Giả Cán Bộ

Chương 17: Chương 17: Đại mỹ nữ




Trưởng phòng tuyên truyền Vương Đông Minh nhìn Dương Tử Hiên đi tới, chính là có chút xấu hổ, lúc trước hắn là trưởng ban tổ chức huyện, là tùy tùng đáng tin của Hứa Dân Đa, chỉ là, tại trong án Hứa Lý, đã bị liên quan đến, bị chuyển đến phòng tuyên truyền.

Với tư cách người tích cực dẫn đầu trước kia của Hứa Dân Đa, hắn từng tại thường ủy hội, lớn tiếng quát lớn, nhục nhã Dương Tử Hiên là “ đồ con lừa “.

Bỏ đi hai người Hứa Lý, Vương Đông Minh có thể nói là người trở mặt sâu nhất cùng Dương Tử Hiên trong huyện Hồng Thủy rồi!

Thần sắc Dương Tử Hiên rất bình tĩnh, trực tiếp đi về hướng Vương Đông Minh.

Bên cạnh, một đám cán bộ cũng không khỏi đổ mồ hôi, tuy nhiên, trong mắt bọn hắn, loại lũ tiểu nhân Vương Đông Minh này không đáng để đồng tình, nhưng trong lòng không khỏi có chút cảm giác thỏ tử hồ bi, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, không biết chủ tịch huyện tuổi trẻ thủ đoạn lợi hại này sẽ nhục nhã Vương Đông Minh như thế nào.

Tiếp theo, Dương Tử Hiên liền nói một câu làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

“ Bệnh chị dâu có khá hơn không? “ Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Vương Đông Minh hỏi.

Thê tử Vương Đông Minh năm nay đột nhiên trúng gió, tê liệt nằm trên giường, bây giờ là nhi tử cùng con dâu mỗi ngày chiếu cố nàng, Vương Đông Minh tan tầm cũng phải đi về hỗ trợ nấu thuốc, nghe nói một mực không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Thê tử bệnh, hơn nữa chính trị bị đả kích, tóc Vương Đông Minh thoáng cái đã trắng đi rất nhiều.

Vương Đông Minh há to miệng, kinh ngạc không biết nói cái gì.

“ Đợi có thời gian rảnh rồi, ta sẽ bớt thời giờ đi thăm chị dâu, chừng nào ngươi rảnh, cũng có thể đến chỗ ta nói chuyện, tùy thời hoan nghênh. “ Dương Tử Hiên tiếp tục thả ra ngữ điệu kinh người.

Chỉ là, một ít người đầu óc linh hoạt bên cạnh đang bắt đầu cân nhắc dụng ý của Dương Tử Hiên khi nói những lời này trước mặt mọi người.

Lúc Dương Tử Hiên đứng ở Lưu Hiểu bên người lần nữa, chỉ thấy Lưu Hiểu ý cười đầy mặt, tay dưới quần áo vụng trộm dựng ngón cái lên.

“ Một chiêu rất tốt, kéo người vào bờ! “ Lưu Hiểu hạ giọng nói ra.

Bên cạnh, một ít cán bộ cơ linh, cũng suy nghĩ ra dụng ý của Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên từ kinh thành hàng không đến Hồng Thủy huyện gần một năm, rất nhiều cán bộ trong huyện cũng không để hắn vào mắt, một là hắn là khách từ bên ngoài đến, thứ hai, mọi người đều biết hắn trí lực có chút vấn đề, tuy không biết người chỉ số thông minh như vậy, làm sao lại được an bài đến vị trí thường ủy huyện cao như vậy.

Cho nên, ngay cả tiểu cán bộ cũng không để hắn vào mắt, những người đứng đầu ủy ban huyện, những cơ quan nghành thực quyền hạch tâm cục công an, cục tài chính không lệ thuộc trực tiếp vào hắn, lại càng không cho hắn là ai, nói thẳng ra, sự tình chống đối dường như nhìn mãi quen mắt, người vụng trộm trái mắng hắn một tiếng ngốc tử, phải mắng hắn một tiếng ngu xuẩn, nhiều lắm.

Nhưng hiện tại, không nghĩ tới, kẻ ngu này dĩ nhiên là giả heo ăn thịt hổ, thực tế là vô cùng khôn khéo.

Cho nên, sau khi Dương Tử Hiên được tuyên bố bổ nhiệm làm chủ tịch huyện Hồng Thủy huyện, toàn cán bộ bộ huyện đứng phía dưới đại hội, rất nhiều cán bộ trước kia từng chửi Dương Tử Hiên, mắng Dương Tử Hiên, bắt đầu khó có thể bình an,s hắn lên đài, sẽ nhớ kỹ thù cũ, tẩy trừ một đám cán bộ tầng giữa.

Mà Dương Tử Hiên hiện tại, thậm chí ngay cả Vương Đông Minh dám ở trước mặt hắn, nhục nhã hắn, trở mặt sâu nhất, đều nói dễ nghe như vậy.

Vậy thì những cán bộ huyện kia, chỉ chống đối hắn trong lời nói, âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), phỏng chừng cũng sẽ không quá nhiều trách móc nặng nề, những kia cán bộ huyện trong nội tâm có quỷ rốt cục cũng có thể yên tâm ngủ ngon.

Mọi người đồng thời buông lỏng một hơi, cũng không nhịn được mà bội phục chủ tịch huyện này, tuy tuổi trẻ, nhưng thủ đoạn chính trị vẫn tương đối thành thục.

Khi mọi người ở đây đang suy nghĩ về biểu hiện của Dương Tử Hiên, một cỗ Santana đã xuất hiện trong mưa bụi...

Xe con đứng tại cửa ra vào Huyện ủy, trưởng ban tổ chức thị ủy Lí Lực từ trong xe xoay người đi xuống.

Dương Tử Hiên tranh thủ thời gian, lĩnh đội đi đến nghênh đón, đồng thời, cũng không nhịn được mà âm thầm kinh hãi, quy cách huyện ủy phó bí thư tiền nhiệm này thật đúng là không thấp, còn tưởng rằng thị ủy sẽ tùy tiện phái phó trưởng phòng đến đưa tiễn phó bí thư tiền nhiệm, không nghĩ tới lại là Lí Lực tự thân xuất mã.

Chỉ là, khi hắn chứng kiến một thân ảnh thướt tha mềm mại từ trong xe chui ra, qua dáng vẻ đó, rốt cục hắn cũng minh bạch tại sao là Lí Lực đích thân đến rồi.

Nữ phó bí thư này, rõ ràng chính là Lâm Nhược Thủy mình nhìn thấy trong nhà Lâm Bái bí thư nha, lúc ấy còn tưởng rằng là con gái Lâm Bái, về sau hơi hỏi thăm một chút mới biết được, nàng là cháu ruột của Lâm Bái.

Tuy đã sớm nghe Lâm Bái nói trong điện thoại, phó bí thư này là nữ, nhưng không nghĩ tới, dĩ nhiên lại là nàng, vẻ xinh đẹp đã đến cảnh giới tiên nữ trên trời.

Đây là lần thứ ba Dương Tử Hiên nhìn thấy Lâm Nhược Thủy!

Lông mi mảnh mà lại dài, không tận lực tân trang, khuôn mặt tuyệt mỹ, dưới sống mũi thẳng tắp, cặp môi đỏ mọng xinh đẹp, trên thân không còn là bộ quần áo Kỷ Phạm Hi, mà là một áo khoác mùa đông thật dài, không cài chặt nút thắt, bên trong là một kiện áo sơ mi trắng xám bằng bông.

Dáng người cao ngất, không biết là bởi vì ăn mặc áo sơmi hay là duyên cớ khác, bộ ngực có vẻ nở nang hơn rất nhiều, hạ thân là bộ váy màu đen, tất chân màu đen thật dài bao lấy chân dài, có vẻ trang trọng và gợi cảm khó tả.

Dương Tử Hiên nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn trơn mềm của Lâm Nhược Thủy, cười nói: “ Ta đại biểu Huyện ủy Hồng Thủy huyện, hoan nghênh Lâm bí thư đến đây. “

“ Ta cũng vậy, rất chờ mong cùng Dương chủ tịch huyện làm cộng sự, thúc đẩy Hồng Thủy huyện phát triển. “ Lâm Nhược Thủy hơi nắm tay hàn huyên cùng Dương Tử Hiên một chút, sau đó liền rút tay ra.

Tuy dáng tươi cười trên mặt giống như băng sơn tuyết liên tách ra, đôi mắt xinh đẹp, nhưng một tia lạnh lùng trong thanh âm, Dương Tử Hiên vẫn có thể nghe được.

Dương Tử Hiên sững sờ, chính mình giống như không có lỗi với nàng, thậm chí nói cũng không nói qua vài câu, như thế nào mà lời nói cứ lạnh như vậy đây?

Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Trưởng ban tổ chức thị ủy Lí Lực theo lệ giới thiệu về kinh nghiệm công tác của Lâm Nhược Thủy: “ Lâm Nhược Thủy đồng chí là học sinh du học nước Pháp, từng đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trong nhà máy chế tạo ô tô ở La Phù tỉnh, có kinh nghiệm quản lý xí nghiệp nhà nước phong phú, cùng phương pháp quản lý rất tiên tiến... “

Đợi Lí Lực tuyên đọc hết nghị định bổ nhiệm Lâm Nhược Thủy, mọi người thịnh tình mời hắn cùng một chỗ đến khách sạn Huyện ủy ăn tiệc.

Lí Lực cũng không chối từ, một đoàn người Huyện ủy đại quy mô chạy về khách sạn Kiến Giang.

Khách sạn Kiến Giang là khách sạn giá cao sớm nhất tại Hồng Thủy huyện, lão bản là người bản địa Hồng Thủy huyện, tại Đại Danh thành phố cũng rất có nhân mạch, sinh ý coi như không tệ.

Dương Tử Hiên cũng là lần đầu tiên bước vào khách sạn này, tuy đến Hồng Thủy huyện gần một năm rồi, hơn nữa coi như là nhân vật số hai trên danh nghĩa ở ủy ban huyện Hồng Thủy, nhưng mà bởi vì uy vọng cực thấp, thậm chí so ra còn kém một phó cục trưởng cục tài chính phía dưới, cho nên một mực không có cơ hội bước vào khách sạn này.

Dương Tử Hiên xuống xe, bước vào khách sạn, thoáng nhìn quanh hoàn cảnh quanh thân một tý, trong mắt người đời sau đến như hắn, loại trang hoàng này cùng cái loại nầy hoàn cảnh trang hoàng tráng lệ đời sau, khẳng định là vô cùng kém, chỉ là, hoàn cảnh vẫn có thể chấp nhận, ngoài cửa sổ chính là sông Hồng Thủy trôi nhanh không thôi...

Rượu qua ba tuần, Lí Lực bởi vì phải chạy về Đại Danh thành phố, ăn vài miếng, liền an vị lên xe, còn lại là một đám cán bộ Hồng Thủy huyện và đại mỹ nữ Lâm Nhược Thủy.

“ Đến, Dương chủ tịch huyện, ta mời ngươi một ly, ta uống hết, xin ngươi cứ tự nhiên. “ Trần Thăng đứng lên, giơ chén hướng về hướng Dương Tử Hiên nói, sau đó là ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.