Giả Cán Bộ

Chương 422: Chương 422: Gặp mặt các xếp




Nghĩ đến ánh mắt quật cường mà tràn ngập vết thương của Đường Ung Dung, Dương Tử Hiên khẽ cười khổ một tiếng, nói: “Yên tâm đi, đảng quy không thể không nói nhân tình! Tuy đồng chí Đường Lập phạm sai lầm, nhưng dù sao cũng làm ra cống hiến nhất định đối với đảng và nhân dân, điểm ấy là thứ không thể phủ nhận!”

Cất bước Lương Quân Mi rời đi, về sau, Dương Tử Hiên liền nhận được điện thoại của Triệu Minh, Triệu Minh cũng nhận được thiệp mời của Lương Quân Mi, mặc dù Triệu Minh biết Lương Quân Mi có thân phận đặc thù, nhưng đối với bối cảnh chính thức của Lương Quân Mi, hắn vẫn chưa quen thuộc hoàn toàn, lần này đi, vừa vặn cho hắn cơ hội tìm hiểu một chút về ngọn nguồn xuất thân của Lương Quân Mi!

“Dương sở à? Chúc mừng ngài!” Triệu Minh cười ha ha trong điện thoại, có vẻ rất vui vẻ.

Chuyện này cũng không kỳ quái, kể từ khi biết Quan Quang Cốc sắp về hưu, về sau, Triệu Minh giống như là con ruồi không đầu, sau khi biết rõ mình đã đáp lên gốc cây Dương Tử Hiên, mới bắt đầu được thở dài một hơi.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Minh đã tiến hành nghiên cứu kỹ càng đối với Dương Tử Hiên, biết rõ trước kia, bên trong trận đấu tranh đầu tư tài chính tại La Phù tỉnh kia, Dương Tử Hiên sắm vai kiên định ủng hộ Trần Chí Ôn, hắn liền suy đoán ra sau lưng Dương Tử Hiên là Đại Danh hệ, liền càng thêm kiên định tin tưởng đầu tư vào Dương Tử Hiên.

Trước kia Dương Tử Hiên và phái bản địa tiến hành trao đổi điều kiện, đã bao gồm Triệu Minh ở bên trong.

Dương Tử Hiên yêu cầu phái bản địa phải nhượng vị trí trung đoàn trưởng trinh sát hình sự ra, chính là an bài cho Triệu Minh, trước kia Dương Tử Hiên cũng đã nói với Triệu Minh, bảo Triệu Minh trong khoảng thời gian này nên từ từ biểu hiện, ngàn vạn lần không nên đi nhầm đường đi.

Không có việc gì ngoài ý muốn quá lớn, Triệu Minh thượng vị trung đoàn trưởng trinh sát hình sự sở trên tỉnh đã trở thành kết cục đã định.

Dựa theo bố trí của Dương Tử Hiên, Triệu Minh thượng vị trung đoàn trưởng trung đoàn trinh sát hình sự, rồi điều Cân Vân Sơn từ Hồng Thủy huyện đến sở trên tỉnh, tiếp nhận vị trí xử trưởng xử tình báo của Triệu Minh.

Bản thân hệ thống chính pháp và hệ thống Ban Kỷ Luật Thanh tra luôn có liên lạc với nhau, công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra thường xuyên cần điều lực lượng cảnh sát từ phòng công an đến phối hợp hành động.

Dương Tử Hiên muốn làm ra một phen sự nghiệp tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cũng phải bố cục một số người bên trong phòng công an.

“Mừng gì đây?” Dương Tử Hiên cười cười nói: “Lại phải chúc mừng anh mới đúng, sắp trước tiến thêm một bước rồi!”

Tuy xử trưởng xử tình báo và trung đoàn trưởng trung đoàn trinh sát hình sự trên mặt cấp bậc thì sai biệt không lớn, nhưng tiền đồ lại hoàn toàn bất đồng, tại trung đoàn trinh sát hình sự, chỉ cần phá mấy cái bản án lớn, tiến thêm một bước là chuyện rất rõ ràng, lại càng dễ làm ra thành tích.

...

Đây là lần đầu tiên sau khi Mai Tụng bị cách ly thẩm tra, Dương Tử Hiên bước vào văn phòng bí thư Trương Luân.

“Trong khoảng thời gian này rất náo động đấy!”

Trên mặt Trương Luân nhìn không ra vẻ vui buồn tức giận, ngồi ở đằng sau cái bàn uống trà.

Hiện tại Dương Tử Hiên không có vẻ quá mức câu nệ, nhưng vẫn ưỡn thẳng cái eo, nói: “Bí thư, đây là đang phê bình tôi sao?”

Mặt Trương Luân vẫn mang đầy vẻ bình tĩnh, cầm một quả táo trên mặt bàn lên, ném cho Dương Tử Hiên, nhàn nhạt nói: “Ăn hoa quả đi!”

“Thằng nhóc, gần đây cậu đúng là cực kỳ náo động, ngay cả thư ký chủ tịch tỉnh cũng dám phê bình!” Trương Luân chậm rãi nói.

Trong lòng Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, không biết rốt cuộc Trương Luân có ý gì.

“Phải thu liễm một tý, chớ quên thân phận của mình, bày ra vẻ đoan chính, không cần phải vươn cánh tay quá dài!” Trương Luân gõ gõ khói bụi rồi nói.

Dương Tử Hiên nhíu mày, Trương Luân không biết vô duyên vô cớ nói những lời này, xem ra đoạn thời gian trước chính mình quả thật có điểm quá cao ngạo rồi, đã gặp phải một ít địch nhân chơi dao găm ở phía sau lưng rồi.

Trương Luân khẳng định cũng nghe được cái gì đó, hoặc là nhìn thấy gì đó, mới có thể nhắc nhở hắn như vậy, Trương Luân là người không biết bắn tên không mục tiêu.

Dương Tử Hiên thoáng trầm tư một tý, nhất thời cũng không đoán được ai ra tay đối với mình, địch nhân của mình cũng nhiều lắm, muốn ngồi dò cũng không làm được.

“Việc điều tra Đường Đại Minh có tiến triển đột phá gì không?” Trương Luân không đề cập tới công việc trung ương điều tiết khống chế vĩ mô, lại hỏi về vụ án Đường Đại Minh.

“Đã điều tra ra việc hối lộ, lấy được chứng cớ và nhân chứng mấu chốt!” Dương Tử Hiên cẩn thận nói: “Chứng cớ đã rất đầy đủ, việc khả nghi mưu hại Đường Lập đã có căn cứ chính xác và động cơ rất rõ ràng!”

Trương Luân gật gật đầu nói: “Nếu như đã điều tra đủ, có thể đưa lên trên hội nghị thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thảo luận một chút, đưa ra một cái ý kiến thống nhất, về sau, cứ đệ trình lên hội thường ủy Tỉnh ủy xem xét!”

Từ văn phòng Trương Luân đi ra, Dương Tử Hiên vẫn còn cân nhắc những lời Trương Luân nhắc nhở, Hồ Khải nhìn thấy mặt Dương Tử Hiên không quá vui vẻ, cũng không dám nói chuyện, Dương Tử Hiên quay đầu phân phó: “Tiểu Khải, cậu đi tra xét một chút, xem ở phía trong Ban lỷ luật gần đây có gì tương đối dị thường hay không, có ý kiến gì đối với tôi không, cẩn thận quan sát một chút, không nên đánh rắn động cỏ!”

Hồ Khải gật gật đầu, với tư cách người phát ngôn ở bên ngoài của Dương Tử Hiên, Hồ Khải thường xuyên đại biểu Dương Tử Hiên ra mặt làm một ít sự tình nhỏ, và xử lý một ít chuyện tương đối mẫn cảm.

Dương Tử Hiên am hiểu sâu đạo lý dùng người thì không nghi ngờ người, đối với Hồ Khải, hắn cũng không hề thiết lập tấm màn bí mật gì.

Thư ký và lãnh đạo, nhiều khi là dạng quan hệ cộng sinh cùng có lợi, vinh cùng vinh nhục cùng nhục.

...

Trần Chí Ôn gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, mời Dương Tử Hiên cùng đi ăn tối, địa điểm lựa chọn là tại một nhà hàng khá lạ, cũng không ăn ở Hợp Thành Phúc, Tử Kinh, những khách sạn cấp năm sao phía chính phủ này, dù sao thì những địa phương này cũng nhiều người nhiều miệng, không phải nơi đàm luận tốt.

Tuy đã tiếp xúc qua rất nhiều lần với Trần Chí Ôn, nhưng Dương Tử Hiên vẫn không dám không kiêng nể gì cả, cũng sẽ không bởi vì mình mấy lần góp lời cho Trần Chí Ôn, liền đắc ý quên mình, quên thân phận của mình và thân phận Trần Chí Ôn có chênh lệch cực lớn.

Cấp phó sở đến vị trí cấp phó tỉnh, nhìn như chỉ cách hai bước, nhưng rất nhiều người cả đời không vượt qua nổi hai bước đó.

Bữa tối chỉ có hai người Dương Tử Hiên và Trần Chí Ôn!

Trần Chí Ôn thoạt nhìn mặt mày rất hồng hào, xem ra lần này điều tiết khống chế vĩ mô ăn được thu hoạch lớn, để cho Trần Chí Ôn nắm giữ càng nhiều là tài nguyên chính trị và nắm giữ quyền chủ động tại chính phủ tỉnh, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Sang năm Tôn Thanh Vân sẽ lui về tuyến hai, lúc này Trần Chí Ôn có thể mở ra cục diện bên trong chính phủ tỉnh, có ảnh hưởng quan trọng đối với cách cục thế lực Đại Danh hệ sau khi Tôn Thanh Vân xuống dưới.

Hai người chào hỏi hàn huyên trong chốc lát, Dương Tử Hiên vừa ngồi xuống, Trần Chí Ôn nói câu đầu tiên, thiếu chút nữa lại làm cho Dương Tử Hiên phun nước trà trong miệng ra.

“Ấu Trúc đi công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích là đề nghị của cậu à!” Giọng nói Trần Chí Ôn rất bình tĩnh, may mắn là không có ý tứ khiển trách.

Dương Tử Hiên có chút gian nan nuốt nước miếng, động cơ hắn giới thiệu Trần Ấu Trúc đi công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích quả thật là có điểm bất lương, hắn nói: “Chí Ôn chủ tịch tỉnh, Ấu Trúc xác thực là do tôi đề nghị, chỉ là do tôi cảm thấy Ấu Trúc đi công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, loại xí nghiệp dân doanh tiềm lực phát triển cực lớn này, có lẽ có thể cho Ấu Trúc không gian thi triển tài năng càng lớn hơn, càng thêm phù hợp với lý luận phát triển của cá nhân Ấu Trúc!”

Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích trong mắt người ở bên ngoài là xí nghiệp dân doanh, sau khi Trần Ấu Trúc đảm nhiệm quản lý cao cấp, lại không ai dám cho rằng Dương Ban Mai Xích là xí nghiệp dân doanh thuần túy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.