Edit: Ryal
“Anh ơi?“.
Giọng Tư Thành run run, bỗng hắn nhào tới ôm lấy Tư Hòa, mừng như điên: “Anh chưa chết ư?“.
Tư Hòa nhìn từ mặt trời đến Tư Thành, im lặng một hồi lâu, mới chần chừ giơ tay ôm lại hắn.
Nhất thời chỉ có tiếng nghẹn ngào Tư Thành cố nén lại và tiếng khóc vui sướng của phu nhân Solari vang vọng giữa không trung.
Một lúc lâu sau, phu nhân Solari lau khô nước mắt, chầm chậm đứng lên.
Những người cá bảo thạch xúm xít trong ngực bà.
Phu nhân Solari âu yếm xoa đầu chúng, rồi bỗng quay lại nhìn Ân Lưu Minh: “Sau khi ta tỉnh dậy, những đứa bé này...“.
Ân Lưu Minh im lặng một lúc mới nói: “Giấc mơ này sẽ biến mất“.
Phu nhân Solari cười khổ: “Quả nhiên là vậy“.
Dù những đứa bé này chỉ được tạo ra từ giấc mơ của phu nhân nhưng chúng lại ở bên bà rất lâu, giúp bà chống đỡ một khoảng không để duy trì sự sống, giúp bà phản kháng lại sự tấn công của Ralph và người ngoài. Nghĩ đến việc từ nay chẳng còn được gặp lại chúng nữa, lòng phu nhân Solari đầy buồn thương.
Bà bỗng nâng một người cá lên, bước tới chỗ Ân Lưu Minh: “Phù Lan rất thích cậu, cậu có thể dẫn con bé theo không?“.
Ân Lưu Minh ngẩn ra.
Sách minh họa đúng là có vị trí dành cho những người cá bảo thạch trong giấc mơ này, nhưng lúc trước y cân nhắc việc người cá bảo thạch có liên quan tới sự tồn vong của thị trấn Solari cùng sự gắn kết chặt chẽ giữa chúng và phu nhân Solari nên không đả động gì đến.
Y im lặng một hồi, mới nói: “Có theo tôi thì cũng rất khó để hai người gặp lại nhau“.
“Không sao, chỉ cần cậu đối xử tốt với con bé là đủ rồi“.
Ân Lưu Minh cụp mắt nhìn người cá nhỏ tên “Phù Lan” kia, giọng dịu đi: “Em có muốn đi cùng tôi không?“.
Đôi mắt to của Phù Lan tỏa sáng, nhìn phu nhân Solari rồi lại nhìn Ân Lưu Minh, hơi do dự, và chầm chậm trôi tới trên vai y.
Ân Lưu Minh gật đầu, trịnh trọng nói với phu nhân Solari: “Tôi sẽ đối xử với cô bé thật tốt“.
Phu nhân Solari mỉm cười: “Thế thì ta yên tâm rồi“.
Những người cá bảo thạch khác lần lượt hôn Phù Lan một cái, dường như đang dùng cách của riêng mình để chúc phúc cho Phù Lan, cuối cùng tất cả rúc vào lòng phu nhân Solari hưởng thụ chút ấm áp cuối cùng mà chủ nhân để lại.
Dường như Phù Lan cũng ý thức được rằng sắp đến lúc chia ly, trong đôi ngươi to xinh đẹp đầy nước mắt, nhưng vẫn cố kìm lại để mình không bật khóc.
Ân Lưu Minh lấy sách minh họa ra, nhẹ nhàng chạm nó vào người nàng.
Phù Lan đột nhiên biến mất bên trong sách minh họa.
Bầu trời bắt đầu thay đổi, trở thành hư vô.
Cửa ải “Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu” có hai kẻ tạo giấc mơ, Ralph đã chết, chấp niệm của phu nhân Solari cũng được hóa giải, bà sắp tỉnh lại trong thế giới thực.
Khuôn mặt bà cũng bắt đầu thay đổi.
Làn da tươi trẻ bị lão hóa dần, những nếp nhăn hiện lên nơi khóe mắt, mái tóc bạc trắng rất dài buông xuống mượt mà như thác nước, không còn vẻ hoạt bát của thiếu nữ, nhưng lại có sự tao nhã của một người phụ nữ quý phái trưởng thành.
Nhìn những người chơi khác tỏ vẻ khó tin, phu nhân Solari mỉm cười: “Mọi người ngạc nhiên lắm à? Đây mới là ta trong hiện thực... Mơ mà, sẽ có lúc con người muốn mình xinh đẹp hơn đôi chút“.
Mễ An Bồi trợn mắt ngoác mồm, ngón tay chỉ vào phu nhân Solari không ngừng run rẩy: “M, Margaret bàn tay của Thượng Đế!“.
Ân Lưu Minh liếc cậu chàng vẻ kì dị: “Cậu biết bà ấy à?“.
“Đương nhiên! Nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nhất Zlog, thành danh nhờ những sáng tạo điêu luyện và sắc sảo!“. Mễ An Bồi cảm thán. “Thảo nào tôi không nhớ có nhà thiết kế nào vừa trẻ lại vừa xinh đẹp như bà... Không ngờ tôi lại có vinh dự được tham gia giấc mộng của một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng đến thế! Ôi, lúc nào về phải treo bộ quần áo này trong tủ kính mà bảo quản mới được!“.
Phu nhân Solari bật cười, nhìn Ân Lưu Minh, hiền từ nói: “Nếu có một ngày cậu cần thì cứ tìm đến ta, ta sẽ tự tay thiết kế cho cậu một chiếc nhẫn miễn phí“.
Ân Lưu Minh cũng cười: “Vâng. Hẹn gặp lại phu nhân“.
Mễ An Bồi hâm mộ tới mức chảy nước miếng: “Còn tôi...“.
Rồi cậu chàng cúi đầu ủ rũ. “À, thôi, tôi làm gì có ai mà tặng trang sức, tìm được đã rồi tính“.
Phu nhân Solari cười phất tay một cái, biến mất.
“Leng keng, leng keng, leng keng!“.
Tiếng đá ngọc va vào nhau vang lên, những mảnh ngọc bé nhỏ rơi xuống từ chỗ phu nhân Solari vừa biến mất.
Một người chơi nghèn nghẹn hô lên: “Bùa ước nguyện kìa!“.
Ân Lưu Minh đứng gần nhất, y khom lưng nhặt lên.
Có tổng cộng mười cái, giống y như lúc phá ải “Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi”, chỉ là chất liệu đổi từ gỗ thành ngọc - có lẽ là để hợp với những giấc mơ khác nhau.
Y thoáng nghi ngờ.
Theo lời giải thích của Ninh Viện Viện và những thông tin y tìm được sau đó, lẽ ra bùa ước nguyện phải là một thứ đạo cụ cực kì hiếm mới đúng.
Nhưng y lại đoạt được những hai lần?
Mà số lượng lần này lại rất nhiều.
Vừa đúng với số người chơi còn sống hiện tại - không tính Tư Hòa còn trong trạng thái khó nói, mười cái.
Trong “Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi” cũng thế, có bốn lá bùa ước nguyện, vừa đủ cho y, Ninh Viện Viện, Trì Tịch và Dương Giác mỗi người một cái.
Chẳng lẽ y thực sự may mắn đến thế ư?
Ân Lưu Minh ngước mắt, đối diện với ánh nhìn thèm thuồng của những người chơi còn lại.
Trừ Tư Thành chỉ lo nói chuyện cùng Tư Hòa và Tư Hòa đang cúi đầu không đáp, những người chơi còn lại đều tụ tập cạnh y.
Người chơi đã hét câu “Bùa ước nguyện kìa!” ban nãy đánh bạo lên tiếng: “Lần này phá ải, bọn tôi cũng coi như là có công...“.
Mễ An Bồi trợn mắt thật to: “Sao, muốn cướp à?“.
Người chơi kia nở nụ cười: “Sao mà lại thế được? Bọn tôi chỉ muốn hỏi thôi, ừm, Ân Lưu Minh à, cậu cần dùng nhiều đến thế ư? Nếu muốn bán thì ưu tiên cho những đồng đội bọn tôi được chứ?“.
Những người khác dồn dập phụ họa theo.
“Đúng, cậu muốn bao nhiêu điểm? Hay đạo cụ cũng được!“.
“Có gì tôi cũng cho cậu hết!“.
Ân Lưu Minh nhìn xung quanh một vòng, thấy họ dù đúng là thèm thuồng nhưng không hề có ác ý, mới ngẫm nghĩ một hồi rồi xòe tay: “Mỗi người một cái“.
Những người chơi rối rít cảm ơn, cẩn thận ôm chúng vào lòng như nhặt được kho báu.
Đến lượt Mễ An Bồi, không ngờ cậu chàng lại xua tay: “Tôi không cần đâu“.
Những người khác nhìn cậu chàng như nhìn một thằng ngốc.
“Chẳng dám giấu, nguyện vọng khi bước vào trò chơi Ác Mộng của tôi chính là được bước vào trò chơi Ác Mộng“. Mễ An Bồi cười khà khà, kiêu ngạo ưỡn ngực. “Tôi chỉ muốn dạo chơi trong Ác Mộng, tìm hiểu về hệ thống thần kì này, chứ không có gì khác cần làm cả“.
Ân Lưu Minh nhíu mày, cầm hai cái ném cho Tư Thành và Tư Hòa.
Tư Thành bắt lấy, khuôn mặt đầy vui mừng: “Nếu đổi thành điểm thì có thể tiến gần đến mục tiêu hồi sinh cha mẹ hơn đôi chút. Anh ơi? Anh sao thế?“.
Tư Hòa không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Ân Lưu Minh.
Y trầm ngâm đôi chút, định nói rõ với Tư Thành: “Thực ra Tư Hòa...“.
Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến mất hoàn toàn.
[Giấc mơ “Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu” đã bị phá, mười người chơi tử vong, mười người chơi qua ải].
[Bắt đầu kết toán điểm thưởng].
Là không gian hư vô.
Trước mặt Ân Lưu Minh dần hiện ra từng dòng chữ.
[Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu biến mất, kẻ tạo giấc mơ: Margaret.F.Solari, Ralph].
[Người chơi Ân Lưu Minh qua ải “Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu” một cách hoàn hảo, cho điểm S, thưởng 100 điểm].
[Người chơi liên tục phá ải một cách hoàn mĩ, thưởng cơ hội trúng thưởng, xin hãy sử dụng trong không gian cá nhân ở du thuyền].
[Tiến độ hoàn thành sách minh họa sưu tầm ác mộng: Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu 100%].
Ân Lưu Minh day mi tâm.
Còn chưa kịp nói sự thật rằng “Tư Hòa giờ trở thành một phần bên trong sách minh họa” cho Tư Thành đã bị hệ thống tóm được.
Y lấy sách minh họa ra, lật tới trang “Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu“.
Trên phần ghi chép về “Động vật thân mềm biển sâu”, hình vẽ chất lỏng sền sệt màu đen đã biến thành một thanh niên trẻ ngồi dưới đất im lặng cúi đầu.
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng vuốt hình vẽ ấy một chút, thở dài, tiếp tục lật xem.
Quá trình phá ải đoạn cuối có phần gấp gáp, y chưa kịp kiểm tra những thứ mới trong sách minh họa.
Mặt giấy vốn chỉ có “Côn trùng biển sâu” và “Động vật thân mềm biển sâu” giờ xuất hiện thêm bốn ô vuông.
[Cá khổng lồ biển sâu].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu].
[Độ hiếm: ★★★].
[Sức mạnh: 80].
[Tính chất công kích: 90].
[Lí tính: 20].
[Mô tả: Loài cá khổng lồ trú thân nơi sâu thẳm trong đại dương vô tận, trên trán có ánh sáng huỳnh quang để dụ con mồi, có hàm răng sắc nhọn và vây đuôi dẹt, chỉ thích nằm im đợi con mồi tự dâng đến cửa, lúc nổi giận rất khó khống chế].
[Kĩ năng đã mở khóa: Lặn sâu LV5 (có thể lặn xuống vị trí sâu nhất được biết đến ở thời điểm hiện tại dưới đại dương)].
[Nhắc nhở: Vì người kí khế ước còn chưa hoàn toàn thu phục được vật thể nên chưa thể mở khóa toàn bộ các kĩ năng].
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Con Thần Cá to đến mức chỉ riêng phần đuôi đã đủ để chứa đựng cả một thị trấn nhỏ này đúng là chưa hoàn toàn bị thu phục.
Chẳng qua lúc đó y rải đầy nọc độc lên vật tế rồi dùng ngọn lửa giận dữ và hối hận thu hút sự chú ý của nó, cũng phải thử đi thử lại mới miễn cưỡng thu được con cá này vào sách minh họa.
Mà với hình thể của con cá này... Ân Lưu Minh chưa nghĩ ra trường hợp cần dùng đến nó, thôi thì có nghe lời hay không cũng chẳng sao.
[Người cá bảo thạch].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu].
[Độ hiếm: ★★].
[Sức mạnh: 40].
[Tính chất công kích: 30].
[Lí tính: 60].
[Mô tả: Tinh linh người cá ra đời từ bảo thạch, bản tính hồn nhiên, thích sự tao nhã, rất nhút nhát nên tuyệt đối không được hù dọa nàng].
[Kĩ năng thứ nhất đã mở khóa: Bản Sonata violin LV3 (tốn 1 điểm, có hiệu quả tùy theo mong muốn của người kí khế ước: hỗ trợ giấc ngủ, hôn mê, làm cho kích động)].
[Kĩ năng thứ hai đã mở khóa: Vòng bảo vệ màu lam đậm LV3 (tốn 2 điểm, tạo ra lồng phòng hộ vô hình, chịu được mười phút tấn công của kĩ năng LV3 trở xuống, nếu sử dụng khi ở trong nước hoặc khi cầm đá quý trên tay sẽ tăng một cấp)].
Khuôn mặt Ân Lưu Minh hiện vẻ vui mừng rõ rệt.
Kĩ năng “Vòng bảo vệ màu lam đậm” này là vạn năng, có dùng lúc nào cũng rất hiệu quả; nếu kết hợp “Bản Sonata violin” với nọc độc khi trước thì sẽ có hiệu quả rõ ràng hơn với công cuộc sưu tầm sách minh họa của y.
Nhưng so với những điều ấy, y chú ý đến tác dụng “hỗ trợ giấc ngủ” trong mô tả của “Bản Sonata violin” hơn...
Nếu nhờ người cá bảo thạch tấu một khúc đàn, liệu y có ngủ ngon hơn không?
Ân Lưu Minh chỉ muốn về không gian cá nhân thử ngay lập tức.
Giọng nói châm chọc đầy khiêu khích của Thẩm Lâu vang lên sau lưng y: “Chắc không được đâu“.
Ân Lưu Minh nhíu mày: “Tại sao?“.
“Ta nói rồi, nguyên nhân em mất ngủ là do khuyết thiếu giấc mơ. Nếu trên con đường đã hoàn chỉnh lại thiếu mất một viên gạch thì sao có thể trơn tru bước tới được?“. Thẩm Lâu nói. “Không tìm được giấc mơ thuộc về em thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ ngon làm gì“.
Ân Lưu Minh im lặng, một lúc sau mới đáp: “Cứ thử xem sao“.
Thẩm Lâu nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Hai ô vuông cuối cùng là minh họa cho Boss:
“Quý phu nhân châu báu bị giam cầm” và “Vong linh đầy đố kị sự sống dưới biển sâu“.
Chân dung phu nhân Solari và Ralph lần lượt hiện ra.
Thẩm Lâu lại nhận xét như thường lệ: “Được lắm, phần minh họa của giấc mơ thứ hai đã được tập hợp đủ. Hãy cố gắng ở giấc mơ kế tiếp nhé“.
“Tôi có một thắc mắc. Tại sao lần này cũng là giấc mơ của hai người đan vào nhau?“. Ân Lưu Minh cau mày. “Trường hợp này rất phổ biến trong trò chơi Ác Mộng à?“.
“Vốn rất hiếm thấy“. Thẩm Lâu cũng tỏ vẻ nghi ngờ. “Độ khó của giấc mơ quấn quýt đan xen giữa hai người sống và chết cao hơn những giấc mơ cùng cấp độ rất nhiều, phải tháo gỡ khúc mắc của cả hai kẻ tạo giấc mơ. Bình thường người ta gặp phải trong trò chơi Ác Mộng đã coi như xui lắm rồi... Sao em lại đụng phải hai lần liên tiếp?“.
Ân Lưu Minh nói: “Chắc tại tôi may mắn quá chăng“.
Thẩm Lâu định mỉa mai y, rồi lại nhớ ra đúng là người trước mắt rất may mắn - liên tiếp được thưởng bùa ước nguyện trong hai giấc mơ, lúc rút thăm thì bốc được đúng trân châu... Nếu không phải vì Ân Lưu Minh khuyết thiếu giấc mơ một cách kì lạ, thì có lẽ bây giờ y đã hài lòng rời khỏi trò chơi Ác Mộng rồi.
“Phải xem giấc mơ sau có tương tự không đã... Đương nhiên, nếu lần này tôi lại rút trúng trân châu thì chẳng còn sau siếc gì nữa sất“.
Ân Lưu Minh nhíu mày nhại Thẩm Lâu, nói với hệ thống: “Quay lại du thuyền“.
Hệ thống im lặng chốc lát, giọng máy móc lại vang lên:
[Người chơi Ân Lưu Minh mưu sát người chơi Lôi Anh Triết trong giấc mơ, phán đoán tính chất công kích: cao, cưỡng chế lưu đày tới giấc mơ trừng phạt].
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng ngẩn ra, rõ là không kịp chuẩn bị gì cho cú lật lọng này.
Ân Lưu Minh chưa kịp lên tiếng, Thẩm Lâu đã lạnh lùng thốt lên: “Nhìn cho rõ, chính ta mới là kẻ vứt Lôi Anh Triết ra ngoài“.
[Kết quả đo lường cho thấy linh hồn sách Thẩm Lâu và người chơi Ân Lưu Minh có quan hệ chi phối tuyệt đối, phán đoán hai người chung một tội].
Lần này ánh mắt Ân Lưu Minh trở nên đàn áp rõ ràng: “Chi phối tuyệt đối?“.
Thẩm Lâu tức cười: “Mi có bug rồi đúng không? Ta và em ấy kí khế ước bình đẳng“.
Hệ thống vẫn kiên trì với phán đoán của mình:
[Kết quả đo lường không có sai sót].
Thẩm Lâu nở nụ cười trông khá đáng sợ: “Có phải mi nhớ cảm giác bị ta phá hủy thêm lần nữa không?“.
Ân Lưu Minh nhíu mày.
... Lần nữa ư?
[Kết nối mất hiệu lực. Giờ sẽ cưỡng chế đưa người chơi tới giấc mơ trừng phạt, chúc quý vị may mắn].
Sắc mặt Thẩm Lâu tối sầm.
Hắn cúi đầu, đúng lúc đối diện với Ân Lưu Minh.
Và Thẩm Lâu nhìn sang nơi khác chỉ trong chớp mắt.
Hắn giơ một ngón tay, ánh sáng xanh nhạt bỗng rơi vào lòng bàn tay Ân Lưu Minh: “Đây là sức mạnh cường hóa, em yên tâm, ta sẽ giúp em giải quyết giấc mơ trừng phạt“.
Ân Lưu Minh kinh ngạc ngước lên.
Dù việc bị đưa tới giấc mơ trừng phạt có hơi nằm ngoài dự đoán của y, nhưng thực ra cũng kông khó chấp nhận đến thế.
Lúc mốn đạp Lôi Anh Triết ra, Ân Lưu Minh đã hiểu rồi.
Nhưng không ngờ Thẩm Lâu lại cho rằng đây là sai lầm của hắn, chủ động gánh vác mọi trách nhiệm.
Chẳng hiểu sao Ân Lưu Minh lại hiểu được đôi chút suy nghĩ của Thẩm Lâu - hắn không xen vào thì thôi, mà đã xen vào thì phải làm cho tốt.
Kết quả thế nào thì là vấn đề của y.
Ân Lưu Minh không nhịn được mà bật cười, chẳng mấy khi nở nụ cười thật lòng với Thẩm Lâu: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh“.
Thẩm Lâu nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Em không thầm chửi ta là tốt rồi“.
Ân Lưu Minh chưa kịp thanh minh, hắn đã nói tiếp: “Độ khó của giấc mơ trừng phạt cao hơn những giấc mơ khác nhiều, hơn nữa trong mơ còn cấm mua bất kì đạo cụ nào, giờ em không được vào không gian cá nhân thì cầm theo cái này đi“.
Hắn giơ tay, một cái rubik tinh xảo bèn đáp xuống tay Ân Lưu Minh.
Vẻ mặt y hơi kì dị.
Đây chẳng phải thứ Thẩm Lâu trong lốt phu nhân Solari đã tịch thu của Lôi Anh Triết à? Nghe nói có thể thế thân cho lúc y bị trừng phạt vì vi phạm quy tắc.
Dù là “tang vật” nhưng tốt xấu gì cũng là Thẩm Lâu có lòng, Ân Lưu Minh cảm ơn, nhận lấy.
Thẩm Lâu tưởng y đang sợ, giọng nói hiếm khi trở nên ôn hòa: “Đừng lo, ta sẽ ở bên em“.
Ân Lưu Minh mỉm cười, ánh mắt tĩnh lặng: “Đi thôi“.
Trên bầu trời trong suốt là từng đám mây như kẹo bông gòn, ánh mặt trời cam vàng chiếu xuống thành những vệt lốm đốm dịu dàng trên nền gạch lát quảng trường.
Trong không khí đầy vị ngọt: mùi thơm của bánh mì, nước ngọt, kẹo... quanh quẩn, khiến người ta sôi bụng.
Bóng bay, vòng quay khổng lồ, vòng quay ngựa gỗ.
Công viên giải trí xa hoa và náo nhiệt.
Vấn đề duy nhất chính là... Dường như cả thế giới đều bị phóng to, những người đi qua đi lại trước mắt cao gấp mấy lần Ân Lưu Minh.
Hay có thể nói... Là do y nhỏ lại?
Ân Lưu Minh nghiêng đầu nhìn.
Bên cạnh có hai người cùng kích cỡ, chắc cũng là người chơi.
Y lại cúi xuống giẫm nhẹ lên nền gạch màu nâu đất.
Hơi mềm.
Cảm giác này... Giông giống bánh mì?
Đây chính là giấc mơ trừng phạt ư?
Loa phát thanh trong công viên giải trí vang tiếng xẹt xẹt, âm thanh của hệ thống lại cất lên:
[Ba người chơi bước vào giấc mơ trừng phạt].
[Tên giấc mơ này là: Công viên dây cót cổ tích].
[Nhiệm vụ chính...].
Ngay lúc ấy, lại có tiếng xẹt xẹt vang lên như có ai cắt sóng.
Sau đó một giọng nói bi bô non nớt vang lên từ loa:
“Nhiệm vụ của các anh chính là chơi cùng tụi em“.