Giả Cán Bộ

Chương 385: Chương 385: Cảm giác của con gái




“Nếu như hiện tại chúng ta đưa khẩu cung Dễ Hoán Hoa lên trên, chỉ sợ sự tình sẽ trở thành một phen cảnh tượng khác rồi!”

“Dễ Hoán Hoa là án kiện phạm tội, rất có thể Tỉnh ủy sẽ trực tiếp dời vụ án cho phòng công an tỉnh xử lý, trực tiếp vượt qua Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta!”

“Phòng công an tỉnh là hang ổ của phái bản địa, nói không chừng đến lúc đó, khả năng là sẽ động tay động chân ở trong quá trình thẩm vấn, sợ là công sức của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.” Dương Tử Hiên chậm rãi nói.

“Nhưng nếu như Dễ Hoán Hoa trực tiếp ghi tin tức tố cáo tin tố giác vấn đề cục công an thành phố An Thuyền, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta có thể nhanh chóng tham gia điều tra, hơn nữa còn một mực nắm chặt quyền chủ động phá án, cho dù phòng công an tỉnh muốn tham gia, chúng ta vẫn có thể khống chế cả án kiện.” Dương Tử Hiên chậm rãi cười nói.

Phan Bách Văn không nghĩ tới, đằng sau chuyện này còn có nhiều gút mắc như vậy, trong nội tâm cũng âm thầm bội phục Dương Tử Hiên, tuy trẻ tuổi, nhưng tâm tư lão thành kín đáo, rất khó tin tưởng phó cục trưởng này năm nay mới 27 tuổi, hơn nữa còn là tuổi mụ, tuổi thực chỉ có hai mươi sáu.

Dương Tử Hiên ở bên ngoài, đều chỉ nói tuổi mụ của mình, miễn làm cho mình có vẻ quá kinh thế hãi tục.

Cúp điện thoại với Phan Bách Văn xuống, về sau, Dương Tử Hiên lại bảo Hồ Khải thoáng sửa sang lại những bản thảo Đường Lập lưu lại khi còn sống, đây là thứ mang về từ trong phòng ở làm bằng gạch đất của Đường Ung Dung.

“Dương sở, ngài xem chỗ này đi.” Hồ Khải sửa sang lại văn bản tài liệu, đưa qua cho Dương Tử Hiên xem xét, trên đó thình lình có một ít ghi chép tâm tình của Đường Lập.

“Bực bội!”

“Phát hiện ra một ít bí mật của hắn! Ha ha! Có lẽ là mình đã tìm được sơ hở rồi!”

“Hắn làm thị trưởng, vậy mà dám tùy ý bán vãi tài sản quốc hữu!”

...

Dương Tử Hiên nhìn một ít văn tự vụn vụn vặt vặt trên bản thảo Đường Lập ghi chép, “hắn” bên trong đó nhất định là ám chỉ Đường Đại Minh.

Đường Lập nhậm chức thị trưởng, vốn cũng không phải là chuyện Đường Đại Minh muốn trông thấy, nhưng Đường Lập cuối cùng vẫn là một thị trưởng thành phố.

Quan hệ giữa hai người một mực tương đối ác liệt, ban đầu còn có thể khắc chế lẫn nhau, không để phát sinh xung đột, nhưng sự tình càng làm càng cương, hơn nữa bên cạnh còn có một ít người xì đểu, cuối cùng là thế như nước lửa.

Từ bản thảo Đường Lập lưu lại, Dương Tử Hiên cơ bản có thể phán đoán suy đoán lúc trước của mình là chính xác rồi.

Đường Lập đã uy hiếp được con đường làm quan của Đường Đại Minh, thậm chí là uy hiếp được Đường Đại Minh tính mạng chính trị rồi, cho nên Đường Đại Minh mới có thể quyết định, coi như là muốn mạo hiểm, cũng phải diệt trừ Đường Lập.

Dương Tử Hiên phân phó Hồ Khải bắt tay sửa sang lại một ít trang giấy bên trong bản thảo có thể làm chứng cớ, bỏ vào túi công văn, hắn muốn đích thân đưa đến chỗ Trương Luân bí thư.

…….

Màn đêm chậm rãi hàng lâm, xa xa trên bãi cỏ ven hồ nước lắp đặt một ít đèn điện, lập loè ở trong buổi tối, xinh đẹp dị thường.

Dương Tử Hiên ngồi ở trong biệt viện cửa hàng nhỏ bằng trúc gần Lâm hồ, dùng ống hút chọc chọc mấy cục đá trong đồ uống, gió hồ thổi lất phất, xa xa còn có một vài cặp tình nhân thuê vài chiếc thuyền nhỏ đạp đạp trên mặt hồ, mặt hồ hiện ra đầy cơn sóng nhỏ lăn tăn, rất có phong cách cổ xưa.

“Hoàn cảnh nơi này không tệ.” Dương Tử Hiên cùng Tô Ban Mai tản bộ ven hồ, liền đi vào cửa hàng nhỏ bằng trúc ven hồ, giống với Nam Hồ, Tử Kim cũng có rất nhiều hồ nước.

“Thời điểm trong lòng em phiền muộn, sẽ tới nơi ngồi một chút.” Tô Ban Mai nói.

Tô Ban Mai rất quen thuộc với bà chủ cửa hàng này, nàng lớn lên xinh đẹp, cũng tương đối ôn hòa, rất dễ dàng được người khác yêu thích, mặc dù là cô gái cũng không ngoại lệ.

Bà chủ gọi Điền Điềm, người cũng như tên, cười rộ lên là hai má lúm đồng tiền nhẹ nhàng, thoạt nhìn có chút ngọt ngào.

Nghe nàng giới thiệu, nơi này là một cửa hàng nhỏ của nàng, nàng là người kinh thành, tốt nghiệp đại học xong, không muốn hồi hương, hai vợ chồng mượn ít tiền khắp nơi, cắn răng mở một cửa hàng nhỏ ở bên hồ, kinh doanh rất náo nhiệt, đại khái là vì may mắn, nhìn trúng ý cảnh thanh tịnh u nhã tại đây, nhất là ban đêm, có thể nói là nơi tình nhân chuyên dùng để hẹn hò.

Dương Tử Hiên có chút không dám nhìn vào mắt Tô Ban Mai, hắn biết rõ Tô Ban Mai đang phiền não cái gì.

“Giữa hè mùa, nhờ giai đoạn trước chúng ta đã làm đủ công phu tuyên truyền, lượng tiêu thụ điều hòa gia tăng gấp đôi so với năm trước, tăng trưởng trên phạm vi lớn, hiện tại ngạch tiêu thụ đã đạt đến ba trăm ngàn rồi, giờ mới bắt đầu đến giữa hè nữa.”

Tô Ban Mai nhẹ nhàng nhấm nháp nước trái cây, thoạt nhìn không có gì khác thiếu nữ thanh tú mười tám tuổi, mọi người rất khó liên hệ nàng với người cầm lái xí nghiệp điện gia dụng nghiệp nổi tiếng La Phù tỉnh —— Bất Dương Mai.

Mấy năm này đúng là thời kỳ điều hòa cho lợi kếch sù, so sánh với hậu thế, các công ty đầu sỏ chế tạo điều hòa phải liên kết, làm giá cả tập thể nhảy xuống đất, tạo thành tình huống chiến tranh tập trung giá cả, sau thời gian dài phân thắng bại mới có lợi nhuận.

Hiện tại, bán một bộ điều hòa, thương nhân đại khái có thể lợi nhuận tới một phần sáu, thậm chí một phần năm giá trị, ngạch tiêu thụ ba trăm ngàn, ít nhất có thể trích ra được lợi nhuận trên dưới 500 vạn đồng.

“Cũng không thể quá mức lạc quan, hiện tại mới đến đầu tháng sáu, tháng bảy cùng tháng tám còn có thể lên tới một cao điểm hoàn toàn mới!”

“Nếu như tài chính sung túc mà nói, năm nay chúng ta có thể tiêu thụ tới khoảng chừng tám trăm ngàn gì đó, nhưng điều kiện kiên quyết là tiền vốn của chúng ta sung túc!”

“Hiện tại thị trường điều hòa là cung không đủ cầu, tựa như Mộc Lan, loại đầu sỏ chế tạo điều hòa này cũng có thể đưa ra yêu cầu phải thanh toán hoá đơn nhận hàng bằng tiền mặt, áp lực đối với tiền vốn liên hoàn của chúng ta sẽ rất lớn...” Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Ban Mai rồi nói.

“Chuyện này không phải không có khả năng, hiện tại không ít công ty đầu sỏ chế tạo điều hòa hợp tác cùng chúng ta cũng bắt đầu đưa ra yêu cầu dùng tiền mặt đổi hoá đơn nhận hàng.” Tô Ban Mai nhếch miệng mỉm cười nói.

“Chỉ là, trong một năm này, chúng ta cơ bản đã kiếm đủ tiền để tiêu thụ một năm tiếp theo, Từ Minh đã làm tốt quan hệ với vài đầu sỏ chế tạo điều hòa!”

“Nhất là mùa đông năm trước, thời điểm điều hòa ế hàng, Từ Minh mang theo tiền mặt, đi hợp tác với vài đầu sỏ chế tạo điều hòa, tiến hành hợp tác sản xuất với các nhà máy, hiện tại rốt cục cũng có thu hoạch rồi!”

“Các nhà máy và hiệu buôn lúc đó có lợi nhuận, đã hình thành được cộng sinh hợp tác, tại mùa điều hòa tiêu thụ thịnh vượng, cung cấp nguồn hàng ổn định và giá cả ưu đãi cho chúng ta, hiện tại tuy tiền vốn liên hoàn của chúng ta quả thật có chút áp lực, nhưng không đến được trình độ đứt gãy...”

Tô Ban Mai cười nói: “Hình thức vào mùa ế hàng bồi dưỡng quan hệ với nhà máy và hiệu buôn sản xuất đúng là do anh nghĩ ra, anh đúng là cân nhắc được tất cả tình huống.”

Dương Tử Hiên cười cười nói: “Về chuyện này thì anh cũng không dám giành riêng công lao, anh cũng chỉ nói qua loa vài câu mà thôi, chính thức chứng thực và chấp hành là mấy người bọn em.”

“Bước tiếp theo của chúng ta có nên tiến thêm một bước, mở rộng phạm vi tiêu thụ hay không?”

“Hiện tại chúng ta có một cửa hàng tại đường Giang Hải, còn có ở đường Hồng Sơn bên kia, cạnh cửa hàng chính Dương Ban Mai Xích cũng có một chi nhánh!”

“Dùng thực lực tài chính, quan hệ hợp tác hài lòng giữa chúng ta với các nhà máy hiệu buôn hiện tại, có thể tiếp tục mở thêm hai nhà cửa hàng lớn, đa dạng về hàng hoá dịch vụ, đều không có vấn đề gì cả.”

Dương Tử Hiên lắc đầu nói: “Không cần phải vội vã như vậy, chúng ta cấp tốc khuếch trương, rất dễ dàng khiến cho mặt khác cửa hàng nhà nước kịch liệt đánh trả, tuy trong khoảng thời gian này, các cửa hàng nhà nước đều thu liễm rất nhiều, không đối chọi gay gắt với Bất Dương Mai chúng ta, nhưng nếu như kích động bọn hắn liên thủ, tập trung giá cả chiến cùng chúng ta, chỉ sợ chịu thiệt vẫn là chúng ta thôi.”

“Tại thành phố Tử Kim, trước tiên chúng ta có thể phát triển về chiều sâu, ví dụ như thành lập đưa, lắp đặt, bảo hành sửa chữa, cụ thể hóa phục vụ, dựng nên danh tiếng và hình tượng tốt đẹp trên thị trường.” Dương Tử Hiên chậm rãi nói.

Tô Ban Mai dịu dàng gật gật đầu, nàng đã có tin tưởng mù quáng đối với Dương Tử Hiên.

“Còn có, quản lý của Bất Dương Mai hiện tại cũng tương đối đan xen với quản lý của Dương Ban Mai Xích, tạo thành việc nhân tâm không yên.”

Mặc dù Dương Tử Hiên biết, Bất Dương Mai từ lúc vừa mới bắt đầu chính là do Tô Ban Mai trực tiếp quản lý, nhưng rất nhiều quyền quản lý nhân sự tầng giữa, có lẽ vẫn ở lại bên trong Dương Ban Mai Xích, cũng chưa hoàn thiện việc tách toàn bộ từ Dương Ban Mai Xích ra ngoài.

Việc này làm cho áp lực bộ phận nhân sự quản lý ở Dương Ban Mai Xích hiện tại đặc biệt lớn, cục diện cũng tương đối rối rắm.

Dương Tử Hiên thở dài nói: “Trong khoảng thời gian này, em phải nhanh chóng thương lượng với mấy người Từ Minh một chút, tạo dựng lên bộ phận nhân sự độc lập cho Bất Dương Mai, Bất Dương Mai bây giờ là công ty con do công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đầu tư toàn bộ, cũng phải nhanh chóng tạo dựng lên chế độ xí nghiệp nguyên vẹn.”

Hiện tại nghiệp vụ máy nhắn tin của Dương Ban Mai Xích cũng đang hừng hực khí thế, đã lan tràn về hướng mấy đại tỉnh bốn phía xung quanh La Phù tỉnh.

Chỉ là ở tỉnh ngoài không thể thế như chẻ tre giống ở La Phù như, dù sao giáp giới cùng tỉnh La Phù cũng là tỉnh Giang Nam, tỉnh Nam Tô, đều là đại tỉnh phát đạt vùng duyên hải, nghiệp vụ máy nhắn tin tại đây từ khi kinh tế phát đạt đã sớm khai triển, mở rộng trong một thời gian ngắn.

Dương Ban Mai Xích muốn thế như chẻ tre, chiếm lĩnh thị trường như trước, độ khó thật sự không nhỏ.

Ngoại trừ đề nghị triệt để tách Bất Dương Mai ra khỏi Dương Ban Mai Xích, Dương Tử Hiên còn đề nghị triệt để tách nghiệp vụ máy nhắn tin của Dương Ban Mai Xích ra, thành lập một Dương Ban Mai Xích một mình quản lý về điện tử, do công ty mẹ Dương Ban Mai Xích này khống chế cổ phần.

Ban thưởng cổ phần tương ứng cho mấy quản lý đặc biệt xông xáo nồng cốt của công ty, Dương Ban Mai Xích cũng triệt để đổi tên là công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.

“Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, cái tên này chẳng phải là sẽ nổi danh La Phù sao?” Tuy khóe miệng Tô Ban Mai mỉm cười, nhưng con mắt hiện lên một tia ưu thương.

Dương Tử Hiên đương nhiên biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, “Dương Ban Mai Xích” vốn chính là lấy từ họ “Dương” của hắn hòa âm cùng “sáng sớm” của Tô Ban Mai.

Lúc này Tô Ban Mai nhắc tới chuyện này, tự nhiên là oán giận đối với Dương Tử Hiên, hắn vẫn do dự trong chuyện tình cảm với nàng.

Bên trong biệt viện đang bật album « dắt tay » của Trương Tô Nhuế, ở trong năm 93, lượng tiêu thụ đã đạt hơn một trăm vạn, « dắt tay » cũng đã trở thành album duy nhất có thể chống lại album lưu hành men của Trương Học Hữu.

“Có lẽ tay trong tay, kiếp nầy không nhất định phải tạm biệt, có lẽ có bạn đời, kiếp nầy càng phải bận rộn, cho nên cứ tay trong tay, kiếp sau còn phải cùng đi...”

Có lẽ, tình huống giữa mình và Tô Ban Mai, giống như lời bài hát trong ti vi kia, kiếp trước quá mức quen thuộc, lại làm cho Dương Tử Hiên không phân rõ, rốt cuộc cảm tình trong lòng mình là tình thân hay là tình yêu.

Bờ môi tươi mới giống như cánh hoa, mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt, nàng ngồi ngay tại trước mắt Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên không dám đi lên phía trước hôn một cái, cuối cùng vẫn là chạy trối chết.

“Bởi vì đi qua con đường của anh, bởi vì khổ nỗi khổ của anh, cho nên vui khi anh vui, đuổi theo anh...”

Giọng hát của Tô Nhuế trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn phiêu đãng bên trong cửa hàng nhỏ bằng trúc, nhưng vị trí của Dương Tử Hiên đã sớm trống trơn rồi.

Tô Ban Mai hơi ngẩn người, nàng có thể cảm giác được Dương Tử Hiên đang mâu thuẫn, thậm chí nàng còn biết rõ, trong nội tâm Dương Tử Hiên khẳng định không chỉ có một mình nàng, nhưng nàng không thể bỏ được hắn.

Điền Điềm cùng đi lên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Tô Ban Mai nói: “Người đàn ông này thật đúng là không có ánh mắt, em gái Tô Ban Mai của chúng ta xinh đẹp như vậy, vậy mà lại sửng sốt tựa như một tên đầu gỗ, không hề tỏ vẻ, đàn ông như vậy không cần cũng thế, đàn ông trong thiên hạ cũng không phải chỉ có một mình hắn.”

Vừa rồi Điền Điềm một mực chú ý đến động tĩnh giữa Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai, không thể phủ nhận, từ khí chất và bề ngoài để xem xét, Dương Tử Hiên cực kỳ làm cho người con gái say lòng, nhưng một màn chạy trối chết cuối cùng, lại làm cho Điền Điềm cảm thấy tức giận bất bình.

“Đàn ông trong thiên hạ đương nhiên không phải chỉ có một mình anh ấy, nhưng anh ấy chính là anh ấy, không có ai có thể thay thế!”

“Tôi biết rõ anh ấy rất do dự, nhưng tôi vẫn luôn cảm giác, tôi và anh ấy dường như đã quen biết từ rất sớm, rất sớm, rất sớm, có phải là nghiệt duyên từ đời trước tạo thành, đến cả đời này vẫn còn hay không?” Tô Ban Mai thì thào tự nói.

Nếu như bị Dương Tử Hiên nghe được những lời này, nhất định sẽ kinh hãi đến mức cái cằm cũng rơi xuống đất rồi, trực giác của cô gái này thật đúng là đáng sợ.

...

Buổi sáng, sau khi thức dậy, Hồ Khải đã đứng chờ ngoài cửa, thời gian là thứ không thuộc về thư ký, tùy thời đều phải chờ đợi chỉ thị của lãnh đạo.

Dương Tử Hiên rửa sạch mặt mũi, về sau liền tiếp nhận bản thảo về Đường Lập trên tay Hồ Khải, ngày hôm qua Hồ Khải đã sửa sang lại, đồng thời phân phó Hồ Khải đi thu thập một ít chính sách văn bản tài liệu về việc thành phố An Thuyền thay đổi chế độ xã hội các xí nghiệp trong mấy năm này.

“Thời điểm cậu đang thu thập những văn bản tài liệu chính sách này, tốt nhất là có thể tìm mấy cái ví dụ bán vãi tài sản quốc hữu, thu thập sửa sang lại cho tốt, để trên mặt bàn tôi!”

“Còn nữa, cậu đại biểu tôi đi nói với Thuộc Bình bí thư, hôm nay tôi không thể đến văn phòng sở giám sát bên kia, cứ để Sài Quá Long Bang thay tôi xử lý văn bản tài liệu sở giám sát bên kia!”

“Sài Quá Long bây giờ ở phòng một kiểm tra kỷ luật cũng không có việc gì, lúc trước hắn điều từ sở giám sát tới, tương đối quen thuộc đối với không ít sự vụ trong sở giám sát.”

Sở giám sát và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh có rất nhiều nghành quan trọng giao nhau, cho nên, Hoàng Văn Thanh bên kia không có khả năng thường xuyên tới Tỉnh ủy bên này thị sát công tác sở giám sát.

Hoàng Văn Thanh cũng phải tự trọng thân phận, hắn là một chủ tịch tỉnh, cả ngày chạy về hướng đại viện Tỉnh ủy, rơi vào trong mắt người bên ngoài, rất dễ dàng tạo thành hình tượng yếu nhược, mọi chuyện đều phải xin chỉ thị Bí thư Tỉnh ủy.

Chuyện này đã để cho Dương Tử Hiên không gian thao tác ——công tác hằng ngày sở giám sát, hắn một mình xử lý tất cả, chỉ có điều là tạm thời để Sài Quá Long phụ trách sửa sang lại một ít sự tình vụn vặt, buổi sáng Dương Tử Hiên đến đấy, tập trung vào việc phê duyệt là được rồi.

Nhưng sở trưởng sở giám sát vẫn là Thuộc Bình, trước đó khẳng định phải thông báo cho Thuộc Bình.

…..

Trong khoảng thời gian này, thời gian Trương Luân thể hiện khuôn mặt rạng rỡ bên trong Ban kỷ luật không nhiều lắm, Dương Tử Hiên biết rõ, Trương Luân vừa bay đi Bắc Kinh họp, hai ngày hôm trước mới về.

Để thư ký Trương Luân thông báo một tiếng, Dương Tử Hiên mới đi theo đằng sau lưng thư ký Trương Luân, chậm rãi đi vào văn phòng Trương Luân, Trương Luân ngồi ở sau cái bàn, đang phê duyệt văn bản tài liệu.

“Chuyện gì vậy? Sự tình An Thuyền có manh mối rồi à?” Trương Luân không nhìn Dương Tử Hiên, vẫn đang phê duyệt văn bản tài liệu.

Thư ký cũng có thể cảm giác được thái độ Trương Luân đang biến hóa vi diệu, không biết có phải là Dương Tử Hiên đã làm việc không đúng với khẩu vị của Trương Luân bí thư hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.