Gia Cát Linh Ẩn

Chương 37: Chương 37: Có con gái như thế, người làm cha còn mong gì hơn




“Phàm nhi, ngươi có ý kiến gì không?” Sở Kim Triêu hỏi Trần Cẩm Phàm.

“Bẩm hoàng thượng, Phàm nhi không có ý kiến gì, hay ngài hỏi Tranh tỷ đi.” Trần Cẩm Phàm ngượng ngùng nói.

“Tranh nhi, ngươi thấy thế nào?” Nghe Trần Cẩm Phàm nói, Sở Kim Triêu quay lại hỏi Chu Tuyết Tranh.

Chu Tuyết Tranh hành lễ, nói: “Người xưa nói binh mã vị động lương thảo tiên hành (chuẩn bị đầy đủ lương thực và binh mã), lương thực là căn bản để tiếp viện cho quân đội. Ngoài lương thực ra, còn rất nhiều nguồn tài nguyên quan trọng khác, theo ý của Tranh nhi, trong tay ta phải nắm được nguồn nước.”

Sở Kim Triêu vuốt râu, hài lòng gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ Chu Tuyết Tranh nói tiếp.

“Chúng ta chỉ cần hạ lệnh cho người ngăn nguồn nước ở sông Minh và sông Dương lại, không có nguồn nước tiếp tế, chỉ cần mười ngày nửa tháng, quân địch sẽ phải tự giơ tay chịu trói, mà bên ta không cần phí một binh một tốt nào cả.” Chu Tuyết Tranh nói tiếp.

“Làm sao ngươi biết về sông Minh và sông Dương?” Sở Kim Triêu giật mình hỏi.

“Tranh nhi đã từng xem qua bản đồ nước Lăng Nguyệt cho nên có biết một chút.”

“Hay!” Sở Kim Triêu vỗ tay, tán thưởng, “Tranh nhi quả nhiên khác biệt với những người con gái khác, Chu quý phi, em gái của nàng quả thật là hiếm có.”

“Vậy Hoàng thượng định ban thưởng gì cho Tranh nhi?” Chu quý phi nũng nịu hỏi.

“Ban thưởng cho nàng ấy, từ nay về sau được sống ở trong cung cùng nàng, được không?”

Chu quý phi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, mừng rỡ quỳ trước mặt Sở Kim Triêu tạ ơn: “Tạ ân điển của Hoàng thượng!”

“Những người khác thì sao? Trẫm cũng muốn nghe ý kiến của các ngươi.” Sở Kim Triêu nói.

Chu quý phi ngạo mạn nhìn lướt qua các tiểu thư đang ước gì có thể cúi đầu xuống thấp hơn nữa, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy, những người có mưu lược giống như Tranh nhỉ, có lẽ cả nước Lăng Nguyệt ta cũng không tìm ra người thứ hai, Hoàng thượng, người không nên làm khó các nàng.”

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn bộ dáng nũng nịu của Chu quý phi, lại nhìn về phía Gia Cát Linh Ẩn, mỉm cười hỏi: “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi cũng nói ra ý kiến của mình đi.”

“Thần nữ…” Gia Cát Linh Ẩn bối rối ngẩng đầu, nói, “Thần nữ không hiểu về binh pháp, nói có gì không đúng, xin Hoàng thượng và nương nương lượng thứ.”

“Nếu sợ mình nói sai, vậy thì đừng nói nữa.” Chu quý phi không kiên nhẫn nói, “Chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến tốt hơn Tranh nhi, không nên làm mình mất mặt.”

“Muội à, hãy chú ý tới thân phận của mình.” Hoàng hậu sắc mặt không đổi liếc mắt nhìn Chu quý phi, “Sao có thể nói ra những lời như vậy.”

Chu quý phi bực bội, ngậm miệng.

“Không sao không sao.” Sở Kim Triêu vỗ tay Chu quý phi, nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Ngươi nói đi.”

“Vậy… Thần nữ đành bêu xấu.” Gia Cát Linh Ẩn hành lễ, điềm tĩnh nói: “Trong chiến tranh, thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa. Quân ta đóng ở thượng du sông Minh và sông Dương, đây là địa lợi, biện pháp của Chu tiểu thư nếu vào mùa khác thì rất tốt, nhưng ở thời điểm hiện tại, thì không được.”

“Sao mà không được, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn! Ngươi chỉ là một thứ nữ, ngươi biết cái gì!” Gia Cát Linh Ẩn vừa phản đối biện pháp của Chu Tuyết Tranh, Chu quý phi liền nổi giận. Mà Chu Tuyết Tranh tuy chưa nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn, cũng mang theo vẻ khinh thường.

“Nàng làm gì vậy?” Sở Kim Triêu nhỏ giọng khiển trách Chu quý phi, sau đó gật đầu với Gia Cát Linh Ẩn: “Ngươi nói tiếp đi, vì sao lại không được?”

“Hạ du sông Minh và sông Dương là đồng bằng Minh Dương, nơi có vạn mẫu ruộng tốt, nguồn lương thực của nước Lăng Nguyệt có đến một phần năm là từ đồng bằng Minh Dương, giờ đang trong vụ mùa cần phải tưới tiêu, nguồn nước tưới là từ sông Minh và sông Dương. Nếu lúc này chặt đứt nguồn nước, ruộng lúa thiếu nước sẽ nứt nẻ, lúa khô héo, vạn mẫu ruộng tốt không thu hoạch được gì. Bao nhiêu lương thực mà dân chúng vất vả trồng cấy bị hủy hoại trong phút chốc, không có lương thực, không nộp được thuế, vô cùng nghiêm trọng, cả nước Lăng Nguyệt từ già đến trẻ bởi vì đồng bằng Minh Dương thất thu mà thiếu nguồn cung ứng lương thực, giá lương thực sẽ tăng, dân chúng hoang mang, nhất định sẽ bùng phát nội loạn. Do vậy ,tuy chúng ta tận dụng được địa lợi, có thể giành thắng lợi nhưng mất đi nhân hòa.” Gia Cát Linh Ẩn tự tin bình tĩnh nói.

Hoàng đế, cùng mấy huynh đệ Sở Lăng Thiên, còn có Thương Y, ai cũng trầm tư suy nghĩ, những người khác trợn mắt há mồm nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Phân tích của Gia Cát Linh Ẩn vừa sâu sắc lại thấu đáo, điểm yếu của việc chặt đứt nguồn nước, sau đó còn nói rõ hậu quả gây ra, phân tích rõ ràng rành mạch, ngay cả Chu Tuyết Tranh, lúc này cũng cảm thấy tự ti!

Sở dĩ Gia Cát Linh Ẩn biết, là vì kiếp trước, Sở Kim Triêu đã dùng biện pháp của Chu Tuyết Tranh, cuối cùng gây ra hậu quả lớn, mọi thứ vẫn như ở trước mắt: đất nước bạo loạn, thù trong giặc ngoài, nước Lăng Nguyệt tứ phía bất ổn, triều đình phải mất tới hai năm, mới ổn định được tình hình.

Vẻ mặt của Sở Kim Triêu vô cùng nghiêm túc, dường như đã vượt qua cổng hoàng cung, thấy được cảnh tượng mà Gia Cát Linh Ẩn miêu tả, thật là đáng sợ, “Vậy theo ý ngươi, phải dùng biện pháp gì?”

“Thần nữ ngu muội kiến nghị, trời tháng năm, Minh Dương Quan gió thổi theo hướng Tây Nam, mà quân địch đóng ở hướng Đông Bắc, trời khô vật hanh, chỉ cần phóng hỏa, lửa nhất định sẽ nhanh chóng lan đến nơi địch đóng quân. Vị trí quân địch đóng quân là vùng tam giác giao nhau của sông Minh và sông Dương, sau khi lửa cháy tới, bọn họ chỉ có thể chạy về phía giữa sông Minh và sông Dương, quân ta chỉ cần đứng trên bờ bắn tên là được. Dân chúng ở vùng hạ du nhìn thấy thi thể của quân địch, sẽ biết quân ta thắng trận, sĩ khí nhất định sẽ tăng lên, càng thêm ra sức trồng trọt.”

Sở Kim Triêu kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, chăm chú hỏi, “Ngươi tên là gì? Cha ngươi là ai?”

“Thần nữ là Gia Cát Linh Ẩn, cha là Gia Cát Chiêm.”

“Gia Cát Chiêm à Gia Cát Chiêm, có được người con gái như thế, người làm cha còn mong gì hơn.” Sở Kim Triêu uống một hơi hết chén rượu, vội vàng nói, “Hoàng hậu, các ngươi tiếp tục đi, Thiên nhi, Hiên nhi, lập tức đi cùng trẫm tới ngự thư phòng bàn bạc chiến sự, ngoài ra, lời mà Gia Cát Linh Ẩn vừa nói, các ngươi một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài.”

“Ta đi trước, ngươi phải cẩn thận.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh Ẩn, khẽ nói.

Gia Cát Linh Ẩn cúi người nói, “Đa tạ Thất điện hạ nhắc nhở.”

“Ngươi, đưa nàng về sớm đi.” Quay đầu, Sở Lăng Thiên nói với Thương Y.

“Ai da! Ngươi dựa vào cái gì…”

Sở Lăng Thiên đứng lên, không để ý tới lời phản đối của Thương Y, cùng Sở Lăng Hiên, đi theo Sở Kim Triêu rời khỏi Bách Hoa Yến.

“Hắn vừa nói gì với ngươi vậy?” Sở Lăng Thiên vừa rời khỏi, Thương Y liền chạy tới hỏi.

“Liên quan gì tới ngươi?” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói.

“Xì, không nói thì thôi.” Thương Y quê xệ, quay đầu đi tìm Sở Lăng Hàn nói chuyện.

Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.