Dương Tử Hiên đi điều tra nghiên cứu, không mang theo quá nhiều người, chỉ mang Hồ Khải và Sài Quá Long.
“Trước kia tôi đã phái người xác minh qua, Đổng Kỳ này xác thực đã từng đảm nhiệm qua phó tổng kỹ sư công trình công ty Xuân Huy, nhưng năm trước đã thôi chức rồi, nguyên nhân cụ thể thì không rõ ràng lắm, hiện tại đã đến Lĩnh Nam tỉnh làm công rồi!” Sài Quá Long công tác cực kỳ cẩn thận, để phòng ngừa Dương Tử Hiên hỏi tới chuyện hắn không đáp được.
Dương Tử Hiên trả tin tức tố cáo tin trở về cho Sài Quá Long, trầm ngâm một chút rồi mới nói: “ Hôm nay chúng ta phải xem thật kỹ xem cái Xuân Huy công ty này, xem xem bọn hắn dùng quy cách gì để chiêu đãi chúng ta, nhìn xem có phải là phô trương lãng phí nghiêm trọng hay không...”
Xe dừng tại phía trước các lãnh đạo công ty ——mở cửa xe cho Dương Tử Hiên chính là người quen biết cũ, Trần Linh!
Cách cửa sổ xe, có thể chứng kiến Trần Linh ăn mặc áo sơmi màu trắng ngắn tay, bộ ngực bị áo đè ép, nhìn qua có vẻ tương đối no đủ, mười phần đầy đặn, đầy vẻ quyến rũ của người phụ nữ, bên hông buộc đai lưng màu đen.
Thời điểm mở cửa xe cho Dương Tử Hiên, eo nàng khom xuống vô cùng thấp, Dương Tử Hiên thậm chí có thể chứng kiến rõ ràng khe rãnh bên trong áo, còn có cả nửa cái núm màu hồng.
Ra khỏi cửa xe, giày cao gót màu hồng cực kỳ đoạt mắt, dưới thân thể là bộ váy màu đen, đôi chân đầy đường cong đầy đặn đều được nổi bật ra ngoài, nhưng trên mặt hơi mất tự nhiên.
“Hoan nghênh Dương sở trưởng đến Xuân Huy công ty chúng tôi thị sát!” Trần Linh nhìn hình dáng khuôn mặt đầy vẻ kiên cường của Dương Tử Hiên, đáy lòng âm thầm thở dài.
Mặc dù không nhìn thấy quyền lực và bối cảnh thâm hậu trong tay hắn, chỉ cần nhìn vẻ bên ngoài, đã có chủng loại ma lực làm cho người ta khó có thể kháng cự, một người đàn ông mê người.
Ngón tay Trần Linh rất là mềm mại linh hoạt, thời điểm Dương Tử Hiên nắm tay nàng liền có thể cảm giác được sự mềm mại đó, đoán chừng là do nguyên nhân làm cô giáo dạy tiểu học, thường xuyên cầm phấn viết.
Nhưng đáy lòng Dương Tử Hiên lại âm thầm thở dài, nếu như cho đám học trò của Trần Linh chứng kiến cách ăn mặc của Trần Linh hiện tại, bộ dáng đầy hiện đại model, chỉ sợ ngay cả hai chữ “cô giáo” cũng không hô được.
Sau lưng Trần Linh là xưởng trưởng công ty Xuân Huy, Khô Lộc Văn.
Người này cũng là một nhân vật truyện kỳ, Khô Lộc Văn là xưởng trưởng dẫn đầu công ty Xuân Huy, tại 87 năm đã hoàn toàn cải tạo kỹ thuật, từ từ lỗ lã mà buôn may bán đắt, công ty Xuân Huy sản xuất thiết bị hơi lạnh quật khởi, thật sự là không thể tách rời công lao của người này.
Nhân vật đã từng gây ra phong vân trong tỉnh, giờ phút này lại mang cái bụng phệ, trên mặt đầy mỡ, có vẻ như đang sưng vù, không có tinh thần phấn chấn gì hết.
Công ty Xuân Huy là xí nghiệp cấp phó sở, cấp bậc hành chính của Khô Lộc Văn là đồng cấp với Dương Tử Hiên, nhưng về quyền lực mà nói, hai người khác biệt rất lớn.
Mặc dù Dương Tử Hiên là cán bộ cấp phó sở, nhưng là thân kiêm nhiều chức, thân là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, đồng thời còn được phân công quản lý phòng một kiểm tra kỷ luật và phòng hai kiểm tra kỷ luật, ngoài ra còn chủ trì công tác thường vụ sở giám sát, đồng thời lại là phó tổ trưởng tiểu tổ công tác trong sạch hoá bộ máy chính trị toàn bộ tỉnh, các chức vụ thực quyền thật sự là quá nhiều.
Khô Lộc Văn có vẻ cực kỳ nhiệt tình đối với việc Dương Tử Hiên đến, cái bụng lay động tiến lên, eo hơi cong xuống, nắm chặt tay cùng Dương Tử Hiên, dáng tươi cười trên mặt rất sáng lạn, nói: “Dương sở trưởng có thể đên Xuân Huy chỉ đạo công tác, làm cho toàn bộ nhà máy chúng tôi, từ trên xuống dưới, đều cảm thấy rất vinh hạnh, lại nơm nớp lo sợ!”
“Ha ha, tôi đã sớm nghe công ty Xuân Huy là xí nghiệp minh tinh trong rất nhiều xí nghiệp trực thuộc tỉnh chúng ta, nhiều năm qua đều lợi nhuận rất mạnh, danh tiếng rất vang dội, cho nên đặc biệt đến thăm hỏi một tý!” Dương Tử Hiên cười cười vỗ vỗ bả vai Khô Lộc Văn.
Khi bàn tay chạm được vào bả vai Khô Lộc Văn, liền cảm thấy như đánh vào một mảnh bông băng mềm nhũn, trong nội tâm thềm thở dài, thân thể Khô Lộc Văn phù phiếm thành cái dạng này, chắc sớm đã bị rượu sắc lấy đi hết rồi.
Có một con dê đầu đàn như vậy, Dương Tử Hiên không tin lãnh đạo công ty Xuân Huy có sức chiến đấu gì, xí nghiệp như vậy không sụp đổ mới kỳ quặc quái gở.
Chỉ là, Dương Tử Hiên vẫn bất động giọng nói sắc nói tiếp: “Xuân Huy công ty mấy năm này có công trạng tốt như vậy, không cần phải nơm nớp lo sợ, cũng không phải làm việc gì trái với lương tâm, phóng mắt nhìn toàn bộ tỉnh xí nghiệp quốc hữu trực thuộc tỉnh, xí nghiệp không lỗ lã đều là đồ quý hiếm, cái eo công ty Xuân Huy các vị hoàn toàn có thể đứng thẳng lên! Tôi tới Xuân Huy chủ yếu cũng là vì để học tập!”
Nghe được Dương Tử Hiên nói mấy chữ “Việc trái với lương tâm”, trên mặt mấy phó xưởng trưởng và Khô Lộc Văn đều biểu lộ ra vài điểm cổ quái, hơi có vẻ xấu hổ.
Kế tiếp chính là mấy cái phó xưởng trưởng và tổ trưởng kiểm tra kỷ luật Lưu Bảo đi lên nắm tay cùng Dương Tử Hiên, tỏ vẻ hoan nghênh, thái độ đều là cực kỳ cung kính.
Sài Quá Long cùng Hồ Khải đứng ở sau lưng Dương Tử Hiên, tỉ mỉ quan sát đám người công ty Xuân Huy này đến biểu diễn.
Trong đám người không có thân ảnh chồng Trần Linh, Tôn Xán, không biết là đã an bài đi nơi nào.
Dưới sự dẫn dắt của Khô Lộc Văn cùng mấy phó xưởng trưởng, Dương Tử Hiên đi thăm mấy khu xưởng trong công ty Xuân Huy, cũng tính toán là hoạt động bình thường.
Khô Lộc Văn năm đó là chiến sĩ thi đua trong La Phù tỉnh, nhưng giờ phút này đi cùng Dương Tử Hiên thị sát trong chốc lát, liền đổ ra một thân mồ hôi nhễ nhại.
Cả quá trình thị sát, Trần Linh đều đi bên người Dương Tử Hiên, cánh tay như ngọc, bắp chân vểnh lên, bộ ngực đung đưa, những địa phương này thỉnh thoảng đụng phải cánh tay và thân thể Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, khó tránh khỏi cơ thể hơi phản ứng, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Dương Tử Hiên quan sát khắp nơi, không hề nói ý kiến gì, đi thăm xong mấy khu sản xuất rồi, về sau, Khô Lộc Văn liền trừng mắt nhìn về hướng Trần Linh.
Trần Linh lập tức mở miệng, dùng giọng kiều mỵ nói: “Dương sở trưởng, chúng ta đã thiết kế yến tiệc tại khách sạn rồi, hiện tại cũng không cách thời gian ăn cơm chiều nhiều lắm, nếu không thì đi ăn cơm trước, sau đó lại trở về tiếp tục thị sát?”
Mấy quản lý công ty Xuân Huy dẫn Dương Tử Hiên đi thăm mấy khu nhà máy đều khá hoàn thiện, rất nhiều công nhân đang bận việc, nhìn thấy mấy người đi đến, đám công nhân liền ngẩng đầu liếc nhìn người trẻ tuổi Dương Tử Hiên này.
Xưởng trưởng và mấy phó xưởng trưởng đồng thời xuất động đi cùng, đương nhiên không thể có địa vị thấp.
Ngày xưa, có thể kinh động xưởng trưởng cùng mấy phó xưởng trưởng đông đủ cùng đi, đều là lãnh đạo trung ương hoặc là chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy, các Thường ủy tỉnh ủy đến Xuân Huy điều tra nghiên cứu, Khô Lộc Văn thường xuyên vắng mặt, càng đừng nói đến đám phó chủ tịch tỉnh không treo biển thường ủy trên người.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi này có thể sánh vai cùng chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy, những lãnh đạo cao cấp này?
Thấy khuôn mặt trẻ tuổi đến quá mức của Dương Tử Hiên, lại còn Khô Lộc Văn cùng mấy phó xưởng trưởng đều hơi cong eo, đi theo sau lưng Dương Tử Hiên, tất cả đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ăn đơn giản là được rồi, không cần phải làm quá long trọng!” Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.
Trần Linh đứng ở bên cạnh hắn, khuôn mặt kiều mỵ, bộ váy xanh đen và áo sơmi tuyết trắng, phụ trợ vòng eo hết sức nhỏ hiện ra, bộ ngực nhìn về phía trên thì càng cao ngất, mấy phó xưởng trưởng bốn phía còn có cả mấy quản lý cao cấp thỉnh thoảng đều nhìn chằm chằm vào bộ ngực Trần Linh, điều này làm cho Trần Linh như ngồi trên đống lửa, toàn thân không thoải mái.
Mấy người đàn ông này cũng không phải là chưa từng thấy qua Trần Linh, Tôn Xán, với tư cách tài vụ nhà máy, một trong những người phụ trách chủ yếu, đám quản lý cao cấp công ty Xuân Huy đã không ít lần nhìn thấy Trần Linh, nhưng không nghĩ tới Trần Linh hơi thay đổi cách ăn mặc, lại quyến rũ đến như vậy.