Edit: Ryal
Sau món tráng miệng buổi tối là đến thời gian cho các người chơi tự do trao đổi thông tin.
Đương nhiên, vì không có hầu gái nên đồ tráng miệng cũng cháy khét hoặc chưa chín hẳn, đa số không ai đụng vào.
Lôi Anh Triết và các người chơi phe dân trấn cùng tổng kết những khả năng có thể gây ra cái chết của ba người đã tử vong hôm nay. Hắn ta cũng chẳng tự phụ mà vẫn nghiêm túc tính toán khả năng dân trấn có ác ý, đồng thời nghĩ cả những biện pháp để ứng phó khi điều kiện tử vong bị phát động.
Ân Lưu Minh thì lại trao đổi tin tức với Tư Hòa, Tư Thành và Mễ An Bồi.
Anh em họ Tư cãi nhau một trận ầm ĩ giờ cũng miễn cưỡng giảng hòa, cùng lục soát kĩ một vòng trong trang viên, không để sót góc nào - chỉ trừ tầng hai nơi phu nhân Solari có lệnh cấm.
“Tường ngoài trang viên Solari được xây rất cao, còn có hai cánh cửa hông hình như đã không được mở từ lâu lắm rồi“. Tư Hòa nói. “Trên tường có gắn cả đinh gỉ, không biết để đề phòng ai“.
Ân Lưu Minh thuật lại những gì mình đã thu được ở chỗ phu nhân Solari hôm nay.
Tư Hòa kinh ngạc nhìn y: “Cậu đúng là không sợ chết“.
Dám phạm vào lệnh cấm của phu nhân Solari.
Ánh mắt Tư Thành nhìn Ân Lưu Minh lại càng có vẻ thân thiết, đôi ngươi chứa đầy những dục vọng ganh đua, hắn há miệng như chuẩn bị nói điều gì.
Tư Hòa lại thẳng thừng ngắt lời: “Em đừng có mơ“.
Sắc mặt Tư Thành trầm xuống trong nháy mắt, yên lặng ngồi ra xa tỏ vẻ phản kháng.
“Căn cứ theo sự đề phòng của trang viên thì đúng là đã từng có người cố trộm đá quý của phu nhân Solari“. Tư Hòa nghiêm mặt, tiếp tục phân tích. “Nếu phu nhân Solari là kẻ tạo giấc mơ thì rất có thể người dân trong thị trấn và quái vật chính là biểu tượng cho nỗi sợ của bà khi trang sức bị trộm mất“.
Mễ An Bồi gãi đầu: “Thế mặt trời thì sao? Nhiệm vụ chính của chúng ta là giúp người dân thị trấn được đắm mình trong ánh mặt trời... Kiểu gì thì chắc cũng không phải ánh nắng rực rỡ của chủ nghĩa xã hội chứ?“.
“Nếu làm theo từng bước của nhiệm vụ chính thì qua ải đại khái là hoàn thành lễ tế, để Thần Cá Mặt Trời hoặc Thần Cá Biển Sâu gì đó phát huy sức mạnh“. Tư Hòa khẽ gõ trán. “Nhưng muốn phá ải thì...“.
Ân Lưu Minh liếc Tư Thành một cái, im lặng.
Tư Thành cau mày, lạnh lùng cất tiếng: “Anh muốn nói gì thì cứ nói đi“.
Ân Lưu Minh gật đầu: “Tôi có cảm giác phu nhân Solari chính là kẻ tạo giấc mơ“.
Thực ra Tư Hòa cũng nghi ngờ là thế, nhưng thấy y rõ bình tĩnh anh cũng thấy hiếu kì: “Sao cậu lại nghĩ vậy?“.
“Giấc mơ sẽ chịu sự điều khiển của kẻ tạo giấc mơ ở một mức độ nào đó. Trong trang viên Solari có ba quy định, cơ bản chúng đều xuất phát từ yêu cầu của chính phu nhân“. Ân Lưu Minh nói. “Ngoài đời có lẽ phu nhân Solari là một nhà thiết kế trang sức, chấp niệm của bà ấy cũng là tìm linh cảm thiết kế trang sức“.
Mễ An Bồi gặm cái bánh vòng bị nướng hơi khét: “Giấc mơ này thì liên quan gì đến thiết kế trang sức? Cá hay gì?“.
Tư Hòa nói: “Đây cũng là nguyên nhân tôi mãi không dám khẳng định... Phong cách của phu nhân Solari và thị trấn hoàn toàn khác nhau, khiến người ta nghi ngờ có lẽ bà ấy chỉ là một Boss mà kẻ tạo giấc mơ đích thực tưởng tượng ra“.
“Thứ khác biệt nhất chính là mục đích của phu nhân Solari. Bà ấy không thích những cảnh mình đã ngắm mãi, mà là cảnh tượng mới lạ có thể kích thích linh cảm của mình“. Ân Lưu Minh chỉ ra ngoài cửa sổ. “Tôi thậm chí còn có cảm giác phu nhân Solari chỉ có thể đặt trang viên làm lãnh địa của riêng mình chứ không khống chế toàn bộ giấc mơ, qua đó mà hi vọng vài sự việc mới chính bà ấy cũng không đoán được sẽ diễn ra“.
Mễ An Bồi nâng chén trà lên: “Đám quái vật ở chỗ trụ đá ấy à? Thế chắc cái bà nhà thiết kế này cũng không được mọi người yêu mến gì cho cam?“.
Tư Hòa thấy cậu chàng ăn ngon lành thì cũng bưng một chén trà lên chuẩn bị uống, lại bị câu nói kia nhắc về đám quái vật buồn nôn trên trụ đá, lợm giọng đặt chén xuống.
Tư Thành uống một hơi cạn sạch cả chén, liếc anh đầy khiêu khích.
Tư Hòa chẳng thèm đáp, chỉ quay sang tiếp tục phân tích: “Nói vậy thì... Lẽ nào mặt trời chính là linh cảm thiết kế của phu nhân Solari? Thế thì mông lung quá“.
Anh nhìn Ân Lưu Minh, đợi y nói tiếp.
Ân Lưu Minh buông tay: “Nếu tôi đoán được thì giờ này đã phá xong ải rồi“.
Y tiện tay bưng chén trà lên, vừa định uống thì lại nghe tiếng Thẩm Lâu vang lên bên tai thật trầm: “Đừng uống“.
Tay Ân Lưu Minh khựng lại.
“Trà có vấn đề“.
Y nhìn chén trà trong tay.
Cái chén bằng sứ trắng tròn, nước trà thơm ngọt mang màu cam nhạt, có cả chút khói mịt mờ bốc lên.
Dường như Thẩm Lâu biết Ân Lưu Minh định hỏi gì, hắn tiếp tục nói: “Trong trà có ác ý tới từ giấc mơ“.
Ân Lưu Minh biết Thẩm Lâu sẽ không đùa với y về mấy phương diện này, nghiêm túc đặt chén trà xuống, đè tay Mễ An Bồi lại: “Chờ chút đã“.
Y gọi Trì Tịch tới bảo cậu thử ngửi nước trà của mình.
Trì Tịch vốn đang nghiêm túc nghe Lôi Anh Triết phân tích, ngửi xong thì lập tức biến sắc: “Mùi này rất giống với thứ đồ uống sáng nay“.
Sắc mặt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.
Trì Tịch đang nói tới thứ mà ba người chơi tử vong sáng nay đã uống.
Mặt Mễ An Bồi trắng bệch: “Không thể nào?! Biết vậy tôi chẳng uống!“.
Trì Tịch ngửi cốc cậu chàng, vẻ mặt hơi dịu lại: “Trong chén này không có thứ mùi lạ kia...“.
Mễ An Bồi thở ra một hơi dài.
Tư Hòa cầm lấy chén trà Tư Thành vừa uống: “Còn cái này?“.
“Cái này thì có“.
Sắc mặt anh chợt trầm xuống, đôi môi mím chặt.
Tư Hòa nói với Tư Thành chẳng hề do dự: “Đêm nay chúng ta ngủ chung một phòng“.
Tư Thành nhìn chằm chằm chén trà một lúc lâu, tự dưng nói: “Không, đêm nay em sẽ vào rừng“.
“Tiểu Thành!“.
“Cứ bảo thủ ngồi tại chỗ thì sao tìm manh mối phá ải được?“. Tư Thành hất cằm. “Em không cần anh bảo vệ“.
“Em...“.
Hai người lại cãi nhau, khiến những người khác đổ xô nhìn sang phía này.
Lôi Anh Triết bước tới, ôn hòa hỏi: “Sao thế? Có gì thì từ từ nói thôi“.
Ân Lưu Minh vừa chuẩn bị bảo Trì Tịch thông báo cho mọi người, thấy hắn ta đã đến đây thì nhân tiện thuật lại một lần luôn.
Xung quanh ồ lên.
“Cậu chắc chứ? Mũi cậu thính đến mức đó cơ à?“.
“Ban nãy tôi mới uống một hớp nhỏ, chắc không sao đâu chứ?“.
Đại đa số người chơi vẫn âu sầu vì bữa tối dở tệ hôm nay nên cũng chẳng động vào trà bánh, nhưng vài người vô thức uống theo thói quen thì mặt trắng bệch.
Trì Tịch hỗ trợ phân biệt cho từng người, xem tách trà có vấn đề hay không.
Những kẻ trúng thầu đều tỏ vẻ phẫn nộ hoặc tuyệt vọng.
Những người chơi khác thì lại thầm mừng rỡ - nếu có thêm người chết, nghĩa là đạt đủ số lượng vật tế, thì chẳng phải nhiệm vụ của họ hoàn thành rồi hay sao?
Lôi Anh Triết cau mày hỏi: “Sao đồ uống của người dân thị trấn và trà ở trang viên Solari lại có cùng một thứ?“.
Hai bên công kích nhau như nước với lửa, lẽ ra phải nằm ở thế đối địch mới đúng.
Ân Lưu Minh hỏi: “Các anh thấy kẻ đứng đầu phe dân trấn là ai?“.
“Là một thủy thủ rất già, tóc tai thưa thớt, một con mắt mù bị che kín lại“. Lôi Anh Triết miêu tả ngắn gọn, đoán được Ân Lưu Minh đang nghĩ gì. “Hành động linh hoạt, tư duy cũng nhanh nhạy, không phải kiểu quái vật như đám nữ hầu kia“.
Đương nhiên, không phải quái vật không có nghĩa là không có ác ý.
Có những lúc ác ý đến từ con người mới là đáng sợ nhất.
Ân Lưu Minh suy nghĩ một chốc, quay sang nói với Tư Thành và Tư Hòa: “Đêm nay tốt nhất mọi người nên ở yên trong phòng, đừng ra ngoài“.
Tư Thành cau mày: “Tại sao?“.
“Trang viên này là địa bàn của phu nhân Solari, dù bà ấy có phải kẻ tạo giấc mơ hay không thì những kẻ khác cũng không thể hành xử lỗ mãng ở đây được“.
Khi trước quái vật hầu gái muốn lấy người chơi làm vật tế thì cũng phải dùng cách khiến họ phạm vào điều cấm kị - ví dụ như dấp nước bẩn lên cửa, hoặc dụ họ lên tầng hai.
Nói cách khác, chỉ cần không phạm phải luật cấm của phu nhân Solari thì trong trang viên rất an toàn.
Những người từng uống đồ lạ cũng tỏ vẻ may mắn, sau đó lại biến sắc - dù có né được đêm nay, thì mai họ vẫn phải ra bìa rừng làm thuyền độc mộc!
Tối đến, Tư Thành cầm hai con dao găm trong tay, tỉnh táo chạy giữa rừng.
Khi trước hắn từng kiếm được phần thưởng thêm trong giấc mộng nào đó, từng cường hóa tốc độ, chạy nhanh hơn và dùng lực mạnh hơn người thường.
Sự tấn công từ quái vật có thể giết chết người chơi khác, nhưng hắn hoàn toàn chống đỡ được.
Bởi vậy nên Tư Thành mới không chịu tin những gì Tư Hòa giải thích - nói đi nói lại, vẫn là sợ chết thôi!
Ân Lưu Minh đã sắp tìm ra chân tướng của giấc mơ này rồi, sao hắn có thể thụt lùi được?
Tư Thành tin rằng trụ đá chính là bộ phận quan trọng nhất của giấc mơ, nếu không sẽ chẳng có nhiều côn trùng bảo vệ đến vậy, và cũng chẳng sinh ra đám quái vật xúc tu độc ác.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chẳng bao lâu đã chạy tới trước đám côn trùng kia.
Từ nơi này nhìn sang, có thể thấy được trên trụ đá có sáu người chơi - ba thi thể đã được hải táng bằng thuyền độc mộc hôm nay cũng có mặt.
Dưới nơi ấy là đám côn trùng dâng lên lớp lớp.
Có lẽ là bởi trang viên Solari không còn hầu gái nào nên lần này đám quái vật xúc tu không khống chế chúng nữa, chỉ bò trườn trên vách đá.
Tư Thành híp mắt cắn dao găm, lấy một cây đao ngắn bên hông ra.
Ngay khi hắn chuẩn bị xông lên thì bỗng biến sắc, nhảy sang bên cạnh.
Hai con quái vật côn trùng dữ tợn chui ra từ lòng đất, trên cặp càng sắc nhọn còn dính bùn, chúng rít lên và nhào tới chỗ Tư Thành.
Tư Thành cười lạnh một tiếng, đao ngắn trong tay bị quăng đi... một tia sáng xẹt qua, chân trước của hai con côn trùng cùng rơi xuống đất.
Chúng ré lên đau đớn thảm thiết.
Cây đao ngắn bay về như có sinh mệnh.
Tư Thành nở nụ cười lạnh lùng: Thứ quái vật không có trí khôn này căn bản chẳng đỡ nổi một đòn...
Ngay lúc ấy, hắn thấy dưới chân mình bị kéo mạnh, mắt cá chân bị thứ gì đó quấn lấy.
Tư Thành chém xuống mắt cá chân theo bản năng - nhưng rồi lại có thứ gì dinh dính và trơn trượt quấn lấy cổ tay hắn thật chặt.
Hắn cắn răng chém đứt một cái xúc tu, sau đó lại có thêm vô vàn xúc tu kéo đến.
Dù Tư Thành có nhanh đến đâu thì số xúc tu cũng quá nhiều, chúng gần như lấp đầy mọi đường thoát, hắn hoàn toàn không động đậy nổi.
Có cái xúc tu quấn chặt trên cổ hắn, Tư Thành nghẹt thở, ý thức dần trở nên mơ hồ...
Ngay khoảnh khắc hai cái xúc tu mò tới hốc mắt Tư Thành, một ánh sáng nhợt nhạt tản ra sau lưng hắn, cứu hắn khỏi đám xúc tu đen kịt.
Tư Thành ngã xuống mặt đất, ho khan hai tiếng, kinh ngạc: “Anh?“.
Bàn tay Tư Hòa phát sáng, chiếc lồng nửa trong suốt bằng ánh sáng bao bọc lấy hai người, ngăn cản sự tấn công của đám quái vật xúc tu.
Khuôn mặt anh nghiêm nghị: “Cẩn thận, chúng ta đi!“.
Tư Thành mím môi thật chặt, siết nắm tay lại một hồi lâu mới buông ra: “Được“.
Rõ ràng lần trước tới rừng cây đám xúc tu chỉ dừng lại quanh trụ đá để điều khiển lũ côn trùng tấn công người chơi, sao lần này chúng có thể vào rừng?
Hơn nữa, lại còn không chỉ có một con!
Bốn năm quầng tối ăn ý chặn xung quanh cái lồng sáng, những xúc tu không ngừng quật vào thành lồng, cố nuốt con mồi bên trong vào bụng.
Đám xúc tu này trông đến là ghê, liếc mắt một cái cũng khiến người ta muốn ói.
Chúng vặn vẹo quấn quanh, chất nhầy dính dớp, khơi ra nỗi sợ sâu kín nhất của con người giữa đêm đen không chút ánh sáng.
Tư Hòa hít một hơi thật sâu, không còn sức mà mắng cái kiểu lén chạy ra ngoài tìm chết của Tư Thành nữa, kéo tay hắn: “Đừng lỗ mãng, trốn sau anh này“.
Nhưng Tư Thành lại chen lên trước: “Em không phải trẻ con, em có thể giết chúng!“.
Tư Thành nhăn mày, thấy biểu cảm trên mặt Tư Thành thì bỗng nhiên biến sắc.
Khóe mắt hắn hằn tơ máu, dáng vẻ điên điên không giống bình thường.
Tuy lúc trước Tư Thành có kích động hiếu chiến nhưng tuyệt đối chẳng lỗ mãng không hiểu chuyện như bây giờ.
Trong nháy mắt Tư Hòa nhớ tới tách trà kia, thầm chửi một tiếng, hít thật sau: “Tiểu Thành, trạng thái tinh thần của em bây giờ không ổn, nghe anh nói này“.
Tầng hai của trang viên Solari là nơi duy nhất còn có ánh sáng trong thị trấn giữa đêm khuya.
Trong căn phòng nhỏ đầy những phỉ thúy, ngọc thạch và mã não chưa được điêu khắc, phu nhân Solari đột nhiên ngẩng đầu lên như cảm nhận được điều gì đó. Bà tỏ vẻ hơi nghi ngờ, tự hỏi: “Đã có bảy vật tế rồi ư?“.
Rõ ràng tối nay đâu có chuyện gì?
Đôi mày đẹp của phu nhân cau lại, rồi giãn ra, bà kệ phứt chuyện này - thôi, không cần quan tâm tới những người chơi không chịu nghe theo quy định của mình.
Hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường ngày, các người chơi tiếp tục kiếm tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Những người chơi chọn phe dân trấn trải qua một đêm yên bình, phải vừa lo lắng vừa đề phòng tiếp tục làm nhiệm vụ mà người dân giao cho: chế tạo thuyền độc mộc.
Hệt như họ đang tự tay dựng nên chính phần mộ cho mình.
Những người đã uống thứ đồ kì dị tối qua lại càng cảnh giác, chỉ sợ mình phải chịu bất trắc như ba người chơi kia.
Ân Lưu Minh vẫn ra bến tàu xem, y phát hiện có thêm vài người dân ở đó.
Họ vẫn chạy mất ngay khi nhìn thấy y, bỏ lại thuyền độc mộc đang trôi trên biển.
Lần này Ân Lưu Minh cố chịu mùi tanh hôi, nhẹ nhàng giẫm lên thuyền.
Nó lập tức chìm xuống như không hề có sức nổi.
“Theo lời dân trấn giải thích thì chỉ có thuyền độc mộc tự tay cậu làm mới chịu được trọng lượng của cậu mà thôi“.
Lôi Anh Triết bước tới từ phía sau, híp mắt cười: “Nghe nói thuyền ngư dân ở thị trấn Solari đều là do họ tự tay làm“.
Ân Lưu Minh liếc hắn ta, không nói gì.
Lôi Anh Triết lại nói: “Có tin gì giá trị không, tôi nghĩ chúng ta có thể trao đổi“.
Ân Lưu Minh nhìn hắn ta: “Sao anh lại nghĩ tôi sẽ có thông tin?“.
Lôi Anh Triết chỉ trên đầu mình: “Trực giác. Người như cậu rất hợp với trò chơi Ác Mộng“.
Ân Lưu Minh nhướng mày: “Ồ?“.
“Người chơi của trò chơi Ác Mộng về cơ bản chia làm hai loại, một là kiểu lí trí - cũng là kiểu người đông nhất, họ coi giấc mơ như một thế giới giả hoàn toàn, coi như mình đang chơi game online. Cái tốt của kiểu này là có thể khiến người ta lí trí hơn, bình tĩnh hơn để phân tích phán đoán, cũng không bị tình cảm liên lụy“. Dường như Lôi Anh Triết rất có hứng thú với vấn đề này. “Kiểu thứ hai là người chơi cảm tính, họ sẽ dần mất khả năng chia tách giả và thật, họ quá coi trọng những cảm nhận của các NPC, có người thậm chí còn đem lòng yêu NPC. Vậy nên kiểu người chơi này trong trò chơi Ác Mộng là rất ít và cực kì dễ tử vong“.
Ân Lưu Minh đã từng nghe Ninh Viện Viện nói rồi, y nhướng mày: “Anh là kiểu nào?“.
Lôi Anh Triết cười cười: “Kiểu thứ nhất. Nhưng tôi chọn hướng đó không phải vì thấy giấc mơ này là giả dối, mà chỉ bởi vì sợ mình sẽ hãm sâu vào những cảnh trong mơ“.
Bên tai Ân Lưu Minh vang lên tiếng Thẩm Lâu cười nhạo: “Còn biết bày phông bạt cho chính mình nữa cơ“.
Lôi Anh Triết không nghe được giọng Thẩm Lâu, hắn ta đổi đề tài: “Nhưng cậu lại có đặc điểm của cả hai“.
Ân Lưu Minh không đáp.
“Kiểu lí trí sẽ có ưu thế khi suy đoán logic, nhưng không dễ để phá ải... Bởi giấc mơ nào cũng có một kẻ tạo giấc mơ thực sự tồn tại, kẻ đó được trò chơi Ác Mộng lựa chọn nghĩa là có một khúc mắc nào đó cần người chơi giải trừ“. Lôi Anh Triết nhìn Ân Lưu Minh. “Những chi tiết nhỏ ấy, phải có khả năng đồng cảm mãnh liệt mới tháo gỡ được“.
Ân Lưu Minh nhớ đến giấc mơ “Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi” lúc trước, khi y tìm được điểm mấu chốt của kẻ tạo giấc mơ là Sở Đông và cả nỗi hổ thẹn thấp thoáng cô bé dành cho Tề Tiểu Bắc và chủ nhiệm Tưởng trong giấc mộng.
Còn giấc mơ này...
Ân Lưu Minh mỉm cười khách sáo: “Phải khiến anh Lôi thất vọng rồi, tôi không giỏi đến thế đâu“.
Lôi Anh Triết thở dài: “Hình như cậu rất đề phòng tôi thì phải“.
“Mối quan hệ giữa hai ta là cạnh tranh“. Ân Lưu Minh mỉm cười. “Bao giờ tôi cũng đề phòng người lạ“.
Lôi Anh Triết bật cười: “Được, xem ra tôi không thể không nói thật... Tôi muốn mời cậu gia nhập công đoàn“.
Đinh Bồi An trong giấc mơ đầu cũng lấy công đoàn ra để dụ dỗ người mới, nụ cười của Ân Lưu Minh lại càng thêm xa cách.
“Đừng vội từ chối“. Lôi Anh Triết cười. “Hình như cậu hơi hiểu lầm gì đó về công đoàn... Công đoàn tôi đang tham gia không cần hội viên góp điểm, bình thường cũng không có ràng buộc gì đặc biệt. Đến giờ họ sẽ công bố vài nhiệm vụ, có nhận hay không cũng chẳng sao, chỉ là phần thưởng rất phong phú nên ai không nhận là người đó thiệt“.
Ân Lưu Minh nhướng mày: “Vậy công đoàn lấy lợi nhuận bằng cách nào?“.
“Có những công đoàn không phải vì lợi nhuận, mà là muốn giao lưu với người cùng sở thích hoặc để thăm dò những bí ẩn trong trò chơi Ác Mộng, vân vân“. Lôi Anh Triết tự tin nở nụ cười với Ân Lưu Minh. “Công đoàn 'Neo chìm' của chúng tôi có thành viên đều là những người chơi trên bảng xếp hạng, có yêu cầu rất cao với những ai muốn tham gia, đặc biệt là người mới... Nhưng cậu thực sự rất ưu tú, có muốn thử gia nhập không?“.
Một công đoàn có tất cả các thành viên là người chơi trên bảng xếp hạng...
Ân Lưu Minh trầm ngâm một chốc, lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú“.
“Cậu không muốn biết công đoàn có những phúc lợi gì à?“.
“Không“. Ân Lưu Minh đáp. “Nếu cần gì tôi sẽ tự tìm hiểu“.
Lôi Anh Triết hơi ngẩn ra, nhìn y vẻ kinh ngạc, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ cười cười: “Thôi được, chúc cậu may mắn“.
Ân Lưu Minh đột nhiên trông thấy một bóng người quen quen. Y khách sáo chào tạm biệt Lôi Anh Triết, rồi bước tới vỗ vai người kia.
Kẻ ấy quay đầu, để lộ đôi mắt đầy giận dữ và hối hận.
Ân Lưu Minh ngớ người: “Sao thế?“.
Tư Thành thôi nghiến răng, giọng run run: “Anh tôi chết rồi“.
Ân Lưu Minh hoàn toàn choáng váng.
... Tư Hòa chết rồi ư?
Theo lí thuyết thì hôm qua Tư Thành đã uống trà nên rất có thể hôm nay sẽ gặp chuyện phiền phức, mà Tư Hòa dù có lo nhưng cũng không hoảng loạn. Có vẻ cặp anh em này từng trải qua khá nhiều giấc mơ, chắc chắn họ có năng lực phòng vệ đầy đủ...
Nhưng Tư Thành thì không sao, còn Tư Hòa lại chết?
Sắc mặt y thoáng cái trở nên nghiêm túc hẳn: “Đã có chuyện gì?“.
Môi Tư Thành bị cắn rướm máu, một lúc lâu sau mới nói: “Anh ấy dùng đạo cụ chuyển đổi, tự hoán đổi tình trạng của mình với tôi“.
Vậy nên đám quái vật xúc tu chết tiệt ấy mới chuyển mục tiêu thành Tư Hòa, sau đó Tư Hòa bỏ lại hắn để một mình dụ chúng đi.
Và rồi...
Đôi mày Ân Lưu Minh nhíu lại thật chặt rồi giãn ra, thấy vẻ mặt Tư Thành khó coi thì vỗ vai hắn: “Nén bi thương, nghĩ thoáng ra chút“.
Quần áo Tư Thành rách rưới, mu bàn tay và bả vai có vết thương đã ngừng chảy máu. Trạng thái tinh thần của hắn rõ ràng là hơi hoảng, khiến người ta đâm lo.
Tư Thành ngước lên, đôi mắt trong trẻo đầy thống khổ và bất khuất: “Tôi biết. Tôi sẽ không kích động... Tôi còn sống, còn cơ hội cứu anh tôi về, nếu tôi chết thì anh ấy mới thực sự không còn nữa“.
Lòng Ân Lưu Minh mới vừa thoáng nghi ngờ, giọng Thẩm Lâu đã vang lên bên tai: “Điều ước phổ biến nhất của các người chơi trong Ác Mộng chính là hồi sinh người thân hoặc người yêu“.
Bản thân trò chơi Ác Mộng đã đầy huyền bí, nhưng hồi sinh người chết thì đúng là ngoài dự đoán của Ân Lưu Minh.
Thôi thì ít nhất Tư Thành cũng có chỗ dựa tinh thần, y thoáng yên tâm.
Ân Lưu Minh quen biết anh em Tư Hòa và Tư Thành chưa lâu, nhưng y cũng thấy được hai người này rất yêu thương nhau - tuy bình thường cãi vã cũng nhiều, nhưng mâu thuẫn chủ yếu là vài xung đột nhỏ của anh trai trưởng thành và đứa em đang trong thời kì phản nghịch.
Tư Hòa lành tính, hợp với Ân Lưu Minh; Tư Thành thì nhiệt tình và dễ kích động, y vẫn cảm thấy anh em nhà này đáng để kết giao.
Ân Lưu Minh đang nghĩ cách phân tán sự chú ý của Tư Thành thì Trì Tịch vội vã chạy tới từ xa: “Anh Ân! Anh Ân ơi!“.
“Sao thế?“.
Trì Tịch chạy đến độ thở không ra hơi, chống gối nghỉ một lúc mới nói được: “Người dân đã chết hôm qua sống lại rồi!“.
Ân Lưu Minh bước tới cạnh rừng cây, nhìn thấy kẻ đã chết hôm qua vừa chặt một gốc cây to vừa nói giọng khàn khàn: “Cây này gỗ tốt, lẽ ra hôm qua phải chọn làm thuyền“.
Trông lão rất sống động, đôi ngươi vẩn đục, những nếp nhăn trên mặt cứng đờ, không hề có dấu vết của cái chết ngày hôm qua.
Những người chơi đã từng thấy cảnh tượng lão mất cả não lẫn hốc mắt thì thấy lạnh sống lưng, không ai dám bước lên một bước.
Ân Lưu Minh cau mày nhìn lão, thình lình nghe thấy Tư Thành run giọng sau lưng mình: “Anh ơi?“.
Ân Lưu Minh ngớ người, kinh ngạc quay đầu lại: “Tư Hòa ư?“.
Hai tay Tư Thành run run siết chặt, đôi mắt hoảng loạn, cố nén giọng xuống: “Tôi sẽ không nhận nhầm giọng nói của anh mình“.
... Người dân sống lại từ cõi chết này là Tư Hòa ư?
Ryal's note: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha.
Dù mới là ải số 2 nhưng arc này nhiều drama vl =))) Hồi đọc QT mình khá là shock.