Giả Cán Bộ

Chương 429: Chương 429: Một cái hố nữa




“Không phải kêu oan, chỉ là thời điểm tôi thẩm tra công tác xí nghiệp tại sở giám sát, phát hiện ra một số điểm yếu trong công tác kinh tế mà thôi!” Dương Tử Hiên nhún vai nói.

Hoàng Văn Thanh ngồi yên, không trả lời thẳng vào vấn đề của Dương Tử Hiên mà lại nói: “Trụ cột công nghiệp nặng ở La Phù tỉnh chúng ta không tệ, địa phương có rất nhiều xí nghiệp công nghiệp, tựa như xí nghiệp sắt thép, ô tô xí nghiệp các loại...nhưng vấn đề đều là ở việc lỗ lã!”

“Rất nhiều xí nghiệp trực thuộc tỉnh đã sớm bị tầng quản lý bên trong lấy hết tài sản rồi, lần này trung ương điều tiết khống chế vĩ mô, chỉ sợ sẽ trở thành một cây rơm rạ cuối cùng đè sập những xí nghiệp nhà nước địa phương lỗ lã này!”

“Những xí nghiệp trường kỳ dựa vào ngân hàng cho vay và tài chính phụ cấp sống qua ngày này, chỉ sợ cũng không thể vượt qua trận bão táp kinh tế này...”

Dương Tử Hiên thở dài một tiếng rồi nói: “Sở giám sát chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong công tác giám sát những xí nghiệp muốn thừa cơ phá sản để trốn nợ kia!”

Con ngươi Hoàng Văn Thanh rất lạnh lẽo, chậm rãi thở ra một hơi khói trắng, hắn nghe Dương Tử Hiên nói những lời này, đúng là cực kỳ không thoải mái.

Hắn là người ủng hộ những xí nghiệp quốc hữu lỗ lã nghiêm trọng đến mức gần phá sản kia gây dựng lại sự nghiệp, hoặc phá sản để trốn nợ.

Điều tiết khống chế vĩ mô diễn ra, về sau, chính sách tài chính co rút nhanh được áp dụng, tiền bạc trong tài chính tỉnh là một đống tiền chuyển ra hai bên, không có khả năng tiếp tục để cho những xí nghiệp quốc hữu lỗ lã nghiêm trọng, là gánh nặng cho nền kinh tế kia tiếp tục kinh doanh.

Tài chính không có khả năng tiếp tục phụ cấp tài chính cho những xí nghiệp nhà nước lỗ lã nghiêm trọng này!

Lúc này Dương Tử Hiên nói sở giám sát muốn giám sát những xí nghiệp lớn sắp phá sản kia, rõ ràng là muốn chế tạo lực cản cho Hoàng Văn Thanh hắn, bởi vì, bước tiếp theo của hắn là thôi động xí nghiệp nhà nước rớt lại phía sau cải cách thể chế.

“Phá sản trốn nợ cũng là bất đắc dĩ, rất nhiều xí nghiệp quốc hữu, nếu như không phá sản gây dựng lại, cứ làm dông dài như vậy chỉ để cho lỗ thủng lỗ lã trở nên càng lớn, cái này thì không được!” Hoàng Văn Thanh lạnh lùng nói.

Dương Tử Hiên cười cười, hiện tại Hoàng Văn Thanh tâm tính có chút cuồng bạo rồi, nóng lòng làm ra một chút chiến tích trên mặt kinh tế, Dương Tử Hiên cũng có thể lý giải.

Phá sản trốn nợ?

Đáy lòng Dương Tử Hiên âm thầm cười lạnh, đây chính là một cái hố to.

Nếu như Hoàng Văn Thanh nóng lòng đẩy mạnh cải cách, đi theo đường này, tất nhiên sẽ khiến vài ngân hàng thương nghiệp lớn trong tỉnh đánh trả mãnh liệt, còn có cả vấn đề công nhân quốc hữu nghỉ việc kêu oan trên quy mô lớn.

Dương Tử Hiên cũng không có ý định tiếp tục nhắc nhở Hoàng Văn Thanh, mặt rất bình thản nói: “Sở giám sát chúng tôi vẫn đang ở dưới sự của lãnh đạo chính phủ tỉnh, đương nhiên đi theo chính phủ tỉnh thống nhất chỉ huy đi!”

“Công việc thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu này, khả năng là cậu không hiểu rõ lắm, tôi xem cứ để cho Long Văn Mẫn phụ trách đi, cô ấy một mực phụ trách một khối công tác này, quen thuộc nghiệp vụ, cậu chủ trì tốt công tác thường vụ sở giám sát và nhiệm vụ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên kia phân phối là được rồi!” Mặt Hoàng Văn Thanh rất bình tĩnh, nói ba xạo vài câu, thoáng cái đã ném quyền giám thị đối với xí nghiệp quốc hữu trên tay Dương Tử Hiên ra.

Long Văn Mẫn là phó sở trưởng sở giám sát xếp hạng sau Dương Tử Hiên, không phải thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không thuộc về lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cho nên quan hệ đặc biệt mật thiết cùng chính phủ tỉnh bên này.

Dương Tử Hiên cũng đã nghe Sài Quá Long nói qua, Long Văn Mẫn thường xuyên tới báo cáo công tác cho Hoàng Văn Thanh.

Nhất cử nhất động mấy phó sở trưởng trong sở giám sát, Long Văn Mẫn đều có mật báo, nghiễm nhiên có xu thế trở thành tai mắt của Hoàng Văn Thanh tại sở giám sát.

Dương Tử Hiên cười khổ một tiếng, quan lớn một bậc đè chết người, huống chi Hoàng Văn Thanh so với hắn thì cao hơn đến hai cấp.

Khoảng cách này giống như Vạn Trọng Sơn, đừng nhìn điều tiết khống chế kinh tế vĩ mô, mình làm cho Hoàng Văn Thanh dính đầy bụi đất, nhưng muốn đối phó với hắn, một Dương Tử Hiên nho nhỏ, thật sự là chuyện rất dễ dàng.

Chỉ là, nghĩ lại một chút, Dương Tử Hiên cũng không phải đặc biệt để ý, Hoàng Văn Thanh cướp ra quyền giám thị đối với xí nghiệp quốc hữu thay đổi chế độ xã hội của hắn, nhưng Hoàng Văn Thanh lại càng dễ dàng nhảy vào bên trong cái hầm chính mình đào.

Làm việc phá sản trốn nợ, chọc cho các ngân hàng lớn và công nhân những xí nghiệp quốc hữu kia nghỉ việc, chỉ cần là một khối kêu oan này, cũng đủ để làm cho Hoàng Văn Thanh sứt đầu mẻ trán.

Chỉ sợ việc này sẽ trở thành một “chỗ bẩn chính trị” trên con đường làm quan của Hoàng Văn Thanh.

“Cậu nói điện tử Dương Ban Mai Xích, sắp tới có khả năng đưa ra thị trường không?” Hoàng Văn Thanh đột nhiên hỏi.

Dương Tử Hiên nhíu mày, rất nhanh, hắn liền suy đoán ra tâm lý của Hoàng Văn Thanh rồi, nếu như điện tử Dương Ban Mai Xích có thể đưa ra thị trường, chính là tăng thêm một xí nghiệp đưa ra thị trường cho La Phù tỉnh.

Dân chúng và cán bộ trong nước, vừa mới trải qua tẩy lễ của thị trường chứng khoán nóng, làm giảm bớt tăng trưởng quá nóng trong nước.

Hoàng Văn Thanh cũng rất yêu thích đối với thị trường chứng khoán, nếu như đưa điện tử Dương Ban Mai Xích ra thị trường, không thể nghi ngờ sẽ lại tăng thêm cho La Phù tỉnh một xí nghiệp mới đưa ra thị trường, như vậy, trên mặt Hoàng Văn Thanh cũng có ánh sáng —— đây chính là chiến tích thật sự.

Cái gọi là một nét đẹp che trăm xấu, nói không chừng bởi vì La Phù tỉnh xuất hiện một kỳ tích kinh tế, lãnh đạo trung ương liền không truy cứu đối với mấy sai lầm kinh tế lúc trước của hắn nữa.

Dương Tử Hiên cũng rất rõ ràng, thập niên 90 là niên đại kỳ tích kinh tế liên tiếp bộc phát.

Thị trường xa xa chưa đạt tới hiện tượng bão hòa, rất nhiều xí nghiệp nhà nước và xí nghiệp dân doanh đều dựa vào thủ đoạn bản thân và linh cảm ngẫu nhiên đầu tư vào thị trường, mà một đêm bắt đầu phất nhanh.

Nếu như Hải Nam không phát sinh bong bóng bất động sản, cũng sẽ thúc đẩy ngàn vạn phú ông sinh trưởng.

Hoàng Văn Thanh hi vọng điện tử Dương Ban Mai Xích có thể trở thành một xí nghiệp dân doanh thần thoại trên thị trường, thậm chí trở thành xí nghiệp dẫn đầu thị trường, vậy thì Hoàng Văn Thanh hắn chủ chính vài năm tại La Phù tỉnh, cũng không trở thành một chiến tích cũng không có.

Hiện tại trong cả La Phù tỉnh, xí nghiệp đưa ra thị trường, một bàn tay cũng có thể đếm đủ.

Dương Tử Hiên hơi híp con mắt lại, kế hoạch đưa điện tử Dương Ban Mai Xích ra thị trường vẫn đang mắc cạn, dựa vào tiêu thụ máy nhắn tin liền đưa ra thị trường, không khống chế được kỹ thuật ở trình độ nhất định.

Đầu tiên trên mặt tài vụ không dễ nhìn lắm, càng không cách nào thông qua những điều kiện phê duyệt để đưa ra thị trường, nhưng điện tử Dương Ban Mai Xích muốn phát triển thật sự, không thể nào rời khỏi quyền lực hành chính địa phương ủng hộ.

Cho nên, Dương Tử Hiên không thể có bất kỳ ý kiến nào đối với kế hoạch đưa điện tử Dương Ban Mai Xích ra thị trường của Hoàng Văn Thanh.

“Có kế hoạch đưa ra thị trường hay không, tôi cũng không rõ ràng lắm, nghiên cứu của tôi đối với điện tử Dương Ban Mai Xích thật sự là không nhiều lắm, tin tưởng chủ tịch tỉnh ngài kiến giải còn nhiều hơn một chút so với tôi!” Dương Tử Hiên nhếch miệng khẽ mỉm cười.

Ánh mắt nhìn cặp văn kiện màu hồng trên mặt bàn kia, bên trong có toàn bộ tin tức và tư liệu kỹ càng về điện tử Dương Ban Mai Xích, kể cả kết cấu cổ phần trong đó.

“Nhưng điện tử Dương Ban Mai Xích kinh doanh máy nhắn tin, điện thoại di động, những cửa hàng bán ra thiết bị này, đã che kín đại bộ phận khu huyện toàn bộ tỉnh chúng ta!”

“Xí nghiệp dân doanh có thể phát triển đến loại trình độ này không nhiều lắm, có con đường tiêu thụ khổng lồ như vậy, cũng oi như là một cái kỳ tích kinh tế nho nhỏ, đáng giá để thử một lần!”

Dương Tử Hiên cười nói: “Nếu như chủ tịch tỉnh muốn điều chỉnh phương hướng phát triển kinh tế của chính phủ tỉnh, giúp đỡ dân doanh, điện tử Dương Ban Mai Xích này thật sự là một điển hình!”

“Nghe nói gần đây điện tử Dương Ban Mai Xích vẫn đang tích cực khai thác thị trường Hoa Đông, tỉnh Nam Tô, tỉnh Giang Nam, thành phố Hoàng Phổ, những nơi này đều là trọng điểm để bọn hắn tiến thêm một bước khuếch trương, nắm bắt thị trường Hoa Đông, chỉ cần chiếm được ngạch tiêu thụ máy nhắn tin hơn một tỷ, là có thể thoải mái rồi!” Dương Tử Hiên cười cười nói.

Năm 93, xí nghiệp dân doanh ngạch tiêu thụ hơn một tỷ?

Hoàng Văn Thanh chưa tính toán kỹ càng sổ sách điện tử Dương Ban Mai Xích, nhưng trước kia điện tử Dương Ban Mai Xích thật sự không thể tiến vào tầm mắt hắn.

Nếu như không phải Ban Phi cho hắn đưa phần tư liệu về điện tử Dương Ban Mai Xích này, hắn cũng sẽ không chú ý đến trên đời này lại có một cái xí nghiệp như vậy.

Chẳng qua, nếu như ngạch tiêu thụ của điện tử Dương Ban Mai Xích thật sự vượt qua hơn tỷ, tại tỉnh Nam Tô, tỉnh lớn vùng duyên hải như vậy có lẽ không tính là đặc biệt chói mắt, nhưng tại La Phù tỉnh, tỉnh thành trung bộ không phải đạt này, vẫn có thể sắp xếp thứ hạng đứng đầu.

Hoàng Văn Thanh hơi điều chỉnh tâm tình của mình một chút, tận lực không biểu hiện ra vẻ mừng rỡ ở trước mặt Dương Tử Hiên, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ cân nhắc một chút, nếu quả thật ngạch tiêu thụ được đến hơn tỷ, lại đáng giá để thoáng giúp đỡ một tý, coi như là nơi nộp thuế cho tỉnh ta, có thể làm cho gdp tỉnh chúng ta gia tăng hai ba mươi phần trăm...”

...

Từ văn phòng Hoàng Văn Thanh đi ra, đã không nhìn thấy thân ảnh Trình Tư Vũ.

Đại bộ phận người văn phòng chính phủ tỉnh cũng tan tầm rồi, chỉ còn lại thư ký trưởng chính phủ tỉnh Trương Ôn.

Trương Ôn là thư ký trưởng bảo đảm công tác của Hoàng Văn Thanh, tại địa vị chính trị, nếu so với Trình Tư Vũ thì cao hơn không ít, coi như là đại quả gia chính trị.

Dương Tử Hiên chưa tiếp xúc với Trương Ôn, nhưng Trương Ôn có thể tại sau khi La Trạch Minh đến Nam Hồ gánh cương vị thị trưởng, về sau, nhanh chóng biến thành phó thư ký trưởng của Hoàng Văn Thanh.

Hơn nữa, tại tháng năm năm nay còn được tiếp nhận vị trí thư ký trưởng chính phủ tỉnh về hưu đến ủy ban mặt trận, đương nhiên cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Tuy công tác kinh tế của Hoàng Văn Thanh không quá tốt, nhưng trên mặt dùng người lại rất có trình độ.

Chăm chú quán triệt nguyên tắc dùng người thì không nghi ngờ, người nghi người thì không dùng, vô luận là đối với Trình Tư Vũ hay Trương Ôn, đều là cực kỳ tín nhiệm, điểm ấy cũng đáng để Dương Tử Hiên học tập.

Kết quả chính là, vô luận là Trình Tư Vũ hay Trương Ôn, đều trung thành và tận tâm đối với Hoàng Văn Thanh.

Tuy nhân phẩm của Trình Tư Vũ rất giống đồ phá hoại, nhưng độ trung thành vẫn còn rất cao.

Ra ngoài cửa lớn cao ốc chính phủ, là một mảnh cây cối um tùm, đoán chừng là nguyên nhân thường xuyên tu bổ, không che chắn hết cửa ở đại viện chính phủ, tấm biển vàng “chính phủ nhân dân La Phù tỉnh” hơi đen đen, vẫn có vẻ nghiêm túc mà nghiêm túc và trang trọng.

Cây cối rất tươi tốt, thậm chí còn có cả tiếng vẻ kêu to, Dương Tử Hiên ngồi ở trên xe, Lưu Bất Khắc ngồi chồm hổm ở một bên hút thuốc đã sớm vào xe.

“Vừa rồi nhìn thấy Thuộc Bình tới đây một chuyến, đi rất vội vàng, không phát hiện ra tôi, châu đầu ghé tai cùng Trương Ôn một hồi, không biết là nói gì?” Lưu Bất Khắc lắc lắc tay lái, đem việc mình vừa nhìn thấy, nói cho Dương Tử Hiên.

“Thuộc Bình chắc chắn đã đáp lên tuyến Hoàng Văn Thanh, coi như là hợp tác rồi!” Dương Tử Hiên cười nói.

Trước kia hắn đã đoán được Thuộc Bình sẽ tìm Hoàng Văn Thanh hợp tác, hôm nay nói chuyện cùng Hoàng Văn Thanh một phen như vậy, lại càng khẳng định ý nghĩ của hắn.

Hiện tại Hoàng Văn Thanh nóng lòng đột phá khốn cảnh, hướng trung ương chứng minh năng lực làm kinh tế của mình, đã quăng ánh mắt về phía thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước rồi.

Thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước là một vấn đề tầng sâu, Hoàng Văn Thanh muốn làm xí nghiệp cải cách nhà nước, trước tiên phải tìm được ủng hộ trên hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, tiếp theo còn cần Ban Kỷ Luật Thanh tra phối hợp.

Khoảng thời gian này là thời kì Hoàng Văn Thanh cải thiện quan hệ với Chu Trì Khôn, bởi vì ——trong điều tiết khống chế kinh tế lần này, Đại Danh hệ thu hoạch rất nhiều.

Chu Trì Khôn cũng lo lắng thế lực Đại Danh hệ sẽ bành trướng, cho nên khả năng là sẽ hóa thù thành bạn với Hoàng Văn Thanh, tạm thời liên thủ chống cự Đại Danh hệ.

Cho nên, nếu như Hoàng Văn Thanh muốn thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, để cho nó bớt lỗ lã, ở trên hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, cũng cần tìm được Chu Trì Khôn ủng hộ.

Hơn nữa, với nhân mạch bản thân Hoàng Văn Thanh ở bên trong hội thường ủy, đề án cải cách xí nghiệp nhà nước thông qua cũng là công việc ván đã đóng thuyền.

Dựa theo mạch suy nghĩ của Hoàng Văn Thanh, muốn thay đổi chế độ xã hội, trước tiên phải cân nhắc về phương diện phá sản rồi gây dựng lại, bằng không thì những xí nghiệp nhà nước lỗ lã này sẽ trường kỳ ăn bằng các khoản được vay.

Chỉ cần tồn tại lỗ thủng về phương diện này, cũng không phải là năng lực tài chính chính phủ tỉnh có thể chèo chống được.

Phá sản đòi nợ, tất nhiên rất nhiều công nhân nghỉ việc ở xí nghiệp nhà nước sẽ kêu oan và đưa tin tức tố cáo.

Hoàng Văn Thanh khẳng định cũng cần Ban Kỷ Luật Thanh tra ủng hộ, Thuộc Bình sau khi đắn đo đã hợp tác cùng Hoàng Văn Thanh, cũng là một việc cực kỳ thỏa đáng.

…………………

Dương Tử Hiên ra khỏi đại viện chính phủ, thuận đường đi chợ bán thức ăn, mua thức ăn thật ngon, rất phong phú, phí sinh hoạt mỗi tháng, đều đưa đủ cho tiểu Thiến, nhưng hôm nay Dương Tử Hiên còn đang tính toán tự mình xuống bếp, lúc này, điện thoại trong túi lại vang lên.

“Sự tình cửa hàng điện gia dụng An Thuyền tương đối thuận lợi, Dễ Hoán Hoa đã thương thảo sơ bộ rồi, định giá là một trăm vạn hai, em đang điều tra hiện trường một chút, vị trí địa lý cửa hàng điện gia dụng thành phố An Thuyền tại trung tâm chợ An Thuyền, vị trí rất đẹp, tăng thêm giá đất xa xa không được đủ một trăm vạn, lần này xem như chúng ta buôn bán lời!” Tâm tình Tô Ban Mai rất tốt, nhẹ nhàng như vậy nắm bắt được cửa hàng điện gia dụng An Thuyền, là việc nàng chưa từng nghĩ đến.

Trước kia nàng chuẩn bị tiền khoảng 300 vạn, đáng tiếc, Dễ Hoán Hoa bây giờ là một thân cứt đái, không dám chào giá quá cao, có thể được trăm vạn, Dễ Hoán Hoa đã cám ơn trời đất rồi, vội vàng đáp ứng ngày mai sẽ ký kết hiệp nghị.

“Cửa hàng điện gia dụng An Thuyền tại thành phố An Thuyền trung tâm chợ, cách trung tâm thành phố không xa, tầng năm nhà lầu, có thể hơi cải tạo một tý!”

Dương Tử Hiên nói: “Có thể làm một hòn non bộ nước suối phun tại cửa ra vào, đồ chơi này bây giờ vẫn tương đối hiếm thấy ở trong nước!”

“Mau chóng sửa chữa lắp đặt xong thiết bị, ở trung tuần tháng bảy, một lần nữa khai trương, phủ băng rôn điện gia dụng Bất Dương Mai lên, nhưng không cần phải giới hạn ở làm điều hòa!”

“Thành phố An Thuyền không giống với thành phố Tử Kim, thành phố An Thuyền tuy nhân khẩu nhiều, nhưng nếu so nhân khẩu nghèo khó với thành phố Tử Kim thì gấp mấy lần, thị trường không tiêu hóa được quá nhiều điều hòa, có thể cân nhắc thích hợp làm khu nữa, là quầy chuyên kinh doanh đồ điện!” Dương Tử Hiên chỉ điểm.

“Trước kia không phải anh không để cho chúng ta đa dạng hóa tiêu thụ sao? Có thể tạo thành hỗn loạn cho việc quản lý không?” Tô Ban Mai cau mày hỏi.

“Thành phố Tử Kim nói ra sao cũng là thành thị cấp phó tỉnh, giai tầng người giàu có và nhà cửa khang trang tương đối nhiều, năng lực tiêu hóa điều hòa tương đối cao, nhưng An Thuyền không được!”

“Có thể thích hợp tiến hành bán quạt gia dụng, cái này gọi là nhập gia tuỳ tục, chúng ta làm mạng lưới kinh doanh, mạch suy nghĩ không thể xơ cứng, sợ nhất là mạch suy nghĩ xơ cứng, tâm lý mỗi quần thể địa phương đều bất đồng, phải nhập gia tuỳ tục, xác định kế hoạch tiêu thụ tương ứng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.