“Vậy thì ông chủ của nơi này có bối cảnh rất thâm hậu đây.” Dương Tử Hiên cười cười.
Hai bên đường không thiết kế đèn, đều là một vài ánh đèn di động từ xa bắn tới, dưới chân là đá cuội trải thành đường mòn bóng loáng.
Thường Mai quay đầu, con ngươi tỏa sáng, nói: “Là bạn bè của tôi, ngoại hiệu giang hồ, cười khuynh thành, chắc rất nhiều người đã quên cái tên này.”
“Đương nhiên, ở trong mắt các anh, những đại lão chính đàn này, giang hồ là một xưng hô rất xa xôi và dân dã, thậm chí còn là một danh từ khinh thường, nhưng đối với rất nhiều dân chúng bình dân mà nói, nó luôn luôn tồn tại. “
Dương Tử Hiên cũng không muốn tiếp tục nghe về chuyện này, hai người đi về hướng một nhà hàng đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, nhà hàng hoàn toàn sử dụng vật liệu gỗ, thoạt nhìn rất ấm áp và lịch sự tao nhã.
Không thể nghi ngờ, chủ nhân nơi này rất hiểu về nghệ thuật xếp đặt thiết kế, chắc chắn không phải người bình thường, ngay từ nguyên liệu, không phải người bình thường có thể kiếm được.
Lúc ở tại quán trà, Dương Tử Hiên không ăn cơm, lại uống khá nhiều rượu cùng bọn Thạch Phong Tín, thời điểm Thường Mai đề nghị ăn chút cơm, Dương Tử Hiên không hề cự tuyệt.
Các món ăn uống rất đặc sắc, Thường Mai còn cố ý phân phó đầu bếp đưa vài món thức ăn thần bí lên.
“Anh đoán đây là cái gì?” Thường Mai đặt bàn tay trắng nõn lên trên bát sứ có nắp, rất thần bí hỏi.
Dương Tử Hiên nhìn “đệ nhất mỹ nữ tỉnh ủy” trước mắt, con mắt nháy nháy, hỏi: “Súp?”
Thường Mai gật gật đầu, cười nói: “Anh đoán như vậy, thật sự là không có gì khác những người kia, người nào cũng biết trong này là súp... nhưng tôi cho anh đoán một lần, xem nguyên liệu bên trong cái gì.”
“Tôi đoán đoán là...đuôi trâu?” Dương Tử Hiên nghiêm mặt, vô cùng đứng đắn nói.
PHỤT, Thường Mai bật cười, mặt đỏ lên, cười nói: “Xem ra Dương sở trưởng cũng là loại người thích đùa... Dương sở trưởng còn trẻ như vậy, đã cần ăn đuôi trâu rồi sao?”
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói “Tình hình chung thì không cần, nhưng đêm nay, khả năng là cần rồi.”
Thường Mai làm ra một bộ dáng xấu hổ, làn da mịm màng trắng nõn, thoạt nhìn lại như là đứa bé gái, nói: “Dương sở trưởng, lời nói của anh thật là…..”
“Cô vẫn chưa có nói đáp án đấy...” Dương Tử Hiên không muốn tiếp tục để không khí quá mập mờ, liền cắt đứt câu chuyện.
Thường Mai mở cái nắp ra, mùi thơm ngát nhàn nhạt bay ra, Dương Tử Hiên đưa đầu lên xem xét, chỉ thấy thịt vụn màu trắng di động ở phía trên, hỏi: “Đây là...Kỳ nhông?”
“Đã đoán đúng!” Thường Mai cười thần bí nói: “Xem ra Dương sở cũng là người biết hàng...”
Thời điểm kỳ nhông bị liệt vào động vật bảo vệ cấp quốc gia là vài năm sau, chăn nuôi đào tạo kỳ nhông, lúc này vẫn chưa cao hứng, có thể ăn, đều là một ít kỳ nhông tinh khiết tự nhiên, giá cả cực kỳ đắt đỏ, giá trị dinh dưỡng cực cao.
Mặc dù là công nhân chăn nuôi ngày sau, giá thị trường kỳ nhông cũng có thể lên đến mấy ngàn đồng một cân, có thể nói là giá cả cực kỳ đắt đỏ, loại tinh khiết tự nhiên thì càng thêm đắt đỏ hơn.
Kẹp một miếng lên, ăn một miếng, chất thịt kỳ nhông rất thơm, hương vị đặc biệt, thịt như trôi vào trong bụng, Dương Tử Hiên ăn cũng cực kỳ ngon miệng, nói: “Có một món đồ ăn như vậy, khó trách nhiều quan lớn đến sơn trang này nghỉ ngơi...vì bữa tiệc này, cô cũng tốn hao không ít đấy.”
Thường Mai mỉm cười lắc đầu, nói: “Nói tiền thì quá tục rồi, tôi một mực ngưỡng mộ Dương sở trưởng, chủ nhân nơi này đối với Dương sở cũng là vô cùng mong gặp mặt...Bằng không thì cũng sẽ không dâng món đồ ăn này lên.”
Dương Tử Hiên gật gật đầu, kỳ nhông được xưng là “đồ ăn dưỡng sinh đứng thứ nhất”, tự nhiên là cực kỳ khó có được, hiều loại a xít amin, cực kỳ hữu hiệu đối với rất nhiều bệnh tật, thậm chí một lần trở thành một trong những sản phẩm tạo ngoại hối quan trọng của quốc gia những năm 1970, có thể đưa món ăn này lên, xác thực là rất xem trọng hắn.
Để đũa xuống, Dương Tử Hiên lau sạch sẽ miệng, trong nhà ăn nhỏ nhắn chỉ còn lại hai người, nói: “Tôi xin nói thẳng, lấy lòng tôi như vậy, mục đích của cô là gì... Không phải thuần túy chỉ là vì ngưỡng mộ tôi chứ? Tôi vẫn hiểu mị lực của chính mình. “
Con ngươi Thường Mai dưới ngọn đèn vàng phát ra vẻ sáng trong, nàng nói: “Dương sở trưởng quả nhiên là nhìn rõ mọi việc, không hổ danh là người xuất thân làm kiểm tra kỷ luật...xác thực là tôi có việc cầuơ Dương sở trưởng...”
Có một lời nói như vậy, Dương Tử Hiên lại thở phào nhẹ nhỏm, hắn sợ nhất là Thường Mai tiếp tục che che lấp lấp, vẫn còn ôm tỳ bà che nửa mặt, không chịu chính thức nói nguyên do.
“Dương sở trưởng có muốn nghe câu chuyện đó không?.”
Dương Tử Hiên cười cười, nói: “Tôi không nhiều ưu điểm lắm, nhưng giỏi về nghe, nghe nhiều là phong cách của tôi.”
“Một cặp nam nữ, hai người bọn họ từ nhỏ đã chơi với nhau, rất vô tư, thanh mai trúc mã, cùng nhau đi học, cùng nhau phát triển, người con trai là thanh niên tài tuấn, cán bút đỉnh cao, lớn lên cũng cao lớn anh tuấn, được rất nhiều cô gái ưa thích!”
“Cô gái có vẻ ảm đạm không sắc, nhưng người con trai một mực nói sẽ lấy cô bé này, cô bé này cũng một mực tin tưởng, âm thầm cố gắng, vượt qua người đàn ông này!”
“Về sau, hai người lại đồng thời thi đậu đại học, nhưng hệ chuyên bất đồng, người con trai tiếp tục học hệ tiếng Trung, cô gái lại học hồ sơ quản lý.”
“Người con trai dùng khác hệ là vì do, chậm rãi làm bất hòa cùng cô gái, về sau thích một cô gái khác, hơn nữa tốt nghiệp xong còn kết hôn...cô gái kia một mực không kết hôn, lại gặp lại người con trai kia trong một đơn vị.”
“Khi đó, người con trai nói mấy lời ngọt ngào, cô bé này lại rơi vào tay giặc rồi, đã trở thành tình nhân của hắn...Có một ngày, cô bé và lãnh đạo của người con trai cùng nhau uống rượu, lãnh đạo động thủ động cước với nàng, người đàn ông này lại lặng lẽ đi ra khỏi cửa sau.”
Thường Mai nói xong, liền cầm Ngũ Lương Dịch trên mặt bàn lên, rót một chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, miệng có chút run rẩy, hỏi: “Câu chuyện là vậy, anh là người thông minh, có thể đoán được không?”
Dương Tử Hiên thoáng trầm mặc một tý, túm lấy bình rượu trong tay nàng, cũng rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch, rồi nói: “Về sau, người đàn ông này thông qua kính dâng thân thể tình nhân mình cho lãnh đạo, lên chức rồi, mà cô gái này một mực giả bộ như không có việc gì, nhưng vẫn muốn trả thù, có phải không?”
Thường Mai gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Anh quả nhiên là người thông minh. “
Dương Tử Hiên cười cười, hỏi: “Cô tin tưởng tôi như vậy sao?”
Con mắt Thường Mai có chút ướt át, nói: “Tôi có tư cách gì để hoài nghi đây? Bây giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, tôi phải muốn đánh cuộc một lần! Nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn báo thù.”
“Cho nên cô tìm tôi à?” Dương Tử Hiên đặt chén rượu xuống, khóe miệng cong lên, nói: “Cô cảm thấy những lãnh đạo kia quá cao ngạo, cô không đủ trình độ, bọn hắn cũng đủ lý trí và lạnh lùng, không bởi vì cô là một cô gái, mà đối kháng cùng lãnh đạo lớn kia? Cho nên cô chọn tôi, bởi vì tôi trẻ tuổi, tôi dễ dàng mất đi lý trí vì vẻ đẹp của cô.”
Thường Mai có chút kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, hồi lâu mới chậm rãi cười nói: “Anh còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, đại bộ phận tình tiết, anh đều đoán không sai... Chỉ là, có một điều anh sai rồi, không phải tôi hoàn toàn có ý định lợi dụng anh, từ lúc anh đến Tỉnh ủy, tôi đã một mực chú ý đến anh, tôi thật sự thích anh, tôi còn tích một số tiền lớn, chỉ cần tôi báo thù, khiến hai tên đàn ông chó chết kia thân bại danh liệt, chúng ta sẽ trốn đi nước Mỹ, đi Canada, đi châu Úc, xa rời cái địa phương quỷ quái này, tôi sẽ làm bà vợ nghe lời nhất, đền bù tổn thất cho anh.”