Giả Cán Bộ

Chương 470: Chương 470: Để chín rồi ăn




Tô Ban Mai có chút lo lắng nói: “Tại giai đoạn đầu, trước khi chúng ta tăng thêm cửa hàng tại thành phố Tây Hồ, phí tổn quảng cáo tuyên truyền và phí tổn công việc linh tinh cũng tốn mất hơn mười vạn, hiện tại cửa hàng ở thành phố Tây Hồ này lại đang ở trong tình trạng lỗ lã...”

Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: “Có phải là bọn em đưa quảng cáo không đúng vị lên phải không?”

“Hiện nay, ở trong nước, sức miễn dịch của dân chúng đối với quảng cáo còn rất thấp, một câu kịch nói trong quảng cáo, phụ nữ và trẻ em đều biết, một đoạn quảng cáo lạ sáng tạo mới, tất cả đều có thể nắm chặt tâm lý của người tiêu dùng, cực kỳ có tác dụng đối với việc thành lập nhãn hiệu Bất Dương Mai...”

“Anh cho em một đề nghị, phải nhanh chóng chiếm lấy thị trường nhỏ nhoi tại Tây Hồ thành phố, có thể cân nhắc đưa ra phương thức quảng cáo treo băng rôn lên trên bầu trời!”

“Ngoài ra còn đưa quảng cáo lên trên tờ báo có lượng tiêu thụ lớn nhất tỉnh Giang Nam, đưa lên đúng một tháng...”

Ban đầu Dương Tử Hiên ở Hồng Thủy huyện, vì đẩy danh tiếng núi Thiên Mã lên, liền thử qua cách quảng cáo dai dẳng này.

“Mặt khác, còn có thể thông qua « Giang Nam nhật báo », hướng toàn bộ tỉnh Giang Nam, giới thiệu về điện gia dụng Bất Dương Mai!”

“Ngoài ra, chúng ta còn làm một hoạt động thu thập, khuyến khích thu thập thông tin về điện gia dụng Bất Dương Mai, phân ra các hạng phần thưởng, giải nhì, giải ba, sẽ được thưởng một bộ sản phẩm điện gia dụng, kết quả cuối cùng được công bố ở trên nhật báo Giang Nam...”

Tô Ban Mai tinh tế nhai nuốt những lời Dương Tử Hiên nói, hắn vừa chỉ điểm một chút, liền làm cho một mảnh mê mang trước mắt nàng biến mất, cả khung trời bỗng nhiên khoáng đạt sáng chói lên, mạch suy nghĩ cũng bắt đầu thông suốt.

“Quảng cáo phạm vi rộng như vậy đưa lên, xác thực là có tính công kích rất mạnh, hiệu quả chắc chắn cũng rất tốt!” Tô Ban Mai thở dài nói.

“Quảng cáo chỉ giúp giúp đỡ các em đứng vững tại thành phố Tây Hồ, nhưng cách lúc chiếm lĩnh Tây Hồ thành phố, vẫn khoảng cách rất lớn.”

“Lúc đầu, điện gia dụng Bất Dương Mai khuếch trương ở Tây Hồ, tài chính là một vấn đề, bọn em có thể cân nhắc việc tiến hành hợp tác với các cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ khác ở thành phố Tây Hồ, cung cấp hàng cho họ!”

“Lợi dụng quan hệ hợp tác hài lòng giữa chúng ta và các nhà máy hiệu buôn, ở khâu cung cấp hàng trung gian, chịu khó ưu tiên mấy cái cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ, tạm thời thành lập quan hệ hài lòng với mấy cửa hàng lớn ở thành phố Tây Hồ!” Dương Tử Hiên chậm rãi cười nói.

“Ngoài ra, nhờ việc điện gia dụng Bất Dương Mai có quan hệ tốt đẹp với các nhà máy hiệu buôn, thông qua biện pháp “mùa ế hàng”, bắt các nhà máy hiệu buôn giảm chi phí bán sản phẩm, để cho điện gia dụng Bất Dương Mai có không gian lợi nhuận lớn hơn những cửa hàng điện gia dụng bình thường khác, điều này cũng có ý nghĩa là không gian hạ giá càng lớn.”

Dương Tử Hiên không để cho điện gia dụng Bất Dương Mai lâm vào cuộc chiến giá cả, cũng chèn ép các cửa hàng khác, không để họ tạo ra cuộc chiến giá cả.

“Như thế có thể làm tê liệt ưu thế của những cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ đã chiếm cứ thành phố Tây Hồ kia!”

“Làm cho bọn họ cho rằng, điện gia dụng Bất Dương Mai chúng ta không có dã tâm tiến vào thị trường Tây Hồ!” Dương Tử Hiên hút thuốc, chậm rãi nói.

Nhưng ánh mắt hắn lại liếc về phía bộ ngực đã quy mô có chút ít của Tô Ban Mai.

Tô Ban Mai cũng chú ý tới ánh mắt Dương Tử Hiên có điểm gì là lạ, nhớ tới lần kia, thời điểm đi gặp gỡ với vài tổng giám đốc cửa hàng quốc doanh thành phố Tử Kim, Dương Tử Hiên trực tiếp phóng thứ đó lên trên đùi nàng, trong lòng xấu hổ, khuôn mặt trở nên đỏ bừng bừng.

“Đi ra ngoài đi bộ một chút, bên này có khung cảnh rất hợp lòng người, nhất là vào buổi tối...” Dương Tử Hiên đứng lên đề nghị.

Hai người đi ra ngoài nhà hàng, bước chậm trên bờ sông Hồng Hà, ngọn đèn hai bên đèn đường xuyên suốt vào trong nước, trên sông liên tiếp đánh ra từng gợn sóng lăn tăn.

Tô Ban Mai đi ở sau lưng Dương Tử Hiên, từng bước một giẫm lên cái bóng của Dương Tử Hiên, trong miệng thì thào tự nói, không biết là đang nói cái gì.

Đường bờ sông nối đến một khu rừng nhỏ, mượn ngọn đèn có thể chứng kiến thân ảnh một ít nam nữ đang dây dưa cùng nhau, ngẫu nhiên còn có tiếng rên rỉ phát ra.

Rừng cây khá kín đáo, lại cung cấp yểm hộ cho không ít thanh niên nam nữ đang khát khao, tiếng rên rỉ bị âm thanh đường cái và nước sông che dấu, vô cùng kích thích.

“... Cái kia…..Trương Bích Tiêu và anh, rốt cuộc là có quan hệ gì vậy….?” Tô Ban Mai giẫm lên cái bóng của Dương Tử Hiên, thình lình toát ra một câu.

Trong lòng Dương Tử Hiên giật mình một cái, trầm ngâm một lúc mới nói: “...Thời điểm anh đảm nhiệm bí thư đảng ủy ở khu nghiên cứu kỹ thuật kinh tế thành phố Nam Hồ, cô ấy là phó cục trưởng cục du lịch trong khu công nghiệp!”

“Do cô ấy rất xinh đẹp, một mực bị cục trưởng cấp trên quấy rầy, sau đó cô ấy tìm anh, hi vọng anh hỗ trợ, anh lúc ấy kiêm nhiệm phó thị trưởng thành phố Nam Hồ, phân công quản lý công tác du lịch, liền giúp đỡ cô ấy một tay, liền có quan hệ!”

“Năng lực cô ấy rất mạnh, về sau đã thăng nhiệm cục trưởng, công tác tại phương diện du lịch hết sức xuất sắc, nhưng một cô gái xinh đẹp làm việc trong thể chế, nhiều lời đồn đại chuyện nhảm phát ra là chuyện rất bình thường!”

“Trong nhà cô ấy cũng tương đối khó khăn, cha mẹ đều là công nhân ở xí nghiệp nhà nước, hiệu quả và lợi ích không tốt, lương hưu thấp, ngoài ra còn có một đứa em trai học trung học, một người em gái học đại học, áp lực kinh tế rất lớn, anh liền giúp đỡ cô ấy một tay...”

Nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, Tô Ban Mai cũng nổi lên lòng trắc ẩn rồi, gia đình của nàng năm đó không phải là như vậy sao, nếu như không gặp được Dương Tử Hiên, chỉ sợ lúc này nàng vẫn là một nữ công nhân nhà máy dệt.

Chờ năng suất lợi ích dệt giảm xuống, sau đó là bị đình chỉ công tác, đây là kết cục cuối cùng của rất nhiều công nhân trong các xí nghiệp nhà nước hiệu quả và lợi ích không tốt ở tỉnh La Phù.

Chỉ là, Tô Ban Mai cũng không đến mức hoàn toàn bị lời Dương Tử Hiên nói dẫn dắt, nàng biết rõ việc bên trong không thể đơn giản như vậy.

Quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Trương Bích Tiêu khẳng định không tầm thường, bằng không thì, cho dù Dương Tử Hiên tín nhiệm Trương Bích Tiêu đến mấy, cho dù năng lực Trương Bích Tiêu mạnh mẽ đến mấy, cũng khó có thể khinh xuất như vậy.

Đem toàn bộ cổ phần danh nghĩa của hắn tại công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, chuyển đến danh nghĩa Trương Bích Tiêu.

Hiện tại Trương Bích Tiêu đã là cổ đông khống chế cổ phần tuyệt đối trong công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, địa vị thậm chí còn cao hơn Tô Ban Mai nhiều lắm.

Dựa lưng vào lan can, ban đêm, nhiệt độ Tử Kim giảm xuống rất nhiều, gió mát thổi cực kỳ sảng khoái, Tô Ban Mai mặc váy, chập chờn tung bay trong gió mát, mép váy uyển chuyển bay múa, Dương Tử Hiên có thể loáng thoáng thấy được bộ ngực trắng nõn, cao ngất, đang hơi nhô lên của nàng.

Trước kia là cô gái mới dậy thì, hiện tại quy mô bộ ngực đã chậm rãi hình thành rồi.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên đầy cảm giác ấm áp, nhìn cô gái thành thục kiếp trước đang chậm rãi trưởng thành, cũng là một việc cực kỳ làm cho người ta mê muội.

Tô Ban Mai nhìn thấy Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực hơi chút có chút ít quy mô của mình, mặt đỏ lên, nhưng khuôn mặt bị bao phủ trong đêm tối, cũng không có người nào chứng kiến.

Trong lòng chợt nhớ tới dáng người thành thục mê người kia của Trương Bích Tiêu, không khỏi có chút hâm mộ, quy mô bộ ngực Trương Bích Tiêu lớn hơn nhiều so với nàng, dung nhan tuyệt mỹ, bên trong điện tử Dương Ban Mai Xích, cũng không có mấy người đàn ông dám nhìn thẳng vào Trương Bích Tiêu.

Trong rừng cây lại truyền đến vài tiếng rên rỉ, Dương Tử Hiên bỗng nhiên nổi lên trò đùa dai, nhặt một cây gỗ vụn từ trên mặt đất lên, ném vào chính giữa rừng cây, tiếng rên rỉ lập tức biến thành hơi thở nóng nảy.

Tô Ban Mai cũng không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu, vẻ xấu hổ trên mặt càng đậm hơn.

“Vừa rồi bên trong phát ra một ít âm thanh kỳ quái, em có nghe được không?” Dương Tử Hiên còn cố ý chỉ chỉ rừng cây, hướng Tô Ban Mai cười xấu xa hỏi.

“Anh thật đúng là người xấu!” Tô Ban Mai duỗi bàn tay nhỏ bé loại hành tây hoa ra, véo một cái trên eo Dương Tử Hiên, sức lực không lớn, lại làm Dương Tử Hiên hết sức thoải mái, Dương Tử Hiên còn thoải mái rên rỉ một tiếng.

Tại thời điểm Tô Ban Mai muốn quay mặt sang, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tử Hiên một tý, Dương Tử Hiên cũng vừa mới quay mặt, hai người vốn đã dựa gần nhau, đầu vừa chuyển động, liền đụng vào nhau.

Hơi thở như hoa lan, cặp môi đỏ mọng ướt át, khuôn mặt trắng nõn, ở trong bóng tối, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt kiều mỵ dị thường, trong chốc lát, Dương Tử Hiên như bị ma xui quỷ khiến, ôm eo nhỏ nhắn của Tô Ban Mai, miệng đưa lên, trực tiếp đặt lên bờ môi kiều diễm ướt át.

Cảm giác tê tê như điện giật truyền khắp toàn thân, Tô Ban Mai cảm thấy tứ chi của mình bắt đầu nhũn ra, não cũng một hồi mê mẩn, hai tay Dương Tử Hiên kìm chặt bờ mông thiếu nữ ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, một dòng nước từ giữa hai chân chảy ra, hai chân vô ý thức kẹp chặt lại.

Lúc này, Tô Ban Mai đúng là đang rơi vào tâm hoảng ý loạn, miệng nói: “Không nên!”

Hai tay Tô Ban Mai giãy dụa trước ngực Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên đã đột phá hàm răng nàng, trực tiếp lách đầu lưỡi vào trong, Tô Ban Mai còn có chút phản kháng, đầu lưỡi vừa dính vào lưỡi Dương Tử Hiên đã lui về.

Dương Tử Hiên xoa xoa ngón tay xuống hai chân Tô Ban Mai, thân thể thiếu nữ luôn rất mẫn cảm, Dương Tử Hiên nhẹ nhàng trêu chọc khe mông của nàng, vừa buông lỏng vừa xiết chặt chỗ mẫn cảm giữa hai chân nàng.

Những động tác này lại làm cho hô hấp Tô Ban Mai bắt đầu dồn dập, thân thể chăm chú dán chặt lên trên người Dương Tử Hiên, thân thể trở nên nóng hổi...

Dương Tử Hiên cũng không muốn cứ như vậy mà ăn thịt nàng, bây giờ vẫn chưa phải thời khắc tốt nhất ăn nàng, cô gái như thế này, đúng là càng nuôi dưỡng, sẽ càng thêm chín mọng, hương vị ngọt ngào.

Hôn hít sờ mó nửa ngày, Dương Tử Hiên mới lấy đầu lưỡi từ Tô Ban Mai trong miệng ra, hai dòng nước miếng óng ánh vẫn dính ở trên môi hai người, dây dưa không dứt.

Hai mắt mê ly, con mắt Tô Ban Mai hiện ra thêm một tia mị sắc, xem ra nàng vẫn rất ham muốn.

Cánh tay vẫn ôm ấp, trong lồng ngực là thân thể mềm mại, hơi thở gấp nóng nảy chậm rãi biến mất, từ trong rung động tỉnh lại, mới chậm rãi đẩy thân thể Dương Tử Hiên ra, không dám nhìn vào mắt Dương Tử Hiên.

Đêm nay thân mật như vậy, đã vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, Dương Tử Hiên cũng không dám chờ lâu ở bờ sông, hắn cũng sợ mình quá ham muốn, sẽ không kềm nén được, làm thịt luôn Tô Ban Mai.

Cảm tình thâm sâu kiếp trước, tăng thêm hảo cảm kiếp này, Dương Tử Hiên không thể bảo đảm mình có thể nhất định kiềm chế chính mình.

Tô Ban Mai cũng là một cô gái cực kỳ mê người, điểm ấy cũng không thể phủ nhận, thân thể mềm mại ở dưới tầng váy hơi mỏng đằng kia rất nóng bỏng, luôn làm cho người ta mong muốn.

Đưa Tô Ban Mai trở về, Dương Tử Hiên cảm giác trong lòng mình vẫn có một ngọn lửa, liền chạy xe đến căn phòng phụ cận đường Hồng Sơn, đi lên gian phòng Trương Bích Tiêu.

Trong phòng, ngọn đèn mờ ảo, Trương Bích Tiêu đang cầm trong tay một quyển « thị trường doanh nghiệp », mắt dài như mắt phượng đã rũ xuống, hiển nhiên là xem sách, liền chầm chậm rơi vào giấc ngủ, ngọn đèn bên cạnh đầu giường vẫn chưa tắt.

Dương Tử Hiên rón ra rón rén đi vào, Trương Bích Tiêu mặc áo ngủ, hai tay như củ sen rũ xuống, đặt ở trên chăn nhung mỏng, áo ngủ bị vén lên đến trên đùi, Dương Tử Hiên tới gần, ngay lập tức có thể trông thấy đồ lót màu đỏ thẫm kia.

Ở dưới ngọn đèn trong bóng đêm đặc biệt chói mắt, đỏ tươi như máu, tràn đầy hấp dẫn ban đêm, hai chân trắng nõn cuộn lại, có mấy sợi lông đen bóng tinh nghịch từ bên trong quần lót ló ra.

Hai tay Dương Tử Hiên trực tiếp đâm vào bên trong áo ngủ, xoa nắn bộ ngực mềm mại cao ngất.

Thân thể Trương Bích Tiêu rất mẫn cảm, một tiếng rên rỉ qua đi, liền mở mắt, kinh hoảng muốn ngồi dậy.

“Là anh...” Dương Tử Hiên cắn vành tai nàng, thấp giọng nói, Trương Bích Tiêu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thân thể khởi động, tóc dài tú lệ từ cái cổ thon dài như ngọc rũ xuống dưới, che ở trên gò má tuyệt mỹ đẫy đà như ngọc...

“Tại sao muộn như vậy mới tới...” Trương Bích Tiêu trách móc.

Dương Tử Hiên ôm eo của nàng, tay xoa nắn trên quả bồ đào màu hồng, làm nàng phát ra một tiếng rên rỉ.

Dương Tử Hiên cũng không dám nói ra việc giữa mình và Tô Ban Mai ở bờ sông, trong miệng mơ mơ hồ hồ hừ hừ vài tiếng, liền trực tiếp chắn môi của nàng lại...

Trương Bích Tiêu bị đánh thức đặc biệt động tình, trong mắt đầy vẻ mê ly, cực kỳ phối hợp với Dương Tử Hiên, cởi áo ngủ xuống.

……

Từ trong gian phòng Trương Bích Tiêu đi ra, trời đã tảng sáng, Dương Tử Hiên chưa đánh thức Trương Bích Tiêu, chỉ đắp kín chăn cho nàng, trong khoảng thời gian này, Trương Bích Tiêu cũng phải thừa nhận áp lực công tác cực lớn.

Tuy loại áp lực này so với thời điểm trước kia đảm nhậm phó cục trưởng cục du lịch tại Nam Hồ, bị thủ trưởng mỗi ngày quấy rối tình dục, bị đồng sự thường xuyên nghị luận ào ào thì không thể so sánh, nhưng vẫn làm cho Trương Bích Tiêu bị áp lực cực lớn.

Dù sao thì Trương Bích Tiêu cũng vừa mới đến điện tử Dương Ban Mai Xích, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích không lâu, liền chiếm cứ vị trí quản lý cao cấp điện tử Dương Ban Mai Xích và công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.

So sánh với rất nhiều cựu thần khai thác nghiệp vụ tại La Phù tỉnh mà nói, thời gian công tác, kinh nghiệm của Trương Bích Tiêu tại công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích cực kỳ thấp kém, đề bạt mạnh như vậy, khó tránh khỏi có một vài cựu thần không phục đối với Trương Bích Tiêu.

Hiện tại, chuyện duy nhất có thể công khai giải thích với công nhân, vì cái gì mà Trương Bích Tiêu có thể lập tức ngồi ở cương vị quản lý rất cao, chính là vì Trương Bích Tiêu là cổ đông lớn nhất của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.

Hơn nữa nàng từng công tác ở Nam Hồ khu, tuổi còn trẻ mà đã nhảy lên cục trưởng cục du lịch khu công nghiệp, hơn nữa còn có thành tích nổi bật trong công tác du lịch.

“Anh đi lúc nào vậy, sao em không biết!” Trương Bích Tiêu trở mình, mới phát hiện bên người đã trống trơn rồi, liền cầm lấy điện thoại đầu giường gọi cho Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên lúc này đang lái xe trên đại đạo Bắc Sơn.

“Anh thấy ngủ quá ngon, không muốn quấy rầy em làm gì, trong khoảng thời gian này em đang bận về việc đài phát thanh, chắc em cũng rất mệt mỏi...” Dương Tử Hiên chậm rãi nói.

Tại thời điểm điện gia dụng Bất Dương Mai dần dần định vị rõ ràng trên con đường tiêu thụ các sản phẩm điện gia dụng, điện tử Dương Ban Mai Xích cũng dần dần buông tha con đường kinh doanh, hướng về phía kỹ thuật.

Đối với điện gia dụng Bất Dương Mai, chuyển mình chỉ là nước chảy thành sông, nhưng điện tử Dương Ban Mai Xích chuyển hình sẽ gian khó hơn rất nhiều.

Dù sao, tại vài thập niên sau này, thị trường sản phẩm điện tử đều là mối uy hiếp trong nước.

Thị trường nội địa bao la rộng lớn, lại trở thành sân bãi để nhà máy hiệu buôn điện tử Nhật Hàn và Âu Mỹ chia cắt và xé xác ăn.

Các nhà máy hiệu buôn điện tử trong nước, vô luận là quốc doanh hay dân doanh, ở một đoạn thời gian rất dài, đều bị xí nghiệp Nhật Hàn và xí nghiệp điện tử Âu Mỹ nắm mũi dẫn đi.

Thiếu thiết bị, thiếu đoàn đội hiểu biết kỹ thuật, thiếu tài chính, chính là sự thật tàn khốc mà các nhà máy hiệu buôn điện tử trong nước vài thập niên sau này gặp phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.