Giả Cán Bộ

Chương 484: Chương 484: Ông anh phải tranh thủ




“Lâm Bái mới đến ủy ban tỉnh không được bao lâu, lần này hệ thống vệ sinh xảy ra vấn đề, có thể nói là liên quan chặt chẽ đến hắn, nhưng nếu như hắn xử lý thỏa đáng, cũng có thể trở thành một cơ hội để hắn thành lập uy vọng tại ủy ban tỉnh...”

Trương Á Đông không phải cực kỳ tán đồng cách nhìn của Hoàng Trấn Đông, nói: “Sự tình không đơn giản như vậy đâu...”

Hoàng Trấn Đông nhíu mày nói: “Nói cũng đúng, trước kia tôi đã để cho truyền thông không ngừng vạch trần vấn đề phòng khám dởm, chẳng phải là đã giúp hắn đại ân sao...”

...

La Phù nhật báo đưa tin cũng cực kỳ kịp lúc, theo tổng lãnh sự quán Nhật Bản thay đổi thái độ, về sau, truyền thông trong tỉnh lập tức truy lùng, đưa tin về sự kiện rối loạn phố Trung Hưng.

Ủy ban tỉnh, dưới sự chủ đạo của Hoàng Văn Thanh, lập tức yêu cầu nghành cảnh sát giao thông đi đến hiện trường điều tra, đối với sự kiện tai nạn xe cộ lúc đó, tiến hành một lần xem xét mới.

Đồng thời, La Phù nhật báo đưa tin về vấn đề phố Trung Hưng, tiến hành theo dõi kỹ càng, đưa tin về chuyện một nhà Tưởng Gia Quyền gặp phải.

Trước kia Tưởng Gia Quyền đã được sở trên tỉnh tạo áp lực về hướng cục công an thành phố Tử Kim, phóng thích ra ngoài.

Phía sau lưng Hồ Tự Lập cảm thấy rất lạnh lẽo, nếu như không phải sở trên tỉnh tạo áp lực với cục công an thành phố Tử Kim, cục công an thành phố Tử Kim tiếp tục giam Tưởng Gia Quyền, chỉ sợ hiện tại Hồ Tự Lập đã rơi vào giữa biển nước miếng của dân chúng, bị tạm thời cách chức, là kết quả có thể đoán trước.

Bởi vì La Phù nhật báo tiến thêm một bước công bố đối với sự kiện phố Trung Hưng, dân tình trong tỉnh cũng bắt đầu xúc động phẫn nộ, đều yêu cầu nghiêm khắc trừng trị người Nhật Bản gây chuyện.

Sản nghiệp Nhật Hàn bốn phía khu Đông Sơn viên thậm chí còn bộc phát nhiều cuộc biểu tình, nhưng Chu Trì Khôn đưa ra chỉ thị, nhắc nhở sở trên tỉnh và cục công an thành phố Tử Kim phải xử lý thích đáng, không để mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Xét thấy sự kiện khuếch đại, Tỉnh ủy cùng ủy ban tỉnh chính thức phê chuẩn bắt bớ với người Nhật Bản gây chuyện, hơn nữa còn tiến hành thẩm vấn dựa theo pháp luật pháp quy trong nước.

Những người Nhật Bản gây chuyện đều là nhân viên quản lý cao tầng của xí nghiệp Nhật Bản tại Trung Quốc, ủy ban tỉnh phát công hàm yêu cầu phương diện Nhật Bản triệu hồi những người Nhật Bản phạm tội này về.

Buổi tối, mấy xí nghiệp Nhật Bản có liên quan đến vụ án đều tổ chức tin tức họp báo, hướng công chúng xin lỗi, hơn nữa còn giõng dạc nói sẽ triệu hồi toàn bộ nhân viên gây chuyện lần này về nước trừng phạt.

Cùng gây chuyện, cùng nhau phạm tội với các quản lý cao cấp xí nghiệp Nhật Bản, còn có mấy viên chức địa phương, cũng bị những Nhật Bản cho thôi giữ chức vụ.

Bởi vì tính điển hình và tính đặc thù của sự kiện, truyền thông cấp trung ương chắc chắn cũng nhận được chỉ thị phê của lãnh đạo, nhanh chóng chạy tới tỉnh La Phù đưa tin về chuyện này.

Về sau, lãnh sự quán Nhật Bản phát công điện hàm cho toàn bộ xí nghiệp tại Trung Quốc, yêu cầu xí nghiệp đóng quân ở Trung Quốc phải quản lý công nhân, tôn trọng pháp luật trong nước, không thể tùy ý chà đạp.

Có thể nói, lực ảnh hưởng của sự kiện, không còn nằm trong tầm khống chế của Dương Tử Hiên, người chính thức phía sau màn cầm đao này, cũng bị màn đêm bao phủ.

...

Đêm đã rất sâu rồi, Thạch Phong Tín từ thành phố Nam Hồ chạy tới, hẹn Dương Tử Hiên đi ra, lúc này hai người đã không còn quan hệ thượng hạ cấp, dùng thực quyền Dương Tử Hiên hôm nay, bí thư thị ủy nhìn thấy đều phải sợ ba phần.

Chủ quản phòng một kiểm tra kỷ luật cùng phòng hai kiểm tra kỷ luật, hai nghành chỗ hiểm trong Ban Kỷ Luật Thanh tra, sự tích làm đổ bí thư thị ủy thành phố An Thuyền Đường Đại Minh này, tùy tiện đàm luận cùng một bí thư thị ủy, cũng sẽ làm cho người đó sợ hãi vài phần.

Phải biết rằng, ở từng thành phố, mỗi ngày cơ hồ đều có tin tức tố giác gửi cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cuối cùng đều chuyển tới phòng hai kiểm tra kỷ luật.

Tra hay không tra một cán bộ cấp sở, Dương Tử Hiên cũng không thể làm chủ, nhất định phải xin chỉ thị Trương Luân và phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng tra ra sao, tra tới trình độ nào, chính là việc Dương Tử Hiên có thể khống chế.

Giống các bí thư thị ủy thành phố, đám thị trưởng nhìn thấy Dương Tử Hiên, đều muốn đưa thuốc nịnh bợ.

Thạch Phong Tín hẹn Dương Tử Hiên đi ra, cũng không dám bày ra cái sĩ diện gì của bí thư thị ủy, coi như là thành hai người bạn nói chuyện tâm tình.

Thạch Phong Tín cũng muốn từ trong miệng Dương Tử Hiên, hồng nhân Đại Danh hệ này lấy được một ít tin tức.

“Gọi cậu một tiếng ông em, cậu sẽ không để tâm chứ?” Thạch Phong Tín vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, chậm rãi nói, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Dương Tử Hiên, đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Một năm trước đây, người trẻ tuổi này còn là một cán bộ dưới tay mình, nhưng bây giờ là cán bộ thực quyền chính giữa các cơ quan trực thuộc tỉnh, Thạch Phong Tín cũng không khỏi không hâm mộ loại lên chức như hỏa tiễn của Dương Tử Hiên.

“Làm sao lại có thể không nhận, tôi lại cảm thấy mình được yêu quá mà sợ này...” Dương Tử Hiên cười cười nói.

“Cậu đấy, chỉ được cái mồm miệng lanh lợi! Dùng ba cái chức vụ cậu kiêm nhiệm hiện tại, đi đến thành phố nhận chức, hoặc đi các địa phương khảo sát, cũng không ai dám chậm trễ hay coi thường đâu...” Thạch Phong Tín vừa cười vừa nói: “Ông anh tôi cũng muốn dựa vào cậu...”

“Ông anh, đây là đang cười nhạo tôi à, anh đã là người đạp nửa bước lên cán bộ cấp phó tỉnh rồi...” Dương Tử Hiên đối ẩm một ly cùng Thạch Phong Tín, nói: “Qua một tháng nữa, tôi sẽ phải gọi ông anh ngài là Thạch phó chủ tịch tỉnh...”

“Tôi nói ông em này, cậu đang chê cười tôi sao!” Thạch Phong Tín chậm rãi nói: “Tôi làm cấp phó tỉnh hả, bây giờ vẫn là chưa có manh mối gì! Cậu gọi tôi là Thạch phó chủ tịch tỉnh, trong nội tâm của tôi cực kỳ buồn rầu!”

“Làm sao lại vậy, mấy năm này ông anh cống hiến đối với Nam Hồ, đúng là toàn bộ tỉnh đều nhìn thấy rõ như ban ngày đây, năm nay kinh tế Nam Hồ phát triển cũng cực kỳ mãnh liệt.”

“Hiện tại đúng là niên đại kinh tế nắm giữ ấn soái, lên chức đều phải giảng về chiến tích, giảng về cống hiến kinh tế thật sự... Ông anh cống hiến đối với Nam Hồ kinh tế, điểm ấy thì không có ai có thể làm phai mờ...”

“Lên chức, nếu chỉ luận thành tựu kinh tế, chỉ sợ ông anh tôi cũng sẽ không ngây ngốc thời gian dài như vậy tại Nam Hồ!” Thạch Phong Tín thở dài nói.

Nếu như không thông qua Dương Tử Hiên, đáp lên tuyến Đại Danh hệ, với tư cách cán bộ bản địa quật khởi ở thành phố Nam Hồ, Thạch Phong Tín vẫn phải tiếp tục đần ra ở thành phố Nam Hồ.

Đối lập với một phó chủ tịch tỉnh chưa nhập thường ủy mà nói, thực quyền thị ủy Nam Hồ chỉ sợ còn lớn hơn một chút, coi như là chư hầu một phương, nhưng đãi ngộ chính trị dù sao cũng bất đồng, phó chủ tịch tỉnh dù sao vẫn là cán bộ cấp phó tỉnh, bước vào hội thường ủy thoải mái hơn một chút.

Tuổi tác Thạch Phong Tín cũng không lớn, năng lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, dã tâm trên mặt chính trị, cũng sẽ không nằm trong cực hạn là một phó chủ tịch tỉnh hoặc bí thư thị ủy.

“Cán bộ cấp phó tỉnh là trung ương quản, trong tỉnh chỉ có quyền đề cử, không có quyền quyết định, nhưng phó chủ tịch tỉnh giống nhau, nếu như trung ương không có người để chọn lựa, người trong tỉnh đề cử để chọn lựa chính là người mấu chốt rồi!”

“Hiện tại người được đề cử cũng có vài người, thủ trưởng của tôi hiện tại, chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách Viên Đồng Tài cũng có tiếng hô lên phó chủ tịch tỉnh rất cao, còn có cả bí thư thị ủy Ích Châu, mấy người được đề cử này, ông anh vẫn có phần thắng... Nhưng tháng này rất quyết liệt...”

Dương Tử Hiên chậm rãi nói: “Ông anh phải tranh thủ thêm thường ủy tán đồng mới được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.