Edit: Ryal
Ả hầu ngẩn ra, nhìn thấy vị khách có khuôn mặt đẹp đẽ ở căn phòng cách vách kia thì nói theo bản năng: “Thưa ngài, buổi tối không được ra khỏi cửa...“.
Ân Lưu Minh đeo găng tay ni lông, mặt lạnh tanh, bước ra khỏi phòng.
“Thưa ngài...“.
Ả hầu còn chưa nói hết đã bị Ân Lưu Minh cướp mất cây kéo trong tay.
Y cẩn thận né tránh phần đầu cây lau sàn, bực bội nhíu mày.
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ rồi vứt cây lau sàn qua một bên, nhấc thùng nước bẩn tanh hôi kia lên dội thẳng xuống đầu ả.
Ả hầu: “...“.
Ả đứng choáng váng một lúc lâu, mới phát ra tiếng rít gào vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Tiếng rít ấy vừa thê thảm vừa kéo dài như vô tận, Ân Lưu Minh đứng gần mà có cảm giác suýt thủng cả màng nhĩ, y hơi hối hận vì không cầm bịt tai theo.
Gần như tất cả mọi người chơi đều bị đánh thức, vài cánh cửa khe khẽ hé, người bên trong lặng lẽ nhìn ra.
Tròng mắt ả hầu gái lồi to, miệng mở lớn, vọt về phía Ân Lưu Minh.
Y lùi về sau từng bước một, lặng lẽ dẫn ả điên này về phía cầu thang.
Mễ An Bồi vừa giơ lọ hoa vừa mở cửa phòng, thấy cái xe đẩy trước cửa mình thì sững người, chợt hiểu: “Anh Ân!“.
Ân Lưu Minh ném cho cậu chàng một câu “cẩn thận”, rồi tiếp tục dẫn ả hầu đi.
Mễ An Bồi nhìn xung quanh, cắn răng quay về vác thêm một cây móc quần áo rồi đuổi theo.
Những người chơi khác thấy thế thì quay qua nhìn nhau.
Có người nóng lòng muốn thử: “Chúng ta cũng đi theo xem?“.
Cũng có người lo lắng: “Chẳng phải phu nhân Solari đã nói buổi tối không được ra ngoài à?“.
Tư Hòa ở phòng số 19 cách Ân Lưu Minh rất xa, đến lúc anh nghe rõ mọi sự thì bóng dáng y đã biến mất rồi.
Anh không yên tâm, đi ra gõ cửa phòng số 18: “Tiểu Thành?“.
Cánh cửa hơi kẽo kẹt, rồi mở toang. Hóa ra nó chỉ khép hờ.
Trong phòng không có lấy một bóng người.
... Quả nhiên là thế!
Lòng Tư Hòa như có lửa đốt, không hề do dự mà quay người định đuổi theo.
Anh bỗng thấy sau lưng mình có một ả hầu với khuôn mặt cứng ngắc.
Ả nhấc theo một cái đèn, khuôn mặt giữa màn đêm trông cực kì đáng sợ.
Ả nói đều đều: “Thưa ngài, buổi tối không được ra khỏi phòng“.
Tư Hòa thở ra một hơi, phát hiện chẳng biết từ bao giờ mà đám hầu gái đã đứng ở khắp hành lang chặn trước từng căn phòng một, yêu cầu tất cả mọi người chơi quay về.
Ân Lưu Minh giữ khoảng cách vừa đủ với ả hầu điên, chầm chậm dẫn ả tới tầng hai – lãnh địa của phu nhân Solari, nơi bà ra lệnh không cho các người chơi bước vào.
Y rất tò mò không biết liệu hầu gái xông vào thì sẽ ra sao.
Lúc phổ biến ba nội quy, phu nhân Solari giải thích điều đầu tiên là “nếu có chuyện gì xảy ra ta cũng không còn cách nào khác”, nhưng hai điều sau lại là “ta không thích“.
Bởi vậy y đoán rằng buổi tối ra khỏi cửa thì không bị trừng phạt, còn xông vào tầng hai và làm bẩn trang viên thì chưa chắc.
Khuôn mặt ả hầu đã hoàn toàn vặn vẹo: nhãn cầu lồi ra, cằm nhọn hoắt, hai gò má hóp lại; hiển nhiên ả đã biến thành một con quái vật.
Trang viên Solari trong đêm tối mịt, tầng hai lại đầy những đèn đuốc sáng choang, chia thành hai thế giới hoàn toàn khác.
Bước gần hết cầu thang dẫn lên tầng hai, Ân Lưu Minh nghiêng người né ả hầu rồi xoay người thẳng chân đạp một cú cho ả ngã xuống dưới ánh đèn.
Ả hầu lăn lộn trên đất mấy vòng, ánh đèn chói lọi đến mức không mở nổi mắt, lại rít gào đầy phẫn nộ.
Sau đó ả ngẩn ra, lúng túng nhìn xung quanh một vòng, khuôn mặt không giống người dần trở nên hoảng hốt.
Như thể muốn xác minh nỗi sợ cho ả hay, một giọng nói đầy bất mãn truyền ra từ cánh cửa được chạm trổ mĩ lệ: “Ai ở ngoài đó?“.
Ân Lưu Minh hứng thú đừng trên cầu thang nhìn cảnh tượng này. Hai chân y đứng vững trong bóng tối, có thể lùi lại bất cứ lúc nào.
Nhưng mọi thứ không giống như y tưởng...
Ả hầu cào mạnh hai cái lên mặt mình, sợ hãi chạy tới khung cửa sổ bên tường, va mạnh vào ô thủy tinh!
“Choang!“.
Ả nhảy thẳng từ cửa sổ tầng hai ra ngoài.
Ân Lưu Minh cau mày, đuổi theo.
Bên ngoài tối mịt, chỉ thấy bóng ả hầu mờ mờ chạy khỏi trang viên.
Cánh cửa sau lưng hơi rung, dường như phu nhân Solari sắp bước ra ngoài.
Ân Lưu Minh không định tự mình trải qua hậu quả khi dám xúc phạm lãnh địa cấm của phu nhân Solari.
Y hơi ngẫm nghĩ, rồi đạp lên vành cửa sổ vỡ nát, nhảy thẳng xuống dưới.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Ân Lưu Minh nhảy từ tầng hai xuống đất.
Lúc sắp đến nơi, sau gáy y lại xuất hiện lực kéo quen thuộc.
Ân Lưu Minh đáp xuống rồi dùng hết tốc lực đuổi theo, không quên nói: “Cảm ơn“.
Thẩm Lâu vẫn bay là là cạnh y với vận tốc ổn định, ánh mắt sâu thẳm: “Em biết chắc ta sẽ đỡ em à?“.
Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm bóng người mờ mờ phía trước, thuận miệng đáp: “Không thì anh còn tác dụng gì nữa?“.
Thẩm Lâu: “...“.
Được lắm, đúng là Ân Lưu Minh buổi tối rất nhanh mồm nhanh miệng.
Hắn định lên tiếng, rồi lại nghe y nói tiếp: “Anh bay cao hơn tí chiếu sáng hộ tôi được không?“.
Thẩm Lâu nghĩ rất nhanh, không nhịn nổi cười: “Hồi ở giấc mơ đầu tiên em cũng coi ta là đèn pin dẫn đường đấy à?“.
Chẳng trách hồi ấy tự dưng Ân Lưu Minh lại mong hắn mau xuất hiện!
Hắn còn tưởng Ân Lưu Minh sợ đám xác sống cơ đấy!
Thẩm Lâu mỉm cười, ghim cho Ân Lưu Minh một dấu trong lòng.
Có cái bóng đèn dạ quang biết tự động định hướng dẫn đường, Ân Lưu Minh mau chóng đuổi kịp ả hầu gái.
Giờ ả gần như đã không còn hình người, lúc đầu chạy trốn bằng hai chân rồi dần chuyển thành bốn chân, hàm răng mọc dài đến nỗi không khép miệng được, nước dãi bẩn thỉu hôi tanh nhỏ xuống bộ váy nữ hầu, móng vuốt sắc bén màu xanh xỉn trông như chân côn trùng.
Ân Lưu Minh khẽ híp mắt.
Thấy y đuổi theo mình, ả hầu dừng bước, cái miệng côn trùng tức giận rít lên một tiếng rồi lao tới.
Ân Lưu Minh nghiêng người né đi, giơ ngón tay, một quả cầu lửa lập tức xuất hiện, nổ cái đoành trên người con quái vật.
Con quái vật phát ra tiếng thét gào thê thảm, liều mạng giãy giụa hòng thoát khỏi ngọn lửa đang rừng rực cháy.
Ân Lưu Minh đứng cách đó một khoảng, lạnh nhạt nhìn nó chăm chú.
Y lấy sách minh họa ra.
Nhưng cuốn sách chỉ hơi run run, con quái vật vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Ân Lưu Minh cau mày: “Gì thế?“.
Dựa theo phản ứng của sách minh họa thì “hầu gái” đúng là quái vật trong giấc mơ như y đã đoán, nhưng tại sao y không bắt được nó?
Ân Lưu Minh nhét sách minh họa vào túi, vân vê đốt ngón tay: “Có khi là tại đánh đập chưa đủ“.
Con quái vật đang bị thiêu đốt không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ân Lưu Minh không định cho nó thêm thời gian nghĩ bất kể điều gì nữa. Bản thân Ân Lưu Minh miễn dịch với ngọn lửa của giận dữ và hối hận, nên y thẳng thừng bước tới sút nó một cú ngã lăn quay, rồi đạp mạnh lên chân sau...
Con quái vật càng thét lên từng hồi, có vẻ còn đau hơn khi bị nướng sống.
Nó bỗng vọt lên khiến Ân Lưu Minh phải lùi ra, đôi con ngươi đỏ tươi trông như thuộc về côn trùng chứ đầy sợ hãi.
Nó quay đầu nhìn chằm chằm chàng thanh niên đang dần bước tới, muộn màng ý thức được một điều:
Nó không chọc nổi chàng thanh niên này.
Con quái vật cố nhịn nỗi đau bị lửa thiêu, gào lên một tiếng, kéo theo cái chân sau khập khiễng mà bắt đầu chạy.
Ân Lưu Minh định đuổi theo thì một tiếng “bịch” vang lên, cây gậy kim loại bay tới từ phía sau nện thẳng vào đầu con quái vật, đập cho nó nằm bẹp dúm dưới đất.
Mễ An Bồi hấp tấp chạy tới: “Anh Ân, tôi tới giúp anh nè!“.
Ân Lưu Minh hơi khựng lại.
Y không muốn để lộ sự tồn tại của sách minh họa cho những người khác.
Mễ An Bồi chạy tới gần, chào hỏi Thẩm Lâu đang lơ lửng giữa không trung đầu tiên: “Ê! Yêu thú được triệu hồi!“.
Thẩm Lâu lạnh lùng liếc cậu chàng một cái rồi dời mắt ra xa, hóa thành vầng sáng quay về trong sách minh họa.
Mễ An Bồi rụt cổ, quay đầu quan sát con quái vật đang choáng váng kia thì giật mình, líu lưỡi: “Ối giời con này có mỗi ba chân! Côn trùng hay sao ấy nhỉ! Nhưng mà lại mang hệ hỏa!“.
Quái vật đang hấp hối: “...“.
... Mày mới ba chân! Cả nhà mày hệ hỏa thì có!
Ân Lưu Minh đang nghĩ cách xua Mễ An Bồi đi thì chợt thấy một bóng người chạy ra từ trong trang viên.
Tới khi kẻ đó đến gần, y mới biết là người em trai trong đôi anh em khi trước – Tư Thành.
Tư Thành nắm một con dao ngắn trong tay, chạy tới bằng tốc độ vượt xa người thường, rồi cất tiếng vẻ kinh dị: “Các anh đã giải quyết xong rồi à“.
Hắn nhìn cái móc áo bằng sắt trên đầu con quái vật, lại ngó sang Mễ An Bồi, đôi mắt lộ vẻ hoài nghi.
Mễ An Bồi khiêm tốn nói: “Công của anh Ân cả, tôi chỉ tới cướp mạng thôi“.
Tư Thành ngồi xổm bên người con quái vật, lấy điện thoại ra vừa bấm vừa cau mày: “Chủng loài chưa ai từng thấy... Ngoại hình và móng vuốt có vẻ giống côn trùng“.
Con quái vật chết không nhắm mắt.
Ngày càng nhiều người kéo tới, Ân Lưu Minh đã mất cơ hội thu nó vào sách minh hoạ, chỉ đành trơ mắt nhìn con quái vật trong bộ váy nữ hầu dần cứng ngắc, thở dài như tiếc nuối.
Mễ An Bồi cũng thở dài: “Anh Ân này, ban đêm nguy hiểm lắm, anh chạy ra ngoài một mình mà không sợ hay sao?“.
Dĩ nhiên Ân Lưu Minh không thể đáp là vì y muốn sưu tập vật phẩm mới cho sách minh họa được, bèn khẽ đáp: “Tôi muốn xem nó định trốn đi đâu“.
Tư Thành đang nghiên cứu con quái vật ngẩng đầu, nhíu mi: “Hướng này hình như là con đường chúng ta đã đi thì phải“.
Nơi này đã rất gần lối vào thị trấn, cách đó không xa chính là khu rừng lạnh lẽo âm u.
Nói cách khác, con quái vật muốn chạy vào rừng.
Hắn giơ con dao găm sáng loáng, ánh mắt lấp lóa trong đêm: “Muốn thử đi tìm xem không?“.
Mễ An Bồi có vẻ hơi cạn lời: “Sao cậu lại nghĩ thế hả anh bạn? Đến người chơi trên bảng xếp hạng còn chẳng dám vào rừng lúc tối kia kìa“.
“Ai mà biết có phải hắn ta đang che giấu manh mối gì quan trọng hay không“.
“Có mỗi con dao bé tí của cậu thì...“.
Tư Thành chẳng thèm để ý tới cậu chàng nữa, quay đầu nhìn Ân Lưu Minh.
Ân Lưu Minh gật gù: “Cũng được“.
Mễ An Bồi choáng váng: “Ớ?!“.
Tư Thành nở nụ cười thỏa mãn: “Tôi biết anh không bảo thủ như anh trai tôi mà“.
Hai người cất bước vào rừng cây.
Mễ An Bồi do dự một lúc lâu cũng cắn răng đuổi theo: “Mình đúng là điên mất rồi!“.
Đúng như lời Lôi Anh Triết đã nói, đất đai trong rừng vừa đen vừa xốp, cứ mỗi bước lại có cảm giác chúng đang cắn nuốt hai chân họ, khiến họ đi lại khó khăn gấp đôi bình thường.
Ngược lại thì trong rừng lại hơi có ánh sáng, ánh sáng nhờ nhờ phát ra từ đám rêu mọc trên đất, ngay giữa những rặng cây tối mịt.
Tư Thành chỉ muốn đi vào sâu bên trong, Ân Lưu Minh lại chẳng hề sốt ruột. Y gõ gõ những cành cây, thi thoảng lại ngồi xổm xuống nhìn bùn đất.
Tư Thành mất kiên nhẫn: “Anh nhìn gì đó?“.
“Nhìn những chi tiết nhỏ“.
Ân Lưu Minh vẫn ngồi xổm trên đất, hơi nhíu mày.
Trạng thái rừng cây gần như hoàn toàn giống với những gì Lôi Anh Triết đã mô tả, nhưng động cơ để con quái vật đội lốt hầu gái muốn tới đây thì lại cực kì sâu xa.
Nó hoàn toàn không sợ việc lộ ra vẻ hung ác trước phu nhân Solari; nhưng lại thẳng tay tấn công y giữa đường – rõ ràng cũng không phải vì sợ y nên muốn đến đây cầu cứu Boss.
Ân Lưu Minh bốc một nhúm bùn lên bằng bàn tay đeo găng ni lông, ngửi thật kĩ, mùi tanh hôi thoang thoảng.
Không phải mùi tanh của bùn đất bình thường mà hơi giống nước biển, khiến y không thể không liên tưởng tới loại nước bẩn ả hầu dùng để bôi trét khắp nơi.
Tư Thành không nhịn được mà thúc giục: “Xong chưa?“.
Ân Lưu Minh chưa kịp trả lời thì giọng nói run run của Mễ An Bồi đã vang lên: “Tôi thấy giờ mà tiến vào thêm nữa thì không được hay cho lắm đâu“.
Tư Thành và Ân Lưu Minh cùng ngẩn ra, cùng nhìn về phía những rặng cây trùng điệp.
Từng con mắt đỏ tươi dần sáng rực lên, màu sắc mang mùi chết chóc.
Ân Lưu Minh quả quyết hô: “Chạy mau!“.
Y vừa dứt lời thì phía xa xa trong rừng cây đã vọng tiếng kêu gào sắc nhọn, nghe như cả bầy sói.
Nếu đó là đám quái vật...
Mặt Mễ An Bồi tái đi trong chốc lát, quay người chạy theo Ân Lưu Minh không chút do dự.
Tuy Tư Thành có kích động nhưng cũng chẳng phải thằng ngu. Hắn cất dao đi, tốc độ chạy còn nhanh hơn Ân Lưu Minh và Mễ An Bồi nhiều.
Mễ An Bồi vừa chạy vừa thở hổn hển: “Đệch, chắc chắn, thằng nhãi này, từng rèn luyện thân thể...“.
Họ chạy trối chết, cuối cùng cũng vọt vào thị trấn.
Gần như chẳng còn nghe được tiếng quái vật rít chói tai nữa, Mễ An Bồi dừng lại là nằm vật ra đất: “Mẹ ơi, mệt chết mất“.
Tư Thành chẳng đỏ mặt mà cũng không thở dốc, cau mày: “Sau khi chạy cự li dài thì đừng dừng lại đột ngột, ảnh hưởng đến tim“.
“A, muốn đi chết quá!“. Mễ An Bồi tỏ vẻ đau khổ, cố đứng lên, miễn cưỡng đi thêm mấy bước: “Này, sao hai người không bước tiếp?“.
Tư Thành nói: “Tôi từng tập chạy, khoảng cách chừng ấy chỉ đủ làm nóng người thôi“.
Còn Ân Lưu Minh...
Ân Lưu Minh ngước lên nhìn bầu trời.
Mễ An Bồi từng thấy Ân Lưu Minh đánh tơi bời con quái vật kia, nên đã hoàn toàn tín phục y: “Anh Ân đang ngắm trăng à?“.
“Không có trăng“.
“Hơ?“.
Ân Lưu Minh dời mắt, khẽ nói: “Đến sao cũng chẳng có“.
Ban ngày mặt trời trông rất xa xôi, đến tối lại không thấy trăng sao...
Tư Thành suy tư: “Lẽ nào trên bầu trời thị trấn Solari bị thứ gì đó che phủ?“.
“Thế thì cũng không giải thích được lí do mặt trời lặn vào lúc ba giờ chiều“.
Ân Lưu Minh nhìn về phía rừng cây, rồi quay đầu lại: “Chúng ta quay về trước đã“.
Dù đêm nay không thành công sưu tầm được sách minh họa, nhưng cũng không hẳn là y không có thu hoạch gì.
Đầu tiên là xác định được những hầu gái trong trang viên đúng là quái vật, còn dính dáng khá nhiều tới nơi nào đó ở sâu trong rừng; thứ hai...
Ân Lưu Minh khẽ dùng ngón tay miết nhẹ sách minh họa.
Lúc quan sát bùn đất trong rừng cây, y đã thả dây thường xuân ra ngoài.
Dây thường xuân chỉ đóng góp một kĩ năng duy nhất cho sách minh họa, thứ có giá trị nhất thực ra chính là bản thân nó – nó chính là bản thể linh hồn của Diệp Thanh Thanh, có thể vờ như một cây thực vật mà tồn tại trong môi trường tự nhiên, đảm nhiệm vai trò làm tai mắt cho y.
Sau khi vượt ải “Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi”, Diệp Thanh Thanh dạng người đã nhớ được mọi thứ mà dạng thường xuân từng thấy.
Chỉ cần sách minh họa không bị tổn hại thì cô nàng sẽ không chết.
Lúc cần cứ thả Diệp Thanh Thanh và dây thường xuân ra là được.
Chính cô nàng cũng rất thích “hoạt động ngoại khóa” này – đỡ phải làm bài thi chủ nhiệm Tưởng giao đề trong sách minh họa...
Hi vọng Diệp Thanh Thanh có thể mang lại tin tức tốt.
Ba người bình an vô sự quay về trang viên, nhanh chóng đón ngày mới.
Sự tích Ân Lưu Minh đại chiến hầu gái tối qua đã được lan truyền khắp nơi, ai cũng nhìn y vẻ kinh sợ.
Lúc anh em họ Tư tìm đến, Ân Lưu Minh đang đứng ở cửa cầu thang, ngước lên nhìn tầng hai.
Mặt trời đã mọc, khúc violin của phu nhân Solari cũng đang vang lên réo rắt, vẫn là bản nhạc “Sonata âm láy ma quỷ“.
“Tôi nghe Tiểu Thành kể lại rồi“. Tư Hòa vừa mở miệng đã phản đối y. “Quá nguy hiểm“.
Trì Tịch cũng nhào tới, ấm ức: “Anh Ân! Tối qua em định đi cùng anh mà chậm mất một bước, bị hầu gái cản lại mất tiêu“.
Ân Lưu Minh buồn cười hỏi: “Cậu theo tôi làm gì, xách đồ ăn à?“.
Trì Tịch không phục liếc Mễ An Bồi một cái, lầm bầm: “Em cũng có ích chứ bộ“.
Tư Hòa nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Ân Lưu Minh thì thở dài bất lực: “Mọi người phải cẩn thận chút đi, sáng nay có hai người chơi biến mất rồi“.
Ân Lưu Minh cau mày: “Hai người ư?“.
Nhiều hơn cả hôm qua.
“Tôi đã kiểm tra cửa phòng họ, đúng là có mùi hôi“. Tư Hòa nói. “Xem ra điều kiện kích hoạt để họ mất tích chính là những vũng nước bẩn đám hầu gái trét lên cửa“.
Ân Lưu Minh hỏi: “Người mất tích sống ở phòng nào?“.
“Phòng 2 và phòng 14“.
Phòng dành cho khách ở trang viên Solari được đánh số bắt đầu từ 1, không có số 13 và kết thúc ở số 21, vừa đủ hai mươi phòng.
Trì Tịch hơi giật mình: “Chẳng phải số 14 chính là bạn gái của người chơi đã mất tích trong ngày đầu tiên ư?“.
Tư Hòa gật đầu: “Đúng thế“.
Ngày đầu tiên cô gái ấy mất người yêu, không ngờ sang ngày thứ hai lại tới chính cô biến mất.
Ân Lưu Minh cau mày: “Tối qua lúc tôi và hầu gái kia ra ngoài thì ả vẫn chưa làm được gì“.
Lúc y muốn ngủ mà ngủ không được thì thính giác sẽ cực kì nhạy, tiếng xe phục vụ không quá nhỏ, chỉ dừng lại ở cửa phòng Mễ An Bồi đúng lúc y bước ra.
“Nghĩa là sau đó còn những hầu gái khác tiếp tục chọn người chơi“.
Bước đầu của nhiệm vụ chính yêu cầu họ sống sót qua ba ngày, giờ đã hai ngày trôi qua, chỉ cần bình yên thêm một đêm nữa là được.
Vấn đề là chẳng ai biết liệu đám hầu gái có trét nước bẩn lên cửa phòng sau khi mình ngủ hay không. Trừ phi họ không ngủ cả đêm rồi đuổi hầu gái đi như Ân Lưu Minh đã làm.
Sau sự kiện tối qua, tất cả người chơi đã xác định được rằng đám hầu gái xuất hiện khắp nơi trong trang viên đều là quái vật khoác lớp da người, mỗi lần đối mặt với những ánh mắt cứng đơ kia, họ lại có cảm giác bị thú hoang nhìn chằm chằm.
Có lẽ trang viên hoa lệ xa xỉ này chính là một tòa nhà ma quái.
Ân Lưu Minh đứng bên cạnh một hầu gái, yên lặng nhìn ả chằm chằm.
Ả hầu vốn đang thong thả lau chùi lọ hoa lam bằng men sứ được bày cạnh hành lang, chẳng biết có phải do không chịu nổi ánh nhìn ấy hay chăng mà quay đầu nhìn y, hỏi bằng giọng chậm rãi: “Xin hỏi ngài có cần gì không ạ?“.
Ân Lưu Minh tựa người vào tường, mỉm cười: “Không có gì, tôi chỉ tò mò về công việc của mấy cô thôi“.
Ả hầu: “?“.
“Tôi không tìm được việc làm ở ngoài, nên định về thị trấn mưu sinh“. Y nói dối mà mặt không đổi sắc. “Tôi muốn thử làm người hầu ở trang viên, cô thấy ổn không?“.
Đám Mễ An Bồi lẽo đẽo bám theo sau sợ ngớ người.
Cậu chàng không nhịn được mà hỏi: “Anh Ân này, anh chuẩn bị đi ứng tuyển hầu gái thật đấy à?“.
Dường như ả hầu nghe mà cũng hoảng, một lúc lâu sau mới chầm chậm đáp: “Chuyện này thì xin ngài hãy hỏi quản gia...“.
“Tôi định quan sát công việc mấy cô cần làm, đến lúc ứng cử mới hỏi quản gia“. Ân Lưu Minh tiếp tục nói dối. “Bình thường mấy cô phải có những tiêu chí gì? Sống mệt không? Có cần làm ca đêm ngoài giờ không?“.
Ả hầu: “...“.
Ả im lặng một hồi lâu mới cứng nhắc mở miệng: “Tiêu chí của công việc này là mặc những bộ phục trang cố định“.
Ân Lưu Minh nhìn ả.
Hầu gái trong trang viên Solari ăn mặc rất bảo thủ: bộ đồ màu chàm pha trắng che kín cả người đến tận mũi chân, chỉ để lộ nửa khuôn mặt và đôi tay, tà váy rộng xòe ra từ dưới eo rủ xuống đất.
Phần lớn các hầu gái đều tầm bốn mươi năm mươi tuổi, vòng eo mập mạp, bàn tay thô to, nhưng mặc bộ váy nữ hầu lại chẳng hề lệch nhịp.
Mễ An Bồi huýt sáo: “Anh Ân phải mặc đồ hầu gái ha!“.
Ân Lưu Minh mỉm cười, quay đầu liếc cậu chàng một cái.
Mễ An Bồi đàng hoàng lại ngay tức khắc.
Y quay đầu đối diện với ánh nhìn cứng ngắc của ả nữ hầu, hơi nheo mắt: “Nếu làm hỏng đồ thì sao?“.
“Hỏng thì đổi bộ mới“.
Ân Lưu Minh gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nghe nói thường có người hầu mất tích trong trang viên Solari?“.
Ả hầu ngơ ngẩn, đáp lời theo bản năng: “Vài nữ hầu làm phật ý phu nhân, nên không được phép ở lại trang viên“.
Ân Lưu Minh lại gật đầu, bỗng hỏi: “Quản gia à, sao ngài lại tới đây?“.
Ả hầu quay lại theo bản năng, rồi phát hiện phía sau chẳng có lấy một bóng người.
Ả nhanh chóng quay đầu về chỗ cũ, nhìn thấy quả cầu lửa Ân Lưu Minh đã triệu hồi sẵn trong tay.
Đôi mắt ả chợt lóe vẻ kinh hoàng, nhảy vọt về phía sau trong nháy mắt, đột nhiên gào lên một tiếng sắc nhọn – giống y như tiếng của con quái vật tối qua.
Khi ả nhảy lên, Ân Lưu Minh và những người chơi phía sau y đều thấy rõ những cái gai cứng có mọc cả lông bên dưới lớp váy dài, trông như chân sau của loại côn trùng nào đó.
Mặt Ân Lưu Minh không hề đổi sắc, y vỗ nhẹ quả cầu lửa. Nó bèn biến thành một con mèo nhỏ màu cam, an nhàn nằm ườn trong tay y.
“Đây là mèo tôi nuôi, sao thế?“.
Ả hầu cúi xuống nhìn tà váy của mình, xác nhận nó không bị lộn xộn.
Ả nghi ngờ ngó Ân Lưu Minh, y chỉ thản nhiên nhìn lại.
Một lúc lâu sau, ả hầu mới cứng đờ lên tiếng: “Xin ngài đừng đùa thế này ạ“.
Ân Lưu Minh xòe tay ra: “Có lẽ nàng hầu không muốn chia sẻ kinh nghiệm làm việc cho tôi rồi, tôi đành đi hỏi người khác vậy“.
Y lễ phép nghiêng người chào, quay đi.
Mễ An Bồi bám theo sau, đôi chân như côn trùng giấu dưới lớp váy dài vẫn khiến cậu chàng thấy lợm giọng.
Cậu chàng hỏi: “Anh Ân này, những kẻ đó là gì?“.
Tư Thành nói: “Con quái vật tối qua nhìn không khác ả là bao, chắc chắn lực sát thương rất cao mà trí lực lại cực kì thấp“.
Trì Tịch giật mình nhìn hắn.
Ân Lưu Minh nói: “Con quái vật bị tôi dùng lửa tấn công tối qua đã chết, lẽ ra đám hầu gái trong trang viên chẳng biết gì mới đúng“.
Nhưng rõ ràng ả rất sợ quả cầu lửa trong tay y.
“Có lẽ là do bản năng sợ lửa?“.
“Ả hầu đó vừa gắp than khỏi lò sưởi ban nãy“.
Sắc mặt Tư Hòa trở nên khó coi: “Nghĩa là con quái vật đã bị các cậu giết sống lại rồi ư?“.
Ân Lưu Minh lắc đầu: “Không, tôi nghiêng về suy đoán rằng ả chỉ là một con rối“.
Cho nên sách minh họa mới không thu được con quái vật tối qua vào bên trong.