CHƯƠNG 16
Nguyên bổn chỉ nghĩ muốn nhẹ chạm vào đó, nhưng sau khi hôn lên lại không thể vãn hồi. . .
Đầu lưỡi bị lửa nóng làm càn chui vào câu quấn, bàn tay đã sớm từng bước cởi đai lưng Ngự Phong, y mặc trên người hoa phục màu tím, thoáng cái đã bị Tôn Dật Thiên thuận tay xé mất, làm cho thân hình trắng nõn vốn được giấu trong chăn giờ đã lộ ra, khuôn ngực trắng tích của y, thuận thế hôn lên đã bị kích thích, không kềm được khẽ cắn liếm duyện theo.
“A ha. . . Dật. . . Không nên. . . Nơi này. . . Đừng uh. . .”
Không chịu nổi đầu lưỡi ẩm nóng khiêu khích, hai chân y đã mềm nhũn, khiến Tôn Dật Thiên được đà tiếp tục, tay giữ chặt thắt lưng Vương Ngự Phong, làm cho y khóa ngồi ở trên đùi hắn .
“Ngự Phong. . . Hảo muốn ngươi. . .”
Khó có thể khắc chế *** đang cháy bỏng, hạ phúc không ngừng khô nóng, đã làm cho Tôn Dật Thiên không cách nào kềm chế dục vọng đang tràn đầy, nhẹ nhàng áp môi đến gần tai y thổi nhiệt khí ấm nóng.
“Dật Thiên. . . Nóng quá. . . Ta. . .”
Không chú ý đến sức nặng, y ngồi trên người Tôn Dật Thiên, hai tay ôm chặt hắn, cảm giác hưng phấn chưa từng có đang dần dâng trào trong y, rõ ràng bây giờ kinh nghiệm sau đêm qua không kém là bao nhiêu, nhưng lại kém hiện tại vạn lần.
Đêm qua tâm tình khẩn trương sợ hãi, giờ phút này đã không còn nữa, chỉ còn khoái cảm mãnh liệt chờ mong cùng hưng phấn, chẳng lẽ việc có hay không cho người khác thấy tâm ý lại khiến mọi thứ thay đổi như vậy sao?
Là bởi vì lúc nãy cùng Tôn Dật Thiên thẳng thắn khẩn trương, xem hắn là bạn đồng hành cả đời, cho nên bây giờ mới có cảm giác hưng phấn cùng chờ mong?
Hay là bởi vì đêm qua đã có qua một lần kinh nghiệm cho nên không thấy sợ nữa?
Mặc kệ nguyên nhân là gì, giờ phút này đối với Vương Ngự Phong mà nói cũng không trọng yếu, quan trọng là, y thích cái cảm giác Tôn Dật Thiên ở bên mình.
“Ta cũng vậy.. . . Ngự Phong. . .”
Lại một lần nữa hôn lên môi y, lúc này đây, Vương Ngự Phong đã học được, chủ động đáp lại hắn, mặc dù kỹ xảo không thuần thục như hắn, nhưng cũng đủ để làm sâu thêm ý nghĩ cùng dục vọng của hắn muốn có được y.
“Đừng uh. . . Hô uh. . .”
Nụ hôn triền miên nồng nhiệt kéo dài hồi lâu, đến khi tách ra thì gò má của cả hai đã đỏ ửng lên rồi, bạc môi dán lên chiếc cổ trắng ngần của Vương Ngự Phong, ngón trỏ tay trái nhân lúc hỏa lưỡi đang cùng Vương Ngự Phong giao quấn, tiến thẳng đến nơi ẩm ướt đầy khoái cảm.
“Dật. . . Uh ah. . . Đau. . .”
Đối với việc Tôn Dật Thiên đột nhiên xâm nhập phát ra âm thanh rên rỉ, vô thức siết chặt vai hắn.
“Nhẫn nại một chút. . . Rất nhanh sẽ ổn thôi. . .”
Chậm rãi thủ chỉ, muốn Vương Ngự Phong thích ứng với dị vật đang tiến vào.
“Uh ah. . . Đừng. . . Nóng quá. . . Đừng uh. . . Ha. . .”
Cảm giác được hạ phúc bị hắn khiêu khích càng ngày càng nóng, toàn thân vốn trắng tích nay đã phủ một tầng đỏ ửng, đôi mắt to ngập nước càng sáng ngời đến mỵ người, nhẹ mở đôi môi đỏ mọng phát ra âm thanh câu dẫn, vô thức lay động thân ảnh, tất cả đều vô tình thúc dục tình mê hương, hai thân thể nóng như khối lửa quấn lấy nhau thật chặt.
“Ngự Phong, ngươi đẹp quá. . .”
Nhìn mái tóc dài đen nhánh của y có chút bù xù, nhẹ nhàng lay động trên thân thể phấn hồng mềm mại, làm cho hắn hoàn toàn bị lạc trong cảnh sắc xinh đẹp.
“Đừng. . . Dật Thiên. . . Nhiệt thật là khó chịu ah. . .”
“Nói ngươi muốn ta. . . Nhanh. . .”
Cố ý vừa nhanh vừa chậm thủ chỉ, khiêu khích sắc dục của y.
“Không nên. . . Ah. . . Dật Thiên. . . Uh. . .”
“Nói ngươi muốn ta. . . Không nói. . . Ta không dừng. . .”
Tận lực thong thả di chuyển, ác ý nhỏ đủ để khơi dậy dục vọng của y, chỉ nghe được Vương Ngự Phong hằn ra từng chữ.
“Sao lại như vậy. . . Ha uh. . . Muốn ngươi. . . Ta muốn ngươi. . . Ta van ngươi. . .”
Dù sao đây chỉ là lần thứ hai của Vương Ngự Phong, căn bản là nhẫn nại không thể nào đè nén được dục hỏa đang cuồng thiêu, rất nhanh hướng Tôn Dật Thiên thảo tha.
“Tốt . . . Sẽ thỏa mãn ngươi. . .”
Hài lòng rút tay ra, để Vương Ngự Phong nằm sấp trên long án , nhẹ nâng bắp đùi của y lên, giải khai tự thân quá mức che tế vật, lấy lại lý trí đang bị dục hỏa thiêu đốt, ôn nhu tiến vào y.
“Uh. . . Đau. . .”
Vô thức cắn môi, móng tay cắm vào da thịt đến đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán thi nhau rơi xuống, nhíu mày, thân thể vô giác ghì chặt.
“Buông lỏng một chút. . . Nếu không sẽ bị thương . . .”
Cúi xuống hôn lên thùy tai mẫn cảm của y.
“Đừng uh ah. . . Ah ah -. . . Đau. . .”
Tôn Dật Thiên đột nhiên liếm duyện nơi mẫn cảm làm cho Vương Ngự Phong buông lỏng thân thể, nhưng chỉ vừa thả lỏng trong nháy mắt, cảm giác đau đớn lại ập đến.
“Không sao . . . Không sao. . .”
Lợi dụng lúc Vương Ngự Phong vừa buông lỏng thân thể rất nhanh tiến vào, nhưng lại bởi vì nghe được tiếng kêu đau đớn của y mà không đành lòng, không ngừng hôn lên lưng y an ủi, cố gắng dời sự đau đớn đi.
“Uh. . . Ha. . . Ha. . . Hô. . . Đừng uh. . .”
Biết Tôn Dật Thiên có tâm ý, cố gắng điều chỉnh hô hấp, thích ứng với nhiệt độ càng lúc càng cao.
“Ngự Phong. . . Nhẫn nại một chút. . .”
Cảm giác được thân thể Vương Ngự Phong đã thích ứng, trấn an vài câu, liền thong thả tiến vào.
“Uh ah. . . Ha. . . Đừng ah. . . Dật Thiên. . . Hảo trách. . . Nhưng mà. . . Ha. . . Cũng thật thoải mái. . .”
Thân thể đã dần dần tiếp nhận động tác của Tôn Dật Thiên, không cách nào khống chế liền lắc lư theo, một chút xâm nhập một chút rút ra mang đến cảm giác thật quái dị, nhưng lại có thể khiến y tê dại, tiếp nhận từng cơn cọ xát cùng đau đớn.
“Ngươi cứ từ từ làm quen . . .”
Bắt đầu gia tăng tốc độ cùng lực đạo, bởi vì tiếng rên rỉ đầy câu dẫn của, đã làm hắn vứt bỏ tất cả lý trí còn sót lại.
“Ah ah. . . Đừng uh. . . Ah. . . Dật Thiên. . . Ah uh. . . Đừng uh. . . Nóng quá. . . Hình như. . . Ha. . . Muốn cháy rồi. . .”
Động tác rất nhanh đem lại sung sướng cùng khoái cảm, nhưng nhiệt độ thân thể ngày càng cao, cao đến nỗi muốn đốt những khớp xương cho tan ra, cả thân thể mềm nhũn, tùy ý để cường lực phía sau chi phối.
“Uh. . . Ngự Phong. . . Hảo chặt. . . Thật thoải mái. . .”
Không cầm lòng được tại bên tai Vương Ngự Phong nỉ non, lửa nóng bị y giữ chặt làm tăng thêm khoái cảm, lại không ngừng cọ xát kích thích, khiến Tôn Dật Thiên cũng không có cách nào khống chế máu nóng ngang bướng trong cơ thể, từng chút một dùng sức ra vào mật động của y, càng lúc nhiều càng nhiều sung sướng khoái cảm.
“Đừng hả. . . Ah ah. . . Không được. . . Chịu không nổi rồi. . . Dật. . .”
Hạ thân sắp cho ra chất lỏng, cao trào kích thích, làm cho Vương Ngự Phong vô thức liên tục gọi tên Tôn Dật Thiên, hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay cũng đã trắng dã, trong mắt hơi nước càng ngày càng nhiều, đôi môi đỏ mọng cũng trở nên yêu diễm đến đáng sợ, tóc dài tán loạn xõa lên tấm lưng phấn hồng vì nhiễm ***, màu đen cùng hồng kết hợp hảo mê người.
“Ngự Phong. . . Ta Ngự Phong. . . Nhanh. . . Uh. . . Ah – “
“Uh ah – “
Cùng Tôn Dật Thiên bắn ra nhiệt dịch, cảm giác được sức nặng đặt ở trên lưng cũng đã nhẹ đi vài phần, nơi cổ truyền đến nụ hôn của hắn, sau khi điều hòa hô hấp ý thức càng ngày càng mơ hồ.
“Trẫm sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi, ngươi tốt nhất nên biết điều đó.”
Khóe môi tươi cười nói, mặc dù mang hơi thở dốc, nhưng nghe có vẻ rất sung sướng.
“Ta. . . Muốn cầu cũng không được. . .”
Cùng mỉm cười, không bao lâu liền thiếp đi.
Vĩnh viễn là bao lâu?
Không người nào biết, nhưng mà y biết, chỉ cần có người yêu thương ở bên cạnh, sẽ là vĩnh viễn.
Mà hắn, đương nhiên cũng biết…
__END 16__