Phan Trường Hải cấu kết với nước ngoài, bị nhân viên công tác cục quốc an mang đi, đồng thời, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng bắt đầu nhằm vào nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu để điều tra rồi.
Lãnh đạo chủ yếu nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu Vương Hiểu Xuân bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang đi điều tra, có kết quả rất nhanh.
Ở trong nhà Vương Hiểu Xuân, tìm ra sổ tiết kiệm và một ít tiền mặt, tiền trong sổ tiết kiệm này đã xa xa vượt qua số tiền một giám đốc xí nghiệp nhà nước cấp tỉnh có thể có.
Căn cứ chính xác chứng minh Vương Hiểu Xuân bí mật tiếp xúc với phương diện Năm Linh cũng dần dần lộ ra mặt nước, dưới thủ đoạn phá án của Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Vương Hiểu Xuân rất nhanh triệt để khai báo ra sự thật mình cướp lấy lợi ích giúp cho Năm Linh.
Bản án nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu có thể nói là đã mở ra lỗ hổng, cao tầng nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu lục tục bị cuốn vào chính giữa bản án này, chuyện còn lại cũng không cần Dương Tử Hiên tự mình nhúng tay.
Liêu Binh tự mình gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên chúc mừng: “Dương sở trưởng, lần này anh đã móc ra rất nhiều sâu mọt, giú cho nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu chúng tôi, hiện tại công nhân chúng tôi bên này đều đốt pháo trên đường.”
Dương Tử Hiên thông qua tai nghe điện thoại, quả thật là có thể nghe rõ ràng tiếng bánh pháo rõ ràng phát ra từ một đầu khác, không được nhịn mà cười lên một tiếng.
Lại còn có cả đốt pháo nữa, xem ra bọn người Vương Hiểu Xuân rất không được những công nhân viên chức này chào đón.
Dương Tử Hiên chúc mừng vài câu, liền đặt điện thoại xuống, việc nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, hắn không muốn nhúng tay quá mức, cứ thế là được.
Dương Tử Hiên biết, lần này mình đột nhiên khởi động điều tra đối với nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, hơn nữa còn tra ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, là đả kích trí mạng đối với một công ty sắp đưa ra thị trường.
Mộng tưởng đưa nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu ra thị trường khẳng định là bị mắc cạn rồi, những cán bộ mong chờ chiến tích đó sẽ trợ giúp bọn hắn thượng vị kia, tự nhiên là cảm thấy rất tức giận đối với Dương Tử Hiên.
Cho dù lá gan Dương Tử Hiên mập hơn nữa, cũng không dám giống trống khua chiên, tiếp tục đâm kích vào tâm linh những quan viên thất ý này, khiến cho bọn hắn đánh trả tập thể, cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Lâm Nhược Thủy có ý định ở lại tỉnh thành thêm mấy ngày, Dương Tử Hiên liền mời Lâm Nhược Thủy đi ăn cơm.
Cơm tối xong xuôi, về sau, ngoài cửa sổ bắt đầu hạ xuất hiện cơn mưa phùn, trên đường có không ít xe, thành phố Tử Kim là một thành phố có số lượng ô tô rất lớn.
Một tay Dương Tử Hiên nhàn nhã điều chỉnh phương hướng, cái tay còn lại không có can can đảm trực tiếp xoa nắn bộ ngực trắng nõn của Lâm Nhược Thủy, chỉ dám nắm bàn tay trắng nõn của Lâm Nhược Thủy, xoa xoa nhiệt tình.
Trước mắt, Dương Tử Hiên chưa đổi xe, vẫn đi cỗ xe Phú Khang rách nát kia.
Lâm Nhược Thủy đề nghị Dương Tử Hiên đến quán rượu gần đó ngồi một chút, thuận tiện gọi người bạn thân từ nhỏ của mình là Chu Di đến.
Dương Tử Hiên nhìn thấy Lâm Nhược Thủy trực tiếp đi về hướng quán rượu trong hẻm nhỏ, một chỗ khá kín đáo, liền cười nói: “Xem ra em còn quen thuộc nơi này hơn anh! Anh ở Tử Kim lâu như vậy, mà vẫn không biết có một địa phương bí mật như thế ở chỗ này.”
Bên trong quán rượu trang hoàng cực kỳ có phong cách, so sánh với mặt tiền của cửa hàng đúng là một trời một vực, mỗi chi tiết đều cân nhắc chu đáo, thang còn được làm bằng gỗ lim.
Lâm Nhược Thủy và Dương Tử Hiên đi dọc theo thang uốn lượn, Lâm Nhược Thủy cười cười, nói: “Chuyện này rất bình thường, bốn năm đại học em đều sống ở thành phố Tử Kim, từng ngóc ngách ở đây, tuy chưa nói tới tinh thông tất cả, nhưng một ít địa phương có tiếng, cơ bản đều nắm rõ ràng rồi.”
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: “Còn tưởng rằng thời điểm em đi học, cũng là một cô gái ngoan ngoãn, không nghĩ tới, tuổi tác nhỏ như vậy, đã đi đến chỗ này.”
Cánh tay của Lâm Nhược Thủy lại nhéo nhéo thịt dư bên hông Dương Tử Hiên, nói: “Anh chỉ biết chửi bới em thôi, em bao nhiêu tuổi mà còn nhỏ hả?”
Chủ nhân quán rượu là một cô gái bộ dạng vẫn còn thùy mị, hiển nhiên là quen biết Lâm Nhược Thủy, nhìn thấy Lâm Nhược Thủy đi lên, lập tức đi đến, ngắm ngắm Dương Tử Hiên sau lưng Lâm Nhược Thủy, nói: “Nhiều năm không gặp em, không ngờ em còn nhớ tới nơi đây, Chu Di lại thường xuyên tới ngồi một chút... Vị này chính là bạn trai em à?”
Bộ dáng Dương Tử Hiên lại rất được các cô gái ưa thích, bà chủ có chút nghi hoặc đánh giá Dương Tử Hiên một lúc, trong nội tâm thầm nói, thật sự là một đôi tình nhân đẹp.
Khuôn mặt Lâm Nhược Thủy nóng lên, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ giới thiệu Dương Tử Hiên cho bà chủ để quen biết, chốc lát sau, Chu Di đi đến, vẫn một đôi giày thủy tinh cao gót, trên khuôn mặt mỹ nhân đô thị rực rỡ, hiện lên vẻ buồn rầu, tuy ít nhưng lại hết sức dễ dàng phân biệt được.
Con mắt Chu Di cực kỳ lợi hại, liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Nhược Thủy ngồi ở bên cạnh Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên dựng cổ áo sơmi lên, so với vẻ nghiêm túc bình thường thật sự là một trời một vực, khí chất đột nhiên trở nên tối tăm phiền muộn, Lâm Nhược Thủy hướng Chu Di phất phất tay, gọi: “Bên này...”
Chu Di duỗi tay trắng nõn ra, cười nói: “Đã sớm nghe Nhược Thủy lải nhải nói về cậu rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa có duyên gặp mặt, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy cậu, cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất toàn bộ tỉnh, cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất chói mắt nhất trong tỉnh, hai người khả năng là sắp trở thành vợ chồng rồi, cùng là người trẻ tuổi tài cao, làm cho người kỳ quái.”
Dương Tử Hiên hàn huyên vài câu với Chu Di, vừa cười vừa nói: “Quá sớm biến thành người “trẻ tuổi nhất, tài giỏi nhất”, chưa chắc đã là chuyện tốt, cái đó gọi là cây to đón gió, đúng là rất dễ dàng bị gió thổi nghiêng ngả.”
Lâm Nhược Thủy nhấc chén rượu lên, nhếch miệng nói: “Được rồi, các cậu không nên khách sáo, ra vẻ nho nhã, nói lời khách sáo, tôi thật sự là không thể nói được, hai người không thể nói lời nói của người bình thường sao?”
Chu Di và Dương Tử Hiên đều hiểu ý cười một tiếng, ngừng khách sao lại, hưởng thụ không khí trong quán rượu.
Lâm Nhược Thủy hướng Chu Di nói: “Gần đây công tác thế nào? Định dời căn cứ và công tác trọng tâm về Tử Kim?”
Chu Di cau mày, cười khổ nói: “Ngoại trừ thành phố Tử Kim ra, tôi còn có chỗ nào có thể đi đây? Thật vất vả tích lũy một ít vốn ban đầu, đều bị trận bong bóng kinh tế Hải Nam kia cuốn đi sạch sẽ, còn phải nhờ các cậu, gom góp tiền trả một vài khoản nợ, hiện tại tôi thật đúng là một tờ giấy trắng xoá, vô cùng sạch sẽ, thật sự là không làm nổi việc gì.”
Lâm Nhược Thủy hé miệng uống một hớp rượu nhỏ, sau đó mới hỏi: “Về Tử Kim rồi, cậu định làm gì? Còn có thể trở về đơn vị trước kia không?”
Chu Di đầy một bụng nước đắng, nói: “Làm sao có thể? Cho dù có thể trở về, tôi cũng không muốn trở về.”
Dương Tử Hiên ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Trước kia cô đã làm công tác gì? Công tác ở cơ quan nào?”
Lâm Nhược Thủy xen vào một câu: “Chu Di là tài nữ nổi danh đại học Tử Kim, năng lực làm việc và năng lực tuyên truyền cực kỳ cao, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện một trận động đất tài chính, chỉ sợ hiện tại Chu Di đã là phú bà giàu có nhất trong những người ra trường cùng khóa.”
Chu Di cau mày, nói: “Tốt rồi, Nhược Thủy, cậu không phải nói những điều đấy nữa... Sự thất bại ấy, tôi không có tư cách nói là mình không may!”
“Về phần những từ ngữ tài nữ kia, lại càng vô nghĩa, đã sớm bay theo gió rồi, gần đây xí nghiệp dân doanh danh tiếng nhất trong tỉnh chúng ta —— công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, đã công khai thông báo tuyển dụng phó tổng giám đốc đốc thiết kế ý tưởng!”
“Lương một năm lên đến hơn mười vạn, tôi đã nhận lời mời rồi, nhưng ngay cả cơ hội tới thử việc cũng không có, liền bị một đám người trẻ tuổi đẩy xuống dưới.”