Lễ đã đưa ra ngoài rồi, nhưng Dư Xây Trung vẫn không thể từ trong miệng Vệ Chính Phong kiếm được câu trả lời khẳng định, không khỏi có chút tiểu thất lạc, tiếc nuối nho nhỏ.
Chỉ là, thời điểm rời khỏi nhà Vệ Chính Phong, Dư Xây Trung không để loại tâm tình thất lạc này lên trên mặt, hướng Vệ phu nhân nói: “Công phu làm bánh sủi cảo của chị dâu, tuyệt đối là hạng nhất.”
“Nếu chú thích thì cứ đến nhà chị ăn.”
Vệ phu nhân nhiệt tình đưa Dư Xây Trung ra ngoài cửa, sau đó mới quay đầu, có chút giận dữ nói với Vệ Chính Phong: “Tôi nói lão Vệ này, Xây Trung người ta thật vất vả mới đến cửa một chuyến, làm sao anh nói đẩy những thứ âm dương kỳ quặc thế?”
“Ơ, người ta đưa em vài sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, em đã hướng về người ta như vậy rồi à? Dư Xây Trung này cũng không phải là người gì sạch sẽ, em thật sự tin tưởng những thứ đó là con của hắn mua cho hắn?” Vệ Chính Phong có chút khinh thường, chậm rãi hút thuốc rồi nói.
“Em cũng không bênh hắn, nhưng người ta đưa những vật này, nói thế nào cũng là một phần thành ý.”
Vệ phu nhân cầm hộp lễ cất kỹ, rồi mới ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi: “Vừa rồi nghe các anh nói chuyện, có phải là thị trưởng mới kia rất không thủ quy tắc?”
“Chuyện người ta, không được nói loạn!”
Vệ Chính Phong thổi râu mép, trừng tròng mắt lên, hắn biết bà vợ mình thích quản chuyện bao đồng, miệng cũng không biết điều, liền khiển trách hai câu: “Những lời này, anh và em nói với nhau coi như xong, không được nói loạn khắp nơi bên ngoài.”
“Biết rồi, biết rồi, làm vợ ông nhiều năm như vậy, em còn không hiểu những điều này sao?”
Vệ phu nhân tức giận trừng mắt liếc Vệ Chính Phong, hứng thú nói chuyện đã được kích hoạt, liền không ngăn được, lại hỏi: “Thị trưởng mới rất không tuân thủ quy tắc làm việc à? Lão Chu không có ý kiến gì sao?”
“Cũng không thể nói không tuân thủ quy tắc, chơi một chút thông minh nhỏ mà thôi, không nói chuyện đầy đủ với những phó thị trưởng này, liền tiến hành tập kích, đột nhiên mở hội thường vụ chính phủ, nhưng việc này cũng nằm trong phạm vi chức quyền của hắn, hắn là người đứng đầu chính phủ, vẫn phải có chút quyền lực ấy.”
“Dư Xây Trung muốn tôi lấy điểm này, vơ đũa cả nắm, phê bình đối với Dương thị trưởng, thật sự là suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chỉ có thể hạ xuống đẳng cấp tầm thường.” Vệ Chính Phong cười hắc hắc nói, hắn không ngu như vậy, chỉ vì chút công việc ấy, mà lại lập tức vạch mặt cùng với một thị trưởng.
Thời gian này, kinh tế trở thành công tác trọng tâm của đảng uỷ, quyền lực người đứng đầu chính phủ ngày càng mở rộng bành trướng, chỉ bằng chút việc nhỏ này mà trở mặt với Dương Tử Hiên, thật sự không đáng.
“Nghe giọng điệu Dư Xây Trung, dường như hắn thật sự không chuyện gặp may, bị Dương Tử Hiên chèn ép rồi, đây không phải không để cho anh mặt mũi sao?” Vệ phu nhân nhớ kỹ chuyện Dư Xây Trung tặng qua, đương nhiên phải giúp Dư Xây Trung nói vài lời công bằng, châm ngòi ly gián quan hệ giữa ông chồng và vị Dương thị trưởng này cũng là một cách.
“Đều nói đàn bà các em đầu tóc dài kiến thức ngắn, thật sự không sai, Dương Tử Hiên người ta mới đến bao lâu, liệu hắn có biết quan hệ giữa anh và Dư Xây Trung không? Hơn nữa, tôi và Dư Xây Trung cũng không có nhiều quan hệ lắm, em xem hắn làm phó thị trưởng xong, đã đến nhà mấy lần? Còn để cho tôi mặt mũi không đây?” Vệ Chính Phong vẫn có chút tức giận đối với Dư Xây Trung.
Dư Xây Trung ngồi trên phó thị trưởng xong, về sau, lúc không nhìn thấy Vệ Chính Phong có dấu hiệu tiến bộ, liền dần dần lạnh xuống, bắt đầu chuyển hướng, muốn chui vào cửa nhà Chu Lập Xương, chỉ tiếc, hắn thường xuyên vấp phải trắc trở, vẫn luôn là phó thị trưởng xếp hạng gần cuối.
Phân công quản lý giáo dục văn hóa, không thể nói là không có thực quyền, những thứ khác không nói, chỉ cần là chiến tuyến giáo dục, đã có trong tay bát cơm sắt của một đám người khổng lồ nhất thành phố—— thầy giáo.
Biên chế sự nghiệp toàn bộ thầy giáo trong thành phố, đều bị Dư Xây Trung giữ trong tay, có lợi dụng cái này để vơ vét của cải hay không, cũng chỉ có Dư Xây Trung tự mình rõ ràng.
“Nhắc tới cũng đúng, trước kia Dư Xây Trung này làm tại huyện ủy Đô Giang, lại chạy trốn động chịu khó, ngày lễ ngày tết đều đến, làm phó thị trưởng rồi, lại lạnh nhạt chúng ta, đến được một chuyến, lại bày ra sĩ diện của cán bộ cấp phó sở.”
Bị Vệ Chính Phong nhắc nhỏ một câu như vậy, Vệ phu nhân cũng bắt đầu tỉnh táo lại, quay đầu nói: “Như vậy xem ra, Dương thị trưởng này không đơn giản, hắn dám làm tập kích đột nhiên như vậy, chỉ sợ là đã có lão Chu ủng hộ rồi? Lão Chu sẽ ngồi nhìn Dương thị trưởng này lớn mạnh sao?”
“Lão Chu này ưa thích làm cân bằng, anh thấy hắn đang có ý tứ lợi dụng Dương Tử Hiên áp chế anh, những năm gần đây, mặc dù nói quan hệ giữa anh và lão Chu khá mật thiết, nhưng vẫn luôn vụng trộm đề phòng anh.”
“Trước kia phòng tổ chức Tỉnh ủy đã từng xếp anh vào người được đề cử thị trưởng, về sau một trận gió thổi qua liền không còn, anh hoài nghi là lão Chu vụng trộm dùng sức đánh anh rơi xuống.”
Vệ Chính Phong hơi híp mắt lại, con mắt hiện lên một tia tức giận, nói: “Đơn giản chính là lo lắng về anh, một người địa phương thật sự trở thành thị trưởng, sẽ phát triển an toàn ở trong vòng tay bản địa, chống lại hắn.”
“Cho nên thị trưởng mới vừa đến, lão Chu liền để cho hắn phát triển, đè nén anh, thật sự là cõng rắn cắn gà nhà, cái ví von này có lẽ không quá thỏa đáng, nhưng chính là ý tứ này.”
Vệ Chính Phong cười khổ, nhưng lần này Dương Tử Hiên chèn ép Dư Xây Trung, với hắn mà nói, không phải là chuyện gì xấu, hắn không có cảm tình gì với Dư Xây Trung, nhưng lại có thể dựa vào chuyện này, gắn kết quan hệ với Dương Tử Hiên, vậy thì cũng không phải là chuyện xấu.
……..
Tuy Lí Nghĩa Đông đã công tác nhiều năm tại văn phòng chính phủ thành phố, nhưng không hiểu nhiều lắm về bối cảnh Dư Xây Trung, dù sao thì trên quan trường, trừ phi bất đắc dĩ, ai cũng sẽ không ghi bối cảnh các mối quan hệ của mình lên trên trán.
Loại vật gọi là bối cảnh này, núi không phải núi, nước không phải nước, vô cùng mông lung, làm cho người ta đau đầu suy đoán mới là chính đạo.
Tại trước khi Dương Tử Hiên đến, Lí Nghĩa Đông chỉ là một cán bút um tùm thất bại trong văn phòng thành phố, rất nhiều tin tức, hắn căn bản là không tiếp xúc nổi.
Tống Tịnh Thông càng không cần phải nói, một mực công tác ở Nghĩa Châu, đối với các quan hệ trong thị ủy thành phố, thật sự là biết quá ít.
Dương Tử Hiên hiểu, lần này mình chèn ép Dư Xây Trung, cô lập Dư Xây Trung trong hội nghị thường vụ chính phủ thành phố, dùng tính cách của Dư Xây Trung, khẳng định là sẽ không phục, hắn sẽ đi cầu ông nội, khóc bà nội, ngáng chân Dương Tử Hiên là chuyện bình thường.
“Thị trưởng, Vệ bí thư gọi điện thoại tới, nói muốn mời ngài ăn một bữa cơm.” Lí Nghĩa Đông chạy chậm tiến vào văn phòng, báo cáo Dương Tử Hiên.
“Hả?”
Dương Tử Hiên có chút giật mình, trong lòng nghi hoặc, làm sao Vệ Chính Phong lại mời mình ăn cơm.
Luận về quan hệ, hai người thật đúng là không tiếp xúc nhiều lắm, vẫn chưa thân mật đến tình trạng có thể mời ăn bữa cơm, hơn nữa, tại hội thường ủy, Vệ Chính Phong thường xuyên đảo hướng Chu Lập Xương, lại làm cho Dương Tử Hiên chuyển Vệ Chính Phong đến đám người thân Chu Lập Xương.
Chẳng lẽ là hồng môn yến?
Trong nội tâm Dương Tử Hiên lưu chuyển cực nhanh, sau đó rồi cười nói: “Giúp tôi đáp ứng, nói tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Vệ bí thư nói trong điện thoại, cuộc gặp này mang tính chất cá nhân...” Lí Nghĩa Đông tiếp tục bổ sung một câu.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, Vệ Chính Phong nói ra những lời này, ý tứ chính là lần gặp mặt giữa hai người, hắn không muốn quá nhiều người biết rõ, lúc này liền phân phó: “Thời điểm dự tiệc, tận lực không đi cỗ xe Audi 100 kia, bảo Lão Lưu lái chiếc Phú Khang của tôi tới là được rồi.”
Audi 100 là xe người phụ trách chủ yếu thị ủy chính phủ thành phố Quảng Lăng chuyên dùng, mua sắm ba chiếc, Lôi Tụng nhậm chức thị trưởng vẫn chưa kịp ngồi trên xe mới, liền liên tiếp xảy ra chuyện, lại tiện nghi cho Dương Tử Hiên.
Địa điểm ăn cơm rất được chú ý, rời xa khu nội thành Giang Lăng, chọn ở khu ngoại thành Giang Dương.
Mở cửa sổ nhỏ trong phòng ra, nhánh sông Tần Hoàng Giang quanh quẩn bên mi mắt, trên sông thỉnh thoảng có thuyền đánh cá chạy qua, bờ bên kia chính là khu công nghiệp kinh tế thành phố Quảng Lăng.
“Nghe nói lúc thị trưởng chạy hạng mục ở kinh thành đã gặp chút phiền toái nhỏ?”
Không có quá nhiều từ ngữ khách sáo, Vệ Chính Phong mở miệng ra liền nói về công tác, lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy hơi kinh ngạc.
Vệ Chính Phong cẩn thận đánh giá Dương Tử Hiên, quần áo thể thao đen trắng giao nhau, mang theo kính mắt viền vàng, trên mặt tự tin mà đầy tinh thần, người không biết, hơn phân nửa sẽ coi hắn là sinh viên đại học Quảng Lăng, mà không phải quan phụ mẫu trông coi mấy trăm vạn nhân khẩu Quảng Lăng.
Dương Tử Hiên mỉm cười gật gật đầu, trong nội tâm có chút kinh ngạc đối với khả năng tìm hiểu tin tức của Vệ Chính Phong, nói: “Chạy đi xin xỏ hai cái hạng mục, nhưng người tiểu tổ đàm phán để lộ tiếng gió, kinh động chính phủ thành phố Kim Kinh, hiện tại đồng chí Thư Lập Quốc đang vật lộn cận thân với đám người chính phủ thành phố Kim Kinh.”
“Có quan hệ với người huyện Đô Giang?” Vệ Chính Phong nghiền ngẫm hỏi.
“Là bộ máy huyện Đô Giang xảy ra vấn đề, chắc Chu bí thư đã tìm Vệ bí thư nói qua nói chuyện rồi chứ?” Dương Tử Hiên thăm dò hỏi.
Vệ Chính Phong gật gật đầu, nói: “Chỉ là Chu bí thư không nói tới việc bộ máy huyện Đô Giang để lộ bí mật với tôi...”
Ý ở ngoài lời, chính là có một số việc Chu Lập Xương đều gạt tôi và cậu.
Lần này Chu Lập Xương cố ý không có mở họp hội ý, tự mình truyền lời, khiến cho hai phó bí thư Dương Tử Hiên và Vệ Chính Phong không thể trực tiếp nói chuyện, hiềm nghi lẫn nhau, mục đích đúng là muốn hai phó bí thư Dương Tử Hiên và Vệ Chính Phong tích lũy mâu thuẫn với nhau.
Dương Tử Hiên lập tức liền cảnh giác rồi, cười nói: “Chu bí thư không mở họp hội ý, hai người chúng ta chạm trán, có tính phạm huý kiêng kị không?”
“Chúng ta gặp mặt nhau với đây tính chất cá nhân, không nói chuyện công tác, chỉ nói ăn uống...” Vệ Chính Phong giơ tay lên, một chén rượu đã đi xuống bụng, cười nói:
“Ngày hôm qua lão Dư tới nhà tôi, mang theo vài bình bổ huyết vương tới, vợ tôi kêu la trách móc, nói rất ưa thích bổ huyết vương, thị trưởng thường xuyên đi những chỗ khác, cứ mua cho vợ tôi vài bình, tránh để vợ tôi huyên náo bên tai, tiền, tôi sẽ chiếu theo giá gốc trả cho cậu.”
Lỗ tai Dương Tử Hiên động động, bên trong những lời này của Vệ Chính Phong rất đậm hàm nghĩa ám chỉ.
Đầu tiên là nói về Dư Xây Trung, Dư Xây Trung bị hắn cô lập trên hội nghị chính phủ thành phố, lập tức liền chạy đi tìm Vệ Chính Phong tố khổ, nói rõ quan hệ giữa hai người không đơn giản, mà Vệ Chính Phong quang minh chính đại nói với mình chuyện Dư Xây Trung tặng lễ cho hắn, vậy là hàm nghĩa gì đây?
Dương Tử Hiên hơi cân nhắc một tý, liền biết đây là tín hiệu Vệ Chính Phong lấy lòng hắn.
Chỉ sợ quan hệ giữa Vệ Chính Phong và Dư Xây Trung không thân mật giống như mình tưởng tượng, bằng không thì Vệ Chính Phong cũng sẽ không ném Dư Xây Trung ra, còn bảo mình mua “bổ huyết vương”, coi như là thái độ duỗi cành ô-liu ra.
Dương Tử Hiên liền mỉm cười gật gật đầu.
Một bữa cơm ăn ăn xong, thời gian nói chuyện phiếm cũng không dài, dù sao thì hai người cũng đều là nhân vật có uy tín danh dự trong thị ủy, loại trao đổi dưới mặt đất này, thật sự không thể mang lên mặt bàn, nếu bị Chu Lập Xương biết rõ, không chừng hắn sẽ làm văn thật lớn.
Nhưng ăn xong bữa cơm này, Dương Tử Hiên đã thu hoạch được không ít.
Đầu tiên, hắn đã biết thị ủy không phải là cái gì bền chắc như thép, tuy bên ngoài đều phục tùng sự lãnh đạo của Chu Lập Xương, nhưng những thường ủy này đều có tâm tư khác nhau.
Dương Tử Hiên không ngờ mình cô lập chèn ép Dư Xây Trung, lại thành cơ hội để mình cởi bỏ lớp khăn che mặt thần bí của bộ máy thị ủy Quẳng Lăng.
….
Mấy ngày nay Thái Tâm Chấn ở kinh thành coi như là xuôi buồm thuận gió, bái phỏng lãnh đạo tập đoàn Trung dầu mỏ Lộ Kiên, mời cô gái thép bộ phận quản lý hạng mục Thịnh Đồng ăn cơm, thời gian trôi qua tương đối vui sướng, đối với việc nắm bắt hạng mục xí nghiệp trung ương này, hắn rất có tự tin.
Phải nói là từ nhỏ hắn đã rất tự tin.
Cha ngồi trên vị trí phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Tô nhiều năm, có cái ô dù này che chở, trên con đường làm quan, hắn cũng được xuôi buồm thuận gió.
Thẳng đến khi Dương Tử Hiên trắng trợn cướp Lương Quân Mi từ trong tay hắn đi, hắn mới cảm thấy bị thất bại, rồi sau đó là mất đi vị trí thị trưởng Quảng Lăng vốn nên thuộc về hắn, càng làm cho Thái Tâm Chấn hận thấu xương Dương Tử Hiên, người thanh niên chỉ có duyên gặp mặt một lần này.
Hắn cho tới bây giờ đều là cái người ân oán phân minh.
“Thịnh tiểu thư, chúng ta cũng đã tán gẫu không ít lần, bây giờ có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn không? Rốt cuộc hạng mục này có thể thành công hay không? Để cho tôi còn trở về báo cáo kết quả công tác?”
Rượu say cơm no, Thái Tâm Chấn cười cười nói với Thịnh Đồng, bộ dáng đoan trang hào phóng, làn da trắng nón tinh tế tỉ mỉ.
“Ông em Thái, không phải tôi không để cho cậu câu trả lời chắc chắn, mà là cái hạng mục này, tôi cũng không làm chủ được.” Thịnh Đồng mỉm cười, ngón tay ưu nhã vén sợi tóc sang bên tai.
“Chị Thịnh à, chị quá khiêm nhường rồi, người nào không biết chị ở bộ phận quản lý hạng mục là người một lời Cửu Đỉnh, loại hạng mục này, không phải sự tình một câu nói sao?”
“Tôi không có năng lượng lớn như vậy, bộ phận quản lý hạng mục chúng tôi chỉ là phụ trách cung cấp ý kiến, chính thức đánh nhịp, vẫn là lãnh đạo tập đoàn chúng tôi, ông em Thái rất nhiều mối quan hệ, cứ đi tìm lãnh đạo tập đoàn chúng tôi, làm thông tư tưởng của bọn họ, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...”
Thịnh Đồng cười nói tự nhiên, đối với Thái Tâm Chấn, nàng thật sự không có cảm tình gì, lúc trước nàng đã xác định Quảng Lăng là nơi hạng mục dừng chân, ai ngờ trên đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim giết ra.
Thái Tâm Chấn mang theo người chính phủ thành phố Kim Kinh, hùng hổ đến kinh thành, tìm tới Lộ Kiên, phó tổng tập đoàn nhường Lộ Kiên này chẳng phân biệt được phải trái, cưỡng ép nhúng tay vào bộ phận quản lý hạng mục, đã làm cho Thịnh Đồng hết sức bất mãn.
Thái Tâm Chấn không ngốc, hắn nghe ra được, đây là Thịnh Đồng cố tình lý do lý trấu, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.
Thịnh Đồng xin phép đi ra hành lang nghe điện thoại, trở về liền nói có việc phải đi trước, Thái Tâm Chấn vội vàng đứng dậy đưa Thịnh Đồng tới cửa.
“Thị trưởng, có cần phải ninh nọt cô gái này như vậy sao? Không phải chúng ta dã đáp lên lộ tuyến phó tổng Lộ Kiên rồi à? Làm thông công tác tư tưởng Lộ Kiên, chúng ta có thể nắm bắt mấy cái hạng mục trăm triệu này.” Thư ký Mao Xuân Phúc tiến đến, thấp giọng nói bên tai Thái Tâm Chấn.
Thái Tâm Chấn liếc nhìn Mao Xuân Phúc, trong nội tâm thầm lắc đầu, trình độ chính trị của Mao Xuân Phúc này so với người anh huynh Mao Đạo Lâm kia thật sự là kém quá xa.
“Không đơn giản như vậy, thường nói quan huyện không bằng quan quản, Thịnh Đồng bây giờ là người phụ trách bộ phận quản lý hạng mục, cho dù chúng ta làm thông công tác Lộ Kiên, cũng có thể có thể bị chặn ở chỗ cô ta, không thể phớt lờ.” Thái Tâm Chấn chậm rãi nói.
Thịnh Đồng nhận được điện thoại của Dương Tử Hiên, lập tức chạy tới, mấy ngày nay Thư Lập Quốc hẹn nàng, nàng đều không ra mặt, không phải cảm thấy Thư Lập Quốc không đủ tư cách, mà là hiện tại nàng cũng không cách nào chủ đạo sự tình này, chính phủ thành phố Kim Kinh, đại biểu là Thái Tâm Chấn đột nhiên nhúng tay tiến vào, phó tổng Lộ Kiên đột nhiên chú ý đến hai hạng mục này, lại làm cho hạng mục xuất hiện rất nhiều chuyện xấu.
“Nếu như không phải các anh để lộ bí mật, hiện tại cũng không xảy ra nhiều việc như vậy.” Bất mãn trong lòng Thịnh Đồng đều phát tiết lên trên đầu Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên cười tủm tỉm nói: “Thịnh tổng bớt giận, cái gì cũng có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, các cô có ý kiến yêu cầu gì, đều có thể nói ra.”