CHƯƠNG 1
Nhìn danh sách phi tần trước mắt, Vương Ngự Phong chỉ cảm thấy một hàng dài đến chóng mặt.
Vừa nghĩ đến chính mình phải ở trong cung sáu tháng làm “thái giám”, tâm lý cũng rất khó chịu.
“Ghê tởm!” – Có đạo lý nào lại đem chính con mình đẩy vào nguy hiểm chứ…..
Cuối cùng không kiềm được bực tức trong lòng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bất mãn trong đầu tuôn ra như nước, không ngừng phàn nàn lên xuống.
“Tức chết ta rồi….Cái gì gọi là ngươi lớn lên giống phụ nữ như vậy, sẽ không có người phát hiện đâu…Có loại cha này hả….”
Vẫn bất mãn theo với từng cơn oán giận, bị gọi tới thay mặt chức vụ tiểu thúc kỳ thật không phải nguyên nhân chính làm cho lửa giận của Vương Ngự Phong bùng nổ, chính thức làm cho y cực độ bất mãn, chính là vì phụ thân nói như thế…..
“Vì cái gì!? Cha, ta đường đường là một nam tử hán, vì cái gì mà muốn ta đi làm thái giám hả…”
“Cũng sẽ không thật sự thiến ngươi….Chỉ là muốn ngươi giả mạo thái giám thay mặt chức vị tiểu thúc ngươi một chút thôi….”
“Ta không nên….Việc này nếu như truyền ra ngoài, Vương Ngự Phong ta sau này sao có thể gặp người hả….”
“Không được truyền ra…Việc này ngàn vạn lần không được truyền ra….Nếu bị người phát hiện, chính là tội khi quân phạm thượng….sẽ bị chém đầu ah….”
“Nếu như vậy….Vì cái gì còn muốn ta đi làm thái giám…..Nếu như bị phát hiện…..”
“Chính là sợ bị người phát hiện, mới gọi ngươi đi ah~…..”
“Ách…Cái này là ý tứ gì?”
“Ngươi sao không tự nhìn chính mình một cái? Ngươi lớn lên tế da nộn thịt, mi thanh mục tú, vừa lại môi hồng răng trắng, rất giống một người yểu điệu thục nam nga…Mặc vào quan phục tiểu thúc ngươi….Người khác tuyệt đối sẽ không phát hiện ngươi là một thân nam nhi….”
Trong cung làm thái giám, bởi vì đã mất đi cái tượng trưng nam tính, âm dương mất cân đối, mỗi người thoạt nhìn rất giống đàn bà, hơn nữa mỗi ngày thị hầu hoàng hậu phi tần, thời gian lâu, nhấc tay giơ đầu cũng giống phụ nữ, thành một cái lưỡng dạng rồi…..
“……..” nghe được phụ thân nói, Ngự Phong suýt nữa bị tức chết, lớn lên như thế cũng không phải y tự nguyện, từ nhỏ đến lớn, y bất mãn nhất chính là có gương mặt như phụ nữ, lúc nào cũng bị thân thích đùa giỡn, cũng không ngẫm lại xem y có bao nhiêu ủy khuất.
“Nhưng mà cha….”
“Nhưng hơn nữa…Đại ca với tiểu đệ ngươi mỗi người đều như cha giống nhau về khí chất, mày rậm mắt to, vừa nhìn sẽ biết lừa gạt bất quá….”
Mặc dù nói Vương Ngự Phong dung mạo bên ngoài hẳn là có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra, nhưng là nói đi nói lại đều cũng có điểm nguy hiểm, Vương Kỳ Nhận không phải không lo lắng, mà là thời gian cấp bách quá ah!
“Hơn nữa, chúng ta cũng không có nhiều thời gian rồi, tiểu thúc ngươi đến giờ Thân sẽ lên đường đi Tứ Xuyên, thời gian chúng ta không còn nhiều….’’
“Người đang sống hảo làm chi đột nhiên muốn đi Tứ Xuyên hả….’’
“Hắn cũng là bán mạng làm việc….”
“…….” Xem vẻ mặt y không cam lòng nguyện ý, Vương Kỳ Nhận không thể làm gì khác hơn là xuất ra chiêu cuối cùng….
“Như vậy đi! Nếu như ngươi có thể bình an hoàn thành sáu tháng công việc, ta sẽ đáp ứng với cho ngươi đi làm phu tử (*)…..”
(*): thầy giáo.
“Thật sự sao cha?! Nói thế có thật không!”
Nguyên lai Vương Ngự Phong trong lòng mang theo không cam tâm, vừa nghe đến điều kiện trao đổi của phụ thân, sắc mặt sỡ dĩ âm u, trong nháy mắt giống như đóa hoa nở rộ tràn ngập hướng khí.
“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, chỉ cần ngươi có thể bình an hoàn thành sáu tháng công việc, sau khi sự tình hoàn thành, dù ngươi muốn đi Nghiễm Đông hay là Sơn Đông làm phu tử, ta cũng sẽ không tái can thiệp ngươi…”
“Hảo! Thành giao, đến lúc đó ngươi cũng không nên đổi ý nga cha!”
Vì hoàn thành giấc mộng cuộc đời y, Vương Ngự Phong cứ như vậy tiếp được sứ mạng gian khổ.
“Ôi ~ ta thật là có điểm hối hận khi đáp ứng cha….”
Rất không hình tượng ghé vào trên bàn kêu rên, y đến bây giờ mới biết được, chung quy quan thái giám hậu cung không phải dễ làm.
Chẳng những phải chiếu cố từng phi tần từ lúc bắt đầu cuộc sống hàng ngày, còn phải mỗi ngày ghi chép chu kì ánh trăng tròn hay khuyết, bởi vì nó liên hệ đến tính toán thụ thai của các phi tần.
Còn có nhất định phải ghi chép Hoàng thượng mỗi ngày muốn phi tử nào thị tẩm, còn muốn ghi lại phi tử nào chưa được sủng hạnh…..
Hơn nữa tiểu thái giám, tiểu cung nữ cả hậu cung, ngay cả phi tử muốn cầu kiến Hoàng thượng đều phải được y phê chuẩn rồi mới có thể xin vào.
Không chỉ như thế, phi tử hậu cung này tất cả đều muốn giành cơ hội được Hoàng thượng thị tẩm, không ít người có khi sẽ đến nịnh hót y, không phải đưa lên vàng bạc châu báu, chính là đưa lên một ít dị vật quý hiếm, chính là hy vọng y có thể tại trước mặt Hoàng thượng ít nhiều nói tốt cho vài câu, để cho Hoàng thượng khâm điểm thị sủng.
Cùng cực nhàm chán nhìn trước mắt, một đống quà cáp các phi tử đưa tới lễ gặp mặt.
Có Văn phi đưa tới thúy ngọc hồ lô, nghe nói ở bên ngoài bán đều có mười tám vạn hai nghìn lượng, còn có Nga phi đưa tới nhân sâm ngàn năm, Ngọc phi đưa tới hắc thạch mã não, nghe nói hắc thạch mã não này nhưng là trân bảo khó gặp ah!
Còn lại gì đó y cũng không nhớ rõ rồi, dù sao không phải giấu đầy vàng trong cái giỏ hoa quả, chính là mỗi một đại sư được tặng ít đồ trong bảo khố.
Sở dĩ đối với Văn phi, Nga phi, Ngọc phi, tống gì đó có ấn tượng, thuần túy là bởi vì mấy thứ này, tất cả đều vốn là những người chưa từng được bước một bước đến tẩm phòng, nhân tiện đưa tới lấy lòng.
Các phi tử chỉ sợ lễ tống quá muộn sẽ bị tổng quản thái giám hậu cung mới nhậm chức thiêu hết công sức từ trước đến nay.
Cũng chỉ có sau khi làm việc, y mới hiểu rõ vì cái gì tiểu thúc lại sợ vị trí của hắn bị người soán tẩu đến như vậy.
Ngẫm lại chức vị này chẳng những có quyền thế, còn có nhiều nước luộc có thể mò như vậy.(*)
(*): “đục nước béo cò”
Khó trách tiểu thúc cho dù bị người cười là thái giám cũng bất vi sở động, bởi vì hắn biết tiểu thúc nhưng là quý tiền như tính mạng, tiền và mỹ nhân đối với hắn mà nói, tiền dường như đáng tin hơn.
Hơn nữa, mặc dù tiểu thúc vốn là một thái giám, nhưng là cả trong hoàng cung, chức vị thái giám lớn nhất đấy!
Bất quá đáng tiếc chính là y – Vương Ngự Phong chỉ là đến thay mặt cho tiểu thúc, cho nên lễ vật tất cả đều bị y trả lại, không ít tiểu thái giám, tiểu cung nữ đều bị đuổi về chỗ các phi tử.
Bất quá làm y chịu không được chính là, các phi tử tựa hồ tưởng rằng y không thích lễ vật các nàng tống, bởi vì một tiểu thái giám xui xẻo bị y đuổi về, không bao lâu tiểu thái giám lại cầm thứ gì đó càng quý trọng trở về cho y, còn nói phi tử uy hiếp nếu như y không thu hạ lễ vật, sau này sẽ làm khó dễ tiểu thái giám bọn họ.
Đến cuối cùng, Vương Ngự Phong rõ ràng trực tiếp đem lễ vật đưa cho tiểu thái giám và tiểu cung nữ, ngay từ đầu bọn họ còn không dám cầm, sau đó là y nửa uy hiếp nửa dụ dỗ, mới làm cho các tiểu thái giám và tiểu cung nữ phải nhận lấy.
Bất quá các phi tử đưa tới đồ vật quá nhiều, nhất thời y cũng không có cách nào một lần đem lễ vật toàn bộ tống đi hết, bây giờ còn một đống không ít ở trong phòng đây!
Y thật lo lắng nếu như phi tử lại mang đồ tới, buổi tối y có thể sẽ không có chỗ ngủ.
Cộc cộc cộc – (tiếng gõ cửa)
“Khởi bẩm Ngự công công, Tiểu An tử cầu kiến.”
Ngay lúc Vương Ngự Phong còn đang phiền não nên lưu đống lễ vật kia, ngoài cửa truyền đến tiếng nói, làm cho y không thể không tạm thời đình chỉ suy nghĩ chuyện không phải trọng yếu này.
“Vào đi!”
Vội vàng kéo quần áo thẳng, điều chỉnh tốt tư thế ngồi sau đó truyền Tiểu An tử tiến vào.
Chỉ thấy một người mặc y phục thái giám màu đỏ, tiểu thái giám cung kính vào phòng sau đóng cửa lại, tiêu sái đến trước mặt Vương Ngự Phong, thân thể hạ thấp một chút sau đó liền cẩn cẩn dực dực (*) từ trong lòng xuất ra một phong thư màu trắng, đưa tới trên tay y, cũng ghé lại tai y nói nhỏ:
(*): vô cùng cẩn thận.
“Đây là Thái hậu nương nương sai Tiểu An tử chuyển cho ngài mật hàm.”
“….Thái hậu nương nương…..” Không thể nào! Không lẽ thân phận của y bị bại lộ hay là y làm sai cái gì? Tại sao y vừa mới tiếp được chức vị tiểu thúc chưa tới ba tuần, Thái hậu lại truyền mật hàm tới?
___END 1___