Giả Cán Bộ

Chương 681: Chương 681: Nhìn xa trông rộng




Lí Nghĩa Đông ở bên cạnh xen vào một câu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, dù Thường Bình nằm mộng cũng không thể nghĩ ra chuyện mình bị Dương thị trưởng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Đáng thương cho Thường chủ nhiệm, vốn còn muốn mượn cây đao Dương thị trưởng giết Tào Tươi Tươi, kết quả lại là hai người bọn họ trở thành quân cờ để Dương thị trưởng đùa bỡn, phần này thủ đoạn, rất khó tưởng tượng là xuất phát từ bàn tay của một người trẻ tuổi, mới có 27 tuổi.

Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên vẻ cười cười, bước chậm tại đầu đường, nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng Tống Tịnh Thông nói: “Thường Vân Sơn trước kia cậu đề cử cho tôi kia thế nào? Đánh giá khách quan một chút.”

“Cách cục lớn, đủ khí phách!”

Dương Tử Hiên gật gật đầu, Thường Vân Sơn và Tống Tịnh Thông, thời điểm cộng sự tại Nghĩa Châu, một người là chủ tịch huyện, một người là thường vụ phó chủ tịch huyện, có thể bình an vô sự không phá nhau đã là kỳ tích, còn có thể được Tống Tịnh Thông cực lực tiến cử và đánh giá cao độ, chỉ sợ Thường Vân Sơn này thật sự có điểm hơn người.

“Lúc khôi phục kỳ thi đại học, hắn thuộc về nhóm sinh viên đầu tiên, nhưng trên người không có sự cổ hủ của thư sinh, tư duy rất nhanh nhẹn và cởi mở...” Tống Tịnh Thông biết rõ, Dương Tử Hiên không thể tùy tiện hỏi, lại bổ sung thêm vài câu.

Nhưng Dương Tử Hiên không tiếp tục nói về đề tài này.

“Cậu nắm chắc thời gian, liên lạc một tý với người phụ trách hạng mục hóa đá ở Nghĩa Châu các cậu.”

Dương Tử Hiên đứng ở trên mặt đường, ngắm nhìn tòa nhà công ty xây dựng số 1 thành phố vẫn còn đang xây dựng, lẩm bẩm nói.

“Đã dựa theo phân phó của ngài, liên hệ với hắn, chỉ là, dường như hắn không muốn làm loại việc này...” Trên mặt Tống Tịnh Thông có chút ít thần sắc khó xử: “Nghĩa Châu chúng tôi có một vài nhược điểm của hắn, hiện tại ngay cả nhược điểm cũng bị mất, không có nhiều lực lượng điều khiển hắn.”

“Có thể đưa chút lễ vật thích hợp đến, nhờ người làm việc, không lợi không vui...” Dương Tử Hiên cũng không phải loại người cổ hủ, thân ở trong một cái xã hội lợi lộc là nhất, hoàn cảnh tặng lễ vật trong nước lớn như thế, tư tưởng quan niệm càng phải đi theo, Dương Tử Hiên không thể lập dị.

Tống Tịnh Thông còn tưởng rằng Dương Tử Hiên rất chính trực, không biết biến đổi theo tình thế, nhưng có những lời này của Dương Tử Hiên, hắn đã có thể yên tâm làm việc.

“Trước kia Thường Bình đến tìm tôi tống tiền, muốn cục tài chính chuyển một phần tài chính vừa lấy được từ Bộ tài chính sang đấy, rất nhiều cơ quan thị ủy chính phủ thành phố đều đang nhìn chằm chằm vào khối thịt béo này...”

Dương Tử Hiên chậm rãi dạo bước, nói: “Nhưng khoản tiền này, tôi đã đưa tử lệnh xuống, ai cũng không thể lộn xộn, đó là dành cho việc xây đường cái...”

“Xây đường cái? Mấy trăm vạn mà muốn xây một con đường cái, chỉ sợ có chút...” Tống Tịnh Thông đã làm chủ tịch huyện, công việc tu cầu trải đường, hắn cũng đã làm không ít, rất am hiểu chút ít nghiệp vụ này.

“Quảng Lăng không có cao tốc đến nội thành, cao tốc từ Kim Kinh đến Cô Tô, trực tiếp vượt qua biên giới Quảng Lăng, đến khu nội thành Giang Lăng, số tiền kia chính là tranh thủ xây dựng một con đường cao tốc quy cách cao, kéo từ Cô Tô đến nội thành Quảng Lăng.”

“Vô luận là thương nhân đầu tư từ nơi khác đến, hay xí nghiệp xuất hành bản địa, không làm tốt đoạn đường này, chúng ta khỏi phải nói đến hoàn cảnh đầu tư!” Dương Tử Hiên bước chậm tại đầu đường Quảng Lăng, nhìn cầu vượt cao tốc phía xa, rất có hương vị chỉ điểm giang sơn.

“Mấy trăm vạn muốn làm ra một đường cái tám làn xe, tất nhiên là nói chuyện hoang đường viển vông, thiếu tiền, có thể nghĩ biện pháp vay từ ngân hàng.”

“Khoản tài chính chuyên nghiệp này chẳng khác nào là chính phủ trung ương tán thành đối với chuyện chúng ta xây dựng con đường cái này, tuy mức đầu tư ít, nhưng tương đương với việc chính phủ trung ương đảm bảo cho đoạn đường này”.

“Các lãnh đạo chủ yếu trong thị ủy chính phủ thành phố cũng không dám đánh chủ ý đến số tiền kia, chỉ có một ít cơ quan tham lam hơn nữa còn không kiêng kỵ gì phía dưới mới dám nhìn chằm chằm vào chút tiền ấy, coi đó trở thành liền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm rời đi, Phí Thống và thư ký theo sát phía sau.

Tào Tươi Tươi và Thường Bình lúc này đều cảm thấy hối hận muốn chết rồi, hai người biết mình đã phạm vào đaiị họa, không biết có thể có ai đứng ra chùi đít cho hai người hay không.

“Đều là do anh!” Tào Tươi Tươi chống hai tay bên hông, trợn mắt trừng mắt nhìn Thường Bình, đá giày cao gót rời đi, muốn đuổi theo tìm Chu Lập Xương giải thích, nhưng Chu Lập Xương đã đi rất xa.

...

“Thật sự là vô dụng, hiện tại sự việc đã rơi vào tai tất cả mọi người trong thành phố Quảng Lăng, ai cũng biết Tào Tươi Tươi và Thường Bình đánh nhau ở ngay đơn vị, chúng ta nên xử lý thế nào đây? Có nên họp hội ý không...” Phí Thống nhìn bóng lưng Chu Lập Xương, hạ giọng hỏi.

“Cậu nói thử xem, Dương Tử Hiên đảm nhiệm nhân vật gì trong chuyện đánh nhau này?” Chu Lập Xương đột nhiên quay đầu lại, cơ trên mặt có chút vặn vẹo, đột nhiên hỏi.

“Khẳng định có hắn ở sau lưng đẩy một cái!” Có cơ hội tốt cho Dương Tử Hiên ăn đau khổ, Phí Thống đương nhiên sẽ không keo kiệt làm gì.

Chu Lập Xương cau mày, hồi lâu mới thở dài, nói: “Xem ra không thể coi hắn là một thanh niên 27 tuổi để đối đãi, nhất định phải nhìn thẳng vào đối thủ!” Nói xong, liền phân phó Phí Thống thông báo các bí thư, mở hội nghị nhỏ.

Trên hội nghị, Chu Lập Xương trưng cầu ý kiến của Dương Tử Hiên đầu tiên, nói: “Đồng chí Tử Hiên, lần này các đồng chí ủy ban mậu dịch đánh nhau, là cán bộ trong chính phủ thành phố, cậu có ý kiến xử lý gì không?”

Sắc mặt Dương Tử Hiên bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Nhất định phải xử phạt thật nghiêm, chỉ là, hai vị này đều là cán bộ cấp ban, có lẽ nên để Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố hoặc là cục giám sát ra mặt, như vậy sẽ có kết quả xử lý tốt...”

Chu Lập Xương hơi híp mắt lại, thật không ngờ Dương Tử Hiên lại muốn Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố và cục giám sát ra tay, Chu Lập Xương có thể suy đoán ra, hơn phân nửa là Dương Tử Hiên đã bắt đầu có một vài mối quan hệ ủng hộ ở cục giám sát thành phố bên kia, lần trước hắn mang các cán bộ vào kinh thành, đã có lãnh đạo cục giám sát đi theo.

“Vẫn nên để thị ủy chúng ta đưa ra ý kiến xử lý trước, định hướng cho cục giám sát và Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, miễn để cho thời điểm bọn họ xử lý, phải đi chút ít đường quanh co.” Chu Lập Xương lắc đầu, hắn không muốn để cho Dương Tử Hiên một mình xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.