Edit: Ryal
Trì Tịch lùi về đằng sau một bước theo bản năng.
Có lẽ là do chưa diễn xong phần nội dung vở kịch, nên mấy con xác sống vẫn hành động như con người - chúng vừa cười nói vừa đi về phía kí túc xá.
Ân Lưu Minh thử bước lên trước một bước.
Bức tường trong suốt ngăn cách họ ban nãy đã biến mất rồi.
Nam sinh kia vẫn nằm sõng soài trên đất, mắt dại ra.
Mặt sàn bê tông của phòng nước sôi lồi lõm, nước bẩn đọng trên đất làm bẩn đồng phục của cậu, nhưng dường như cậu chẳng hề phát hiện.
Trông nam sinh này có vẻ quen quen.
Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhẹ nhàng gọi: “Tề Tiểu Bắc à?“.
Nam sinh mờ mịt nhìn y.
Ân Lưu Minh đỡ Tề Tiểu Bắc lên, lấy giấy ăn trong túi ra lau mặt cho cậu.
Trì Tịch cũng chạy tới, thấy trên tay Tề Tiểu Bắc bị thương vì tàn thuốc thì đỏ cả mắt: “Em tới bệnh viện trường nhé? Tôi biết nó ở đâu mà“.
Ân Lưu Minh liếc nhìn Tề Tiểu Bắc, nhưng cậu chỉ cúi đầu không đáp.
Bệnh viện trường trung học An Dương nằm sau tòa nhà văn phòng, chỉ gồm hai căn phòng rất nhỏ. Bên trong cũng chẳng có ai giống các lớp học và văn phòng khác, chỉ có những chậu hoa bách hợp tươi tốt xanh um bày đầy trên bệ cửa sổ.
Ân Lưu Minh thành thạo lục tìm thuốc và băng gạc trong tủ, rồi sơ cứu cho Tề Tiểu Bắc.
Trì Tịch đang an ủi Tề Tiểu Bắc thì chợt thấy cảnh này: “Anh Ân có kinh nghiệm quá nha“.
Ân Lưu Minh chẳng ngẩng đầu lên: “Tôi chỉ biết sơ sơ thôi“.
Tề Tiểu Bắc ngồi im, yên lặng đợi Ân Lưu Minh băng bó cẩn thận cho mình rồi chỉ thấp giọng nói một câu “Cảm ơn ạ“.
Ân Lưu Minh quan sát cậu nhóc này thật kĩ.
Tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng không cao và rất gầy. Dường như hỏng phéc mơ tuya nên áo đồng phục cậu cứ phanh rộng, quần áo bên trong rõ là nhăn nhúm.
Có lẽ cậu lâu rồi không cắt tóc, phần tóc mái rủ xuống gần chạm tới lông mày.
Đường nét gương mặt không tính là thanh tú, thuộc kiểu hoàn toàn lẫn trong đám người. Đôi mắt đầy vẻ trống rỗng.
Ân Lưu Minh dời mắt: “Cậu định làm thế nào đây?“.
“Sao cơ ạ?“.
“Tên thằng đó là Nghiêm Hàng, phải không? Muốn đi mách giáo viên không?“.
Tề Tiểu Bắc mím môi thật chặt, một lúc sau mới thấp giọng hờ hững đáp: “Giáo viên sẽ không quan tâm đâu“.
Ân Lưu Minh nhớ lại kết quả điều tra của Trì Tịch khi trước - Nghiêm Hàng là cháu nội của hiệu phó trường trung học An Dương, cha thì là lãnh đạo tỉnh.
“Tới tìm hiệu trưởng Chu cũng không được ư?“. Trì Tịch đi qua đi lại, hiếm khi lên giọng. “Sao thanh danh trường có thể bị ô uế thế này được!“.
Tề Tiểu Bắc cúi đầu.
Một lúc sau, cậu đút tay vào túi, chào Ân Lưu Minh và Trì Tịch: “Em chào hai thầy ạ“.
Rồi cậu yên lặng quay người rời đi, đôi vai gầy chùng xuống, như thể sống lưng đã đứt rời.
Trì Tịch mím môi, nhìn sang Ân Lưu Minh vẻ cầu cứu: “Anh Ân à, phải làm sao đây?“.
“Có lẽ phân đoạn này là một vở kịch trong giấc mơ“. Ân Lưu Minh cất băng gạc về tủ. “Sao cậu lại dành tình cảm cho nó?“.
Trì Tịch ngẩn ra, những nhiệt huyết mới vừa dâng trào lại đột nhiên biến mất, cả người xẹp lép như quả bóng da bị xì: “Em xin lỗi anh Ân, em hơi...“.
Ân Lưu Minh nhướng mày, không hỏi gì thêm nữa.
Y vỗ vai Trì Tịch: “Cậu còn ngửi thấy mùi cháy khét không?“.
Họ đã men theo mùi này tìm tới phòng nước sôi mà.
Trì Tịch ngẩn ra, rồi cậu biến sắc: “Hình như nó phát ra từ trên người Tề Tiểu Bắc?“.
“Nếu cửa ải này được hình thành từ giấc mộng của kẻ tạo giấc mơ...“. Ân Lưu Minh gật gù. “Cậu còn nhớ tên của giấc mơ này là gì không?“.
... Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi.
Hoa tươi đã có, vườn trường đã có, còn phần cháy rụi nằm đâu?
Đôi môi Trì Tịch dần mím chặt thành một đường kẻ: “Anh Ân đang nghi ngờ rằng Tề Tiểu Bắc chính là kẻ tạo giấc mơ, cửa ải này của chúng ta là giấc mộng thuộc về cậu bé ấy ư?“.
“Dù là hình thức của nhiệm vụ chính hay quy luật hành động nghiêm ngặt theo tiếng chuông của đám học sinh, tất cả đều chỉ rõ rằng kẻ tạo giấc mơ chính là một học sinh“. Ân Lưu Minh bước tới trước bệ cửa sổ, khẽ vuốt ve mấy chậu bách hợp trắng. “Ninh Viện Viện đã nói rằng những nguy hiểm trong giấc mơ cơ bản được tạo thành từ nỗi sợ của kẻ tạo ra nó - tất cả các học sinh đều là xác sống, nghĩa là kẻ tạo giấc mơ sợ hãi tất cả các bạn cùng lớp của mình“.
Theo những gì Trì Tịch đã điều tra được về các học sinh của lớp 12A3, thì mọi người đều thấy ghét mà cũng rất sợ Nghiêm Hàng.
Dưới tình huống đó, có lẽ họ cũng không muốn ra mặt bảo vệ Tề Tiểu Bắc - ít nhất đó là cách nghĩ chủ quan của riêng Tề Tiểu Bắc.
Trì Tịch càng nghĩ càng thấy đúng, cậu kính nể nhìn Ân Lưu Minh: “Anh Ân nói hợp lí quá“.
Ân Lưu Minh liếc cậu, hơi mỉm cười: “Nếu đơn giản như thế thì đã hay“.
Trì Tịch ngớ ra.
Đúng lúc này, những tiếng rít gào và tiếng thét truyền tới từ xa xa, phá vỡ không khí yên tĩnh giờ nghỉ trưa.
Trì Tịch nghiêng đầu nghe, nói vẻ không chắc chắn: “Ngụy Tử Long à?“.
Mặt Ân Lưu Minh không hề đổi sắc, y nhìn chậu bách hợp trắng trên bệ cửa: “Có lẽ sau khi đám Nghiêm Hàng biến thành xác sống rồi về kí túc xá, thì chúng đã lây nhiễm hết cho tất cả các học sinh khác rồi“.
Vậy thì chẳng phải đám Đinh Bồi An đang gặp nguy hiểm khắp bốn bề hay sao?
Hành lang kí túc vừa nhỏ vừa hẹp, hai bên đều có phòng ở, nếu đám xác sống đồng loạt nhào ra...
Tâm trạng bực tức của Trì Tịch vì ánh mắt đầy khoe khoang ban nãy của Đinh Bồi An cũng dần dịu lại: “Hi vọng họ có thể an toàn chạy thoát“.
“Nếu Tề Tiểu Bắc chính là kẻ tạo giấc mơ, thì còn một vấn đề lớn nữa... Đám hoa tươi có tác dụng gì?“.
Ân Lưu Minh rụt tay lại từ chậu bách hợp. “Nghiêm Hàng đánh đập Tề Tiểu Bắc rồi chết đi, đến tối thì dây thường xuân lại giúp xác sống biến thành người, một vòng tuần hoàn chết đi sống lại. Trong vòng tuần hoàn đó, những đóa hoa nằm ở đâu?“.
Ít nhất thì trên người Tề Tiểu Bắc chẳng có gì liên quan tới hoa cả.
Mà trong ngôi trường này thì gần như chỗ nào cũng trồng đủ loại hoa, chỗ nào có đất thì thành vườn hoa, chỗ nào không có đất thì bày chậu hoa.
Trì Tịch cau mày ngẫm nghĩ: “Có thể cha mẹ Tề Tiểu Bắc bày sạp bán hoa chăng?“.
Ân Lưu Minh khẽ xoa cằm: “Thực ra tôi có một suy đoán... Nhưng phải đợi đến lúc dạy bù buổi tối mới chứng minh được“.
Lúc tới lớp học, Ân Lưu Minh và Trì Tịch gặp lại Đinh Bồi An cùng Dương Giác.
Khác hẳn cái vẻ phong độ khoe mẽ khi trước, giờ sắc mặt Đinh Bồi An khó coi vô cùng, toàn thân u ám như có mây đen che phủ.
Mặt Dương Giác tái nhợt, vẫn còn đọng vẻ sợ hãi.
Ninh Viện Viện đi tới từ một phía khác, thấy thế thì nhíu mày: “Ngụy Tử Long đâu rồi?“.
Đinh Bồi An sầm mặt không nói gì, Dương Giác run run đáp lời: “Ông ta bị xác sống cắn rồi, giờ đang ở tòa kí túc xá“.
Trì Tịch giật mình bụm miệng, đôi mắt khiếp sợ xen lẫn mờ mịt.
Tuy cậu có ghét Đinh Bồi An và Ngụy Tử Long nhưng vẫn chưa tới mức muốn họ phải chết.
Ân Lưu Minh liếc Đinh Bồi An một cái.
Tuy sắc mặt gã khó coi, nhưng trông cũng chẳng hối hận là bao.
Có thể gã đã cố cứu Ngụy Tử Long nhưng không thành công, cũng có thể gã vốn nhân cơ hội này bỏ rơi Ngụy Tử Long.
Dù sao tay phải Ngụy Tử Long cũng gãy mất rồi, không tiện hành động.
Theo những gì y đã quan sát được ở Đinh Bồi An, thì có vẻ vế sau khả thi hơn đôi chút.
Nhưng Ân Lưu Minh cũng chỉ nghĩ ngợi một chốc rồi mặc kệ chuyện này.
Y mở miệng: “Tôi có vài manh mối để hoàn thành nhiệm vụ“.
Ánh mắt của tất cả mọi người bèn tụ lại.
Ân Lưu Minh giải thích qua suy đoán dùng dây thường xuân khiến xác sống hồi sinh, cuối cùng kết luận: “Dù chúng ta có dạy gì thì xác sống cũng không hiểu... Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ dạy bù, thì phải biến đám xác sống thành học sinh bình thường trước đã“.
Ninh Viện Viện ngẫm nghĩ: “Ý cậu là mang dây thường xuân tới phòng học ư?“.
Ân Lưu Minh gật đầu: “Trước mắt, theo quy luật hoạt động của đám học sinh thì chúng sẽ tới lớp sau giờ nghỉ trưa, và sẽ không rời khỏi lớp trong giờ học“.
Cấp ba buổi chiều có tới ba bốn tiết, đủ để họ mang dây thường xuân sang.
Dương Giác cẩn thận lên tiếng: “Nhưng trong kí túc xá vẫn còn một xác sống nữa...“.
Mọi người ngẩn ngơ, giờ họ mới ý thức được Dương Giác đang nhắc đến ai - Ngụy Tử Long.
Người chơi biến thành xác sống thì rất có thể sẽ không bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông.
Nhớ tới việc có một xác sống quấy rầy mình, sắc mặt Ninh Viện Viện bèn trở nên khó coi, cô lạnh lùng liếc Đinh Bồi An.
Mặt gã giần giật, thầm nghiến răng, lúc lên tiếng thì khí thế đã giảm đôi chút: “Tôi không để ý, lúc phát hiện thì không cứu được anh ta nữa rồi“.
Ninh Viện Viện cười lạnh.
Ân Lưu Minh nghĩ ngợi: “Vậy thì để tôi câu kéo Ngụy Tử Long cho“.
“Anh Ân à?!“.
Hai mắt Đinh Bồi An sáng rực, gã quyết định thật nhanh: “Vậy giao cho cậu nhé“.
Tốc độ nói của gã hoàn toàn khác lúc trước.
Ngay cả Dương Giác cũng không chấp nhận nổi nên yên lặng lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Đinh Bồi An.
Trì Tịch trừng Đinh Bồi An, đỏ mặt: “Thứ vô liêm sỉ!“.
Đinh Bồi An cười lạnh: “Tự cậu ta muốn thế, chứ tôi có ép uổng gì đâu“.
Trì Tịch nghiêm mặt, cuối cùng chỉ quay sang Ân Lưu Minh nói: “Em đi cùng anh nhé anh Ân“.
Tính tình Ân Lưu Minh ban ngày rất tốt, y hoàn toàn không giận mà chỉ híp mắt cười: “Không cần đâu, tôi ổn“.
“Nhưng mà...“.
Ân Lưu Minh nhỏ giọng: “Còn việc khác cho cậu làm đấy“.
Sau khi chuông vào học buổi chiều reo vang, đúng là đám học sinh xác sống đều đàng hoàng ngồi trong lớp hệt như Ân Lưu Minh đã đoán.
Ân Lưu Minh bước vào tòa kí túc đầu tiên.
Theo lời giải thích của Đinh Bồi An và Dương Giác, thì Ngụy Tử Long hoàn toàn hóa thành xác sống ở tầng ba, sau đó bị họ bỏ lại.
Để đảm bảo chắc chắn, Ân Lưu Minh đi một lượt tầng một và tầng hai trước.
Ban ngày ban mặt mà hành lang kí túc xá tối om om, nền xi măng vừa đen vừa bẩn thỉu, trên vách tường thi thoảng lại có dấu giày hay nét vẽ nguệch ngoạc, tất cả vừa tĩnh lặng vừa thần bí ma quỷ.
Trong không khí có lẫn mùi mốc, mùi giày thối của nam sinh, mùi bột giặt và nhiều thứ mùi khác nữa.
Tất cả những cánh cửa phòng đều tĩnh lặng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sẽ có thứ gì đó lao ra bất cứ lúc nào.
Ân Lưu Minh đổi hướng, vừa xoay người đã thấy một cái bóng màu xanh lam giả tạo lơ lửng ngay trước mặt.
Người bình thường mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ giật mình cho coi.
Ân Lưu Minh tỉnh táo hỏi: “Thẩm tiên sinh sao thế?“.
Thấy khuôn mặt Ân Lưu Minh chẳng hề biến sắc, dường như Thẩm Lâu hơi thất vọng: “Ta muốn xem em đang làm gì thôi“.
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày, y nhìn vách tường cạnh Thẩm Lâu.
Dù chỉ là một cái bóng mờ nhưng quanh thân hắn vẫn hơi sáng.
Trong tình huống này, hoàn toàn có thể sử dụng hắn như một chiếc đèn pin.
Cuối cùng Ân Lưu Minh cũng phát hiện ra tác dụng của tên linh hồn này, y nở nụ cười chân thành: “Nếu Thẩm tiên sinh không bận gì thì đi cùng tôi đi“.
Gương mặt đẹp tới mức chẳng giống người của Thẩm Lâu chợt lóe nét kinh ngạc rõ rành rành, hắn ngờ vực nhìn Ân Lưu Minh.
Mấy lần trước hắn đi ra y có nhiệt tình thế này đâu.
Lẽ nào một mình đi trong kí túc xá thì thấy sợ à?
Thẩm Lâu quan sát đối tượng khế ước của mình từ trên xuống dưới.
Ân Lưu Minh điều chỉnh sao cho nụ cười càng thêm chân thành.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lâu thu ánh mắt tìm tòi về, nhẹ đáp: “Thôi cũng được“.
Ân Lưu Minh nho nhã làm tư thế “mời“.
Có bóng đèn di động trôi nổi phía trước, y dễ nhìn đường hơn.
Thẩm Lâu đắc ý hất cằm bay trước mặt Ân Lưu Minh.
Đi hết tầng một và tầng hai vẫn chưa thấy, Ân Lưu Minh bèn lên tầng ba.
Hành lang nơi ấy bắt đầu có mùi hôi nhạt.
Sắc mặt y trở nên nghiêm túc, chầm chậm bước tới, thận trọng quan sát cửa phòng.
Mấy phòng kí túc của lớp 12A3 đều mở toang - dĩ nhiên rồi, sao mà xác sống biết đóng cửa được.
Thẩm Lâu nhìn cái vẻ cảnh giác của Ân Lưu Minh thì bỗng mở miệng: “Sao em không để tên họ Đinh kia đi đi? Từ đầu tại thằng đó nên mới ra nông nỗi này mà“.
“Kiểu gì gã cũng cãi lại cho xem“. Ân Lưu Minh hơi nhún vai. “Vả lại tôi có dây thường xuân trong sách minh họa“.
Sáng nay tầm tám chín giờ y dùng kĩ năng của dây thường xuân để nuốt chửng Diệp Thanh Thanh giúp cô nàng sống lại, giờ đã qua năm tiếng hồi kĩ năng rồi.
Ân Lưu Minh muốn thử xem liệu dây thường xuân có giúp Ngụy Tử Long sống lại được hay không.
Dĩ nhiên Thẩm Lâu đoán được ý nghĩ trong đầu y, hắn cười nhạo: “Hồi sinh thằng ngu đó làm gì?“.
“Vẫn là một mạng người“. Ân Lưu Minh bình tĩnh đáp. “Huống hồ có thêm vật thí nghiệm cũng hay“.
Nghe được câu sau, sắc mặt Thẩm Lâu mới dịu lại: “Trong trò chơi này đừng tốt bụng quá. Đa số người chơi tham gia trò chơi Ác Mộng là vì lợi ích cá nhân, kẻ quá mềm yếu chỉ có thể bị ăn sạch“.
Ân Lưu Minh cũng chẳng mấy bất ngờ: “Cảm ơn anh đã nhắc“.
Y chuyển đề tài: “Chẳng phải trước đây Thẩm tiên sinh không tìm được ai giúp anh sưu tầm sách minh họa à, sao anh biết rõ thế?“.
Thẩm Lâu khẽ buông mắt, bật cười: “Con người đều thế cả thôi - nếu không phải vì người chơi làm hại nhau, thì hệ thống đã chẳng phải thiết lập cơ chế trừng phạt“.
Nói về vụ này thì Ân Lưu Minh chẳng buồn ngủ tẹo nào.
Y lên dây cót tinh thần: “Mong được nghe kĩ hơn“.
Thẩm Lâu vốn không định nhiều lời, nhưng khi thấy bóng mình phản chiếu nơi đáy mắt nhợt nhạt mà long lanh của y thì hơi do dự, rồi giải thích thêm: “Lúc đầu trò chơi Mộng Yểm là kiểu một người tự chơi, chỉ là sau này càng lúc càng nhiều người tham gia, không thể tránh khỏi tình huống những người chơi khác nhau cùng vào một giấc mộng. Lúc đầu còn ổn thỏa, sau này một bộ phận người chơi tàn sát lẫn nhau để giành thưởng nên hệ thống mới điều chỉnh cơ chế, hạn chế việc người chơi giết nhau, bảo đảm mọi người đều tập trung vượt ải“.
Ân Lưu Minh gật gật đầu như đang suy nghĩ.
Nghĩa là... trò chơi Ác Mộng có tính duy nhất.
Nếu nó có thể phục chế giấc mơ, thì những người chơi cùng vào một ải hoàn toàn có thể nằm ở các không gian song song độc lập, ví dụ như các bản sao khác nhau chẳng hạn.
Đương nhiên cũng có thể để tiết kiệm nguyên liệu. Dù sao Ân Lưu Minh vẫn chưa rõ bản chất trò chơi là gì, nên y không dám kết luận ngay.
Ân Lưu Minh còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên cánh cửa phòng phía trước mở ra cái “rầm”, một con xác sống dữ tợn gào lên, vọt thẳng về phía y!