Gia Cát Linh Ẩn

Chương 200: Chương 200: Hung thủ thật sự




“Dạ, Hoàng thượng.” Hồ Tĩnh dừng một chút, liếc một cái đầy thâm ý về phía Gia Cát Linh Ẩn, “Khi dân nữ đi ngang qua phòng Tiêu tướng quân thì nghe được bên trong có tiếng động khác thường, liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thất vương phi, cũng chính là Gia Cát Linh Ẩn, đang cầm một thanh gỗ lớn đánh tướng quân, sau khi Tiêu tướng quân bất tỉnh, nàng ta lại lấy ra một con dao găm, đâm mạnh vào ngực của tướng quân! Nhìn thấy dân nữ tới, hai nàng ấy liền hoang mang rối loạn chạy đi! Bởi vì dân nữ sợ hãi, nên lớn tiếng kêu lên, khi những người khác chạy tới thì tướng quân đã chết!”

“Ngươi nói bậy!” Trần Cẩm Phàm thấy Hồ Tĩnh mở to mắt mà nói dối, không khỏi tức giận đến toàn thân phát run, “Chúng ta rõ ràng là lúc chạy ra mới đụng phải ngươi, sao ngươi có thể thấy được chuyện xảy ra trong phòng chứ?”

“Quận chúa, lúc ấy ta rõ ràng đứng ngay cửa phòng! Quận chúa không nên vì để Thất vương phi thoát tội mà làm trái với lương tâm của mình.” Hồ Tĩnh cười nói, “Hoàng thượng, những lời dân nữ nói đều là thật, xin người minh xét!”

“Thất vương phi, nhân chứng ngay trước mặt, người còn muốn chống chế sao?” Tiêu Lương hai mắt đỏ ngầu, một lòng muốn đẩy Gia Cát Linh Ẩn vào chỗ chết, “Hoàng thượng, xin người trị tội Thất vương phi, lấy lại công bằng cho Duẫn nhi!”

“Tam nha đầu, con còn có gì để nói?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, thấp giọng hỏi. Ông yêu thương nàng là thật, nhưng nếu nàng giết người, ông không thể không trừng trị công bằng.

“Hoàng thượng, thần nữ vẫn là câu nói đó, không có sát hại Tiêu tướng quân. Cẩm Phàm tỷ tỷ có thể làm chứng.”

“Hoàng thượng, con có thể làm chứng.” Trần Cẩm Phàm lập tức nói, “Linh nhi chỉ dùng thanh gỗ lớn đánh Tiêu tướng quân bất tỉnh, không hề giết hắn.”

“Hai người nhất định là thông đồng với nhau.” Tiêu Lương xanh mặt, “Hoàng thượng, chuyện này đã quá rõ ràng, xin Hoàng thượng xử lý Thất vương phi theo quốc pháp!”

“Xin Hoàng thượng xử tội Thất vương phi!” Đi theo Tiêu Lương, phần lớn đại thân quỳ xuống đất, đồng thanh nói.

“Phụ hoàng, chuyện này chỉ có lời nói một phía của Hồ tiểu thư, sao có thể định tội Linh nhi ngay, không khỏi rất qua loa.” Sở Lăng Thiên nói, “Nhi thần khẩn xin phụ hoàng cho thời gian ba ngày để tra ra hung thủ là ai.”

“Thất điện hạ…” Tiêu Lương không ưng thuận, “Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, không thể bởi vì hung thủ là Thất vương phi thì điện hạ liền thiên vị ả. Như vậy làm thế nào để phục chúng? Làm thế nào để dân chúng trong thiên hạ tin vào công bằng?”

“Tiêu đại nhân, nếu Linh nhi thật sự là hung thủ, bản vương quyết không bao che, cũng như, bản vương không cho phép bất cứ kẻ nào oan uổng nàng!” Sở Lăng Thiên thấp giọng nói, “Tiêu đại nhân nhận định Linh nhi là hung thủ qua loa như thế, mà để cho hung thủ thật sự tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, Tiêu tướng quân trên trời có linh thiêng cũng sẽ không yên lòng.”

“Thất điện hạ, Liễu Nhi cô nương đã nói rất rõ ràng, cô nương ấy tận mắt nhìn thấy Thất vương phi giết chết Duẫn nhi.”

“Hồ tiểu thư và Linh nhi từng có xích mích, nhân cơ hội đổ oan nàng ấy cũng không phải không có khả năng. Cho bản vương thời gian ba ngày, bản vương nhất định cho ông câu trả lời.”

“Tiêu ái khanh, Thiên nhi nói rất có lý.” Sở Kim Triêu nói, “Chỉ có lời nói của một phía, quả thực rất khó phục chúng! Thiên nhi, trẫm cho con thời hạn ba ngày, nếu không tra ra hung thủ, trẫm sẽ định tội Tam nha đầu!”

“Dạ, phụ hoàng, nhi thần tuân mệnh!” Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng thở ra, y nhìn Hồ Tĩnh nói, “Hồ tiểu thư, dựa theo luật lệ nước Lăng Nguyệt, nếu làm chứng giả, tội danh cũng không nhẹ đâu.”

Ánh mắt Hồ Tĩnh trốn tránh, “Thất điện hạ yên tâm, mỗi câu dân nữ nói đều là sự thật.”

“Vậy thì tốt!” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nhìn nàng một cái.

“Thiên nhi, ba ngày sau, con cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng! Tam nha đầu và Phàm nhi phải tạm thời ở lại Hình bộ, không thể hồi phủ.”

“Dạ, phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, “Linh nhi, tin tưởng ta, chờ tin của ta, ba ngày sau, ta tới đón nàng về nhà.”

“Ừ.” Nàng gật đầu, “Người phải cẩn thận.”

“Yên tâm.”

Gia Cát Linh Ẩn và Trần Cẩm Phàm cùng nhau bị đưa tới Hình bộ, bởi vì thân phận hai người đặc biệt, nên không ai làm khó các nàng. Hình bộ thượng thư còn cố ý sắp xếp vài nô tỳ để chăm sóc hai nàng.

“Linh nhi, Hồ Tĩnh kia sao lại muốn đẩy muội vào chỗ chết?” Trần Cẩm Phàm không rõ ràng lắm gút mắc của hai người, trong lòng tràn đầy hoài nghi, “Chẳng lẽ là bởi vì Bách Hoa Yến năm đó, nàng ấy bị đuổi khỏi hoàng cung? Nàng thất thân, Hồ gia bị xét nhà, sao lại thế này?”

“Quả thật có liên quan đến muội.” Đối với Trần Cẩm Phàm, nàng cũng không định giấu giếm cái gì, “Nàng ấy thất thân với Lý Khoa, là kế hoạch của muội. Hồ gia bị tịch biên, là Thất gia ra mặt vì muội, tra xét ngọn nguồn Hồ gia. Nàng ấy nhất định hận muội thấu xương.”

“Nhất định muội cũng là bị bức ép, đúng không?” Trần Cẩm Phàm cũng hiểu biết nàng, nàng không chủ động hại người khác, trừ phi họ chọc đến nàng.

“Bây giờ nàng ấy một mực khẳng định là muội giết Tiêu Duẫn, lại không có nhân chứng nào khác, nếu muội là nàng ta thì cũng sẽ làm như vậy.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên mỉm cười, “Tiêu Duẫn kia quả thực đáng ghét, không biết là ai vì dân trừ hại nhỉ.”

“Linh nhi yên tâm, Thất ca nhất định sẽ có cách.” Trần Cẩm Phàm cầm lấy tay nàng, an ủi, “Ông trời sẽ không đổ oan cho người tốt.”

Buổi trưa hôm sau, hai người nhìn thấy đĩa thức ăn đầy mỡ, một chút hứng thú ăn uống cũng không có. Lúc này, có một cung nữ đến đưa điểm tâm và thức ăn, “Vương phi, Thất điện hạ lo lắng người ăn không quen thức ăn của Hình bộ, liền sai người đến đưa thức ăn.”

Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn dâng lên cảm xúc ấm áp và cảm động vô cùng to lớ,. mỗi một chi tiết nhỏ y đều tận tâm hết sức che chở nàng.

“Lòng của Thất ca, đúng là còn tinh tế hơn cả hạt cát nữa.” Trần Cẩm Phàm không chút che giấu lòng hâm mộ, “Linh nhi, muội nhất định là kiếp trước tích đức rất nhiều, mới nhặt được của báu là Thất ca.”

“Đại ca của muội cũng là của báu hiếm có đó.”

“Điều đó là đương nhiên.” Trần Cẩm Phàm nếm một miếng thức ăn, liên tục gật gù, “Thức ăn ở Thất vương phủ đúng là rất ngon.”

Đến tối, cung nữ lại đưa thức ăn đến, còn có y phục để thay. Trần Cẩm Phàm đang chuẩn bị gắp, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên cản nàng lại: “Cẩm Phàm tỷ tỷ, khoan đã.”

Trần Cẩm Phàm thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, liền đặt đũa xuống, “Linh nhi, thức ăn này có vấn đề sao?”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, bảo nô tỳ lấy ngân châm tới, ngâm châm cắm vào thức ăn lập tức biến thành màu đen. Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn nhất thời âm trầm: “Thức ăn này có độc!”

“Vương phi nương nương, nô tỳ không làm gì hết.” Cung nữ đưa thức ăn đến quỳ xụp xuống đất, luống cuống nói, “Xin vương phi nương nương hãy tin tưởng nô tỳ.”

“Ngươi đứng lên đi.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Ta biết người không phải là người hạ độc.”

“Linh nhi, Thất ca có dụng ý gì?”

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Cũng không phải chàng.” Nàng nhìn cung nữ kia, hỏi: “Thức ăn và điểm tâm này có qua tay người nào khác không?”

Cung nữ nghĩ nghĩ, “Trên đường đến đây nô tỳ có gặp một cô nương, cô nương ấy hỏi nô tỳ đưa thức ăn cho cung nào, nô tỳ trả lời chi tiết. Cô nương liền nói muốn xem là món gì. Không đợi nô tỳ đồng ý, cô nương ấy đã mở ra xem rồi mới bỏ đi.”

“Người đó có dáng vẻ thế nào?”

“Cao cao gầy gầy, nô tỳ nghe nói cô nương ấy là nhân chứng trong vụ án của Tiêu tướng quân, thị vệ gọi cô nương ấy là Liễu Nhi cô nương.”

“Là nàng ta?” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Hồ Tĩnh à Hồ Tĩnh, ngày mai chính là kỳ hạn ba ngày, một ngày ngươi cũng không thể đợi nổi sao?”

“Linh nhi, sao muội biết thức ăn này có độc?” Trần Cẩm Phàm lòng còn sợ hãi, nếu không phải Gia Cát Linh Ẩn phát hiện, hiện giờ hai nàng chắc cả mạng cũng không còn.

Gia Cát Linh Ẩn chỉ vào bên cạnh một cái đĩa, chỉ thấy bên trên có một chút bột phấn màu trắng như muối: “Thất gia đối với mọi chuyện trong phủ đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mỗi khi người ở nhà bếp dọn món lên bàn đều lau mép dĩa vô cùng sạch sẽ, trên dĩa tuyệt đối sẽ không xuất hiện mấy thứ kỳ lạ thế này. Nhìn thấy nó, trong lòng muội bỗng nhiên thấy nghi ngờ.”

“Cũng may mà muội cẩn thận, nếu không thì…” Trần Cẩm Phàm nghĩ mà sợ không thôi, “Đến lúc đó lại gán cho chúng ta sợ tội tự tử, vậy thì oan uổng lắm.”

Gia Cát Linh Ẩn trong mắt đầy lạnh lẽo, Hồ Tĩnh, ta vốn định cho ngươi một đường sống, tự bản thân ngươi lại cứ đâm đầu vào.

Thời gian ba ngày thoáng trôi qua, Sở Kim Triêu sai người đưa Gia Cát Linh Ẩn và Trần Cẩm Phàm lên triều.

Hồ Tĩnh đứng ở một bên, lạnh lùng cười cười, “Hoàng thượng, Thất vương phi và quận chúa có khi nào sợ tội tự sát không? Sao còn chưa tới?”

Sở Kim Triêu nhìn nàng một cái, không nói gì. Chốc lát, thị vệ dẫn Gia Cát Linh Ẩn và Trần Cẩm Phàm đến. Hồ Tĩnh ngạc nhiên nhìn họ, giống như gặp quỷ, độc của nàng, chỉ cần dính một chút đã mất mạng. Nàng nghĩ chờ đợi được nhất định là tin hai ả kia đã chết, không ngờ lại yên lành đứng trước mặt nàng. Chẳng lẽ hai người đó không ăn thức ăn tối qua? Vất vả lắm nàng mới lấy lại tinh thần, đừng lo, hôm nay cho dù thế nào, Gia Cát Linh Ẩn cũng không thoát được.

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đi vào, Sở Lăng Thiên lập tức đánh giá nàng một phen, trong mắt tràn đầy đau lòng. Gia Cát Linh Ẩn thấy vậy, mỉm cười với y, nhìn vẻ mặt y, chuyện này nhất định có chuyển biến.

“Hoàng thượng, thời hạn ba ngày đã đến, không biết Thất điện hạ tra được gì?” Tiêu Lương gấp gáp nói, “Cho dù thế nào, hôm nay Hoàng thượng nhất định cũng phải chủ trì công đạo cho Duẫn nhi.”

“Tiêu tướng quân là rường cột của nước Lăng Nguyệt, đối với cái chết bất ngờ của hắn, trẫm cũng rất đau lòng, Tiêu ái khanh yên tâm, chuyện này trẫm nhất định xử lý công bằng.” Sở Kim Triêu nói.

“Thần đa tạ Hoàng thượng!”

“Thiên nhi, con tra được manh mối gì mới không?”

“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã tra ra được hung thủ thật sự, có thể chứng minh Tiêu tướng quân không phải bị Linh nhi giết chết.” Sở Lăng Thiên hùng hồn nói.

“Vậy mau dẫn hung thủ lên!”

“Dạ, phụ hoàng!” Sở Lăng Thiên ra khỏi đại điện, chốc lát, thấy y dẫn theo một đứa trẻ khoảng mười tuổi, đi vào, “Nó chính là hung thủ thật sự!”

Tiêu Lương thấy thế, tức giận đến nổi gân xanh: “Thất điện hạ, người đang đùa với thần ư, vũ nhục sự thông minh của thần sao? Đứa bé nhỏ như vậy, làm sao có thể giết chết một người lớn như Tiêu Duẫn.”

“Đúng vậy, Thất điện hạ, ngày đó dân nữ tận mắt nhìn thấy vương phi giết Tiêu tướng quân, hoàn toàn không thấy đứa bé này. Thất điện hạ vì để thoát tội cho vương phi lại có thể tìm đại một đứa bé ra gánh tội thay, đây không phải là trò cười cho thiên hạ sao?” Hồ Tĩnh nói.

“Hồ tiểu thư, đợi bản vương chứng minh đứa bé này là hung thủ giết Tiêu tướng quân trước, sẽ truy cứu đến chuyện ngươi làm chứng giả hãm hại vương phi.” Sở Lăng Thiên khinh thường liếc Hồ Tĩnh một cái, sau đó ngồi xổm xuống, nói với đứa bé vẻ mặt khiếp sợ, “Tiểu đệ đệ, đừng sợ, đệ nói cho mọi người nghe, có phải đệ giết Tiêu tướng quân không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.