Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối, phòng bệnh cao cấp cách âm quả quá tốt, ánh đèn điện lạnh lẽo khiến căn phòng đơn sơ mộc mạc hết sức yên tĩnh.
Liễu Sùng xuống giường đi vào nhà vệ sinh lúc trở lại có chút chóng mặt, dựa vào tường giơ tay xoa thái dương, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy. Anh rất muốn gặp Trình Ương, nhưng bây giờ thân thể có vấn đề đi đâu cũng không tiện, thân thể là tiền vốn để cách mạng, phải chăm sóc bản thân thật tốt thì mới có thể chăm sóc tốt cho Trình Ương được. Chấn động não có thể lớn có thể nhỏ, trước kia Liễu Sùng phải ở trong viện mười mấy ngày mới được xuất viện. Thế nhưng anh không có thời gian để dây dưa ở trong viện như vậy, trước khi xuất viện ra ngoài phải thu xếp xong mọi thứ mới được.
Đang lúc phiền muộn trong lòng, trong phòng bệnh tĩnh mịch đột nhiên vang lên một tiếng lanh lảnh.
Liễu Sùng ngẩn ra, sau vài giây mới nhận ra đó là âm thanh thông báo của điện thoại di động. Anh mừng rỡ lập tức đi đến đầu giường nơi phát ra âm thanh đó tìm điện thoại di động. Sao mà có thể quên mất món đồ chơi này chứ, không thấy được Trình Ương thì vẫn có thể liên lạc qua điện thoại mà.
Nhanh chóng lật gối lên lấy điện thoại ở dưới ra, Liễu Sùng bật sáng màn hình điện thoại, thấy trên đó có một dãy tin nhắn, người gửi là Trình Ương. Mặc dù trong tin nhắn chỉ có mấy chữ, đều là hỏi thăm sức khỏe của anh có tốt hơn không, nhưng Liễu Sùng cũng có thể từ mỗi tin nhắn gửi tới chỉ cách nhau hơn mười phút nhìn ra được sự lo lắng và quan tâm của đối phương.
Cảnh tượng thường xuất hiện trong mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật, những lời hỏi thăm sức khỏe đã lâu không gặp khiến đôi mắt Liễu Sùng không kìm được ươn ướt. Anh ôm thái độ vô cùng thành kính mở tin nhắn ngắn ngủi ra đọc kỹ từng cái một. Có lẽ là bởi vì những lời nói bình thường này đến từ tay của Trình Ương nên không hiểu sao lại trở nên vô cùng dễ thương khó phai như vậy. Liễu Sùng không nhịn được cong khóe môi cười vô cùng dịu dàng.
Liễu Sùng khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, nghiêm túc đọc kỹ từng tin nhắn, luôn có cảm giác như đang trong mộng vậy.
——Đột nhiên muốn gặp em ấy vô cùng.
Liễu Sùng không chút do dự gọi điện thoại cho cậu, mới vừa reo một tiếng đã được bắt máy.
Giọng của đối phương có vẻ hơi vội vàng “Thế nào, anh không có sao chứ?”
Sau ba năm mới nghe lại được giọng của Trình Ương, tâm trạng Liễu Sùng vô cùng phức tạp, trầm mặc một lúc mới nói “Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi. Em ở đâu, anh đến tìm em.”
Đầu kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm “Em tới cho, ăn cơm không? Để em mang cho anh chút đồ ăn.”
Liễu Sùng cười khẽ “Được, đến nơi nói anh, anh xuống đón em.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Liễu Sùng rất tốt đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếp tục cầm điện thoại lên đọc tin nhắn Trình Ương gửi tới.
Khoảng mười phút sau, điện thoại reo, là Trình Ương.
Liễu Sùng vừa trả lời điện thoại vừa rời khỏi phòng bệnh, chào hỏi vệ sĩ đứng canh ngoài cửa rồi đi xuống lầu gặp Trình Ương.
Khoa điều trị nội trú của bệnh viện tỉnh Y có rất đông bệnh nhân, ngay cả vào ban đêm có rất nhiều người đi thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, Liễu Sùng nhìn một cái liền thấy Trình Ương trong đám người. Cậu yên tĩnh đứng ở bên ngoài đám người, tựa như thần giao cách cảm ngẩng đầu nhìn anh.
Liều Sùng nở một nụ cười dịu dàng “Vào đi.”
Trình Ương bị sự cưng chiều trong ánh mắt của đối phương làm mặt hơi nóng. Cậu mím môi, cúi đầu đi theo đám người vào thang máy.
Liễu Sùng nắm lấy tay cậu kéo về phía sau mình, sau đó thản nhiên nhấn nút lên tầng cao nhất của khu nội trú.
Hai người đứng ở trong góc khuất thang máy, Liễu Sùng dùng thân thể ngăn một khoảng trống với đám người kia cho Trình Ương. Anh nắm thật chặt tay Trình Ương, hai người không nói chuyện, trong thang máy đều là âm thanh nói chuyện rôm rả.
Thang máy không ngừng lên cao, người bên trong cũng lần lượt rời đi. Thang máy dừng ở tầng mười lăm, cô gái cuối cùng cũng rời khỏi thang máy, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cửa vừa đóng lại, Liễu Sùng liền xoay người xông lên ôm Trình Ương vào lòng thật chặt, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mềm mại của cậu nâng gáy cậu để cậu tựa vào vai mình, mê luyến xoa nhẹ cổ cậu. Giờ phút này cái cảm giác chân thật có thể ôm lấy đối phương làm anh thầm thở dài.
Trình Ương không ngờ Liễu Sùng đột nhiên ôm lấy mình, nhất thời có chút luống cuống tay chân sững người tại chỗ. Giữa bọn họ có rất hiếm khi ôm ấp, dù sao thì hai thằng con trai ôm tới ôm lui khó tránh khỏi khó xử và nổi bật khác thường. Cả hai đều ngầm ý thức được điều này, chỉ ngoại trừ lần đó sau khi Liễu Sùng uống quá nhiều hai người có lên giường một lần, trần trụi mà tiếp xúc khắng khít thân mật với nhau. Bình thường bọn họ đều đối xử với nhau như đối xử với người khác, chỉ là trong lòng dành tình cảm cho nhau nhiều hơn mà thôi.
Chóp mũi là hơi thở ấm áp quen thuộc của Liễu Sùng, sức lực và cái cách anh ôm cậu khiến Trình Ương đột nhiên có cảm giác được trân trọng vô cùng mãnh liệt. Lúc này Trình Ương chẳng những không cảm thấy không tự nhiên, mà trong nháy mắt có chút mê luyến loại cảm giác được yêu thương và coi trọng này.
Trình Ương ma xui quỷ khiến giơ tay không cầm đồ lên ôm lấy vòng eo gầy gò rắn chắc của Liễu Sùng.
Cửa thang máy mở ra, Liễu Sùng đứng thẳng dậy buông Trình Ương ra, thấy bên ngoài thang máy không có ai, anh liền dắt tay cậu đi ra khỏi thang máy.
Đèn điện trong hành lang lẻ loi sáng, tầng 23 yên tĩnh không có nhiều bệnh nhân, chỉ có một vài phòng bệnh sáng đèn, hai y tá đứng ở trạm y tá đang tụm lại nhỏ giọng nói chuyện.
Trình Ương nhìn quanh một chút, hỏi Liễu Sùng “Anh ở tầng này sao?”
Liễu Sùng dắt Trình Ương đi khắp hành lang tìm cầu thang trả lời: “Anh ở tầng 14.”
“Thế...?”
Liễu Sùng đi một vòng cuối cùng cũng tìm được cầu thang, thẳng thắn nói “Bên ngoài phòng anh có người canh gác, không tiện đưa em đến đó. Chúng ta lên sân thượng đi.”
Trình Ương gật đầu đi theo anh lên sân thượng, Liễu Sùng tiện tay đóng cửa khóa trái để không ai tới quấy rầy.
Gió đêm hiu hiu thổi, khung cảnh trên sân thượng rất đẹp, thành phố dưới màn đêm lấp lánh ánh đèn neon. Ánh đèn rực rỡ, nhịp sống hối hả ấy chậm dần lại, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Liễu Sùng tìm một chỗ khuất gió ngồi bệt xuống đất, nắm tay Trình Ương tỏ ý muốn cậu ngồi trước mặt mình.
Trình Ương: “...”
Hôm nay Liễu Sùng quá khác thường, phải nói rằng khoảng thời gian ngắn ngủi họ ở bên nhau hôm nay còn thân thiết hơn cả ngày thường. Là một thằng con trai Trình Ương vẫn có chút không tự nhiên khi ôm ấp với người cùng giới, cậu chỉ vào vị trí bên cạnh nói: “Em ngồi đây là được rồi.”
“Muốn ôm em.” Liễu Sùng không che giấu ý định của mình chút nào, ngẩng đầu, ánh mặt trấn định lại tự nhiên nhìn Trình Ương “Em có thể thích nghi trước, sau này thân mật sẽ không cảm thấy xấu hổ.”
Trình Ương dò xét nhìn khuôn mặt chuyên chú còn nghiêm túc của đối phương, đột nhiên cảm thấy Liễu Sùng ít nhiều bị một gậy của lũ du côn kia gõ ra di chứng. Nếu không dựa theo tính cách ngỗ nghịch của anh cũng không thể đột nhiên dính người như vậy.
Hai người giằng co qua lại, Liễu Sùng không có ý định nhượng bộ nhưng cũng không có ép buộc. Tình cảnh này nếu đổi thành kiếp trước lúc bọn họ chia cách sau ba năm lần đầu đầu gặp lại, Liều Sùng khẳng định không nói hai lời đầu tiên sẽ đè Trình Ương xuống ôm chặt lấy không buông tay, đem khoảng thời gian ba năm đã mất từng chút bù lại. Nhưng đời này anh có rất nhiều thời gian để đối xử dịu dàng với Trình Ương.
Cuối cùng Trình Ương vẫn thành thật ngồi ở trước mặt anh. Trước đó còn tưởng rằng không thoải mái như thế nào, kết quả đối phương tự nhiên ôm lấy, hơn nữa còn lấy điệu bộ ỷ lại tựa đầu vào trên vai của cậu, Trình Dương cũng không có gì cự nự nữa.
Liễu Sùng đưa tay từ phía sau Trình Ương lên phía trước, đặt đồ ăn lên đùi “Vài ngày nữa anh sẽ xuất viện, em một mình ở trường nhớ chú ý an toàn, không chỉ Vương Nhiên mà những người khác cũng phải chú ý.”
Trình Ương giúp anh lấy canh hầm còn nóng trong hộp nhựa đưa cho anh, thừa dịp Liễu Sùng buông lỏng tay để uống canh lần lượt bày đồ ăn ra “Em biết rồi.”
Liễu Sùng nhấp canh từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm. Anh không lo lắng Vương Nhiên mà là lo Liễu Hoa Cường bên này sẽ có động tác. Anh bây giờ chưa có năng lực có thể bảo vệ Trình Ương tuyệt đối, không để cho cậu bị thương tổn bởi bất kỳ uy hiếp nào. Muốn tránh được những rủi ro này cũng chỉ có thể rời khỏi đây, đi tới một thành phố mà thế lực Liễu Hoa Cường không thể can thiệp được. Dĩ nhiên anh sẽ không lựa chọn trốn tránh Liễu Hoa Cường cả đời.
Mặc dù bây giờ đã sống lại, nhưng kiếp trước đối với anh vẫn canh cánh trong lòng. Người này là cha anh nhưng lại không có đủ tư cách làm cha, cái loại không có chính kiến sĩ diện hão còn không chịu nổi gió thổi bên gối. Cho dù bây giờ có tránh được cũng khó đảm bảo tương lai sẽ là một cái tai hoạ ác độc với Trình Ương không. Liễu Sùng sẽ không bao giờ để Liễu Hoa Cường trở thành mối đe dọa giữa mình và Trình Ương, muốn giải quyết mối đe dọa này chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng trở nên mạnh mẽ hơn không phải là chuyện một sớm một chiều.
Cơ mà những thứ này không phải là vấn đề, chỉ cần có đủ thời gian cũng có thể giải quyết được, vấn đề bây giờ là Trình Ương có nguyện ý đi cùng anh hay không.
Cậu có sự nghiệp học hành, có gia đình, cuộc sống tràn đầy các loại sóng gió to nhỏ nhưng không đến mức phải rời đi. Nếu là anh anh cũng sẽ không đồng ý rời đi.
Nghĩ đến đây, Liễu Sùng đột nhiên có chút lo lắng, từ phía sau ôm lấy Trình Ương, nghiêng đầu về phía trước, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào vành tai đối phương. Sau đó tựa đầu vào vai cậu cọ lên hai má cậu, có chút bất an nhỏ giọng nói “Nếu như chuyện của chúng ta bị cha anh phát hiện, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh, sẽ nghĩ mọi cách tách chúng ta ra. Trình Ương, em nói anh nên làm gì đây...”
Tim Trình Ương thắt lại, cả người cứng đờ. Trong đầu không tự chủ được liên tưởng đến hành vi bất thường của anh hôm nay. Hình như đã ý thức được câu tiếp theo của anh sẽ nói cái gì, sắc mặt cậu trong nháy mắt trở nên có chút tái nhợt, trầm mặc nửa ngày sau mới giả vờ bình tĩnh nói: “Anh muốn nói gì.”
“Anh không muốn phải xa em đâu.” Cánh tay Liễu Sùng càng ra sức ôm chặt Trình Ương “Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi.”
Trình Ương sửng sốt, đáp án này rõ ràng không giống với đáp án mình chuẩn bị tiếp nhận. Thân thể căng thẳng của cậu dần dần buông lỏng, một lúc lâu sau mới chần chừ hỏi: “Vậy không thi đại học sao?”
Liễu Sùng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu “Không còn kịp nữa, chờ anh xuất viện chúng ta liền rời đi, em nguyện ý không?”
Trình Ương quay đầu nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của đối phương cực kỳ chuyên chú nghiêm túc, nhưng không cách nào che giấu được sự lo lắng trong đó. Trình Ương biết, anh sợ bị cậu từ chối.
Trình Ương vốn còn có chút xoắn xuýt, cậu không bỏ được sự nghiệp mười hai năm cực khổ học hành. Cha mẹ đã qua đời nhiều năm, từ cấp hai đã vừa đi làm vừa đi học, bây giờ cuối cùng cũng sắp hết khổ, nói bỏ liền bỏ, kiểu gì cũng đều cảm thấy không cam lòng.
Cậu không muốn phải trông chờ vào chú thím đang nắm giữ cái quyền nuôi dưỡng cậu nữa. Những “người thân” luôn chực chờ bán đi căn nhà bố mẹ cậu để lại, chiếm lấy di sản ít ỏi mà đáng lẽ ra cậu phải được hưởng kia. Họ không muốn bỏ tiền ra nuôi Trình Ương đi học, nhưng lại không biết xấu hổ mà kỳ vọng cậu đạt được thành tựu cao. Không những thế còn nói cậu vong ơn phụ nghĩa, không biết ơn họ.
Cậu đối với thế giới bên ngoài căn bản là tràn đầy mờ mịt.
Nhưng những điều này so với ánh mắt nghiêm túc đến thấp thỏm của Liễu Sùng, cậu càng không nỡ cự tuyệt anh, làm cho anh thất vọng. Nói cách khác, gia cảnh Liễu Sùng không kém cậu, có được nhiều thứ mà cậu không có. Ấy vậy nhưng đối phương lại nguyện ý vứt bỏ những thứ này chỉ vì không muốn xa mình, cậu còn do dự cái gì nữa.
Tựa như ngoại trừ công sức học hành cực khổ kia ra, cũng không còn gì đáng để cậu lưu luyến cả.
Trình Ương nở một nụ cười, nhỏ giọng nói “Được, chờ anh xuất viện, em đi với anh.”