Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: “Phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Thuộc Bình, chủ nhiệm phòng một kiểm tra kỷ luật Mã Thép, những người này đều không đúng đường với tôi!”
“Thật vất vả bắt được chân tôi, bọn hắn khẳng định phải làm văn thật lớn, nhất định sẽ đứng ở sau lưng Lục Thánh Đông, chỉ điểm Lục Thánh Đông nên làm thế nào để đi thu thập tài liệu đen, bất lợi đối với tôi!”
“Quan hệ nam nữ không thể lập án, nhưng vấn đề kinh tế là có thể! Cô nói không sai, Lục Thánh Đông khẳng định đang tìm tài liệu đen về phương diện kinh tế của tôi, ví dụ như nhận hối lộ, hối lộ... Cô cẩn thận ngẫm lại xem, lúc Lục Thánh Đông tìm cô, có thăm dò phương diện nội dung này không.”
“Anh vừa nói như vậy, tôi liền nghĩ ra, lần trước đã hắn hỏi qua chuyện, rốt cuộc tôi đi nơi nào để lấy được tiền làm lên Thanh Bình, lúc ấy tôi còn không để ý tới hắn.”
Chú Thanh Nam nhẹ nhàng đặt ngón tay xanh nhạt ở bên khóe miệng, trêu chọc lọn tóc sau mai, thanh lệ dị thường, lập tức làm cho không ít đàn ông bên cạnh nhìn sang.
“Vậy là được rồi! Tôi chắc chắn hắn đang suy đoán, khoản tiền khởi nghiệp làm giàu của công ty Thanh Bình, đều là do tôi đưa cho cô.”
Chú Thanh Nam dùng một tay nắm quai hàm, mỹ nhân bày ra bộ dáng thanh lệ như vậy, Dương Tử Hiên nhìn thấy cũng có chút đứng ngồi không yên, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào vẻ xinh đẹp của nàng.
Chú Thanh Nam nói: “Khả năng rất lớn! Lúc trước tôi thoát ly khỏi Thánh Đông chế dược, chỉ được phân một bộ phận thiết bị y dược, không nắm được một phân tiền nào, về sau tài chính đăng kí công ty Thanh Bình lên đến trăm vạn, vượt qua số tiền tôi có được từ quỹ gây dựng sự nghiệp!”
“Hơn nữa, ngân hàng còn quy mô giảm hoạt động tín dụng, quan hệ giữa tôi và ngân hàng địa phương cũng vô cùng kém, căn bản không có biện pháp vay vốn từ ngân hàng, khẳng định là hắn đã hoài nghi số tiền kia mang lai lịch bất chính.”
Dương Tử Hiên thoáng điều chỉnh tâm tính một tý, một lần nữa nhìn thẳng vào khuôn mặt Chú Thanh Nam, nói: “Như thế nghĩa là! Vấn đề cổ hần bên trong Thanh Bình không được công khai, người bên ngoài đều cho rằng chủ yếu là do cô bỏ vốn!”
“Lục Thánh Đông không biết nội tình, hoài nghi cô và tôi xuất hiện quan hệ nam nữ, về sau còn tưởng tôi cho cô tiền, làm ra công ty, chuyện rất bình thường, cũng hợp tình hợp lý! Đã như vầy, chúng ta không phải bố trí nghi trận.”
Chú Thanh Nam có chút nghi hoặc, mắt hạnh trợn lên, nói: “Cái gì gọi là bố trí nghi trận!”
Dương Tử Hiên cười cười, nói: “Lục Thánh Đông và chút ít cánh tay sau lưng hắn kia đều cho rằng công ty Thanh Bình là do tôi giúp cô làm lên, như vậy, cô cứ cố ý lộ ra một ít sơ hở, để cho bọn họ tin là thật.”
Chú Thanh Nam cầm lấy chén trà trên mặt bàn, cặp môi đỏ mọng nhấp một hớp trà xanh, hỏi: “Như vậy có hiệu quả không?”
Giọng nói Dương Tử Hiên bỗng nhiên biến thành thấp: “Hiệu quả khả năng là sẽ rất tốt! Cô không biết đâu, đám người Thuộc Bình này hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi, còn có, Ban Kỷ Luật Thanh tra muốn lập án, cần phải có chứng cớ cực kỳ rõ ràng trực tiếp, mới có thể lập án.”
“Nhưng Lục Thánh Đông không có khả năng thật sự nắm giữ chứng cớ trực tiếp gì, đám người Thuộc Bình này cũng khó có thể nắm giữ chứng cớ gì trực tiếp, dưới tình huống bình thường, bọn hắn sẽ không dám lập án điều tra tôi!”
“Nhưng nếu như cô cố ý lộ ra sơ hở, hướng dẫn Lục Thánh Đông, làm cho hắn càng thêm vững tin giữa chúng ta có quan hệ nam nữ bất chính và có giao dịch tiền tài, nói không chừng hai lão hồ ly Thuộc Bình và Mã Thép này sẽ động tâm, bí quá hoá liều, dưới tình huống không có chứng cớ trực tiếp, lập án đối với tôi.”
“Chỉ cần bọn hắn làm như vậy, bọn hắn sẽ gặp phải nguy cơ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, sau đó, cũng không phải là bọn hắn điều tra vấn đề của tôi, mà là Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh điều tra vấn đề của bọn họ.”
Dương Tử Hiên nhếch khóe môi lên, dáng tươi cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt lại cất giấu một tia lạnh lùng.
Đám người Thuộc Bình không biết, bọn hắn làm bọ ngựa bắt ve, Hoàng Tước Dương Tử Hiên đã ngồi đằng sau.
Chú Thanh Nam cũng không có ý định đến tỉnh thành thời gian quá lâu, ăn xong bữa cơm với Dương Tử Hiên về sau, ngoài trời đã rơi đầy mưa nhỏ rồi.
Dương Tử Hiên nhìn mưa phùn mênh mông, nhíu mày nói: “Nơi này rất gần khu công nghiệp nặng Tử Kim, ô nhiễm tương đối nghiêm trọng, những mưa nhỏ này so với mưa to thì càng thêm đáng sợ, đều là mưa a xít, đối với công trình xây dựng và da thịt thân thể con người, đều gây ra thương tổn.”
Chú Thanh Nam vừa định bước chân trước rời đi, nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, lại rụt chân trở về, hỏi: “Anh hiểu được rất nhiều chuyện... Trong nước không có mấy quan viên hiểu được những tri thức cơ bản này đâu?”
Năm 93 vẫn là năm kinh tế nắm giữ ấn soái hàng đầu, vấn đề hoàn cảnh môi trường vẫn là gân gà, hạng mục to lớn phải thẩm định rõ ràng rồi phê, đó là chuyện bảy tám năm sau đó, nói ý thức Dương Tử Hiên rất tiên tiến cũng không đủ.
Dương Tử Hiên không trả lời, cởi áo khoác ra, noi: “Nếu như cô cần phải đi, cứ cầm lấy cái này, đợi lúc Thanh Bình đến tỉnh thành, hãy trả lại cho tôi.”
Hợp Thành Hoàng building đã được mua xong xuôi, trước kia Dương Tử Hiên và mấy người Chú Thanh Nam, Tô Ban Mai, Trần Ấu Trúc đã thương lượng về vấn đề cầm cổ phần.
Mọi người có ý định để cho Thanh Bình đến Hợp Thành Hoàng building, tiết kiệm chút tiền thuê mặt bằng, mặt khác, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có thể tiếp tục gia tăng cầm cổ phần công ty Thanh Bình, với tư cách điều kiện để trao đổi.
Chú Thanh Nam cũng tiến hành cầm thêm cổ phần công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, hiện tại chuyển giao cầm cổ phần của nhau không phức tạp, còn có thể tránh bên ngoài xuất hiện quá nhiều phỏng đoán, giảm nguy hiểm khi bị đưa ra ánh sáng.
Chú Thanh Nam có chút xấu hổ, nhìn thấy Dương Tử Hiên kiên quyết đưa áo cho nàng, nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận.
“Cô có thể mang về Nam Hồ, sau đó nhắc tới bộ y phục này ngay trước mặt Lục Thánh Đông, làm cho cảm giác sai lầm của hắn càng thêm sâu sắc.”
Tại thời điểm Chú Thanh Nam cầm lấy áo khoác của hắn, chạy về phía xe Đừng Khắc, Dương Tử Hiên lại đứng ở phía sau bỏ thêm một câu như vậy.
Đợi lái chiếc xe ra ngoài được khoảng cách, về sau, Chú Thanh Nam quay đầu nhìn nhìn Dương Tử Hiên, hắn đang đứng lặng trước cửa cửa hàng, bóng lưng tịch liêu mà cô độc, hút thuốc, đang chờ đợi mưa tạnh.