Thịnh Đồng!
Người cũng như tên, nở rộ như hoa mẫu đơn, lỗ tai mang theo hai hạt trân châu trắng cực lớn, trên cổ còn có vòng cổ trân châu, rất giống một hòn ngọc trân châu tròn sáng.
Xem ra rất giống một người phụ nữ ẩn sâu trong khuê phòng hạnh phúc, mà không phải là “cô gái thép” trong miệng Đái Mộc Cát.
Bắt tay với Dương Tử Hiên, khách sáo vài câu, Thịnh Đồng lập tức lộ ra mặt cô gái thép, nói: “Dương thị trưởng, lần này ngài tới đây, là vì hai hạng mục của Trung dầu mỏ chúng ta phải không?.”
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Tống Tịnh Thông âm thầm thè lưỡi, loại đàm phán trực tiếp đi thẳng vào vấn đề này giống nhau, đều rất gian nan, đường sống để đàm phán không nhiều lắm, lần này Quảng Lăng có chút lành ít dữ nhiều rồi.
“Đúng vậy!” Dương Tử Hiên trả lời ngay lập tức, người ta đã trực tiếp như vậy, nếu hắn lại che che lấp lấp, lại có vẻ như ủy ban thành phố Quảng Lăng không có thành ý.
“Không phải tôi đả kích anh, Dương thị trưởng, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, ưu thế của Quảng Lăng các anh không đủ.” Thịnh Đồng không để cho Dương Tử Hiên chút mặt mũi nào.
Trong lòng Dương Tử Hiên cảm thấy nao nao, không biết rốt cuộc mình đắc tội cô gái thép này ở đâu, tại sao thái độ của Thịnh Đồng lại cay nghiệt với hắn như vậy?
Nhất thời không nghĩ ra mình đắc tội nàng ở đâu, Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: “Thịnh tổng, những lời này, tôi không hiểu lắm...”
“Dương thị trưởng là quan phụ mẫu địa phương, dĩ nhiên rất thương yêu thành thị của mình, nhưng chúng tôi là thương nhân, làm thương nói thương, tôi cảm thấy ưu thế khu vực của Quảng Lăng không tốt bằng Tĩnh Hải!”
“Đầu tiên, thành phố Quảng Lăng là một thành thị vùng ven sông, mà Tĩnh Hải lại có đường ven biển rộng lớn, có cảng sông, còn có cả hải cảng, nếu như nhất định phải lựa chọn một thành thị hạ du Hoàng Giang để cho chúng tôi xây dựng căn cứ luyện hóa và căn cứ cất chứa mà nói, tôi cảm thấy Tĩnh Hải càng thích hợp hơn.”
“Đương nhiên, đây là ý kiến cá nhân tôi, nếu có chỗ nào đắc tội Dương thị trưởng, xin ngài đừng trách.” Những lời này của Thịnh Đồng càng thêm không nể mặt, trực tiếp cự tuyệt.
“Thịnh tổng, Quảng Lăng đúng là kém như cô nói sao? Không thể phủ nhận, quả thật là Tĩnh Hải có ưu thế, có hải cảng, Trung dầu mỏ vốn đã có giếng dầu tại Đông Hải, xây căn cứ luyện hóa tại Tĩnh Hải, từ góc độ vận chuyển để xem xét, xác thực là một lựa chọn rất không tệ!”
“Nhưng tôi cảm thấy Thịnh tổng đã xem nhẹ một nhân tố quan trọng——nhân tố thị trường!” Dương Tử Hiên để chén trà trong tay xuống, giọng nói âm vang hữu lực.
Đây là lần đầu tiên Thư Lập Quốc và Tống Tịnh Thông chứng kiến một đại thị trưởng, tranh đấu đến mặt đỏ tới mang tai cùng một người quản lý tầng giữa trong xí nghiệp trung ương.
Phải biết rằng, loại xí nghiệp như Trung dầu mỏ, tuy đã lũng đoạn ngành sản xuất dầu, nhưng là trên cấp bậc hành chính, người đứng đầu Trung dầu mỏ cũng không quá cấp phó bộ, loại quản lý tầng giữa như Thịnh Đồng này, từ trên mặt cấp bậc hành chính mà nói, chắc chắn thấp hơn Dương Tử Hiên.
Các thị trưởng rất cao ngạo, bị người phụ trách hạng mục một xí nghiệp không để mặt mũi phê bình như thế, đã sớm không xuống đài được, phất tay áo bỏ ra ngoài.
Đó là biểu hiện bình thường, rất ít người giống như Dương Tử Hiên, tranh giành không ngừng với Thịnh Đồng.
Thư Lập Quốc lập tức đưa ra một kết luận —— người thanh niên thị trưởng này, hoặc là tâm tình muốn có chiến tích rất mạnh, vì để cầm được chiến tích hạng mục, ngay cả sĩ diện cũng có thể buông xuống.
Mê chiến tích như vậy, rất đáng sợ.
Hoặc là vị thị trưởng này thật sự muốn làm chút việc hiện thực, cho nên không thèm quan tâm đến chút mặt mũi ấy, quan viên nghĩ về phúc lợi địa phương như vậy, cũng rất đáng sợ.
“Nhân tố thị trường?” Thịnh Đồng nhíu mày, thiếu chút bật cười.
Đối với cán bộ trong thể chế, nàng hiểu biết không ít, trong nước vừa mới hô hào làm kinh tế thị trường không lâu, cán bộ có tri thức trụ cột về kinh tế và hiểu được quy luật lợi dụng thị trường để làm việc, có thể đếm được rải rác trong lòng bàn tay.
Đại bộ phận đều là cán bộ quan liêu kiểu cũ không hiểu kinh tế, trong đầu vẫn đầy rẫy suy nghĩ điều tiết khống chế thị trường bằng quyền lực, thường xuyên gây ra một ít chuyện đáng cười.
Ví dụ như chính phủ mặc kệ quy luật thị trường, không biết cần biết giá thị trường, cưỡng chế nông dân gieo trồng cây nông nghiệp đặc biệt, cuối cùng những cây nông nghiệp đặc biệt này đều không bán ra ngoài được.
Bởi vậy, Thịnh Đồng nghe Dương Tử Hiên, loại cán bộ quan liêu này nói chuyện về nhân tố thị trường với nàng, nàng không cười nhạo một phen, đã là rất nể tình.
“Trong dầu mỏ các cô sản xuất nhiều dầu mỏ hơn nữa, vẫn phải tiêu thụ ra ngoài, tuy Tĩnh Hải là vùng duyên hải, nhưng cũng không phải tiết điểm giữa các thành thị Hoàng Giang, nếu như các cô xây dựng căn cứ cất chứa tại Tĩnh Hải, nếu các cô xây dựng trạm xăng dầu tại những địa phương như Kim Kinh, Cô Tô, chi phí vận chuyển sẽ không nhỏ...”
Dương Tử Hiên nhàn nhạt nói: “Mà Quảng Lăng, hoàn toàn tốt là thành thị tiết điểm, nằm ở trung tâm các thành thị khu trung bộ và hạ du sông Hoàng Giang.”
“Trên tiếp giáp các thành phố gần Kim �nh không lưu tình chút nào, khuôn mặt trở nên đỏ thẫm, trong lòng nghĩ, không ngờ Thịnh Đồng sớm đã biết hóa đá Trung Quốc không có hạng mục nào ngụ lại Quảng Lăng.
Trái lại, Dương Tử Hiên vẫn mang một bộ thần sắc thản nhiên, thả lá trà xuống chén, rồi nhẹ nhàng nhấp một hớp, nói: “Thịnh tổng, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói loạn, ủy ban thành phố Quảng Lăng chúng ta lừa gạt lúc nào vậy?”
Lời nói đã nói đến đây, giọng nói Dương Tử Hiên càng nghiêm túc hơn: “Không có một người nào, không có một ai có chứng cứ về việc đó, chúng tôi có thể tố cáo Thịnh tổng vu hãm, làm nhục ủy ban thành phố chúng tôi!”
Sắc mặt Thư Lập Quốc biến đổi, người thanh niên thị trưởng này quá cuồng vọng rồi, bây giờ là đang cầu xin người ta Thịnh Đồng làm việc hộ mình, loại tội danh “vu hãm làm nhục” này, làm sao có thể tùy tiện gán lên trên đầu người ta đây?
Không phải muốn dọa người ta chạy trốn đấy chứ?
Quả nhiên, sắc mặt Thịnh Đồng biến đổi, nói: “Dương thị trưởng, anh nói quá lời rồi đấy? Các anh và quản lý kinh doanh Thạch Tung Xa của hóa đá Trung Quốc đùa giỡn với nhau thế nào, tôi tin tưởng chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ hiểu.”
“Chính phủ địa phương Nam Tô các anh còn dám tuyên truyền hoang đường nữa, theo tôi được biết, hóa đá Trung Quốc gần đây không có hạng mục xây bất luận căn cứ dầu mỏ nào ở hạ du Hoàng Giang, các anh nói dối như vậy, một khi bị người ngoài biết, sẽ không chịu được đâu...”
Dương Tử Hiên cười một tiếng quỷ dị, hỏi: “Thịnh tổng xác định sao? Chẳng lẽ Thịnh tổng thân là một thành viên Trung dầu mỏ, lại tuyệt đối hiểu rõ về hóa đá Trung Quốc, đối thủ cạnh tranh không đội trời chung này?”
“Nhiều khi, thật là giả, giả lại là thật, thật thật giả giả, Thịnh tổng đừng vội phỏng đoán...”
Dương Tử Hiên rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Hóa đá Trung Quốc bây giờ, thật sự có hạng mục muốn ngụ lại hạ du Hoàng Giang hay không, tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi tin tưởng thị trường các thành thị hạ du Hoàng Giang lớn như vậy, các cô, những xí nghiệp dầu mỏ này khẳng định đều đang ngấp nghé.”
“Luận về số lượng ô tô, các thành thị hạ du Hoàng Giang ít nhất có thể lấy được vị trí top ba ở trong nước...”
“Số lượng ô tô lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều thị trường tiêu dùng dầu mỏ, tôi tin tưởng Thịnh tổng không thể không hiểu, hóa đá Trung Quốc càng không thể không biết.”
“Tại thời đại kinh tế thị trường khuếch trương này, nơi nào có thị trường, nơi đó sẽ có sản xuất và tiêu thụ.”
“Tốt rồi, hôm nay tôi chỉ nói đến thế thôi, đây là phương thức liên lạc cho tôi, Thịnh tổng muốn gọi điện thoại cho tôi lúc nào cũng được, tôi vẫn rất thưởng thức học sinh giỏi từ hải ngoại về như Thịnh tổng, hi vọng Thịnh tổng có thể tới trợ giúp Quảng Lăng chúng tôi xây dựng kinh tế.” Dương Tử Hiên buông danh thiếp xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài khách sạn.
Thư Lập Quốc và Tống Tịnh Thông vội vàng đuổi theo, lưu lại Thịnh Đồng cầm danh thiếp ngơ ngác đến xuất thần.
“Thị trưởng, Thịnh tổng sẽ làm thế nào?” Thư Lập Quốc theo sát đằng sau Dương Tử Hiên hỏi.
“Tôi tin tưởng cô ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi, chúng ta trở về nhà khách đợi chút đi.” Dương Tử Hiên chắc chắn nói.
“Thị trưởng khẳng định như vậy sao? Vừa rồi không phải Thịnh tổng nói ủy ban thành phố Quảng Lăng chúng ta và hóa đá Trung Quốc cùng nhau làm trò lừa gạt, chỉ trích chúng ta là chính phủ không thành tín đấy sao?” Thư Lập Quốc có chút khó hiểu.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: “Thịnh Đồng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi, hơn nữa còn có thể cầm quyền trong Trung dầu mỏ, loại xí nghiệp trung ương này, người như vậy, không bao giờ ngu ngốc đến mức cầm thành tín ra để công kích chính phủ địa phương chúng ta, nếu cô ta thực sự làm như vậy, chỉ có thể nói cô ta không có một chút trí tuệ chính trị nào.”
“Cô ta chỉ trích chú thật là không thấy nhiều.
Đúng vậy, nàng quả thật bị đã Dương Tử Hiên thuyết phục, hạ du Hoàng Giang có lượng ô tô rất lớn, đống thành thị cực lớn này đối với hai đầu sỏ dầu mỏ mà nói, đều là một cái bánh ngọt tương đối lớn, cũng là vùng giao tranh của hai bên.
Nhưng xây dựng căn cứ cất chứa, liên quan đến lợi nhuận, nàng nhất định phải cân nhắc thật kỹ!
Ngay từ đầu, trong ý nghĩ của nàng, xác thực là đã chọn thành phố Tĩnh Hải, thành phố Tĩnh Hải nằm ở cửa ngõ Hoàng Giang, vừa có đường ven biển, lại có đường sông.
Nhưng lời Dương Tử Hiên nói, lại làm cho nàng triệt để dao động.
Quảng Lăng này, trước kia ở trong mắt nàng, thật sự là không thu hút chút nào, một thành thị không hề đặc biệt sắc, vậy mà thoáng cái đã sáng rực lên.
Dương Tử Hiên nói không sai, Quảng Lăng xác thực là một thành thị tiết điểm, từ Hoàng Giang bơi lên, có một thành thị cực lớn như Kim Kinh, xuôi dòng mà xuống, lại có cả một đống thành thị hạ du quy mô khổng lồ.
Có thể nói là căn cứ cất chứa lý tưởng, chi phí vận chuyển dầu mỏ lên trên xuống dưới cũng có thể áp xuống thấp nhất.
Thịnh Đồng không thể không động tâm!
Quan trọng hơn là, hiện tại Thịnh Đồng không có biện pháp xác định, quản lý Thạch Tung Xa của hóa đá Trung Quốc đến Quảng Lăng khảo sát hạng mục, là sương mù hóa đá Trung Quốc thả ra, hay trao đổi lợi ích cá nhân giữa thành phố Quảng Lăng và Thạch Tung Xa.
Chỉ là, bất kể thế nào, thị trường các thành thị hạ du Hoàng Giang là một khối bánh ngọt cực lớn, nàng nhất định phải sớm nắm chặt lấy.
Nếu vận hành thoả đáng, thành công bài xích hóa đá Trung Quốc ra khỏi khối thị trường hạ du Hoàng Giang này, địa vị của nàng bên trong Trung dầu mỏ, tất nhiên sẽ là nước lên thì thuyền lên.
Thịnh Đồng không phải người mê quan, đối với quyền lực, nàng càng không có bao nhiêu mê luyến, đã tiếp nhận giáo dục Tây Phương tẩy lễ, nàng chỉ hi vọng mình không ngừng lên chức, rồi sau đó là thực hiện lý tưởng cá nhân.
...
Mùa xuân, ban đêm, mưa phùn mênh mông, tí tách.
Phòng khách sạn sáng đèn, Dương Tử Hiên đang nghe điện thoại từ Kim Kinh gọi tới.
“Cậu nói thật sự không sai, cục công thương Kim Kinh hiện tại như là kiến bò trên chảo nóng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, đội chấp pháp công thương bình thường cố chấp hò hét, hai ngày qua đều giống như cà pháo trong sương, yên lặng như sắp ngủ...” Giọng nói của Trần Ấu Trúc bên trong điện thoại thập phần giòn tan dễ nghe.
“Xả ra một cục tức rồi à? Thoải mái chưa?” Dương Tử Hiên vểnh hai chân lên, thoải mái nói.
“Còn rất xa, hiện tại toà án nhân dân Kim Kinh vẫn chưa dám tỏ thái độ với truyền thông công chúng, không biết có thụ lý hay không nữa, tôi chắc chắn ở bên trong chính quyền đang đánh cờ đấu tranh gay gắt.”
“Sự tình nghiêm trọng như vậy, khẳng định là tòa án Kim Kinh không dám tự chủ trương thụ lí, khẳng định phải xin chỉ thị chính pháp ủy tỉnh Nam Tô.” Khứu giác chính trị của Trần Ấu Trúc vẫn rất mẫn cảm.
“Ha ha, cô đang giúp cha của cô một đại ân, đương nhiên cũng giúp tôi đại ân...” Dương Tử Hiên cười ha ha nói.
“Lời này là sao?” Trần Ấu Trúc cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
“Kim Kinh là thành thị cấp phó tỉnh, đối với ủy ban tỉnh mà nói, chính là một quả trứng gà không khe hở.”
“Một vương quốc độc lập không bị ủy ban tỉnh khống chế, nhưng hiện tại, cục công thương Kim Kinh xảy ra chuyện rồi, cục công thương tỉnh có quyền chỉ đạo nghiệp vụ đối với cục công thương thành phố, cha của cô hoàn toàn có thể thông qua cục công thương tỉnh đến nhúng tay vào sự vụ chính phủ Kim Kinh, như vậy, trứng gà không khe hở đã bị nứt rồi.”
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: “Cục công thương Kim Kinh bị khởi tố, ủy ban thành phố Kim Kinh đầu tiên sẽ phải gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo, chỉ sợ lần này ủy ban thành phố Kim Kinh cũng sẽ là lòng người bàng hoàng.”
“Thành phố Kim Kinh là đại bản doanh lớn của phái bản địa trong tỉnh Nam Tô, ủy ban thành phố Kim Kinh vừa xảy ra sự tình, phái bảo thủ bản địa sẽ bị công kích.”
“Chỉ là….tôi nói với cô những việc này làm gì đây, cô cũng không hiểu về chút ít thế lực chính trị này...” Dương Tử Hiên cười khổ lắc đầu tự giễu.
Ở một đầu khác điện thoại, Trần Ấu Trúc quơ quơ nắm tay nhỏ trong không khí, giận dữ nói với Dương Tử Hiên: “Ai nói tôi không hiểu, cậu không lớn hơn tôi bao nhiêu, đừng làm ra vẻ thành thục ở trước mặt tôi.”
“Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích vẫn phải sinh trưởng trong thổ nhưỡng chính trị quốc gia, phân tích nhiều về những thế lực chính trị này, mới hiểu cách làm sao để kiếm lợi tránh hại, hiểu nhiều hơn, mới có lợi, không có chỗ xấu.”
“Đúng, cô nói đúng.” Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: “Lần này cô không cần phải sợ, cũng không cần phải đi lên trước sân khấu, cứ để cho Tô Ban Mai ra mặt, lấy tĩnh chế động, xem xem cục công thương Kim Kinh sẽ chuyển cứu tinh nào đến, chúng ta lại cho thêm liều thuốc nữa….”
Hành động lần này, đúng là bước đầu tiên trong kế hoạch bố cục của hắn tại bậc thế lực cấp tỉnh.