Hồ Tự Lập là người xuất thân từ cảnh sát cấp thấp nhất, hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình, cùng với rất nhiều công lao phá án, mỗi một bước, mỗi dấu chân, đều là vô cùng gian khó, bước đến vị trí cục trưởng thành phố cấp phó tỉnh.
Không có bối cảnh cường ngạnh, cũng không có quá nhiều người thưởng thức, Hồ Tự Lập có thể bò đến vị trí hiện tại, rất nhiều thời điểm đều phải dựa vào bản lãnh của mình, cùng với khả năng lách qua khe hẹp giữa các loại thế lực chính trị trong thành phố để cầu sinh tồn.
Cái chức cục trưởng này của hắn, cũng là kết quả cân đối quyền lực trong thành phố.
Bởi vì sắc màu phe phái của hắn không nồng đậm dày đặc, cho nên, hắn ngồi ở đây, trên cái vị trí mấu chốt này, ai cũng sẽ không có ý kiến, cũng tránh được rất nhiều tranh chấp.
Nhậm Đoàn nhậm chức bí thư thị ủy, về sau, đã dùng thủ đoạn sắc bén, nhanh chóng tiến hành chỉnh hợp lần thứ nhất đối với toàn bộ thế lực chính trị trong thành phố.
Trận chỉnh hợp này tương đối thành công, Nhậm Đoàn một phát liền trở thành bí thư cường thế, Hồ Tự Lập đã từng muốn đầu tư vào Nhậm Đoàn, nhưng hắn rất nhanh biết được phong cách dùng người của Nhậm Đoàn, cảm thấy không thích hợp với mình.
Nhậm Đoàn rất ưa thích sử dụng những cán bộ thanh niên tiền đồ rộng lớn, lý luận kinh tế chắc chắn kia là thân tín của mình, mà Hồ Tự Lập, loại người nhiều tuổi, hơn nữa còn là xuất thân quê mùa này, cho dù trung thành hơn nữa, cũng không thể trở thành thân tín của Nhậm Đoàn, chỉ có thể coi là một con chó.
Sau khi biết đến điểm này, Hồ Tự Lập liền nhanh chóng tiến hành xa cách đối với Nhậm Đoàn.
Thời điểm lãnh đạo đang chọn lựa cấp dưới làm thân tín, cấp dưới cũng đang tiến hành chọn lãnh đạo tốt.
Cái gọi là chim khôn biết chọn cây mà đậu, chính là nói về loại hiện tượng này.
Muốn lấy được sự tín nhiệm của một lãnh đạo tốt không dễ dàng, nhưng giống nhau, muốn làm cho một cấp dưới tốt trung thành, cũng rất không dễ dàng.
Hồ Tự Lập cảm giác mình không thể trở thành thân tín của Nhậm Đoàn, về sau đã trải qua một khoảng thời gian mê mang.
Lúc hắn bắt đầu hợp tác cùng Dương Tử Hiên, cán bộ thanh niên từng có xích mích với hắn, có thể nói là hai lần hợp tác đều cực kỳ vui sướng.
Nhưng Hồ Tự Lập cũng không có ý định đầu tư vào Đại Danh hệ, nguyên nhân cũng rất đơn giản, thị trưởng thành phố Tử Kim Tiết Kế Ngay là thành viên nòng cốt Đại Danh hệ, cũng là loại người tiền đồ rộng lớn.
Nếu như Hồ Tự Lập đầu tư vào Đại Danh hệ, tất nhiên sẽ đi lại vô cùng gần với Tiết Kế Ngay, mà lúc này, Tiết Kế Ngay đang đấu hừng hực khí thế cùng Nhậm Đoàn, một khi Hồ Tự Lập tới gần Tiết Kế Ngay, đầu tiên là sẽ phải thừa nhận lửa giận mãnh liệt của Nhậm Đoàn, nói không chừng còn trực tiếp bị hắn đá ra khỏi vị trí cục trưởng cục công an.
Nhậm Đoàn có quyền lực và năng lực này.
Bởi vậy, Hồ Tự Lập không dám tới gần Đại Danh hệ.
Nhưng Hồ Tự Lập vẫn coi như là người lông bông, bởi vì bối cảnh không đủ sâu, ngay cả bí thư chính pháp ủy cũng không lên được, không thể phủ danh hiệu thường ủy thị ủy lên, vẫn là một cục trưởng cục công an đầu trọc.
Hồ Tự Lập là một người có khát vọng.
Bởi vậy, hắn đang theo dõi mấy cái vị trí mấu chốt trong phòng công an tỉnh! Ví dụ như cục trưởng phòng công an tỉnh, thường vụ phó cục trưởng phòng công an tỉnh.
Cục trưởng phòng công an tỉnh bây giờ là bí thư chính pháp ủy Hà Tân Nghi này kiêm nhiệm, nhưng Hà Tân Nghi trường kỳ đảm nhiệm bí thư chính pháp, trong tỉnh cũng đã có không ít người có ý kiến, sớm đã xuất hiện đề nghị, muốn Hà Tân Nghi nhường lại vị trí cục trưởng phòng công an này.
Nhưng Hồ Tự Lập tự biết bối cảnh của mình không đủ sâu, đấu với Hà Tân Nghi, thật sự là chưa đủ tư cách, nhưng lúc này, Dương Tử Hiên tìm tới hắn.
Hồ Tự Lập biết, giữa Dương Tử Hiên và Hà Tân Nghi, còn có cả Hà Khôn đã xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn, hắn cũng biết Dương Tử Hiên một mực châm ngòi ly gián quan hệ giữa hắn và Hà Tân Nghi.
Nhưng Hồ Tự Lập không ngại để cho Dương Tử Hiên lợi dụng một tý, hiện tại quan hệ giữa hắn và Dương Tử Hiên vốn chính là lợi dụng lẫn nhau, hắn muốn nhờ thế lực và năng lực của Dương Tử Hiên để lập càng nhiều công lao, làm chăn đệm giúp hắn tấn chức, Dương Tử Hiên muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa hắn và Hà Tân Nghi, ngăn cản Hà Tân Nghi.
Chỉ là, hôm nay Hà Tân Nghi ngấm ngầm hại người, chỉ trích nặng nề, đã chọc cho Hồ Tự Lập nổi giận.
Không khí hội nghị đã trở nên rất nặng nề rồi, bị Hà Tân Nghi can thiệp như vậy, ban đầu Hồ Tự Lập còn muốn lên đài lên tiếng phát biểu, nhưng Hồ Tự Lập trực tiếp để cho người chủ trì vượt qua khâu nói chuyện này rồi.
Lễ khánh công chấm dứt ở hơn bốn giờ chiều, Hà Tân Nghi từ trên đài chủ tịch đi ra ngoài, ngồi lên xe rời đi, chỉ còn lại một đoàn người Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập.
Lý Đông Công này vốn là phó sở trưởng sở trên tỉnh, vốn còn muốn kết thêm cảm tình cùng Dương Tử Hiên, Hồ Tự Lập, nhưng thấy sắc mặt Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập rất khó coi, đành phải ngượng ngùng rời đi.
Đợi cho tất mọi người rút lui, trong phòng họp chỉ còn lại có Dương Tử Hiên, Hồ Tự Lập, Cân Vân Sơn, Lương Quân Mi, mấy người quan hệ tương đối thân cận với Dương Tử Hiên.
Cân Vân Sơn và Lương Quân Mi đều biết Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập khẳng định còn có chuyện cần nói, cũng không ở lại quá lâu, trực tiếp lái xe rời đi.
Dương Tử Hiên vốn còn muốn để cho người ta đưa Lương Quân Mi trở về, nhưng Lương Quân Mi muốn tự mình lái xe, liền một mình rời đi.
Hồ Tự Lập và Dương Tử Hiên một trước một sau ra cửa cuối cùng, nhìn thời gian, cũng không sai biệt lắm, đã đến giờ cơm tối, liền hẹn nhau đến quán cơm tương đối kín đáo ăn cơm.
“Xem ra đây là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!”
Hồ Tự Lập ngồi xuống, phủi phủi quần áo, địa điểm ăn cơm là Hồ Tự Lập định ra, mặc dù có điểm vắng vẻ, nhưng bốn phía nhà hàng đều là núi vây quanh, thuộc về cái loại nhà hàng sơn trang hoang dại chuyên cung cấp thức ăn sạch.
Nhưng trước cửa nhà hàng có không ít xe tốt ngừng lại, xem ra là có không ít người ưa thích nơi này.
Dương Tử Hiên rút một điếu gấu trúc ra, đưa cho Hồ Tự Lập, cầm bật lửa giúp hắn đốt lên, về sau liền trầm giọng nói: “Lần này sở trên tỉnh đến cái rắm cũng không phóng được một cái, bên trong văn bản tài liệu báo cáo cuối cùng của bộ công an cũng không nói về công lao của sở trên tỉnh, hắn có thể không vội sao.”
Hồ Tự Lập hút một hơi thuốc, nhả ra một hàng sương mù, nói: “Trước kia cậu và Hà Khôn xuất hiện xung đột, Hà Khôn này rất thích chơi trò thông minh, lại rất thù dai, cậu cũng phải cẩn thận một chút.”
Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: “Cái này thì tôi biết, tôi đang học nghiên cứu sinh ở đại học La Phù, có mấy lần đụng phải hắn, thái độ của hắn đều là cực kỳ khiêu khích.”
Hồ Tự Lập không ngờ Dương Tử Hiên đã phát sinh xung đột cùng Hà Khôn rồi, trong lòng nghĩ, xung đột thì rất tốt.
“Vậy cậu có tính toán gì không? Hôm nay lão Hà dám đứng trước công chúng, làm mất mặt mũi cậu đấy!” Hồ Tự Lập muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Tuy hắn muốn đối phó với cha con Hà gia, nhưng dựa vào chính hắn thì không có đủ thực lực, nhất định phải kéo Dương Tử Hiên lên thuyền mới được.
Dương Tử Hiên biết rõ Hồ Tự Lập muốn khơi mào lửa giận của hắn đối với Hà Tân Nghi, trong lòng có chút buồn cười, xem ra thật đúng là người nào cũng giống nhau, cậu đang lợi dụng người khác, người khác đã lợi dụng cậu rồi.
Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi, nói: “Tôi không thể làm gì được, hắn không để cho tôi mặt mũi, tôi cũng không thể đi lên cắn hắn ba cái, đúng không?”
“Hắn là thường ủy tỉnh ủy, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó sở, tôi cũng không có biện pháp làm khó dễ hắn, còn phải đề phòng hắn làm khó dễ tôi nữa, anh nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ? Chỉ có thể giấu ở trong lòng thôi.”
Hồ Tự Lập biết mình kích động không thành công, dụng ý của mình bị Dương Tử Hiên khám phá, vội ho khan một tý, mới lên tiếng: “Chẳng lẽ cậu muốn bỏ mặc loại cục diện này diễn ra? Đây cũng là một việc làm tổn hại uy vọng cậu, hôm nay trên hội chúc mừng, Hà Tân Nghi không đếm xỉa đến cậu, hiện tại đã truyền khắp cơ quan tỉnh ủy rồi.”
Dương Tử Hiên không biết dễ dàng lộ lá bài tẩy của mình ra như vậy, cười cười, nói: “Cũng không có biện pháp gì cả, người ta là cán bộ cao cấp, không để cho tôi, một cán bộ nho nhỏ chút mặt mũi, tôi còn có thể làm thế nào?”
Trong nội tâm Hồ Tự Lập hận đến nghiến răng ngứa lợi, thầm nghĩ, cậu thật là, Dương Tử Hiên à Dương Tử Hiên, còn giả vờ đắn đo trước mặt tôi sao.
Hồ Tự Lập cười nói: “Tử Hiên, chúng ta là bạn bè cũ, cũng không phải nói chuyện gì bí hiểm, cậu thật sự không hề tức giận đối với Hà Tân Nghi sao?”
“Dù tôi thật sự cảm thấy tức giận, cũng không thể làm gì được người ta, vậy phải làm sao bây giờ? Hà Tân Nghi đúng là cán bộ trung ương quản, không tới phiên chúng ta khoa tay múa chân!”
Dương Tử Hiên nhàn nhã uống trà, bưng tôm hùm lớn và thịt muối lên, hớp một ngụm hết sạch, hai người bắt đầu ba chân bốn cẳng ăn uống.
“Trời thu đúng là thời cơ tốt để bồi bổ cơ thể, thịt muối tại đây làm rất không tệ!” Trong nội tâm Hồ Tự Lập rất phiền muộn, thấy Dương Tử Hiên nói lập lờ nước đôi, liền biết rõ nhất thời sẽ không có biện pháp lôi đáp án chuẩn xác từ trong miệng Dương Tử Hiên ra, chỉ có thể nói chuyện phiếm với Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập ngầm hiểu lẫn nhau, cùng cười một tiếng, đàn ông cũng cần bổ dưỡng mà.
Dương Tử Hiên nói: “Trước kia tôi từng gặp Hà Khôn tại đại học La Phù, dường như hắn và công tử phó bí thư thị ủy thành phố Tử Kim Hỷ Lại Thừa đi lại rất gần nhau?”
“Hỷ Lại Thừa coi như là nhân vật đứng vào hàng top 1, nhưng lại có đứa thật sự vô liêm sỉ, tôi và hắn va chạm, có một ít mâu thuẫn, vậy mà nói kéo xã hội đen tới chém tôi, cuối cùng liền kéo Hà Khôn tới, thật đúng là ác......”
Dương Tử Hiên cũng không biết Hà Khôn có phải thật sự là Mafia hay không, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thu được rất nhiều tin tức tố cáo cha con Hà gia, cũng có một phong tin tức tố cáo nói về việc Hà Khôn dính líu vào Mafia.
Nhưng trong tay Dương Tử Hiên không có chứng cớ, bởi vậy nên mới nói mấy câu như vậy, muốn thoáng thăm dò Hồ Tự Lập một tý, xem hắn có biết tin tức không.
Sắc mặt Hồ Tự Lập hơi đổi, biết rõ đây là một cơ hội để nhập chủ đề, buông đũa xuống, hai tay đặt ở trên mặt bàn, nói: “Cái này cũng chính là chuyện tôi muốn nói...Lão Hà luôn miệng nói cục công an thành phố Tử Kim chúng tôi hành động ô dù cho thế lực xã hội đen, quả thực chính là vu oan chúng tôi...Thật sự điều tra, con của hắn cũng không phải là loại người gì tốt.”
Lông mi Dương Tử Hiên nhảy lên, hỏi: “Anh có chứng cớ?”
Hồ Tự Lập nói: “Đúng, nhưng...”
Chứng kiến nụ cười quỷ dị trên mặt Dương Tử Hiên, Hồ Tự Lập biết mình đã bị Dương Tử Hiên đưa vào bị động rồi, nhưng hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, nói: “Tôi có thể ưỡn ngực nói thẳng, tôi cũng không muốn bị áp bức nữa...Trong tay tôi có căn cứ chính xác Hà Khôn đi theo Mafia, tôi muốn động Hà Khôn, cậu có muốn tham dự vào không?”
Dương Tử Hiên cũng không giả vờ như không biết rồi, chậm rãi nói: “Tôi phải tham dự tới trình độ nào đây?”
Hồ Tự Lập có chút không vui liếc nhìn Dương Tử Hiên, thầm nghĩ, cậu lại tính toán rất hay, vừa muốn vặn ngã Hà Khôn, lại sợ nguy hiểm, không muốn tham gia quá sâu.
“Về chuyện này thì tôi cũng vô pháp xác định, tóm lại, tôi hi vọng thời điểm cần cậu hỗ trợ, cậu không cần ra sức khước từ là được rồi.”
“Nếu không thành công mà nói, chúng ta cũng chỉ có thể tách rời, cậu trở về làm phó sở trưởng sở giám sát, tôi trở về làm cục trưởng cục công an, đều an phận, nhìn Hà Tân Nghi cao cao tại thượng, nhẫn nhịn nuốt tức giận, thế nào?”
“Đồng ý!”
………………
Qua chín tháng, thành phố Tử Kim đã hoàn toàn không có vẻ nóng bức ngày xưa, sáng sớm bắt đầu đứng dậy đều là sương mù bốc lên khắp nơi, ngẫu nhiên còn có một cơn gió lạnh thổi qua.
Buổi sáng, Dương Tử Hiên bắt đầu từ ổ chăn đứng dậy, cầm lấy điện thoại, liền nhận được điện thoại thông báo họp của Ủy ban hoạch định chính sách.
Mặc dù có rất đông đại lão thường ủy tỉnh ủy giới thiệu, nhưng chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách Viên Đồng Tài cuối cùng vẫn không thể thượng vị phó chủ tịch tỉnh, bị Thạch Phong Tín vượt lên trên.
Trong các phó chủ tịch tỉnh mới phân công điều chỉnh, Thạch Phong Tín được phân công quản lý công tác tư pháp, thành công tiếp nhận vị trí của Quan Quang Cốc, trở thành phó chủ tịch tỉnh xếp hạng thứ tư.
Ngoại trừ hai thường ủy tỉnh ủy kiêm nhiệm phó chủ tịch tỉnh ra, địa vị Thạch Phong Tín tại ủy ban tỉnh rất gần với Lâm Bái, phó chủ tịch tỉnh có bối cảnh và các mối quan hệ tương đối thâm hậu.
Ủy ban hoạch định chính sách được điều chỉnh đến danh nghĩa Trần Chí Ôn, trở thành một trong những nghành Trần Chí Ôn được phân công quản lý.
Từ lúc Ủy ban hoạch định chính sách sáng lập đến nay, chính là một nghành siêu thoát lợi ích, có thể nói, tại cả 80 niên đại và đầu niên đại 90, đều là một nghành hành chính tương đối quan trọng.
Ở trong chính phủ, đây cũng là một nghành quy cách rất cao, có quyền tiến hành xét duyệt, giám sát và bác bỏ đối với tất cả các loại phương án nghành chính phủ đưa ra.
Bản thân Viên Đồng Tài cũng chỉ cách phó chủ tịch tỉnh một bước ngắn mà thôi.
Đáng tiếc lại bị Dương Tử Hiên chặn ngang một cước, cải cách nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu xảy ra vấn đề, tạo thành xói mòn tài sản quốc hữu cực lớn.
Viên Đồng Tài làm lãnh đạo chủ quản, cũng bị Tỉnh ủy phê bình, cần gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo nhất định, sau đó là phó chủ nhiệm Phan Trường Hải trực tiếp bị nhân viên cục quốc an mang đi, Viên Đồng Tài phải gánh chịu trách nhiệm giám sát bất lực.
Hai trách nhiệm lãnh đạo, trực tiếp làm cho “mộng phó chủ tịch tỉnh” của Viên Đồng Tài ngâm nước nóng(chết chìm).
Có người vui mừng có người buồn.
Viên Đồng Tài tan vỡ mộng phó chủ tịch tỉnh, nhưng Dương Tử Hiên lại dựa vào hai sự kiện này, dựng lên uy vọng tại Ủy ban hoạch định chính sách.
Ai cũng không dám coi Dương Tử Hiên là một cán bộ mạ vàng ở Ủy ban hoạch định chính sách, ai cũng không dám vọng tưởng chuyện làm Dương Tử Hiên mất quyền lực, ai cũng không dám khi dễ cán bộ cấp phó sở trẻ tuổi nhất toàn bộ tỉnh này.
Dương Tử Hiên nhận được điện thoại, về sau, vẫn cho Viên Đồng Tài mặt mũi, lập tức đứng dậy, đổi quần áo tốt, tiểu Thiến đã làm xong bữa sáng.
Thời điểm ăn điểm tâm, Dương Tử Hiên đọc tin tức sáng sớm, nhìn thấy tiểu Thiến bưng cháo gạo từ trong phòng bếp đi ra, thiếu chút nữa không phun máu mũi.
Tiểu Thiến ăn mặc áo ngủ hoa ô vuông, rất có vẻ tinh khiết của cô vợ trẻ ở nhà, vòng eo hết sức nhỏ, áo ngủ rất mỏng manh, Dương Tử Hiên gần như có thể trông thấy chân lớn đẫy đà rắn chắc của nàng, còn có cả bộ ngực.
Nhưng tiểu Thiến lại không chú ý tới chuyện mình lộ liễu, chứng kiến bộ dáng Dương Tử Hiên ăn như hổ đói, trong lòng rất vui vẻ, bảo Dương Tử Hiên cứ ăn từ từ.
Dương Tử Hiên lắc đầu, bữa sáng tươi đẹp như vậy, hắn không dám hưởng thụ quá lâu, quỷ cũng biết buổi sáng là thời điểm đàn ông mạnh nhất.
Tranh thủ thời gian ăn xong bữa sáng, Hồ Khải và Lão Lưu đã hết sức ăn ý chờ ở ngoài cửa, Dương Tử Hiên nhìn xe một chút, cười nói: “Hôm nay làm sao lại thay đổi chiếc xe khác?”
“Chiếc Phú Khang xảy ra chút vấn đề, ngày hôm qua mang đi tu sửa rồi, hôm nay tạm thời đi chiếc xe này, không treo giấy phép ủy ban tỉnh mà thôi.”