Vậy tại sao Lý Chí Hồng phải nhắc tới án kiện tối hôm qua với chính mình đây?
Dương Tử Hiên có chút cảm giác trăm câu hỏi mà vẫn không có cách giải.
Đỗ Sơn Mộc cũng biến sắc, hắn không nghĩ tới, Lý Chí Hồng vậy mà lại nói đến nội dung bọn hắn vừa nói chuyện với nhau ở trước mặt Dương Tử Hiên, một người ngoài cuộc không biết chi tiết này.
Tối hôm qua, sau khi bị Thạch Phong Tín rống lên một hồi qua điện thoại, về sau Đỗ Sơn Mộc cũng là cả đêm không thể yên giấc, Đỗ thiếu về đến nhà, Đỗ Sơn Mộc lập tức đem mắng hắn một trận thật nhiệt tình.
Tuy Đỗ thiếu ở bên ngoài làm việc rất hoang đường, nhưng là cũng hiểu được cách cử xử đúng mực, cũng biết Trần Ấu Trúc xác thực là một nhân vật rất cao xa, chính mình đã chọc cho lão tử phiền toái, bị Đỗ Sơn Mộc hung hăng phê bình một chầu, cũng không dám phản bác câu nào.
Sáng sớm hôm nay, Đỗ Sơn Mộc đã muốn đi tìm hiểu một chút, xem Trần Ấu Trúc này rốt cuộc có bối cảnh gì, gọi điện thoại cho Thạch Phong Tín, nhưng lại không có người nào nghe.
Trong nội tâm Đỗ Sơn Mộc cảm thấy không đúng, không dám trực tiếp đi tìm Thạch Phong Tín, mà là đi đường vòng, đến chỗ Lý Chí Hồng nơi đây, muốn từ Lý Chí Hồng tìm hiểu, xem có thể tìm được tin tức gì không.
Quan hệ giữa Lý Chí Hồng cùng Thạch Phong Tín rất vi diệu, không phải là minh hữu tuyệt đối tín nhiệm, cũng không phải mặt địch nhân đối lập, hai người có điểm giúp nhau, cùng hợp tác, cho nên Đỗ Sơn Mộc mới nghĩ tới việc tìm đến Lý Chí Hồng.
Quan hệ cá nhân giữa Lý Chí Hồng cùng Đỗ Sơn Mộc cũng xem như là tốt, hai người đều là lão nhân trong ủy ban thành phố, đều từ bản địa thăng cấp lên, coi như là cộng sự vài chục năm, chỉ là, Lý Chí Hồng tương đối may mắn hơn, theo sát Tống Tư An, tìm được Liêu hệ thời kì đỉnh phong đề bạt, nhất cử đã trở thành thường vụ phó thị trưởng.
Nhưng Đỗ Sơn Mộc không suy đoán ra nổi, tại sao Lý Chí Hồng phải ở ngay tại trước mặt Dương Tử Hiên, nhắc tới bản án tối hôm qua kia.
Chẳng lẽ Dương Tử Hiên này đã đầu phục Lý Chí Hồng rồi? Cho nên Lý Chí Hồng mới tùy ý như thế?
“Bản án gì? Vậy mà có thể làm cho Lý thị trưởng cùng Đỗ cục trưởng để bụng như thế à?” Sắc mặt Dương Tử Hiên rất tự nhiên, cầm chén trà trên mặt bàn lên, hớp một ngụm.
“Tối hôm qua có một người thân thuộc lãnh đạo trong tỉnh lái Cherokee, náo loạn tại khu Tĩnh Thủy, bị bắt nhầm vào cục công an, Tử Hiên, cậu có nghe nói hay không?”
Lý Chí Hồng chăm chú nhìn sắc mặt Dương Tử Hiên, nhưng lại phát hiện sắc mặt Dương Tử Hiên không có chút biến hóa nào, luôn bình tĩnh như nước, trong mắt liền hiện lên vẻ thất vọng.
“Cái này, tôi lại không hề nghe nói!” Dương Tử Hiên rất tự nhiên hớp một ngụm nước trà, Lý Chí Hồng vừa hỏi như vậy, Dương Tử Hiên xem như đã hiểu dụng ý của Lý Chí Hồng.
Ở trong mắt mấy người thành ủy ủy ban thành phố, Dương Tử Hiên nhất định là có bối cảnh bậc tỉnh, thậm chí còn khả năng có giống như phó bí thư Lý Lỵ, có bối cảnh trung ương, Lý Chí Hồng đây là đang thăm dò bậc bối cảnh trong tỉnh của hắn rốt cuộc sâu đậm đến mức nào, nếu như tương đối sâu mà nói, cũng nên biết sự tình Trần Ấu Trúc đã đến Nam Hồ rồi, hơn nữa còn bị cục công an bắt lầm.
Nhưng hiện tại, Lý Chí Hồng xem như nhìn rõ ràng rồi, Dương Tử Hiên dường như không hề biết về của bối cảnh Trần Ấu Trúc.
“Chỉ là, nếu đã bắt lầm, tôi cảm thấy sự tình cũng không phải đặc biệt khó làm, mặc dù là thân thuộc lãnh đạo tỉnh, nhưng lãnh đạo tỉnh cũng sẽ không thể không giảng đạo lý, Đỗ cục trưởng cũng không cần phải quá lo lắng!” Dương Tử Hiên nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Đỗ Sơn Mộc có chút khó coi, trong lòng thầm oán Dương Tử Hiên, thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, không phải tại khu công nghiệp các người gặp chuyện không may, khẳng định các người không cần lo lắng.
“Kỳ thật, mấu chốt có lẽ là thái độ của người trong cuộc, chỉ cần người trong cuộc tỏ vẻ không truy cứu, cục công an sẽ không có việc gì!” Dương Tử Hiên đặt chén trà xuống, nói.
“Chỉ cần người trong cuộc không truy cứu, chúng ta sẽ không việc gì, đạo lý này thì người nào cũng biết, nhưng bây giờ chúng ta đi đâu tìm người trong cuộc đây, không biết nữ cũng kia còn ở Nam Hồ hay không, hơn nữa, ngoại trừ cái tên ra, chúng ta cũng không biết thêm gì cả!” Đỗ Sơn Mộc tức giận nói.
“Nàng kia vẫn lái xe mà, nếu như sự tình phát sinh ở chỗ nhiều người, luôn luôn có người nhớ rõ biển số xe của nàng, hình dạng xe của nàng cũng phải có người nhớ rõ, đối với cục công an các người mà nói, tìm một cái xe đã biết biển số xe, dù là không biết chủ xe, hẳn không phải là việc gì khó chứ!” Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
Trước kia Dương Tử Hiên có ý định làm lớn sự kiện lần này, khiến cho Đỗ Sơn Mộc bị gõ một cái đau buốt, sau đó là bán một cái nhân tình cho bí thư chính pháp ủy Phùng Tranh.
Hiện tại mục đích này đã đạt đến, Đỗ Sơn Mộc đã bị sứt đầu mẻ trán, phỏng chừng Phùng Tranh cũng nhận được tin tức, bây giờ Dương Tử Hiên cần phải làm là mịt mờ nói cho Phùng Tranh, cái bản án này, chủ yếu là do hắn trợ giúp mới náo loạn lớn hơn, để cho Phùng Tranh biết rõ đã thiếu mình một cái nhân tình.
“Đúng vậy, lão Thường khẳng định nhớ rõ biển số xe!” Đỗ Sơn Mộc vỗ đầu một cái, nói.
“Thật đúng là phải cám ơn Dương bí thư, nói một câu đã làm bừng tỉnh người trong mộng!” Đỗ Sơn Mộc vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, hiện tại Đỗ Sơn Mộc lại xem Dương Tử Hiên là một người trợ giúp mình, cảm kích nói một phen.
Dương Tử Hiên cười cười, khách sáo vài câu, lại hướng Lý Chí Hồng báo cáo một tý về tiến triển trong sự kiện nhà máy chế biến giấy, Đỗ Sơn Mộc biết mình đã không thích hợp ở tại chỗ này, liền tìm cái cớ rời đi.
“Tử Hiên, cậu cũng biết, khi Giản Văn Phong bị song quy, về sau, ủy ban thành phố chúng ta liền trống ra một cái danh ngạch phó thị trưởng, hiện tại, thành phố sẽ đem cậu, còn có khu Tĩnh Thủy bí thư Từ Á Bình, còn có cả tổng giám đốc Cứu Uy Tân của Nam thép, đều liệt vào danh sách người đề cử!” Lý Chí Hồng đột nhiên ném ra ngoài một quả boom tấn.
“Đương nhiên, thành phố vốn có ý định, trước tiên không lập phó thị trưởng này, đợi mấy tháng nữa, đợi cho đại hội đảng trong tỉnh hoàn thành xong rồi, sẽ nhắc lại sự tình phó thị trưởng này. Nhưng mấy ngày hôm trước, thành phố mở hội nghị thường ủy thị ủy, tôi cảm thấy ủy ban thành phố bên này cũng rất thiếu nhân thủ, cần tăng thêm một vị phó thị trưởng, phân công quản lý một ít công việc, tôi liền đứng lên nói ý kiến, nhưng Dương Tân trưởng phòng lại thập phần phản đối, kiên quyết phải chờ tới khi đại hội đảng trong tỉnh kết thúc, về sau mới nhắc lại chuyện chọn lựa người ngồi vào vị trí phó thị trưởng này!”
Lý Chí Hồng rất thâm ý, lên tiếng nói.
Sắc mặt Dương Tử Hiên biến hóa, Lý Chí Hồng sao lại nói kỹ càng sự tình đấu tranh cụ thể trên hội thường ủy cùng mình như vậy, xuất phát từ nội tâm sao?
Lý Chí Hồng này rốt cuộc có ý đồ gì đây?
Trong lòng Dương Tử Hiên có chút bực bội rồi, vốn có lãnh đạo giúp mình nói chuyện tại hội thường ủy là một chuyện tốt, nhưng Dương Tử Hiên luôn cảm thấy, Lý Chí Hồng mang theo mục đích gì đó mới giúp mình, điều này khiến cho Dương Tử Hiên có chút hương vị sởn hết cả gai ốc.
Dương Tử Hiên tự cho là trên người mình không có gì có thể làm cho Lý Chí Hồng ham muốn, vậy thì rốt cuộc là vì cái gì mà Lý Chí Hồng tận hết sức lực giúp mình như vậy, hơn nữa còn nói với mình những câu xuất phát từ nội tâm như vậy đây?
Dương Tử Hiên suy nghĩ lời Lý Chí Hồng nói, cũng ngửi được một ít hương vị, Dương Tân cứng rắn như thế, luôn muốn chuyển cái danh ngạch phó thị trưởng này đến sau đại hội tỉnh, hiển nhiên cũng có mục đích riêng.
Chẳng lẽ đại hội tỉnh xong, về sau, thường ủy thị ủy Nam Hồ lại tiến hành thay đổi lần nữa? Thay đổi về sau, hội thường ủy sẽ càng có lợi hơn đối với Dương Tân, cho nên Dương Tân mới mạnh cứng rắn như thế, muốn dời chuyện chọn danh ngạch phó thị trưởng đến sau khi đại hội tỉnh diễn ra xong?
...
Thời điểm Dương Tử Hiên bước ra khỏi ủy ban thành phố, đã là lúc xế chiều, hắn đi ô-tô đến vùng ngoại thành khu Tĩnh Thủy, muốn đi đến nhà Trương Bích Tiêu, nhìn xem cha mẹ Trương Bích Tiêu thế nào, dù sao cũng đã ngủ với con gái người ta, Dương Tử Hiên đã là chuẩn cô gia, những ngoại trừ lần kia về sau, cũng không còn hề về đây thêm lần nào.
Vừa lái xe vào vùng ngoại thành, một cỗ xe việt dã đã lặng yên đến gần sát, Dương Tử Hiên cảnh giác xem xét, không phải là cỗ xe Grand Cherokee của Trần Ấu Trúc kia sao.