Giả Cán Bộ

Chương 512: Chương 512




“Tin tức gì vậy?” Trần Ý Vận nhíu mày, hoàn cảnh và thị trường buôn bán trong nước vẫn chưa hoàn thiện, tin tức thị trường cực kỳ không đối xứng, nhiều khi vẫn phải dựa vào quyết sách của những nhân sĩ quan trường này.

“Lôi Tụng bị đưa tin tức tố cáo tên thực, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã bắt đầu điều tra sơ bộ rồi, chắc chắn không qua được bao lâu, sẽ tiến hành cách ly thẩm tra đối với hắn...em nói xem, tin tức này có đủ không?”

Trần Ý Vận quả thực là cảm thấy vô cùng hoảng sợ, che miệng hỏi: “Tin tức này là thật sao?”

Tập đoàn Vạn Quan chính là nhà giàu trong thành phố Duy Dương, hiện tại tuy tập đoàn Vạn Quan đã mở rộng phạm vi kinh doanh đến Kim Kinh, Tô thành phố, thành phố Lương Khê, nhưng vẫn cấu kết cực kỳ sâu với thế lực chính trị thành phố Duy Dương.

“Em cảm thấy anh sẽ cho em tin tức không chính xác sao? Tập đoàn Vạn Quan các em cũng phải thoáng chú ý một tý, chú ý quan hệ với Lôi Tụng, hai bên không cần phải quá mật thiết, vấn đề của Lôi Tụng rất lớn...” Giọng nói Thái Tâm Chấn bình tĩnh, nhưng lại rơi sâu vào trong lòng Trần Ý Vận.

Sắc mặt Trần Ý Vận không ngừng biến ảo, tập đoàn Vạn Quan là sản nghiệp Trần gia, Trần Ý Vận cũng đang dần dần đi lên trước sân khấu.

Tuy cha nàng bây giờ vẫn trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng đã có các hạng mục giao ban, Trần Ý Vận cũng không phải là không hề động tâm đến vị trí kia, nàng là một người con gái duy nhất trong gia đình, rất được sủng ái.

“Về vấn đề Lôi Tụng, tập đoàn Vạn Quan các em cũng không rõ ràng lắm, tuy hiện tại các em đã sớm trôi qua tuần trăng mật cùng hắn rồi, nhưng vẫn có ngàn vạn quan hệ, phải không? Anh khuyên các em nên giải quyết dứt khoát những quan hệ này, miễn để cho đến lúc đó dẫn lửa thiêu thân, Duy Dương sắp phát sinh một trận động đất rồi...” Những tin tức này của Thái Tâm Chấn, đương nhiên đều là nghe được từ trong miệng vị cha phó bí thư Tỉnh ủy chuyên trách đảng kia.

“Trận bão táp này thật sự là tới đột nhiên mà mạnh mẽ...Lôi Tụng xảy ra vấn đề, Duy Dương cũng sẽ xảy ra một hồi động đất...” Trần Ý Vận đứng ngồi không yên, nhưng vẫn kiềm chế tâm tình lo lắng xuống, không được biểu hiện quá vội, dù sao thì hiện tại cũng đã đến đêm, muốn chém đứt tất cả quan hệ với Lôi Tụng, cũng phải chờ tới ngày mai.

Lôi Tụng là cán bộ đại biểu phái bản địa Duy Dương, từ cán bộ công xã Duy Dương, một mực làm cho tới thị trưởng hôm nay, trước đó không lâu, thậm chí còn truyền tới tin tức sắp đảm nhậm bí thư thị ủy, không nghĩ tới, hắn lại sắp ngã gục.

Thái Tâm Chấn ra mời cũng bị cự tuyệt, về sau, không có ai tự tìm mất mặt, đi mời Lương Quân Mi khiêu vũ rồi, Dương Tử Hiên chán đến chết, liền chạy tới hậu hoa viên sau khu biệt thự, bước đi chậm rãi, Lương Quân Mi cũng đi theo.

“Anh thật sự không biết khiêu vũ?” Con ngươi Lương Quân Mi trong đêm tối vẫn sáng bóng dị thường.

Dương Tử Hiên quay đầu cười nói: “Có muốn chúng ta nhảy thử không? Em dạy anh.”

Lương Quân Mi làm bộ dáng nhưng bị trọng hình tra tấn, nói: “Được rồi, nể tình đêm nay anh ngăn cản được nhiều con ruồi như vậy, bổn tiểu thư liền phá lệ, dạy anh một lần, đi.”

Dương Tử Hiên lập tức làm ra một bộ lợn chết tiệt không sợ nước nóng: “Anh đành cố tiếp nhận vậy!”

Một lần nữa trở lại trong đại sảnh, cánh tay phải Dương Tử Hiên nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lương Quân Mi, tay trái nhẹ nhàng ôm vòng eo hết sức nhỏ nhắn co dãn của nàng, bước một bước đầu tiên.

“Anh học kiểu gì đó, sao lại chuyển động nhanh như vậy.” Lương Quân Mi không tự chủ được mà bị Dương Tử Hiên kéo theo, giống như một con bướm xen kẽ trong bụi hoa, đi theo tiết tấu âm nhạc, vô cùng thoải mái.

Dương Tử Hiên đưa đầu tới gần cái cổ toàn da thịt tuyết trắng của nàng, cười cười, thấp giọng thì thầm: “Cái này gọi là vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ), có em ở bên người, bước chân của tôi cũng nhẹ nhàng hơn vài phần!”

“Anh giả trang thật đúng là như thật, thiếu chút nữa em đã bị anh lừa.” Lương Quân Mi nhéo nhéo tại vị trí eo hắn.

Dương Tử Hiên không dám la lên, chỉ có thể nói nhỏ bên cạnh vành tai óng ánh của nàng: “Nhẹ một chút, đau quá.”

Thái Tâm Chấn nhìn Kim Đồng Ngọc Nữ trong đại sảnh sân khấu, du dương đi theo âm nhạc, liền mở miệng nói, trong khẩu khí mang theo vẻ ghen ghét nồng đậm: “Xem ra đêm nay em quá thất bại rồi!”

Trần Ý Vận giống như là gặp phải quái vật, nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên đang ghé vào cổ Lương Quân Mi thì thầm, nói: “Thật sự quá kỳ lạ rồi! Không ngờ em lại bị chơi xỏ, hắn giả trang giống như thật... Thật đúng là quá sai sót.”

Lương Quân Mi không có thói quen quá thân mật cùng một người đàn ông như vậy, vội đẩy đầu Dương Tử Hiên ra, trong mắt cất giấu dáng tươi cười, nói: “Anh có thể đi thi vua màn ảnh Oscar rồi, đến em cũng bị anh lừa.”

Dạo qua một vòng, mới buông lỏng tay ôm Lương Quân Mi ra, một lần nữa làm trở lại bên cạnh cái bàn, không đếm xỉa đến ánh mắt muốn giết người của Thái Tâm Chấn và Trần Ý Vận, Dương Tử Hiên cầm lấy rượu đỏ trên mặt bàn lên, uống một ngụm.

Lương Quân Mi đoạt lấy, sắc mặt hơi hồng hồng, uốn lượn cơ thể đầy đường cong, tư thế ưu nhã mà mê người, nói: “Anh quá biết lừa gạt người rồi, với tư cách đền bù tổn thất, anh phải đàn cho em một khúc Piano.”

Lương Quân Mi cực kỳ mê muội đối với tư thế chơi Piano của Dương Tử Hiên trong nhà khách An Thuyền lần trước...

Dương Tử Hiên cười cười, đứng lên, phát hiện Piano bày ở nơi hẻo lánh, cười nói: “Không phải đền bù tổn thất, là lễ vật sinh nhật anh đưa cho em, hi vọng em ưa thích...”

Xuyên qua vũ hội ồn ào, đi đến bên cạnh bàn Piano, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, tâm tình Dương Tử Hiên bắt đầu thả theo âm nhạc.

Từ trước đến nay, đi qua bao nhiêu con đường

Lá hồng hồng rụng đầy trên đất

Bắt đầu đến kết thúc luôn không thay đổi

Nơi chân trời, em phiêu bạt trên mây trắng

Khổ hải đầy nỗi yêu hận

Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh

Thân cận lại không thể gần nhau

Hoặc là anh nên tin tưởng đó là duyên phận

Tình nhân vĩnh viễn đừng đến ( tiêu tán tình duyên)

Không nói gì, ngồi một mình, nhìn ra trần thế bên ngoài cửa ( nguyện ngày sau gặp lại)

Mặc dù hoa tươi sẽ héo tàn nhưng anh vẫn đợi em

Cả đời chờ đợi cũng mây trắng

Khổ hải đầy nỗi yêu hận

Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh

Thân cận lại không thể gần nhau

Hoặc là anh nên tin tưởng đó là duyên phận

Khổ hải đầy nỗi yêu hận

Trên thế gian khó thoát khỏi vận mệnh

Thân cận lại không thể gần nhau

Hoặc là anh nên tin tưởng đó là duyên phận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.