Loại “người không đổ” này giống nhau, thái độ chính trị tương đối trung lập, muốn kéo đổ bọn hắn không dễ dàng, nhưng một khi lôi kéo thành công, độ trung thành rất cao.
Tuy trong nội tâm cực kỳ lo nghĩ, nhưng Dương Tử Hiên không mở lời, Tôn Quản Chính càng không dám mở lời.
Dương Tử Hiên ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ treo tường, thời gian cũng không còn nhiều lắm, mới ngẩng đầu nhìn kỹ Tôn Quản Chính, nói: “Xem văn bản tài liệu quá nhập thần, làm cậu phải chờ, ngồi gần lại đây một chút.”
Tôn Quản Chính lo sợ bất an đến gần cái bàn, cầm trong tay báo cáo dự toán tài chính và báo cáo tài chính thu vào năm trước, đệ trình lên trước mặt Dương Tử Hiên.
Chữ rất đẹp, làm việc rất cẩn thận, Dương Tử Hiên liếc qua hai phần báo cáo này, liền đưa ra kết luận.
Hai phần báo cáo đều là Tôn Quản Chính tự mình ghi, số liệu rất tường tận, tốn tâm tư rất lớn làm ra.
Dương Tử Hiên xem đại khái một tý, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nói chuyện cũng mang theo tâm tình không tốt: “Hiện tại bên trong tài chính chuyên nghiệp còn bao nhiêu tiền.”
“Không đến năm mươi vạn!”
Tôn Quản Chính không dám nhìn vào mắt Dương Tử Hiên, tài chính chuyên nghiệp là dự toán tài chính bên ngoài, thị ủy chính phủ thành phố muốn phát triển, đưa các hạng mục to lớn lên ngựa, đều phải sử dụng số tiền này.
Không đến năm mươi vạn, hiện tại làm cương quan hệ với bốn ngân hàng lớn, như vậy năm nay, thị ủy ủy ban thành phố khỏi phải nghĩ đến chuyện làm ra hoạt động gì, đưa lên ngựa bất luận hạng mục gì, cục trưởng cục tài chính như Tôn Quản Chính cũng không ngẩng đầu lên được.
Tôn Quản Chính hít sâu một hơi, quan mới nhậm chức đều đốt ba mồi lửa, nhưng hắn không ngờ, mồi lửa đầu tiên lại đốt lên trên đầu của hắn.
Quả nhiên, Dương Tử Hiên vỗ bàn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua thân thể Tôn Quản Chính, uy nghi thị trưởng hiển thị rõ ràng, giọng nói âm vang hữu lực: “Cậu là đại quản gia hệ thống tài chính, tài chính chuyên nghiệp chỉ có năm mươi vạn, cậu cũng nên cho tôi một lời giải thích.”
Lúc này Dương Tử Hiên đang ở trên cao nhìn xuống, quan sát Tôn Quản Chính, con mắt như dao găm.
Tại thời khắc này, Tôn Quản Chính mới có thể thực sự cảm nhận được quan uy của người thanh niên thị trưởng này, không dám coi Dương Tử Hiên là một cái bé thị trưởng, Lí Nghĩa Đông đứng trong phòng cũng bị Dương Tử Hiên đột nhiên làm khó dễ Tôn Quản Chính làm cho hoảng sợ.
“Năm trước tài chính thu vào mấy trăm triệu...”
Dương Tử Hiên giọng kéo tới rất cao, ngay cả người đi qua ngoài cửa cũng có thể nghe rõ ràng: “Tại sao tại dự toán đầu năm đã tiêu xài hết đây? Hơn nửa năm sau phải làm sao để sống qua ngày đây? Nắm chặt cái túi quần không để sống? Thu không đủ chi? Cậu làm cục trưởng tài chính, vậy mà không thể khống chế tốt tài chính, chính là thất trách nghiêm trọng...”
“Leng keng!”
Chén sứ rơi lên trên mặt đất cứng, tiếng vỡ vụn càng bén nhọn hơn, vang vọng khắp phòng.
Vên ngoài phòng làm việc thị trưởng mặt là lối đi nhỏ, ngẫu nhiên có nhân viên công tác đi qua, giọng lớn Dương Tử Hiên như vậy, người ở bên ngoài đều nghe được.
Vốn trong suy nghĩ của rất nhiều người chính phủ thành phố, Dương Tử Hiên có bộ dáng hào hoa phong nhã, khuôn mặt thanh tú, nhìn rất dễ bắt nạt, không ngờ tức giận lên, vậy mà lại đáng sợ như vậy.
Tôn Quản Chính đã bao giờ gặp phải tình thế này, sợ tới mức miệng cũng bắt đầu run rẩy, đầu óc rối loạn.
“Thị trưởng, tôi... Không phải tôi...”
Tôn Quản Chính muốn giải thích vài câu, nhưng giọng nói đến yết hầu, lại bị ánh mắt Dương Tử Hiên dọa sợ, lại nuốt vào bụng.
Dương Tử Hiên cong eo, chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy một điếu thuốc, Tôn Quản Chính muốn đi lên đốt cho Dương Tử Hiên, nhưng trong lòng lại không có dũng khí này.
“Vừa rồi tôi cũng nhìn dự toán tài chính một chút, đại bộ phận tiền đều chi trên mặt chi phí chung của các đơn vị thành phố quản...”
Dương Tử Hiên không đợi Tôn Quản Chính làm rõ mạch suy nghĩ, lại nói tiếp: “Phát hiện một vấn đề, biên chế các đơn vị thành phố quản vượt chỉ tiêu cực kỳ nghiêm trọng, cứ nói cục tài chính đi, vốn chỉ có 120 biên chế hành chính, nhưng tăng thêm những biên chế vượt biên chế sự nghiệp kia, nhân số biên chế cục tài chính các cậu lên tới hơn hai trăm người, vượt biên chế nghiêm trọng... Nói cách khác, tài chính của chúng ta phải nuôi dưỡng thêm gần trăm người ăn cơm.”
“Tôi không biết có phải là từng đơn vị thành phố quản đều tồn tại tình huống như vậy hay không! Nhưng cục tài chính các cậu trông coi túi tiền, không dẫn đầu làm gương, lại tự làm sai ở mặt biên chế, tạo ra lỗ hổng lớn như vậy, dẫn đầu vượt biên chế không tuân theo quy định, cậu nói nên xử lý thế nào đây.”
“Ủy ban tỉnh năm lần bảy lượt hạ lệnh muốn tinh giản cơ cấu nhân số, các cậu lại quay một con đường riêng để đi, đây là các cậu coi quy định thường ủy ban tỉnh sao? Coi rẻ ủy ban tỉnh sao?“.
Phát pháo, là một loại phương thức lập uy.
Nhưng bắn bậy bắn bạ, chỉ có thể rước lấy đùa cợt cùng châm chọc, thậm chí rước lấy tai họa.
Trong này có một vấn đề độ mạnh yếu.
Dương Tử Hiên chọn ngay tại lúc này, cầm vấn đề này ra phát pháo, không thể nghi ngờ chính là nắm chắc thời cơ và độ mạnh yếu cực kỳ chuẩn, là kết quả hắn mưu đồ vài ngày.
Đầu tiên, vấn đề tài chính dự toán, là trong phạm vi thị trưởng quản lý, hắn phát pháo đối với Tôn Quản Chính, không hề vượt quyền, dù là ai cũng không cách nào nhân cơ hội này, coi đây là cớ, ra tay với thị trưởng mới như hắn.
Nếu ai dám nhảy ra chỉ trích Dương Tử Hiên, đó chính là phạm vào tối kỵ quan trường, phải biết rằng, Dương Tử Hiên ngồi chức thị trưởng này là Tỉnh ủy ủy ban tỉnh cùng nhau đưa ra quyết định bổ nhiệm, nhậm chức thị trưởng không được vài ngày, lại bị thành phố Quảng Lăng ép buộc bài xích.
Vậy thì cả thị ủy Quảng Lăng đều sẽ bị cài lên một cái mũ “coi rẻ quyết định của Tỉnh ủy ủy ban tỉnh”, ấn tượng lớp trưởng Chu Lập Xương cũng sẽ bị biến thành rất xấu trong suy nghĩ của lãnh đạo tỉnh ủy.
Bởi vậy, Chu Lập Xương có thực lực ra tay với Dương Tử Hiên nhất, không chỉ không thể nhảy ra ra tay với Dương Tử Hiên, đuổi Dương Tử Hiên ra khỏi Quảng Lăng, mà còn phải nghiêm cấm các cán bộ thị ủy chính phủ thành phố khác làm như vậy.
Chỉ cần Dương Tử Hiên không vượt quyền, không làm sai, bọn hắn cũng không thể đuổi Dương Tử Hiên đi.
Đối với em bé thị trưởng này, có thể làm cho hắn mất quyền lực, có thể không đếm xỉa đến hắn, nhưng không thể đuổi đi, mặt ngoài là phải tôn trọng.
“Thị trưởng, tôi làm sao dám coi rẻ ủy ban tỉnh đây?” Bị Dương Tử Hiên bắn liên hồi, cài lên vài cái mũ trách nhiệm nghiêm trọng, Tôn Quản Chính đã triệt để sợ hãi.
“Không coi rẻ quyết định của ủy ban tỉnh, vậy cậu nói một lời xem, cục tài chính nhiều ra gần trăm nhân viên trong biên chế là chuyện gì?”
Dương Tử Hiên một lần nữa ra vẻ giận không kiềm chế được, hắn không có ý định buông tha Tôn Quản Chính, nói: “Cục tài chính phải nuôi nhiều hơn một trăm người, vậy thì trên mặt tài chính sẽ phải chi thêm bao nhiêu? Khó trách tài chính dự toán cục tài chính các cậu thấp thế, hóa ra là để nuôi dưỡng một đám người rảnh rỗi bất tài?”
“Chẳng lẽ nghiệp vụ cục tài chính các cậu thực sự bận rộn như vậy, danh ngạch nhân viên biên chế thành phố cho các cậu còn chưa đủ, còn muốn gia tăng nhiều nhân viên như vậy?” Dương Tử Hiên hơi híp hai mắt lại, bàn tay nặng nề vỗ lên trên bàn công tác.
Tôn Quản Chính bị Dương Tử Hiên đặt câu hỏi như đao, làm cho hít thở khó khăn, trong lòng đầy cục tức, mà lại không có chỗ nào phát tiết, mặt đỏ lên, hồng đến cổ, hồi lâu mới thốt ra một câu “Cục tài chính chúng tôi có tồn tại hành vi vượt biên chế…”
Nói đến một nửa, lại không nói được nữa, kỳ thật, vấn đề vượt biên chế cũng không phải lỗi cá nhân hắn, tuy nghiệp vụ cục tài chính phức tạp, nhưng cũng không cần dùng hơn hai trăm người, ở bên trong hơn hai trăm người này nhiều ra này, có hơn một nửa là con cái thân thích của một ít lãnh đạo thị ủy chính phủ thành phố và lãnh đạo huyện phía dưới đưa vào, chính là để nắm lấy một cái bát sắt tốt.