tôi giết anh thì phải làm sao!“.
Hàn Triệt nói: “Có phải lần đầu cậu giết tôi đâu mà sợ“.
Liên Vũ: “Thế là anh lại muốn chết thêm lần nữa à!“.
Hàn Triệt không nhịn nổi nữa: “Nhanh lên, đừng tốn thời gian“.
Liên Vũ hơi do dự, cắn răng: “Được thôi! Cùng lắm anh chết thì tôi theo anh là được chứ gì!“.
Cậu đẩy cơ thể heo bông của Hàn Triệt ngã xuống đất, mở dây kéo phía sau, run rẩy với tay vào mò tìm cái dây cót kia.
Liên Vũ hạ quyết tâm vặt nó xuống.
Khuôn mặt Hàn Triệt trên ngực heo bông trắng nhợt đi trong nháy mắt, hai mắt khép chặt, không có chút sinh khí nào.
Liên Vũ bình tĩnh lại, thở ra một hơi, run rẩy kéo con trâu bông sang rồi nhét dây cót vào người nó.
Vì quá sốt sắng nên phải mất một lúc lâu cậu mới đặt dây cót vào đúng chỗ được.
Liên Vũ lại dựng con trâu bông dậy, hồi hộp nhìn ngực nó chằm chằm, đôi tay siết chặt không ngừng run run.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Ngay khi nỗi tuyệt vọng càng lúc càng hiện rõ trên mặt Liên Vũ, con trâu bông trước mặt cậu bỗng nổ cái bùm!
Sợi bông bay khắp nơi, ở chính giữa là một cái bóng dần to ra, chấm đen nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy biến thành một người sống cao mét tám trong nháy mắt.
Hàn Triệt run mi, chầm chậm mở mắt.
Thẩm Lâu nâng Ân Lưu Minh từ dưới đất lên, nhíu mày nhìn cảnh tượng này.
Hàn Triệt cụp mắt đứng im vài giây như đang điều chỉnh lại những kí ức hỗn loạn.
Sau đó gã mở mắt nhìn Ân Lưu Minh: “Cảm ơn“.
Y cười cười: “Không có gì“.
Liên Vũ thở ra một hơi, tê dại cả người.
Cậu vỗ ngực mình, rồi mới phản ứng lại: “Tôi đưa anh về mà, sao không cảm ơn tôi?“.
Hàn Triệt cũng nâng cậu từ dưới đất lên như Thẩm Lâu nâng Ân Lưu Minh: “Ừm“.
Liên Vũ nói nhỏ: “'Ừm' thôi á? Anh không biết tôi sợ đến mức nào đâu! Lỡ mà anh chết thì sẽ chết thật đấy“.
“Không biết“. Hàn Triệt liếc Ân Lưu Minh đang cười. “Ân Lưu Minh có phương án dự phòng rồi“.
Liên Vũ choáng váng: “Ơ?“.
Ân Lưu Minh lại cười, không phủ nhận.
Trong sách minh họa của y có thợ máy dây cót - kĩ năng của nó chính là sửa đồ chơi. Nên dù Liên Vũ có sai sót ở đâu, thì nó vẫn sửa được cho Hàn Triệt.
Nhưng nếu gã muốn chơi vài trò với Liên Vũ thì y đứng xem thôi vậy.
Hàn Triệt đã khôi phục được cơ thể rồi, họ cũng có thể đi gặp Boss thật của giấc mơ.
Dương Dương đạp vỡ cơ thể của một người đồ chơi, nghiến nát dây cót bên trong, gương mặt đáng yêu đầy vẻ giận dữ. Nó thấp giọng lầm bầm: “Tất cả là tại các ngươi! Tất cả là tại các ngươi!“.
Nó bỗng nghĩ tới điều gì đó, xoay đầu nhìn phía dưới vòng quay.
Dương Dương hất cằm, quăng cái xe đồ chơi trong lòng mình đi: “Mấy tên xấu xa kia, cuối cùng ta cũng bắt được các ngươi!“.
Ân Lưu Minh nhìn không gian đầy vị ngọt Coca: “Sao em tức giận vậy?“.
“Thế mà cũng phải hỏi à!“. Dương Dương hét lên. “Tất cả là tại các ngươi, Nguyệt Nguyệt không thèm để ý tới ta nữa rồi!“.
Nó vung tay, vô số gấu bông và lính chì chui lên từ lòng đất tấn công họ.
Hàn Triệt đã quay về cơ thể gốc cũng giơ tay, một thanh đao dài sáng loáng xuất hiện, gã vung đao một cái...
Xoẹt!
Đám gấu bông và lính chì đều bị cắt ngang người.
Dương Dương lập tức choáng váng.
Ân Lưu Minh hỏi: “Hai đứa em thân nhau lắm à?“.
“Dĩ nhiên rồi!“. Dương Dương sưng sỉa. “Ta là anh trai của Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt là em gái của ta!“.
“Cô bé mà chết thì chắc em cũng không bị ảnh hưởng đâu, đúng không?“.
“Ta sẽ không để Nguyệt Nguyệt chết! Ta là anh trai, anh trai thì phải bảo vệ em gái ngoan!“. Dương Dương tức đến nỗi mặt đỏ rần. “Ta sẽ đạp vỡ tất cả các ngươi rồi đi dỗ Nguyệt Nguyệt!“.
Ân Lưu Minh nhìn nó nổi giận đùng đùng, khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt chợt lạnh hẳn đi: “Nhưng em đang muốn hại chết cô bé mà“.
Dương Dương ngớ ra, cãi lại: “Ngươi nói láo!“.
Ân Lưu Minh lại hỏi: “Hai đứa em gặp phải người xấu trong công viên trò chơi, bị chích điện cho ngất đi rồi bị nhét vào trang phục thú bông đúng không?“.
Khuôn mặt Dương Dương vặn vẹo: “Đúng! Lũ xấu xa các ngươi...“.
“Sau đó, một trong hai chết vì ngạt thở“. Ân Lưu Minh nhìn nó, hỏi thật chậm. “Sao em biết người chết là Nguyệt Nguyệt chứ không phải em?“.
Trái tim Dương Dương loạn nhịp, nó đáp lại trong vô thức: “Bởi ta không chết...“.
“Nếu em không chết, tại sao tất cả những câu chuyện cổ tích trong giấc mơ đều mang kết thúc không có hậu?“. Ân Lưu Minh nhìn sâu vào mắt nó. “Cái chết với người chết thì chỉ là chết mà thôi, nhưng với người sống thì đó là nỗi buồn thương khó mà bù đắp được“.
“Ta...“.
“Nếu em không chết, thì tại sao em cứ mãi ở trong công viên bánh kẹo này mà không chịu ra ngoài?“.
“Nếu em không chết...“. Y nói câu cuối cùng. “Thì tại sao phải tưởng tượng ra một Nguyệt Nguyệt khác để sống cùng em?“.
Dương Dương ngẩn ngơ.
Từ cái bóng của nó, một con búp bê quen thuộc trồi lên.
Khuôn mặt nó có biểu cảm giống Dương Dương y như đúc, từ ngẩn ngơ thành hoảng sợ, từ hoảng sợ thành kinh hoàng, cuối cùng đến cả nỗi kinh hoàng cũng biến mất chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Ầm!
Tiếng đổ sụp đinh tai nhức óc vang lên sau lưng họ.
Vòng quay khổng lồ cao chọc trời, được ghép lại bằng bánh kẹo đủ màu sắc sập xuống.
Những mảnh bánh kẹo vỡ tung và bụi mù bay tới chỗ họ đều biến thành những đốm sáng vụn vặt rồi tan đi mất.
Cơn mưa Coca màu lam nhạt càng lúc càng nặng dần, sắc trời xanh thẳm cũng dần phai đi - như thể lớp sơn trên tường bị tróc ra, để lộ phần cốt lõi mốc meo u ám.
Dương Dương đứng đó, trên gương mặt bé nhỏ đáng yêu chẳng có biểu cảm gì.
Một lúc lâu sau nó mới chậm rãi lên tiếng: “Đúng... Hình như là ta chết...“.
Dường như nó chưa chắc, nên lại dùng giọng nói non nớt xác định lại thêm lần nữa: “Ừ, đúng là ta chết thật“.
“Thảo nào Nguyệt Nguyệt lại dễ nổi giận đến thế“.
Bởi Nguyệt Nguyệt đó thực ra chính là bản thân Dương Dương.
“Thảo nào ta chẳng nhớ rõ điều gì“.
Bởi nó đang muốn trốn tránh sự thật rằng mình đã chết.
“Ta chết... Ta chết...“.
Dương Dương dần nức nở: “Ta không muốn chết, ta muốn mua đồ chơi, muốn ăn kem thật ngon, muốn chơi cùng Nguyệt Nguyệt cơ... Ta không muốn chết, ta không muốn chết!“.
Nó chậm rãi cuộn mình trên đất, khóc rống lên.
Ân Lưu Minh yên lặng nhìn Dương Dương đau khổ gào khóc.
Đến khi tiếng thút thít của nó dần nhỏ lại, y mới nói: “Em chết rồi, nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn còn sống“.
Dương Dương ngơ ngác ngẩng khuôn mặt ướt đẫm.
“Nếu em cứ mãi ở lại giấc mơ của cô bé, thì một ngày nào đó cô bé cũng sẽ chết“. Ân Lưu Minh nhấn mạnh. “Em muốn để cô bé chết theo em hay sao?“.
Dương Dương há miệng, nói không nên lời.
Khi trước nó cho rằng Nguyệt Nguyệt mới là người chết, nên mới nói với Ân Lưu Minh rằng hai đứa cùng chết cũng chẳng sao mà không chút do dự - ở thế giới hiện thực có những người lớn rất xấu xa, chẳng phải hai anh em ở lại cùng nhau trong giấc mơ đẹp này mãi mãi là tốt nhất hay sao?
Nhưng giờ thì người chết chính là nó.
Nguyệt Nguyệt còn sống.
Nguyệt Nguyệt còn sống.
Môi Dương Dương run rẩy, nó bỗng giơ bàn tay mập mạp lau nước mắt.
Nó víu vào bậc thang mà đứng dậy, khịt mũi: “Ta là anh trai của Nguyệt Nguyệt“.
Giọng nó run run: “Anh trai phải bảo vệ em gái ngoan“.
“Thế nên ta phải bảo vệ Nguyệt Nguyệt“.
Tiếng thét gào vọng lên từ mặt đất, bầu trời bắt đầu sụp xuống.
Bóng dáng hai đứa trẻ vừa cười vừa chạy đuổi vọt qua trước mắt họ, chúng đi dọc theo những tảng đá rơi ra từ mặt đất vỡ vụn, hướng về phía ngoài công viên.
Chẳng biết giọng trẻ con ngọt ngào từ đâu vang tới:
“Một bạn nhỏ, hai bạn nhỏ,
Tay trong tay bước vào rừng rậm.
Đói bụng quá, đói quá đi,
Đói đến nỗi sắp xẹp bụng rồi!
Ngôi nhà bánh kẹo mái rắc đường,
Thơm quá, giòn quá, ngọt ngào quá!
Bọn mình no rồi nha!
Ơ, nhưng đường về nhà đâu mất rồi?“.
Liên Vũ nhìn công viên giải trí đang dần bị phá hủy, thở dài: “Hóa ra công viên này cũng là một truyện cổ tích“.
Cặp anh em trong “Truyện cổ Grimm” cuối cùng trốn thoát khỏi ngôi nhà bánh kẹo của mụ phù thủy mà quay về nhà, nhưng đôi song sinh Dương Dương và Nguyệt Nguyệt chỉ còn lại một mà thôi.
Lớp gạch bánh mì dưới chân họ vỡ nát, mọi người cũng ngã xuống.
Khi chân họ chạm đất, xung quanh đã biến thành gạch lát cứng như đá.
Ân Lưu Minh ngước mắt nhìn công viên giải trí hoang vu lạnh lẽo này.
Một cánh tay nhỏ xíu, tái nhợt nhặt con búp bê mà Dương Dương để lại lên.
Nguyệt Nguyệt ôm búp bê vào lòng, im lặng một hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Anh trai đâu rồi?“.
Liên Vũ thấy thương cô bé này, cất tiếng an ủi: “Anh trai em đã siêu thoát rồi, em đừng buồn, cậu nhóc cũng coi như biết quay đầu chứ không lạc lối... Giờ em có thể quay về hiện thực rồi“.
“Không có anh trai ư?“.
Nguyệt Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt quá mức và bộ đồ bệnh nhân màu trắng đan xanh trông đến là đáng sợ trong công viên giải trí hoang vu này.
Liên Vũ bị cô nhóc nhìn mà sau gáy lành lạnh: “Sao thế?“.
Nguyệt Nguyệt siết thật chặt con búp bê trong tay: “Tại sao... Tại sao?“.
“Nguyệt Nguyệt à?“.
“Tại sao người lớn cứ phải làm phiền bọn ta?“. Nguyệt Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói gần như giống hệt của Dương Dương bỗng cao vút lên: “Tại sao? Ta không muốn quay về hiện thực, ta ghét người lớn! Ghét các ngươi! Tất cả đều là tại các ngươi! Các ngươi đừng hòng quay về hiện thực!“.
Chú thích:
[1] Thuật cản thi: một loại cổ thuật của tộc Miêu, thuộc vào văn hóa thầy mo, cũng có chút liên quan với Mao Sơn Thuật, từ thời nhà Thanh đã lưu truyền rộng rãi lời đồn về “người cản thi” ở Tương Tây, nghĩa là “người cản thi” dùng “bí thuật” để mang thi thể người tha hương trở về quê cũ, cho bọn họ yên nghỉ tại quê nhà mình. Nôm na là thuật điều khiển xác chết.
Ryal's note: Mình thích trẻ con lắm, đặc biệt là trẻ con sống tình cảm, nên làm chương này mình cứ thấy nhói trong lòng. Nếu là ở hiện thực, hẳn Dương Dương sẽ là một cậu bé rất ngoan, rất thương yêu gia đình. Cậu bé sẵn lòng chết đi vì em gái, nhưng cũng sẵn lòng để em gái sống mà ra đi một mình trong nuối tiếc... Thực sự nhóc con này rất, rất thương em gái mình.