Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
(Không cắt chương)
Cơn mưa lớn gột rửa đất trời, trên phố vắng bóng người qua lại, nhiều cành cây gãy đổ vì mưa đá nằm ngổn ngang trên mặt đường, lá cây rơi rụng trôi theo dòng nước không qua mắt cá chân trôi đi. Đôi khi xe cộ lao qua làm nước bắn tung tóe khắp trời, khiến cho cả người Liễu Sùng dẫu đang mặc áo mưa nhưng vẫn bị mưa lớn làm ướt đẫm, lập tức kéo anh từ trong cơn hoảng hồn tỉnh lại.
Liễu Sùng hai ba bước chạy đến bế đứa bé không biết còn sống hay đã chết từ trong nước lên, sờ động mạch bé, xe đạp ở phía sau cũng không thèm quan tâm tới ôm người chạy đến phòng khám gần đó.
Bên trong phòng khám.
Liễu Sùng đưa đứa bé hôn mê bất tỉnh cho một cô y tá "Đứa bé này bị xe đụng, phiền cô xem cho bé một chút, tôi quay lại lấy xe đạp đã, sẽ trở lại liền."
Y tá vội gọi anh lại, có chút xấu hổ nói "Chờ một chút, cậu đi nộp tiền trước rồi hẵng đi."
Liễu Sùng biết đối phương sợ anh để đứa nhỏ lại rồi bỏ chạy, cũng lười dài dòng với cô, dứt khoát mò ra tờ một trăm đồng ướt nhẹp nói "Chỉ mang theo có nhiêu đây thôi ạ, có được không?"
Y tá đánh giá vết thương trên người đứa bé một lúc rồi mới vui vẻ nhận tiền để Liễu Sùng đi.
Nhưng mà chờ Liễu Sùng đội mưa về tìm xe đạp, ở nơi xảy ra sự việc đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu.
Anh tìm xung quanh một vòng mà vẫn không thấy, xem ra đã bị người khác đẩy đi rồi.
Liễu Sùng đứng dưới mưa bất đắc dĩ thở dài, đành quay lại phòng khám.
Anh cả người ướt nhẹp ngồi trên ghế, dưới chân là một vũng nước, ở bên ngoài chờ một lúc lâu bác sĩ mới đi ra.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống "Ở chỗ tôi chỉ có thể băng bó vết thương cho bé, còn trên người có chuyện gì khác không thì chỉ có thể đến bệnh viện kiểm tra. Theo ý kiến cá nhân của tôi thì bị xe đụng không thể xem thường, các cơ quan nội tạng và mô mềm có thể sẽ bị tổn thương, cậu là người thân của bé?"
"Dạ không phải, lúc người khác đụng cậu bé cháu vừa hay nhìn thấy thôi." Liễu Sùng đứng dậy, trong nháy mắt cao hơn bác sĩ một cái đầu, nhíu mày nói "Làm mấy kiểm tra đó đại khái cần bao nhiêu tiền ạ?"
Bác sĩ suy nghĩ một chút, vô cùng nhân đạo đề nghị "Làm kiểm tra toàn thân khá tốn kém, một hai ngàn cũng không giải quyết được. Nếu cậu không biết cậu bé thì liền gọi điện thoại báo cảnh sát đi, để cho người nhà của cậu bé đến giải quyết, nhưng mà cậu phải chờ cảnh sát tới mới có thể đi được."
Liễu Sùng ừm một tiếng, bởi vì trời mưa không mang điện thoại nên phải mượn điện thoại cố định của phòng khám gọi điện thoại báo cảnh sát, tiện thể gọi điện thoại cho Trình Ương để cậu khỏi lo lắng.
Đợi ở phòng khám gần nửa tiếng thì có mấy người cảnh sát đội mưa chạy tới, nghe Liễu Sùng trần thuật lại sơ lược sự việc, đầu tiên không tiếp nhận bé mà liên lạc với điều tra viên giám sát xem CCTV. Chắc chắn người gây hoạ không phải là Liễu Sùng thì liền làm biên bản đơn giản, miệng khen anh mấy câu nghĩa hiệp làm việc thiện, thuận tiện đưa cho anh một cây dù rồi cho anh đi.
Sau khi rời phòng khám bên ngoài trời đã tối, mưa vẫn không ngừng rơi, không mua được thức ăn, mất xe đạp không nói mà còn phải trả một trăm đồng tiền thuốc men. Mặc dù hôm nay tổn thất nhiều mà lại không có người đền đáp, nhưng so với sinh mạng mà nói những thứ này đều không đáng nhắc tới. Anh chỉ hy vọng buổi trưa nay đi ra ngoài Trình Ương sẽ không bị đói.
Tay không về nhà nhưng Liễu Sùng cũng không vào nhà liền, anh đứng ngoài cửa đối diện nói với Trình Ương đang cau mày đưa khăn cho anh, "Anh không có mua được thức ăn, em đi lấy cho anh ít tiền đi, anh đi mua chút đồ ăn cho em."
Trình Ương duỗi tay kéo bàn tay lạnh như băng của Liễu Sùng vào nhà, một tay đóng cửa lại "Em làm đồ ăn rồi, mau thay quần áo ướt ra đi, bị bệnh thì biết làm sao."
Liễu Sùng nhướng mày, một bên cởi quần áo, ngoài ý muốn hỏi "Lấy gì làm cơ?"
"Bà cụ dưới lầu đưa." Trình Ương xoay người về phòng cầm quần áo ngủ sạch sẽ tới, thấy anh không kiêng dè gì bắt đầu cởi quần, cậu theo bản năng nhìn về phía cửa sổ phòng khách, thấy cửa sổ đã bị che kín mới đưa mắt nhìn hướng khác, mà lỗ tai dần dần ửng đỏ lên.
Liễ Sùng thấy bộ dạng phi lễ chớ nhìn của cậu có chút buồn cười, ném quần áo ướt qua một bên, nhận lấy quần áo từ trong tay cậu "Em quen hai cụ kia từ lúc nào vậy... Cục cưng à, em quên lấy quần lót cho anh rồi."
"Hai ngày trước em khiêng đồ giúp họ..." Trình Ương nghiêng đầu nhìn thì thấy đối phương đang thoải mái thả chim trước mặt cậu, không thèm giấu giếm, tim nhất thời đập loạn xa, vội vàng ồ một tiếng rồi xoay người đi lấy quần lót.
Liễu Sùng cười cười "tốt bụng" che lại, thay quần áo rồi bật bình nóng lạnh, giặt quần áo ướt xong liền ra bưng đồ ăn với Trình Ương "Em mới nói là khiêng đồ giúp bọn họ?"
"Ừm, hai ngày trước em đi mua muối, vừa vặn lúc đó bọn họ mua mấy chậu cây không chuyển đi được liền giúp bọn họ chuyển." Trình Ương nói xong sợ Liễu Sùng lo lắng lại bổ sung "Không nặng lắm."
Liễu Sùng cười cười đi theo phía sau cậu nói "Chính em hiểu rõ đừng cố quá là được."
Trình Ương không tiếng động gật đầu "Đứa bé kia thế nào rồi?"
"Anh không biết, lúc anh đi nó còn chưa tỉnh." Sau khi giao cho cảnh sát xử lý Liễu Sùng liền không để việc này trong lòng nữa. Anh bới cơm cho Trình Ương, quan tâm nói "Sau khi anh ra ngoài con trai không có động sao?"
"...Không."
Liễu Sùng bất đắc dĩ cười "Không cho mặt mũi vậy luôn?"
Trình Ương liếc nhìn ánh mắt cưng chiều của anh, nhịn một chút nhưng vẫn không khỏi khỏi tò mò hỏi "Sao anh biết là con trai?"
Liễu Sùng nghe vậy không khỏi nghĩ tới đứa bé khôn khéo đáng yêu nhưng suy dinh dưỡng mà kiếp trước Trình Ương giao cho anh, trong lòng nhất thời mềm mại. Thằng bé đó là con trai mình, suy nghĩ một chút cũng thấy hơi giống mình đó chứ. Anh dịu dàng nhìn bụng Trình Ương, nhỏ giọng nói "Cảm giác."
Trình Ương "..."
Cơn mưa bất chợt hạ xuống trở nên dài vô tận, đã ba ngày liên tiếp vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, nước sông ở thành phố D lại tăng gấp mấy lần. Liễu Sùng vẫn như cũ đội mưa đi làm, Trương Uyên với Triệu Giác mấy ngày nay rất ít tới tiệm, trực tiếp để Liễu Sùng thay mặt quản lý.
Bởi vì trời mưa nên buôn bán trong tiệm rất vắng vẻ, Liễu Sùng làm xong chuyện liền đi mượn máy tính của đồng nghiệp ở phòng máy, chuẩn bị lên mạng tìm một bác sĩ tư nhân tiếp xúc một thời gian, nếu nhân phẩm không tệ thì sau này Trình Ương muốn sinh liền có thể giao cho bác sĩ tư nhân tới xử lý.
Tuy nhiên sau khi tìm kiếm nhiều thông tin tư vấn trên mạng thì giá cả khá cao, với khả năng chi trả hiện tại của mình thì đơn giản là anh không đủ tiền trả.
Liễu Sùng cảm ơn đồng nghiệp, vô cùng phiền não xoa trán ra khỏi phòng máy, trong đầu đều là chuyện tìm bác sĩ.
Tìm người vẫn phải dựa vào quan hệ, không chỉ có thể tin được, về giá cả cũng sẽ không quá dọa người. Nhưng kiếp trước Liễu Sùng chưa tốt nghiệp đã bị nhốt nửa năm, ngoại trừ một số bạn học thân thiết ra thì anh không có cơ hội đi ra ngoài làm quen bạn mới. Sau khi ra ngoài mặc dù tạo cho mình mạng lưới quan hệ và vòng bạn bè, nhưng những quan hệ kia ở đời này rõ ràng không dùng được.
Dĩ nhiên ngoại trừ một người.
Nhưng không dễ để làm quen với người đó, lúc đầu anh có thể mời người đó trở thành bác sĩ riêng là vì suýt chút nữa phế một cánh tay để đổi lấy. Bây giờ coi như muốn đi làm quen với hắn thì cũng không biết được hắn đang ở đâu.
Nghĩ đến đây Liễu Sùng không khỏi thở dài, tìm bác sĩ cũng không có manh mối.
Đúng lúc này bên ngoài có khách tới, Liễu Sùng ổn định tâm tình xong chuẩn bị ra ngoài order thì điện thoại trong túi vang lên. Anh móc điện thoại ra nhìn thì thấy người gọi tới là Trình Ương.
Anh không nhận liền mà cầm điện thoại nhìn xung quanh một cái, thấy có đồng nghiệp tới đón tiếp khách mới yên tâm bước ra phía sau mà nhận điện thoại.
"Sao thế?"
"Có mấy người đến làm phiền trước cửa, bây giờ anh có thể về một chút không?" Đầu bên kia là giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ của Trình Ương, thậm chí là cắn răng nghiến lợi.
Liễu Sùng cau mày, trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm với tiếng trai gái tức giận ầm ĩ "Đừng mở cửa, anh lập tức về liền."
Cúp điện thoại, Liễu Sùng vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện cho Trương Uyên. Trương Uyên nghe là trong nhà có chuyện liền không do dự mà phê duyệt, Liễu Sùng nói với đồng nghiệp mấy câu rồi vội vã chạy khỏi quán cafe.
Anh đi xe taxi tới thẳng dưới lầu, hai ba bước liền chạy vọt lên lầu, lập tức nhìn thấy ngoài hành lang có nhiều người dân nhà xung quanh chặn lại, hai cụ cho Trình Ương đồ ăn cũng ở đây. Vừa thấy anh bèn vội vàng kéo lại nói "Con đừng đi, trước cửa nhà con có mấy người chặn cửa ầm ĩ, chờ bọn họ ồn ào mấy câu rồi bỏ đi à. Nếu giờ con xuất hiện là con chịu trận đấy."
Liễu Sùng cau mày, đầu đầy mơ hồ hỏi "Bà Lưu, bà biết chuyện gì không ạ?"
Bà Lưu nghiêm túc nói "Nghe đại khái, nói là con chạy xe đụng người, còn gây tai nạn bỏ trốn! Bây giờ người gặp nạn vẫn còn nằm trong viện, bảo là muốn con nhận lỗi và bồi thường tiền thuốc men cùng tiền tổn thất tinh thần, hỗn loạn quá bà cũng không nhớ được."
Liễu Sùng nghe vậy tức đến bật cười, hừ lạnh nói "Con tới xe cũng không có, lấy cái gì mà đụng người?"
Bạn già của bà Lưu nghe nói là cựu chiến binh về hưu, đã bảy mươi mà tinh thần vẫn sáng ngời, nghe vậy vô cùng có khí thế lên tiếng "Bọn họ nói con lái xe đạp đụng người, xe cũng không cần mà bỏ chạy, kia đơn giản là nói bậy. Xe đạp đó có thể đụng ai chứ, ông thấy bọn họ hơn phân nửa là tới gây chuyện."
Nhắc đến xe đạp, Liễu Sùng không khỏi nghĩ đến đứa trẻ mà anh cứu hôm đó, anh còn chưa kịp cảm ơn hai cụ thì một số người dân thấy chính chủ đến, bắt đầu bất mãn than phiền:
"Ồn ào ầm ĩ lâu lắm rồi, mau dẫn người đi đi, ồn chết đi được!"
"Còn không phải sao, làm cháu tôi sợ quá phát khóc!"
"Làm người khác khó chịu thật sự!"
"Thật sự xin lỗi, tôi sẽ giải quyết ngay bây giờ." Liễu Sùng lạnh lùng nói, gật đầu tạm biệt hai cụ xong liền chạy lên lầu ba.
- ----------------------------
Tô: Tại lười đó, chuyển qua đăng từng chương. Siêng dồn chương thì cắt:))))))