Gia Cát Linh Ẩn

Chương 67: Chương 67: Gia Cát Linh Ẩn, ngươi là ma quỷ




“Diêu Khánh, van cầu công tử, đừng như vậy mà, lời công tử nói không phải là thật, đời này ta nguyện làm nô tỳ hầu hạ công tử.” Như Mộng lôi kéo cánh tay Diêu Khánh, van xin nói, nàng đặt hết toàn bộ hy vọng lên người Diêu Khánh, phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng nàng lập tức khôi phục ý thức, nàng phải nhanh chóng rời khỏi phủ Gia Cát, nếu không sớm hay muộn gì cũng bị hại chết.

“Xéo ngay!” Diêu Khánh ghét bỏ hất tay Như Mộng ra, “Nhị tiểu thư, ta đã nói rất rõ! Bản công tử sẽ không cưới ngươi, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng! Tam tiểu thư, chi bằng chúng ta mượn bước trò chuyện, chỗ này ồn ào quá!”

Bỗng nhiên, Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy lạnh dọc sống lưng, chỉ thấy Sở Lăng Thiên sắc mặt u ám, đang đi về phía bên này. Sở Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Diêu Khánh, nói: “Diêu công tử, từ nay về sau nếu bản vương thấy ngươi quấn lấy Tam tiểu thư, ta sẽ tịch biên Diêu gia!”

Diêu Khánh sợ đến mức quỳ mọt xuống đất, không ngừng dập đầu với Sở Lăng Thiên, nói: “Thất điện hạ, Diêu Khánh không dám nữa, vừa rồi chỉ là nói đùa với Tam tiểu thư, Thất điện hạ xin tha mạng!”

“Ừm.” Sở Lăng Thiên gật đầu nói, “Ta thấy Diêu công tử và Nhị tiểu thư trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, ngày mai ta sẽ xin với mẫu hậu, ban Nhị tiểu thư cho ngươi.”

“Á!” Diêu Khánh quát to lên, nhất thời chảy nước mắt khóc la, cầu xin nói, “Thất điện hạ, không cần mà, thần không cưới nữ nhân này đâu!”

“Ái chà!” Sở Lăng Thiên cười cười, “Diêu công tử mừng đến nỗi phát khóc luôn sao? Chi bằng dệt hoa trên gấm, song hỷ lâm môn ha, ban luôn con gái của lễ bộ Thương đại nhân cho ngươi!”

“Á! Đừng mà!” Diêu Khánh lại kêu to, con gái của Thương gia có tiếng là nữ nhân mặt xấu ở Ngân Đô, còn bị ngớ ngẩn nữa! Nghĩ đến chuyện lấy hai nữ nhân như vậy, Diêu Khánh nhất thời ngất đi.

“Diêu công tử vui đến nỗi bất tỉnh luôn rồi, Linh nhi, chúng ta đi thôi, ta tiễn nàng đến cửa cung.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, không từ chối, điều này làm cho trong lòng Sở Lăng Thiên cảm thấy vui sướng. Như Mộng thì mang tâm trạng tuyệt vọng, đi theo sau họ.

Ba người đi chưa xa, thấy Sở Lăng Dực đi đến trước mặt, Sở Lăng Dực dừng bước, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Tam tiểu thư tài đức vẹn toàn, là một nữ tử hiếm có, ánh mắt của Thất đệ thật không tồi.”

“Thái tử điện hạ, điện hạ lầm…”

“Đại ca, ngày mai cùng nhau đánh cờ đi.” Sở Lăng Thiên cướp lời, nói.

“Được, ngày mai ta đến quý phủ của đệ tìm đệ.” Sở Lăng Dực cười nói. Bởi vì Hoàng hậu và Tĩnh quý phi thân thiết, cho nên tình cảm anh em của Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Dực cũng rất thân.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn Sở Lăng Dực, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nói, “Thái tử điện hạ, thần nữ thấy ấn đường của Điện hạ vẩn đục, hướng Đông sẽ gặp tai ương đổ máu, mấy ngày nay tốt nhất Điện hạ cứ ở trong cung, ở đâu cũng đừng đi, đặc biệt là đi về hướng Đông.”

“Linh nhi biết xem tướng à?” Sở Lăng Thiên mỉm cười nói.

“Biết chút chút.” Gia Cát Linh Ẩn đáp.

“À.” Trong mắt Sở Lăng Dực hiện lên chút ánh sáng khác thường, “Đa tạ Tam tiểu thư đã nhắc nhở.” Thân là Thái tử, khứu giác của Sở Lăng Dực đương nhiên nhanh nhạy.

“Vậy thần nữ xin cáo từ.” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, cùng Sở Lăng Thiên đi khỏi.

Trong đình nghỉ chân ở hoàng cung, Gia Cát Hồng Nhan đứng đối diện với Sở Lăng Hiên.

Sắc mặt Sở Lăng Hiên âm trầm, lạnh lùng hỏi, “Đại tiểu thư gọi bản vương ra đây, rốt cục là có chuyện gì?”

“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan ngừng một chút, “Điện hạ còn không hiểu tâm ý của Hồng Nhan sao? Đêm nay, để cho Hồng Nhan hầu hạ điện hạ đi, được không?”

“Đại tiểu thư, không phải cơ thể của nữ nhân nào bản vương cũng đều tùy tiện chạm vào. Nể mặt Tam tiểu thư, bản vương sẽ không so đo với ngươi, ngươi lập tức biến ngay khỏi mắt của bản vương!”

Gia Cát Hồng Nhan xót xa cười lạnh, hóa ra ở trong lòng của Lục vương gia, bản thân lại có thể có vị trí như vậy, một nữ nhân tùy tiện nào đó? Ha ha, Tam tiểu thư, lại là Tam tiểu thư! Gia Cát Linh Ẩn, tiện nhân, đến lúc nào ngươi mới biến khỏi mắt ta! Ngẫm lại bản thân đã dâng đến cửa cũng bị ghét bỏ, Gia Cát Hồng Nhan xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ để chui vào.

“Điện hạ,” Gia Cát Hồng Nhan quyết dốc toàn lực, “Điện hạ cứ xem thần nữ như Tam muội đi, thần nữ tình nguyện trả giá hết thảy vì Điện hạ.”

“Ngươi…” Sở Lăng Hiên lắc đầu, “Nhìn ngươi, sẽ chỉ làm bản vương nhớ đến nàng!”

Nói xong, Sở Lăng Hiên không thèm liếc nhìn Gia Cát Hồng Nhan một cái, xoay người bỏ đi.

Bóng lưng Sở Lăng Hiên mất hút trong đêm tối, để lại cho Gia Cát Hồng Nhan một cảm giác hoang vu cùng khủng hoảng vô tận, Gia Cát Hồng Nhan ngã ngồi xuống ghế đá, thều thào nói: “Gia Cát Linh Ẩn, đem ngươi từ miếu trở về rốt cục là đúng hay sai? Nếu sớm biết bà già kia sẽ chết, thì cũng sẽ không đón ngươi về đâu! Ngươi là đồ ma quỷ, hủy hoại cuộc sống của ta! Gia Cát Linh Ẩn, đồ ma quỷ…”

Thật lâu sau, Gia Cát Hồng Nhan đứng lên, lảo đảo ra khỏi cung.

Sở Lăng Thiên đưa Gia Cát Linh Ẩn đến cửa cung, gặp được Gia Cát Chiêm đang đứng ngóng về hướng này.

“Linh nhi, con đến rồi?” Gia Cát Chiêm chào đón, thân thiết hỏi han.

“Phụ thân đang đợi Đại tỷ à?” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên hỏi, “Con về phủ trước đây.”

“Không, không có.” Gia Cát Chiêm vội vàng nói, “Phụ thân là đang chờ con, trời tối đường xa, ngộ nhỡ xảy ra sơ suất gì, phụ thân làm sao ăn nói với mẹ con.”

“À, thực sự làm phiền phụ thân rồi.”

“Linh nhi nói gì vậy, phụ thân thương con còn không hết, cái gì mà phiền với không phiền, điện hạ, lão thần đưa Linh nhi về phủ trước.”

“Phụ thân không đợi Đại tỷ sao? Vậy Đại tỷ về bằng cách nào?” Gia Cát Linh Ẩn nghi hoặc hỏi.

“Không đợi nó nữa, nó nói tối nay về muộn, cha bảo gia đinh đợi ở đây là được.”

Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, đúng là gió chiều nào theo chiều đó, Gia Cát Chiêm, chỉ tiếc trình độ diễn xuất của ông quá giả tạo.

“Gia Cát thừa tướng, có thể mượn bước nói chuyện chút không?” Bỗng nhiên, Sở Lăng Thiên nói.

Sở Lăng Thiên đi sang một bên, Gia Cát Chiêm cũng theo qua đó, đi được khoảng mấy chục thước, Sở Lăng Thiên dừng chân lại.

“Thất điện hạ có điều chi dặn dò?”

Sở Lăng Thiên nhìn chằm chằm Gia Cát Chiêm, nói: “Thừa tướng gia, với biểu hiện xuất sắc của Tam tiểu thư hôm nay, ngày mai người đến quý phủ cầu hôn nhất định sẽ rất nhiều, Thừa tướng biết nên làm gì rồi đúng không? Nếu không biết, bản vương có thể dạy ông.”

Gia Cát Chiêm lau mồ hôi trên trán, đáp: “Điện hạ xin an tâm, ngày mai quý phủ đóng cửa, từ chối tiếp khách. Linh nhi đã là Huyền Quân, hôn sự đương nhiên để Hoàng thượng, còn có điện hạ đây quyết định.”

“Ừm, tốt lắm!” Sở Lăng Thiên hài lòng gật đầu, lão hồ ly này biết ăn nói đó, “Ngày mai nếu có một con ruồi nào bay lọt vào phủ Thừa tướng, bản vương sẽ bắt ông đến hỏi.”

“Thần tuyệt đối không để bất cứ con ruồi nào bay vào!” Gia Cát Chiêm cam đoan nói.

“Vậy thì tốt, lui đi, hôm nay Linh nhi cũng mệt rồi, mau sớm đưa nàng ấy về phủ!”

“Dạ, điện hạ.”

Xoay người, vẻ tươi cười lập tức hiện lên trên mặt của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Linh Ẩn được phong làm Huyền Quân, Thất điện hạ lại có ý với nó, nếu Gia Cát Hồng Nhan có thể gả cho Lục điện hạ, Gia Cát Linh Ẩn gả cho Thất điện hạ, thì sẽ có bảo hiểm gấp đôi rồi, nếu có thêm một đứa có thể gả cho Thái tử… Đáng tiếc quá, mấy đứa con gái còn lại đều không có năng lực, có thể có một đứa như Gia Cát Linh Ẩn, đã là may mắn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.