Giả Cán Bộ

Chương 345: Chương 345: Vãi đái ra quần




Hồ Khải gật gật đầu, cười nói: “Rất tốt, rất tốt, cứ từ từ làm việc theo như quy củ!”

“Tôi muốn gặp Dương sở trưởng của chúng tôi, xin cậu nói cho chúng tôi biết ông ta ở nơi nào? Các cậu không biết giam giữ ông ta đấy chứ?” Hồ Khải cao giọng nói.

“Cái gì Dương sở trưởng? Chúng tôi tại đây, cho tới bây giờ chỉ có Hà cục trưởng, họ Dương lại có một, bị chúng tôi nhốt trong phòng thẩm vấn rồi.” Tiểu Tiếu nghi hoặc nói.

Hồ Khải cũng không muốn tiếp tục tốn nhiều miệng lưỡi rồi cùng hắn, trực tiếp đưa ra chứng minh công tác của Dương Tử Hiên: “Phó sở trưởng sở giám sát tỉnh, đồng chí Dương Tử Hiên, tôi là thư ký của anh ta!”

“Các người thật lớn mật, dám không tuân theo quy định giam giữ cán bộ lãnh đạo đảng!” Hồ Khải vừa nghe đến Dương Tử Hiên đã bị giam lại, trong nội tâm thầm cả kinh, nghiêm nghị nói.

Tiểu Tiếu tiếp nhận chứng minh công tác Dương Tử Hiên, nhìn nhìn ảnh chụp trên mặt, nhất thời bị hù đến mức linh hồn nhỏ bé đều bay đến chín tầng mây, “người hầu” kia dĩ nhiên là sở trưởng sở giám sát tỉnh?

Cái phiền toái này quá lớn rồi!

Phía sau lưng Tiểu Tiếu bắt đầu tràn đầy dấu vết đổ mồ hôi rồi, thân thể cũng là bắt đầu phát run, phân phó tiểu cảnh sát nhân dân bên người đi vào phòng thẩm vấn mở cửa ra.

...

Dương Tử Hiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, cảnh sát nhân dân rất nhanh mở cửa phòng thẩm vấn ra, Tô Ban Mai cùng Hồ Khải gấp gáp bước lên phía trước, xem Dương Tử Hiên có sao không, chứng kiến Dương Tử Hiên không việc gì, mới âm thầm thở dài một hơi.

Dương Tử Hiên đi ra bên ngoài phòng thẩm vấn, liền thấy được Tiểu Tiếu sững sờ nguyên tại chỗ, không dám cử động, cười cười hỏi: “Tiểu Tiếu, cậu làm cảnh sát bao năm rồi?”

“Ba... Ba năm.” Tiểu Tiếu vô ý thức trả lời.

Dương Tử Hiên gật gật đầu, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Ba năm đã có tài nghệ vu oan giá hoạ, không tệ lắm!”

Toàn thân Tiểu Tiếu rùng mình một hồi, thân thể phát run lên.

“Vượt quyền phá án, vu oan giá hoạ, giam giữ phi pháp, ừm, không tệ lắm, những thủ đoạn này đều học hết rồi!” Dương Tử Hiên đi lòng vòng quanh Tiểu Tiếu, cười cười nói.

Cảnh sát nhân dân bốn phía cũng không dám tiến lên, sững sờ nhìn Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cầm điện thoại bấm bí thư cục công an Ban Kỷ Luật Thanh tra kiêm đốc trưởng thành phố Tử Kim Trương Quảng Thắng, nói: “Trương Quảng Thắng à? Tôi là Dương Tử Hiên, hiện tại có một tình huống...”

Tiểu Tiếu vừa nghe đến cái tên “Trương Quảng Thắng” này, giữa háng đột nhiên nóng lên, vậy mà lại đái dầm rồi.

Trương Quảng Thắng đang xã giao, vừa nghe thấy đầu bên kia là giọng nói của Dương Tử Hiên, cảm giác say lập tức tỉnh táo ba phần.

Trên mặt vốn đang treo vài tia kiêu căng, nhưng nghe được giọng nói Dương Tử Hiên, vài tia kiêu căng này nhất thời đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi, mà lại chuyển biến thành một loại kính sợ.

Trương Quảng Thắng là bí thư cục công an Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Tử Kim, kiêm trưởng cục giám sát, xếp hạng phân công quản lý trong cục cũng gần với một thường vụ phó cục trưởng, hơn hẳn tất cả phó cục trưởng bình thường.

Án kiện kỷ luật toàn bộ nhân viên cảnh sát trong cục và cán bộ tầng giữa vi phạm, hắn đều có thể trông coi, cũng có thể nói là nắm quyền lực rất cao.

Khách khứa ở giữa tiệc rượu chứng kiến sắc mặt Trương Quảng Thắng ngưng trọng như thế, lại còn cong eo chạy tới một góc nghe điện thoại, trong lòng đều cảm thấy sững sờ, không biết điện thoại là do đại nhân vật nào đánh tới, có thể làm Trương Quảng Thắng thận trọng như thế.

Tiệc rượu vốn ầm ỹ, trong một sát na đã yên tĩnh trở lại, sợ quấy rầy đốc trưởng Trương Quảng Thắng này nghe điện thoại, lại càng sợ quấy rầy đến đại nhân vật một đầu khác điện thoại, đại nhân vật có thể làm cho Trương Quảng Thắng kính sợ như thế này, nhất định là người bọn hắn không thể trêu vào.

Trương Quảng Thắng nghe xong Dương Tử Hiên giới thiệu sơ lược về tình huống hắn ở đồn công an Nam Quan, lập tức giận dữ, thiếu chút nữa không giơ chân chửi má nó.

Hắn nói: “Đồn công an Nam Quan không ngờ lại có một tên tinh trùng lên não như vậy, Dương sở, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ lập tức nghiêm túc xét xử, nhất định cho ngài một câu trả lời, tôi lại muốn nhìn xem, là tên nào tinh trùng lên não, lá gan lớn như vậy, dám làm văn lên trên đầu ngài!”

Có Trương Quảng Thắng nói như vậy, Dương Tử Hiên cũng không muốn tiếp tục dây dưa, liền cúp điện thoại.

Trước khi tắt điện thoại, Trương Quảng Thắng có lẽ là cười tủm tỉm nói chuyện vui vẻ với Dương Tử Hiên, cúp điện thoại xuống, về sau, sắc mặt lập tức âm trầm.

Trương Quảng Thắng thật sự rất sợ Dương Tử Hiên.

Đoạn thời gian trước, thời điểm Dương Tử Hiên mang theo kiểm tra tổ đến cục công an kiểm tra, vừa đúng lúc hắn đi công tác tại địa phương khác, chỉ nghe nói lúc ấy Dương Tử Hiên và cục trưởng cục công an Hồ Tự Lập nổi lên xung đột kịch liệt.

Lúc ấy, Trương Quảng Thắng cũng cực kỳ chú ý đến các động thái nhỏ của sự kiện, muốn nhìn một chút xem năng lượng của Dương Tử Hiên, đệ nhất phó sở trưởng sở giám sát này thế nào.

Đợi lúc hắn trở lại, Dương Tử Hiên đã bị Nhậm Đoàn chọc lên đến hội nghị Tỉnh ủy, phê bình hết sức lợi hại, nhưng làm cho rất nhiều người mở to mắt mà nhìn chính là, Dương Tử Hiên không cần mấy ngày liền làm cho tình thế trở thành hòa nhau.

Tiết Kế Ngay thị trưởng và Chu Anh Thạch liên thủ, trên hội nghị thường ủy thành ủy đã xếp đặt Nhậm Đoàn, bí thư thị ủy vô cùng cường thế một nước cờ, Nhậm Đoàn không thể không tự tát tai mình, tuyên bố thông báo tiến hành xử phạt trong đảng đối với Hồ Tự Lập.

Trên hội nghị thường ủy thị ủy lúc ấy tranh luận kịch liệt thế nào, tại các cơ quan bên dưới thành phố Tử Kim, đúng là lan truyền giống như ngồi ở đấy.

Lúc ấy Trương Quảng Thắng vừa nghe nói về chuyện này, lập tức liền liên tưởng, chắc chắn là có liên quan đến Dương Tử Hiên rồi, dù sao, báo chí tỉnh trước kia đã từng điểm danh phê bình cục công an thành phố Tử Kim, trên báo tỉnh đăng các số liệu về cục công an khoản, đúng là số liệu trước kia Dương Tử Hiên rút ra từ cục công an.

Người mắt sáng xem xét chỉ biết, lần này đưa tin nhằm vào cục công an, là thủ đoạn do Dương Tử Hiên bày ra.

Lúc ấy, Trương Quảng Thắng đúng là nhìn thấy tận mắt, cục trưởng Hồ Tự Lập, người ngày xưa luôn đi ngang ngửa đầu nhìn trời trong cục, cúi đầu ủ rũ, giống như là con gà trống bị đánh bại, vài ngày không vực dậy nổi tinh thần.

Kế tiếp, thị ủy mượn cơ hội cơ hội chèn ép Hồ Tự Lập, tiến hành một hồi thay đổi nhân sự và tẩy trừ đối với hệ thống công an, rất nhiều thân tín của Hồ Tự Lập đều đứng sang bên cạnh, chuyển biến thành người đứng trên đường xem cuộc đua.

Cấu trúc vương quốc độc lập của Hồ Tự Lập tại cục công an thành phố Tử Kim trong một đêm đã hoàn toàn sụp đổ, không thể tiếp tục uy phong ngày xưa.

Trương Quảng Thắng có thể nói là tự mình trải nghiệm lần tẩy trừ nhân sự này, đối với Dương Tử Hiên, người trốn thật sâu ở phía sau màn vạch ra kế hoạch, có thể nói là có quen biết lại lần nữa, cũng ý thức được sự đáng sợ của Dương Tử Hiên.

Nghĩ tới đây, Trương Quảng Thắng trực tiếp bấm điện thoại phân cục trưởng cục công an khu Nam Quan, vừa mở miệng liền mắng to một chầu, giao trách nhiệm cho cục trưởng, lập tức kẻ giam khả nghi trái pháp luật, bắt toàn bộ nhân viên dám bắt Dương Tử Hiên đến.

Đối với cục trưởng phụ trách đồn công an, phải nghiêm túc xử lý, còn phải làm rõ toàn bộ sự kiện đã trải qua, bàn giao Dương sở trưởng nguyên vẹn, nếu có vấn đề, tự xin nghỉ việc đi.

Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên cũng lười phải dây dưa cùng đám người này, buổi tối hắn còn phải lên máy bay, bay đến kinh thành, vẫy vẫy tay về hướng Tô Ban Mai và Hồ Khải, liền muốn đi ra ngoài.

Nhân viên cảnh sát bốn phía đều che miệng lại, nhìn bộ dáng Tiểu Tiếu ẩm ướt hết cả cái quần, có người sợ hãi, có người lại nhìn mà cảm thấy hả hê

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.