Gia Cát Linh Ẩn

Chương 270: Chương 270: Ngươi đã đến rồi, còn đi được sao?




“Chuyện này…” Chu Lâm Quân nhíu mày, “Thuế má là do triều đình thống nhất, vả lại thuế má đều sung vào quốc khố, cũng chẳng đến tay chúng ta được.”

“Ta thấy ngươi đúng là già lẩm cẩm!” Chu thái phó tức giận nói, “Nhiều năm như vậy, có bao nhiêu môn sinh của Chu gia đến địa phương nhậm chức quan? Ngươi cho là lão phu tốn sức lực bồi dưỡng họ, là làm việc thiện sao? Hiện tại phải dùng đến rồi, trên đất nước này, họ là quan, thuế má trưng thu nhiều ít, đều do họ định đoạt! Bớt ra một phần cấp cho triều đình, số còn lại, chẳng phải là của Chu gia à?”

“Cha anh minh, sao con lại không nghĩ tới nhỉ?” Hai chòm râu Chu Lâm Quân lại vểnh lên, “Đây đúng là biện pháp tốt! Để con viết thư cho bọn họ, bảo bọn họ gia tăng thuế má lên năm lần. Có bạc, là có thể trả nợ.”

“Ngươi mau đi làm đi! Làm kín đáo một chút, đừng cho bất cứ ai biết.”

“Cha yên tâm, con nhất định làm tốt.”

“Mặt khác…” Chu thái phó nói tiếp, “Vì mau chóng gom góp ngân lượng, Nham Nhi ở trong quân có thể giảm trừ một ít quân lương. Cứ nói quốc khố eo hẹp, sau này sẽ bổ sung cho mọi người sau. Nếu có người dám phản đối, thì liền…” Chu thái phó làm động tác cắt cổ.

“Con hiểu rồi.” Chu Nham gật đầu, cắt xén quân lương, hắn làm rất thành thạo.

“Tướng quân…” Trương Đông Phong đi vào, nhìn Chu Nham, nháy mắt với hắn.

“Thái gia gia, gia gia, con còn có việc ra ngoài một chút.”

“Đi đi.” Chu Lâm Quân phất tay, mây đen trên mặt cũng không thấy nữa, dựa theo cách này, sẽ nhanh chóng trả hết số nợ trăm vạn lượng bạc.

Chu Nham và Trương Đông Phong đi tới một ngõ nhỏ, Trương Đông Phong nói nhỏ với hắn, “Tướng quân, Đại tiểu thư Linh Thiên đã quay về, thuộc hạ thấy nàng ấy, liền lập tức trở về bẩm báo.”

“Ừ, làm tốt lắm.” Trong mắt Chu Nham phát ra sát ý, “Ngươi đưa một phong thơ cho nàng giúp bản tướng quân, nói ta muốn gặp mặt nàng, cảm tạ nàng đã chu cấp ngân lượng!”

“Dạ, tướng quân.”

Tửu lâu Linh Thiên.

Trước mặt Gia Cát Linh Ẩn là phong thơ của Chu Nham, Ngụy Thành thì ngồi bên cạnh phản đối.

“Tiểu thư, tiểu thư bảo thuộc hạ làm gì cũng được, nhưng bắt thuộc hạ cải trang thành nữ nhân, tiểu thư xem dáng người thuộc hạ cao lớn thô kệch, tuyệt đối không giống nữ nhân, chi bằng để Kinh Phong làm đi?”

“Mặt của ngươi thích hợp hơn.”

“Tiểu thư… Thực sự không được! Thanh danh của đời thuộc hạ sẽ bị hủy mất!”

Kinh Phong liếc trắng mắt, ngươi có thanh danh lắm à?

“Kinh Phong chết bầm, nhìn cái gì? Tiểu thư, tiểu thư xem, hắn hiện giờ đã nhìn thuộc hạ như vậy, nếu thuộc hạ giả làm nữ nhân, thì cả đời này sẽ không ngóc đầu dậy nổi.”

“Ai có nhiều thời gian như vậy để chú ý đến ngươi?” Kinh Phong tức giận nói, “Không phải ngươi mơ ước bộ giáp tơ vàng của tiểu thư đã lâu sao? Mau chóng nói thẳng vào trọng điểm đi.”

“Ngụy Thành, chỉ cần ngươi đồng ý, bộ giáp tơ vàng kia sẽ…”

“Được được được! Thuộc hạ đồng ý, đồng ý!” Ngụy Thành gấp gáp nói.

“Sẽ cho ngươi mượn xem.”

“Tiểu thư… cũng quá keo kiệt rồi.” Ngụy Thành vô cùng ấm ức, “Được rồi được rồi, ai kêu người là tiểu thư nhà thuộc hạ chứ! Tiểu thư, tên Chu Nham kinh tởm kia sẽ không làm gì thuộc hạ chứ? Ngộ nhỡ để lại ám ảnh trong lòng thuộc hạ?”

“Ngươi đừng cho hắn lưu lại ám ảnh là được rồi.” Sự biến thái của Ngụy Thành, Gia Cát Linh Ẩn đã từng chứng kiến rồi.

“Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ nhất định để cho hắn trải qua một đêm tốt đẹp. Tiểu thư, Mộc Dương đến rồi.”

“Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp!” Mộc Dương đi vào, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, lập tức chạy đến túm lấy cánh tay nàng, “Có thể gặp tỷ thật vui quá!”

“Ta cũng nhớ đệ và mọi người lắm. Qua thời gian bận rộn này, nhất định sẽ đến thăm mọi người! Nhiệm vụ đêm nay, Ngụy Thành đã nói với đệ chưa?”

“Dạ rồi! Chỉ cần có thể giúp được tỷ tỷ, Mộc Dương tình nguyện làm mọi thứ.”

Mộc Dương và Gia Cát Linh Ẩn cao xấp xỉ nhau, Gia Cát Linh Ẩn bảo người ta cải trang Mộc Dương thành Đại tiểu thư Linh Thiên, còn nàng và Ngụy Thành thì cải trang thành nô tỳ của Đại tiểu thư, hai người đều mang mạng che mặt.

Ba người đúng giờ đến địa điểm Chu Nham đã hẹn, Chu Nham tới cùng lúc với họ.

“Đại tiểu thư, đã lâu không gặp!”

“Chu tướng quân khách sáo!” Dựa theo lời dạy của Gia Cát Linh Ẩn, Mộc Dương bắt chước trả lời rất giống.

“Đại tiểu thư cũng biết, trăm vạn ngân phiếu tiểu thư chu cấp cho Chu gia đã bị mất trộm, chẳng còn để lại chút gì.”

“Cái gì?” Mộc Dương ra vẻ kinh ngạc, “Tại sao lại như vậy? Có biết do ai trộm không? Tìm được về chưa? Vì sao không sớm nói cho ta biết?”

“Đại tiểu thư, không cần ở trước mặt bản tướng quân giả vờ giả vịt nữa. Chuyện này, chỉ có tiểu thư và ta, cùng gia gia biết mà thôi, không thể có người thứ tư biết được, bản tướng quân thấy tại sao Đại tiểu thư lại hào phóng đến vậy, bỏ ra một trăm vạn lượng cũng chẳng buồn chớp mắt. Hóa ra là đã nghĩ cách lấy trở về rồi, là ta sơ ý, nghe lời của ngươi.”

“Tướng quân đang nói gì, bản tiểu thư nghe không hiểu.”

“Đại tiểu thư từng bước một đưa bản tướng quân vào bẫy, muốn dùng một trăm vạn này đẩy Chu gia vào đường cùng, nhưng mà, nếu Chu gia dễ dàng rơi vào đường cùng như thế thì sẽ không là Chu gia. Đại tiểu thư, làm tiểu thư thất vọng rồi.”

“Bản tiểu thư quả thực rất thất vọng, có lòng tốt giúp Chu gia nhiều như vậy, lại bị nghe trách móc. Nếu như vậy, quan hệ hợp tác của chúng ta ngừng hẳn đi, bản tiểu thư vẫn nên đi tìm người có thành ý để hợp tác thì hơn.” Mộc Dương đứng dậy, muốn bỏ đi.

Chu Nham đứng lên, ngăn trước mặt hắn, “Đại tiểu thư chưa từng nghĩ, hôm nay ngươi đã đến rồi, còn đi được sao?”

“Ngươi muốn thế nào?”

Chu Nham tới gần, nhìn mảng ngực trắng trẻo lộ ra của Mộc Dương, “Ngươi nói xem? Đùa bỡn với bản tướng quân, đương nhiên phải trả giá lớn rồi! Hôm nay, bản tướng quân sẽ ở trước mặt đám nô tỳ của ngươi muốn ngươi, rồi giết các ngươi! Chu gia, không phải chỗ ngươi có thể chọc vào đâu.”

“Ngươi…” Mộc Dương liên tục lùi về sau, “Ngươi đừng đến đây! Ta thà chết, cũng sẽ không để ngươi được như ý!”

“Chết? Chết quá lợi cho ngươi rồi!” Mắt Chu Nham phóng ra ánh nhìn sắc lạnh, “Bản tướng quân muốn ngươi đạt được cực khoái, rồi sống không bằng chết.”

Hắn lại tới gần, hung hăng lôi kéo tay của Mộc Dương.

“Tướng quân, tướng quân, tiểu thư nhà ta đã hứa gả cho người khác, tướng quân không thể đối với tiểu thư như vậy.” Ngụy Thành cất giọng the thé.

“Hứa gả cho người khác? Vậy bản tướng quân cũng có hứng thú! Các ngươi hãy nhìn cho kỹ, bản tướng quân muốn tiểu thư các ngươi thế nào!” Hắn đè Mộc Dương lên trường kỷ, Mộc Dương tránh đi.

“Hu hu hu, tiểu thư, tiểu thư thảm quá! Tướng quân, nô tỳ tình nguyện thay thế tiểu thư, người mau tới làm nhục nô tỳ đi, buông tha cho tiểu thư.” Ngụy Thành vừa khóc nức nở, vừa õng ẹo nói.

“Tiểu nương tử, ngươi muốn chơi sao? Bản tướng quân nếm thử tiểu thư của ngươi trước đã, rồi lại nhấm nháp đến các ngươi.” Chu Nham cười lạnh, tay vuốt ve lung tung trước ngực Mộc Dương.

“Hu hu hu, tiểu thư, người thảm quá đi! Tiểu thư, sao tiểu thư lại thê thảm như vậy, tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sau này làm sao thành thân đây?”

Chu Nham mất kiên nhẫn liếc Ngụy Thành, “Câm miệng! Còn làm ồn nữa, bản tướng quân sẽ giết ngươi trước!”

“Hức hức, tướng quân vừa rồi còn nói muốn người ta, bây giờ đòi giết người ta. Tướng quân à, lòng dạ tướng quân đúng là độc ác đó.”

Chu Nham không nói gì, không để ý tới Ngụy Thành nữa, mạnh tay xé rách váy của Mộc Dương, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

Mặt Chu Nham lập tức đen đi, còn đen hơn cả than, “Ngươi là ai?”

“Ta… Ta là Đại tiểu thư Linh Thiên.” Mộc Dương che bộ phận trọng yếu lại.

“Ngươi không phải!” Chu Nham rút kiếm ra, “Dám lừa gạt bản tướng quân, bản tướng quân phải lấy mạng của ngươi!”

“Ta vẫn luôn là nam nhân, chỉ là ngươi không phát hiện mà thôi. Ai kêu ngươi ngu quá làm gì!”

“Keng!” Ngụy Thành ngăn kiếm của Chu Nham lại, “Tướng quân, mạng của y, không phải thứ ngươi dám lấy đâu.” Hắn nháy mắt với Gia Cát Linh Ẩn, “Tỷ tỷ, tiếp theo sẽ có chút máu me, tỷ ra ngoài chờ chúng ta đi nhé.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, mới ra khỏi phòng lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét thảm thiết. Một lát sau, Ngụy Thành và Mộc Dương đi ra, Ngụy Thành còn lau vết máu trên kiếm.

“Ngươi làm gì hắn vậy?”

Ngụy Thành cười cười, “Chu Nham, không thể có đời sau rồi.”

“Đi thôi.”

Chu Nham bị thiến, Chu Lâm Quân tức giận, muốn đến trước mặt Sở Kim Triêu đòi công đạo, lại bị Chu thái phó ngăn cản.

“Không bằng không cớ, ả hoàn toàn có thể không nhận, đến lúc đó tố ngược lại ngươi tội vu cáo hãm hại, vậy thì rất phiền.”

“Cha, chẳng lẽ để Chu Nham ấm ức chịu khổ sao?” Chu Lâm Quân tức giận bất bình.

“Dùng biện pháp khác. Hoàng thượng vô cùng tin tưởng cửa hiệu Linh Thiên, hơn nữa, mấy lần Nham Nhi vô lễ với nha đầu kia ở trước mặt hoàng thượng, nếu ả nói Nham Nhi muốn xâm phạm ả, bất đắc dĩ mới làm nó bị thương, Hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu. Cho nên, không thể lấy chuyện này ra nói, phải nghĩ biện pháp chu toàn, không nên đột phá chính diện!”

“Dạ, cha, mặc kệ thế nào, con nhất định phải giết ả!”

Lúc này, quản gia đi vào, đưa tới một phong thơ, “Lão gia, là thơ của người.”

Chu Lâm Quân mở ra, xem nội dung trong thơ xong, sắc mặt đột ngột thay đổi, “Cha, không xong rồi!”

“Chuyện gì?”

“Thứ sử Tần Châu gửi thư đến, bởi vì gia tăng thuế má, khiến cho lòng dân bất mãn, muốn đến Ngân Đô cáo ngự trạng.”

“Hừ, đồ vô dụng!” Chu thái phó thổi râu trừng mắt, “Hồi âm cho hắn, giết vài kẻ định cáo ngự trạng, giết một răn trăm, lão phu không tin chúng không sợ chết! Nếu lại có thêm người không thức thời, giết tất bất luận tội.”

“Dạ, cha, để con hồi âm cho hắn!”

“Hạ lệnh cho người thủ thành canh phòng nghiêm ngặt, phàm là mấy người đến từ nơi gia tăng thuế má, đều không cho vào thành!”

“Cha yên tâm, con sẽ an bài. Sắp tới, Hoàng thượng thiết yến trong cung, triệu Đại tiểu thư Linh Thiên tiến cung, cha, có cách nào không?”

“Ừ, yên tâm, tới lúc đó lão phu sẽ lấy mạng ả, vì Nham Nhi trút cơn giận này! Nha đầu thối, dám đối đầu với Chu gia, đúng là không biết lượng sức!”

Thất vương phủ, Gia Cát Linh Ẩn ngồi ở thư phòng, “Kinh Phong, sau khi các nơi truyền tin đến cho Chu gia, họ có hành động gì không?”

“Hôm nay có hồi âm cho Tần Châu.”

“Nội dung là gì?”

“Tần Châu có dân chúng phản kháng. Chu gia hồi âm lại, bảo giết một người răn trăm người!”

“Đúng là độc ác, hủy hồi âm của Chua gia.”

“Dạ, tiểu thư.”

Chu Lâm Quân và Chu thái phó vẫn không biết, thư hồi âm của Chu gia đến các địa phương đều thông qua vận chuyển Linh Thiên. Quản gia cũng không biết ân oán của Chu gia với cửa hiệu Linh Thiên.

“Còn có kẻ ác hơn!” Sở Lăng Thiên bước vào, “Trong quân Chu Nham có thuộc hạ cũ của ta, hôm nay hắn đến tìm ta, nói Chu Nham cắt xén quân lương, các tướng sĩ oán than dậy đất nhưng giận mà chẳng dám nói gì, xem ra số nợ trăm vạn này, đã bức Chu gia đến đường cùng rồi.”

“Không ngờ gốc rễ của Chu gia yếu như vậy, ngày mốt Hoàng thượng thiết yến trong cung, cũng triệu ta đi, ta đoán, Chu gia ắt sẽ có hành động. Bọn họ nhất định sẽ báo thù cho Chu Nham.”

“Ừ, phụ hoàng cũng bảo ta dẫn nàng đến.”

“Cứ nói sức khỏe ta không tốt, ta vẫn phải lấy thân phận Đại tiểu thư đến đó.”

Hết chương 270

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.