Giả Cán Bộ

Chương 698: Chương 698: Cổ long




“Đồng chí Cổ Long này...”

Không đợi Thư Lập Quốc nói tiếp xuống dưới, Dương Tử Hiên liền giơ tay lên, cắt đứt lời Thư Lập Quốc, nói: “Được rồi, chuyện giữa cậu và đồng chí Cổ Long, tôi không muốn biết, cũng không muốn hiểu rõ.”

Bất kể nói thế nào, hiện tại hắn nhất định phải bày ra thái độ xử lý sự việc công bằng, không thể để cho mình trở thành quân cờ để Thư Lập Quốc chèn ép Cổ Long.

Quả nhiên trên mặt Thư Lập Quốc liền hiện lên vẻ thất vọng.

“Chiếu theo lời cậu nói, đồng chí Cổ Long này không có tác dụng gì tốt trên vấn đề vượt biên chế, lại còn hỗ trợ an bài rất nhiều con cháu cán bộ tiến vào cục kế hoạch, phải không?” Dương Tử Hiên liếc liếc Thư Lập Quốc.

“Đúng là ý tứ này!” Thư Lập Quốc gật gật đầu khẳng định.

“Ừm, nhưng tôi có một nghi vấn, đồng chí Cổ Long cứ không công hỗ trợ an bài những con cháu cán bộ này tiến vào cục kế hoạch à? Hao phí khí lực lớn hỗ trợ như vậy, anh ta không có một ít tư tâm nào sao? Nếu có tư tâm, vậy tư tâm là cái gì?” Dương ý vị thâm trường hỏi lại vài câu.

Trong sảnh trà sương mù lượn lờ, một mảnh yên tĩnh, ánh mắt Thư Lập Quốc chậm rãi sáng lên.

“Cũng không phải vậy, theo tôi được biết, vị đồng chí Cổ Long này an bài con cái những cán bộ kia tiến vào cục kế hoạch, nhất định là có tư tâm, ý tứ là kéo bè kết phái, nhưng nếu chỉ kéo bè kết phái, hắn cũng không cần phải xuất lực hỗ trợ như vậy, còn có nguyên nhân càng sâu hơn….” Lời nói chỉ nói đến đây, Thư Lập Quốc để dành chỗ hấp dẫn.

Bưng nước trà trên mặt bàn lên, Dương Tử Hiên lẳng lặng chờ Thư Lập Quốc nói tiếp.

“Đồng chí Cổ Long có một người anh, lũng đoạn kinh doanh đào cát cả đầu sông Tần ngay bên cạnh khu công nghiệp Nội Kinh thành phố chúng ta.”

Nặng nề đặt chén trà xuống, hai mắt Dương Tử Hiên tỏa sáng, nói chuyện lâu như vậy, hắn đợi đúng là những lời này.

“Người ta kinh doanh hợp pháp, e ngại chuyện gì đây?” Dương Tử Hiên cười một tiếng quỷ dị.

“Ha ha, nếu thật sự là kinh doanh hợp pháp, tôi cũng không cần phải nhắc tới hắn ở trước mặt ngài, tùy tiện tìm một người bên bờ sông Tần hỏi một chút, nờiu nào không biết Cổ Trọng là bá chủ một phương hai bờ sông Tần.”

“Càng tuyệt hơn chính là, sông Tần là một trong những kênh đào lớn nhất thành phố chúng ta, từ trước đến nay đều là yếu đạo giao thông, bây giờ lại bị Cổ Trọng cầm đầu công ty rút cát, phân đoạn ra, kinh doanh cát, gây trở ngại nghiêm trọng cho tuyến đường vận chuyển an toàn, làm cho đường sông chia cắt, đê phòng hai bờ sông tràn đầy nguy cơ.”

Thư Lập Quốc chậm rãi nói, từ đầu đến cuối, hắn luôn bảo trì tư thế cung kính, nhưng trong lòng dần dần hiểu, thì ra thị trưởng này đang biến tướng băt hắn kể chuyện, kỳ thật trong lòng đã sớm rõ ràng đối với việc Cổ Long tùy ý làm bậy tại cục kế hoạch, chỉ thiếu chứng cớ mà thôi.

“Còn có cả chuyện này? Nghành giám thị địa phương đâu?” Dương Tử Hiên lấy một bao gấu trúc ra, đưa một điếu cho Thư Lập Quốc.

Thư Lập Quốc có chút được yêu quá mà cảm thấy sợ, vội vàng tiếp nhận, đốt cho Dương Tử Hiên trước, sau đó mới đốt cho mình, hít một hơi rồi khen: “Thuốc xịn!”

Thuốc là do Đái Mộc Cát đặc biệt cung cấp, vài vị thủ trưởng Tứ Cửu Thành (Trung Nam Hải) đều thích loại này.

Hút vào thở ra một phen, Thư Lập Quốc mới tiếp tục nói: “Kỳ thật nghành giám thị rất có ăn ý! Sông Tần là đường ranh giới giữa khu Giang Dương và khu công nghiệp kinh tế, nhưng hai khu đều xuất hiện vấn đề ở sông Tần, hai bên cứ mở một con mắt nhắm một con mắt, cái sông Tần này liền trở thành khu đui mù, bà ngoại không đau bà nội, giám thị mặc kệ.”

“Xuất hiện khu giám thị đui này mù, phải chăng là do sau lưng có liên quan đến giao dịch quyền tiền, tôi không có chứng cớ, cũng không dám nói lung tung, nhưng khẳng định là đồng chí Cổ Long có tác dụng xe chỉ luồn kim trong này.” Thư Lập Quốc hít sâu một hơi rồi mới nói.

“Sông Tần?”

Dương Tử Hiên chậm rãi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng làm việc, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Bí thư đảng ủy khu công nghiệp kinh tế này là ai?”

“Hoàng Chi Quân!”

Hoàng Chi Quân?

Cái tên này, Dương Tử Hiên đã nghe Tống Tịnh Thông nhắc tới, tuy nghe là tên tuổi đàn ông, nhưng thật ra lại là một cô gái chính cống, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.

Mặt ngoài nhìn vào thì không có bối cảnh gì, cha là thầy giáo trung học, mẹ làm nghề nông tại Quảng Lăng, cha đã từng là giáo sư học viện quốc ngữ bên ngoài kinh thành, bởi vì trình độ phiên dịch đặc sắc, đã từng được điều tạm đến bộ ngoại giao làm người đi theo phiên dịch lãnh đạo đảng và quốc gia.

Trong mười năm chấn động, bị liệt là phái phản quốc, điều về nguyên quán, về sau ai cũng không dám dùng một người có chỗ bẩn chính trị như vậy.

Cải cách cởi mở về sau, mới được mời làm thầy giáo trường trung học địa phương, bây giờ vẫn là một thầy giáo dạy thay, xem như một người tương đối đáng thương.

Về phần Hoàng Chi Quân, trước kia là sinh viên, tốt nghiệp đại học Kim Kinh liền được phân phối đến Quảng Lăng, từ hương trấn chậm rãi làm lên, bò cho tới vị trí hôm nay.

Ở trong quan trường, lời đồn đại chuyện nhảm luôn níu lấy cô gái xinh đẹp, Hoàng Chi Quân cũng không ngoại lệ, có người nói nàng dựa vào hối lộ thân xác, có người nói nàng và lãnh đạo nào đó trong tỉnh quan hệ mật thiết, tóm lại các loại lời đồn nhảm vẫn chưa thể kết luận được.

“Ừm! Hoàng Chi Quân!”

Dương Tử Hiên một mực nhớ kỹ cái tên này, lập tức phất phất tay áo, nói: “Cậu vẫn chưa có chứng cớ gì có thể chứng minh Cổ Trọng này là rút cát phi pháp ở trên sông Tần?”

“Tôi không phải là người cục công an, cũng không phải người Ban Kỷ Luật Thanh tra, đương nhiên không thể đưa ra chứng cớ gì.”

Lúc Thư Lập Quốc nói chuyện vẫn gài mai phục: “Chỉ là, Cổ Trọng đã sớm làm cho nhiều người vùng sông Tần kêu ca, nhiều lần giằng co với cư dân địa phương, còn đánh người bị thương, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, những điều này đều là sự thật, nhà mẹ đẻ của tôi có họ hàng sống ngay bên cạnh bờ sông Tần, sớm đã có không ít cư dân đến thị ủy thành phố đưa thư tố cáo, nhưng đều bị áp xuống dưới.”

“Ý của cậu là, thị ủy chính phủ thành phố cũng đang giúp đơ bao che Cổ Trọng này sao?” Giọng nói Dương Tử Hiên bắt đầu trở nên nghiêm nghị.

“Không! Không! Tôi không có ý tứ này, cụ thể vẫn phải điều tra lấy chứng cứ, lời nói của tôi, sao có thể hoàn toàn chuẩn xác được!” Thư Lập Quốc cũng không dám vỗ ngực làm cam đoan trước mặt Dương Tử Hiên.

Liếc liếc mắt nhìn Thư Lập Quốc, Dương Tử Hiên dần dần lâm vào trầm tư, Cổ Long này, hắn biết, là cán bộ bản địa, vô luận là thị trưởng trước, hay là Chu Lập Xương, đều có được quan hệ tương đối sâu, nói trắng ra chính là một nhân vật khéo léo.

Người nào cũng biết quan hệ giữa Chu Lập Xương và thị trưởng trước như nước lửa, nhưng Cổ Long lại có thể sống ở giữa hai thế lực đối địch, trình độ thủ đoạn không giống bình thường.

Nói hắn có thể đọc làu làu binh pháp Tôn Tử cũng không đủ, chỉ có điều hắn thiếu khuyết cơ may cùng bối cảnh, một mực không có biện pháp tiến bộ lên chức.

Cao thủ tại dân gian.

Trong thể chế, một ít quan viên khéo léo, nhưng cả đời vẫn um tùm trên vị trí cấp khoa cấp ban, nhìn mãi cũng quen mắt.

Chỉ là, Lí Nghĩa Đông từng công tác tại cục kế hoạch đã đề cập qua, tại thời điểm Cổ Long này được đề bạt, đề danh ban đầu là thị trưởng, từ góc độ này xem xét, chắc chắn Cổ Long càng thân cận phái bản địa hơn một chút.

Vậy thì Võ Đình Pháp trở thành lãnh tụ phái bản địa, về sau, Cổ Long chắc cũng đi lại vô cùng gần với Võ Đình Pháp.

Nhìn ra Dương thị trưởng rất để bụng về Cổ Long, trong lòng Thư Lập Quốc rất vui vẻ.

Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, đều là giả bộ hồ đồ, biểu hiện ra là đang nói chuyện về tiểu sử của đồng chí Cổ Long, thực tế trong lòng hai người đều hiểu, đây chỉ là giúp nhau thăm dò, lấy thông tin cần thiết của nhau mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.